Bạn đang đọc Quyển 5, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv2.com/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Hạ Tưởng cũng biết người của Ban Tổ chức cán bộ từ trước tới nay luôn có ánh mắt cao ngạo hơn người, cho nên sắc mặt đối với hắn thế cũng không có gì la lạ cả nên nhất thời nói:
– Tôi tìm Mai Thái Bình.
Người đàn ông trung niên biến sắc mặt, nổi giận đùng đùng nói:
– Quý danh của Trưởng ban Mai sao cậu có thể tùy tiện gọi như vậy? Cậu tên là gì, sao vừa vào cửa đã ăn nói thế? Một chút lễ phép cũng không hiểu, tôi muốn gặp trưởng phòng của cậu để khiển trách cậu.
Xem chừng ông ta nhìn Hạ Tưởng còn trẻ, nghĩ chắc là không có cấp bậc gì nên mới tha hồ bắt bẻ hắn một chút.
Vốn dĩ là Hạ Tưởng cũng không muốn chấp nhặt với ông ta. Tuy nhiên thấy ông ta mặt đỏ tía tai, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị, nghĩ thầm rằng Mai Thái Bình luôn có ánh mắt cao ngạo hơn người, cấp dưới của ông cũng giống y như ông vậy. Ban Tổ chức cán bộ, ban Tổ chức cán bộ, quả nhiên là cơ quan bậc nhất trong thiên hạ, ngay cả một người bình thường mà còn tự cho phép mình được kiêu ngạo như thế.
Hắn liền cười ha hả nói:
– Tôi chính là trưởng phòng, anh muốn trách cứ gì thì cứ trách tôi đi. Có đi tìm tổ trưởng của chúng tôi cũng không khác gì.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, không thể tin được nói:
– Đang ở ban Tổ chức cán bộ mà lại còn dám khoác lác, cậu về sau còn muốn thăng chức nữa không? Tổ trưởng nào? Tổ trưởng của các cậu là ai?
Hạ Tưởng còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Đã lâu không gặp rồi, tôi thấy anh tiến bộ rất nhiều đấy. Không nghĩ rằng anh còn nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm phải tìm trò đùa như vậy. Thật là làm người ta thất vọng quá.
Là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm mặc một chiếc váy màu lam, không trang điểm, mặt ngước lên nhìn. Một vẻ đẹp thật giản dị làm cho người nhìn có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Đã lâu rồi không được nhìn một vẻ đẹp tự nhiên đến vậy.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng đần người ra.
Mai Hiểu Lâm chân thành đi tới trước mặt Hạ Tưởng, ôn hòa nói:
– Anh tới đây làm gì vậy?
Sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên liếc mắt một cái
– Anh ấy là Hạ Tưởng, đúng là trưởng phòng đấy ạ.
Người trung niên vừa nghe đến tên Hạ Tưởng, sắc mặt liền thay đổi, nhỏ giọng nói một câu:
– Hóa ra người cãi lộn với Phó Trưởng ban Phong chính là Hạ Tưởng này sao? Sao không nói sớm, nếu nói sớm thì tôi còn chọc giận cậu làm gì, lại hóa ra không có việc gì nên rước thêm việc vào người sao?
Nói xong quay người đi luôn.
Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ. Lần trước chẳng qua là cứ cố gắng tranh luận với Phong Lợi mà thôi, sao khi truyền ra ngoài lại thành cãi lộn nhỉ? Thật sự là dư luận đã hại chết người, xem chừng là Phong Lợi cố ý muốn hủy hoại danh dự của hắn.
Mấy việc đó với Hạ Tưởng cũng không đáng lo. Hắn quan sát Mai Hiểu Lâm vài lần rồi nhỏ giọng nói:
– Tôi đã nói là chúng ta vẫn nên trở về tự nhiên như trước kia là tốt nhất. Cô xem hiện tại thật có nhiều khoảng cách, không có chút hiểu nhau gì cả.
Rốt cuộc mặt Mai Hiểu Lâm cũng không đanh lại nữa, mỉm cười một chút:
– Ai và anh có khoảng cách chứ? Tôi và anh chưa bao giờ đến gần nhau thì làm sao có khoảng cách được? Vẫn là không xa không gần đấy chứ, có phải là anh suy nghĩ nhiều quá rồi không?
– Phải rồi, phải rồi. Là tôi suy nghĩ nhiều. Chỉ cần cô không cảm thấy gì, thì tôi cũng không có vấn đề gì cả.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười liền hỏi:
– Đã làm xong thủ tục chưa? Khi nào thì quay về Bắc Kinh?
– Mấy ngày nay còn chưa kịp tới cảm ơn anh đã giúp tôi được điều tới Trung ương Đoàn. Hiện tại không có thời gian, chờ sau này khi anh tới Bắc Kinh tôi sẽ mời anh ăn cơm.
Mai Hiểu Lâm không có một chút xấu hổ, dường như giữa cô và Hạ Tưởng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
– Anh đến tìm chú tôi có việc à?
– Thực ra chủ yếu là muốn nhìn thấy cô thôi, muốn hỏi một chút tin tức về cô, xem rốt cuộc có chuyện gì khiến cô phải vội vã quay về Bắc Kinh như vậy?
Hạ Tưởng quả thực là rất tò mò về động cơ của Mai Hiểu Lâm.
– Đã nói rồi mà, cũng đừng nghĩ gì nữa. Hơn nếu anh có biết thì cũng không giải quyết được gì cả, ngược lại hỏi nhiều sẽ không tốt đâu.
Mai Hiểu Lâm không thèm nể mặt Hạ Tưởng, quay mặt đi luôn.
– Không nói nữa vậy, quên chuyện này đi.
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng. Hắn hiểu tính tình Mai Hiểu Lâm rồi nói:
– Trưa này cô có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?
– Không có thời gian, tôi còn muốn tới Thành ủy một chút.
– Vừa lúc tôi cũng có chuyện phải tới Thành ủy, vậy chúng ta cùng đi.
– Tôi thấy không được tốt lắm, tôi và anh không cùng đường mà.
Thật là có chút lạ lùng, Hạ Tưởng không thể không nghi ngờ sao Mai Hiểu Lâm lại có ý trốn tránh như vậy. Giữa đàn ông và phụ nữ sau khi có chuyện xảy ra, nhưng lại giả vờ như không có xảy ra chuyện gì, cũng không có khả năng. Hay là cô ấy cố ý tránh mặt mình.
– Cũng được, tôi cũng không ép cô. Giờ cứ cùng đến gặp Trưởng ban Mai đi đã, thế thì cô tiện thể dẫn đường luôn chứ?
Mai Hiểu Lâm không còn lời nào để nói, đành phải đầu hàng dẫn đường, đi tới văn phòng của Mai Thái Bình.
Văn phòng của Mai Thái Bình ở tầng hai, diện tích không lớn, hướng về phía mặt trời, bố trí cũng không xa hoa, màu sắc thiên về gam trầm, rất khác so với văn phòng của Thôi Hướng lại thiên về màu sắc tươi sáng.
Mai Thái Bình bất ngờ khi thấy Hạ Tưởng, không khỏi mỉm cười:
– Đây là lần đầu tiên cậu đến văn phòng của tôi phải không? Mà đến thăm tôi hay là thăm Hiểu Lâm?
– Thăm cả hai luôn ạ.
Hạ Tưởng thực ra rất thích tính cách của Mai Thái Bình, cảm thấy so với Ngô Tài Giang thì ông còn dễ tiếp xúc hơn,
– Trưởng ban Mai, Hiểu Lâm phải đi, cháu muốn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy cũng không chịu. Ngài nói xem cô ấy có phải có điều gì không bằng lòng với cháu không? Cháu cũng không biết là đã đắc tội gì với cô ấy.
Mai Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái:
– Anh lắm lời quá đấy, lại còn ở trước mặt chú tôi cáo trạng tôi, trình độ của anh thật sự là ngày càng thấp đó. Được rồi, đừng có dài dòng nữa, trước khi tôi quay về Bắc Kinh, sẽ cho anh một cơ hội mời ăn cơm.
Hạ Tưởng cười ha hả :
– Trưởng ban Mai, con người của cháu vốn nhớ tới bạn cũ, vẫn luôn cảm thấy hồi ở huyện An hợp tác với Chủ tịch huyện Mai thật sự rất vui vẻ, mới đối đãi với cô ấy như một người bạn tốt, cũng hy vọng sau khi cô ấy trở về Bắc Kinh nếu có kết bạn mới, thì vẫn không quên người bạn cũ này.
Mai Thái Bình nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn nhìn Mai Hiểu Lâm, có vẻ đăm chiêu nói một câu:
– Chú thấy Hạ Tưởng biểu hiện còn bình thường, chứ Hiểu Lâm là có chút vấn đề nhé.
Hạ Tưởng không đợi Mai Thái Bình đi sâu vào truy cứu việc này, vội chuyển hướng sang chuyện khác:
– Trưởng ban Mai, Bí thư Thôi đề cử Trịnh Quan Quần đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Phó trưởng ban Ban Tuyên giáo, ngài thấy thế nào?
– Tôi đã xem qua lý lịch của Trịnh Quan Quần, kinh nghiệm lý lịch thì đủ rồi, nhưng ông ta lại do Thôi Hướng đề cử.
Mai Thái Bình nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, mỉm cười:
– Cậu có ý gì? Cứ nói thẳng ra thoải mái đi. Dù sao trong đó không có quyền lợi của tôi, đề cử ai cũng được. Quan trọng là đều phải được bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm và Phó Bí thư Thôi tán thành mới được.
– Cháu với Trịnh Quan Quần cũng đã tiếp xúc vài lần, nhưng không hiểu nhiều lắm về cách đối nhân xử thế của anh ta, cũng muốn chuẩn bị đi sâu để hiểu biết một chút. Ủy viên thường vụ, Phó Trưởng ban là một vị trí vô cùng quan trọng, trên có thể kiềm chế Mã Tiêu, dưới có thể nắm trong tay phần lớn nhân sự của ban Tuyên giáo, muốn tìm một người làm được như vậy không dễ.
Hạ Tưởng lại mơ hồ nói:
– Xin Trưởng ban Mai nể mặt cháu một chút, trước hết cứ thông qua việc xét duyệt Trịnh Quan Quần nhưng đừng đề cập tới tên ông ta vội, chờ Thôi Hướng chủ động tìm đến thì nói sau. Cháu nghĩ có thể dùng chuyện này làm một lần giao dịch.
– Ngay cả tôi mà cậu cũng tính kế à?
Mai Thái Bình nhìn về phía Mai Hiểu Lâm, nửa đùa nửa thật nói
– Hiểu Lâm, cháu nói xem chú có nên nể mặt cậu ấy không?
Mai Hiểu Lâm lo nghĩ, cười nói:
– Niệm tình anh ấy đã giúp cháu được đi tới công tác ở Trung ương Đoàn, chú để cho anh ta có chút thể diện là được rồi. Tuy nhiên lần sau không được dùng lý do này nữa, để tránh việc anh ta đắc ý.
Mai Hiểu Lâm ngoài miệng nói không muốn, cuối cùng buổi chiều hôm ấy vẫn cùng đi với Hạ Tưởng tới văn phòng Thành ủy. Cô phải đi báo cáo công tác, đồng thời bàn giao công việc cho tổ chức. Hạ Tưởng lại muốn xác nhận lại một chút vấn đề để Chung Nghĩa Bình bước vào hội nghị thường vụ của huyện An, còn muốn trực tiếp và gián tiếp tìm hiểu thêm cách đối nhân xử thế của Trịnh Quan Quần một chút.
Tiền Cẩm Tùng cố ý nói cho hắn việc đề cử Trịnh Quan Quần, ngụ ý là muốn hắn lợi dụng những người quen bên trong thành phố Yến, để Diệp Thạch Sinh có sự phán đoán chính xác, sẽ quyết định có hay không thông qua việc bổ nhiệm Trịnh Quan Quần.
Việc Trịnh Quan Quần được bổ nhiệm không chỉ quan hệ đến những nước cờ sẽ đi. Mà về sau còn liên quan đến chuyện Ban Tuyên giáo có ở khắp nơi chặn ngang mọi việc hay không, đồng thời cũng có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đấu tranh gay gắt giữa Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng.
Trước hết Hạ Tưởng trở về văn phòng, Mai Hiểu Lâm và Mai Thái Bình còn có việc, hắn cũng đang có việc cần phải xử lý, liền hẹn 3h chiều rời khỏi Tỉnh ủy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |