Sự vui vẻ và thích thú của Diệp Thạch Sinh nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, hắn nỗ lực bảo vệ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến như vậy, hơn nữa còn được vô số học giả có mặt ở đó tán thưởng, tương đương với một lần tuyên truyền quan trọng hoàn toàn mới cho điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, hơn nữa việc này rất khó tuyên truyền trực tiếp, trong tình huống bình thường, lấy địa vị là bí thư tỉnh ủy như Diệp Thạch Sinh cũng không mời được nhiều chuyên gia học giả tập trung lại một lần như vậy.
Thật ra khiến cho Diệp Thạch Sinh cao hứng nhất đó là, Hạ Tưởng thay tỉnh Yến nổi danh bằng việc mượn ngọn gió đông của Trình Hi Học. Tương đương với việc Trình Hi Học làm áo cưới cho Hạ Tưởng, không biết tức giận đến cỡ nào? Mà Trình Hi Học mới vừa rồi trên nhật báo quốc gia chỉ mặt điểm danh phê bình tỉnh Yến, mới vài ngày đã bị Hạ Tưởng đòi lại một ván ngay trước mặt, hơn nữa còn mượn đại hội do ông tỉ mỉ lên kế hoạch. Diệp Thạch Sinh càng nghĩ càng vui vẻ, chỉ hận lúc đó không có mặt ở hiện trường nhìn thấy khuôn mặt uể oải thất bại của Trình Hi Học.
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ cảm khái càng là xem trọng Hạ Tưởng, một thuộc hạ chẳng những có năng lực làm việc thật sự mà còn là một cấp dưới có thể thay lãnh đạo giải vây, trút giận đúng lúc, làm cho lãnh đạo cảm thấy thoải mái, tuyệt đối là một cấp dưới được lãnh đạo luôn ghi nhớ trong lòng.
Lãnh đạo cũng là người, trong suy nghĩ của lãnh đạo, anh có năng lực lại có cách nhìn, còn có thể suy nghĩ giúp lãnh đạo, vào thời điểm thăng chức chính là người được chọn đầu tiên mà lãnh đạo ưu tiên suy xét.
So với niềm vui của Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng đối với việc Phạm Tranh có thể góp mặt ở hội trường nơi các học giả tề tụ cũng cảm thấy rạng rỡ. Mà Hạ Tưởng bây giờ không chỉ là học đệ của Phạm Tranh mà còn là bạn bè tốt của y, Phạm Duệ Hằng đối với việc Diệp Thạch Sinh khích lệ Hạ Tưởng cũng là vui sướng tự đáy lòng.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng đang chuẩn bị về nhà, Cổ Ngọc thần bí đến gần khẽ nói:
– Ông nội nói, rất lâu rồi anh không đến thăm ông, ông rất không hài lòng về anh.
Hạ Tưởng liền cười:
– Chẳng phải tôi vừa nhờ cô gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông rồi sao? Sao lại nhỏ nhen như vậy? Lần sau tới thủ đô tôi nhất định sẽ đi thăm ông, được chưa?
Cổ Ngọc “ừ” một tiếng, đột nhiên lại nói:
– Ông nội giúp tôi tìm một đối tượng, là quân nhân, nghe nói con người rất được, anh nói tôi có nên đi gặp mặt hay không?
– Gặp, đương nhiên phải gặp.
Hạ Tưởng không chút do dự nói :
– Cách nhìn của ông nội cô sẽ không kém. Cô cũng không nhỏ nữa, cũng nên tìm một người bạn trai.
– Nhưng mà…
Cổ Ngọc liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói nhưng lại thôi, rồi phất tay nói:
– Quên đi, không nói chuyện với anh nữa, nói anh cũng không hiểu.
Hạ Tưởng chẳng thèm hỏi Cổ Ngọc muốn nói gì, mỉm cười quay người trở về nhà.
Mở cửa ra, đèn phòng khách đang sáng nhưng lại không có ai. Trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt, chỉ có một đôi đũa. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cô bé lại nghĩ ra trò gì nữa đây, chẳng lẽ muốn trêu đùa hắn? Vừa mới ngồi xuống ăn cơm thì phát hiện trên bàn còn một tờ giấy, trên đó có viết: “Cơm ở trên bàn, em ở trên giường!”
Câu sau hàm nghĩa rất phong phú, cô bé càng lúc càng hấp dẫn. Chẳng qua Hạ Tưởng đối mặt với hai vấn đề, đói khát tâm lý và đói khát sinh lý thì hắn ưu tiên giải quyết đói khát sinh lý trước, trước tiên như hấp tấp nuốt cơm vào bụng cho no rồi mới rón rén bước lên lầu.
Lên tới nơi, chui vào phòng ngủ, nhưng lại phát hiện cô bé đang ngồi đọc sách dưới đèn ngủ, thoạt nhìn quần áo vô cùng chỉnh tề không khỏi khiến cho Hạ Tưởng lửa lòng giảm bớt, liền nói:
– Anh còn cho rằng em đang ở trên giường đợi anh tới làm chuyện tốt chứ. Thật không ngờ quần áo còn nguyên, một chút sức hấp dẫn cũng không có.
– Hấp dẫn cái đầu anh!
Cô bé cười hì hì, ném quyển sách trên tay về phía Hạ Tưởng:
– Sau này đừng chạm vào em, em muốn ở riêng với anh.
Hạ Tưởng giật mình kinh sợ:
– Sao thế được, em đã ngoại tình?
Vừa dứt lời, lại một cái gối nữa bay tới. Cô bé tức giận nói:
– Anh không nghĩ được lấy một chuyện tốt nào sao? Tại sao đầu óc toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ đó? Ngoại tình gì? Anh còn nói lung tung nữa em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
Thấy cô bé thực sự tức giận, Hạ Tưởng vội cười:
– Kiểm tra độ trung thành của em tí thôi, không ngờ em phản ứng kịch liệt như vậy, giống như là em thật sự rất chung tình với anh vậy. Nhưng mà giải thích một chút xem, em ở trên giường rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì?
Cô bé quay đầu đi:
– Từ trước tới nay đều là phụ nữ đa tình đàn ông phụ bạc, em không chung tình chẳng lẽ anh chung tình sao?
Nụ cười trên mặt cô có chút đắc ý, lại có chút vui mừng:
– Không có ám chỉ gì cả, em chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi. Sau này em ngủ trên lầu, anh ngủ dưới lầu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Hạ Tưởng giật mình hoảng sợ, tại sao những lời hắn nói với Nghiêm Tiểu Thì lại bị cô bé này lặp lại, chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi? Không thể nào, giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì chưa thật sự phát sinh chuyện gì, sự việc lại được giữ bí mật trong trạng thái cao nhất, người khác sao có thể biết được?
Rốt cuộc cô bé có ý gì đây? Hay là lại một màn kịch nữa?
Hắn thả cái gối xuống, ánh mắt dừng lại trên quyển sách trong tay, tức thì giật mình hiểu ra, vòng tay ôm cô bé vào trong lòng:
– Lần này quân tình không báo sai nữa chứ? Quả thực trúng đích rồi?
– Đương nhiên là thật, chẳng qua anh nói thật khó nghe. Phải nói là công lao của em, quan hệ không lớn tới anh.
Cô bé đắc ý ngẩng đầu lên trừng mắt với Hạ Tưởng một cái.
– Một mảnh đất cho dù tốt đến đâu đi nữa nếu như không có giống tốt thì mảnh đất đó cũng không thể cho ra hoa màu tốt. Đất có nhiều mà giống tốt thì chỉ có thể nhìn mà không thể lấy. Cho nên nói, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn vẫn do đàn ông tạo ra.
– Biến, đàn ông thỏa mãn xong thì xoay người bỏ chạy, phụ nữ còn phải vất vả chín tháng mười ngày. Phụ nữ mới là số khổ, ngày kết hôn giống như công chúa kiêu ngạo, nhưng chớp mắt một cái, sau một đêm, đã là trên trời dưới đất.
– Ai nói vậy? Anh đối với em vẫn thủy chung như một. Mặc kệ là trước hôn nhân hay là sau hôn nhân, vẫn luôn nâng niu yêu thương em.
– Hừ, nói thật dễ nghe. Ngày kết hôn em còn là cô dâu mới, ngày thứ hai đã trở thành bà xã, một người thế hệ mới thay thế hệ cũ, từ trẻ đến già, quá nhanh đi, có phải không? Phụ nữ chỉ có một ngày là công chúa, chín tháng mười ngày là hoàng hậu, sau đó là cả đời làm lụng vất vả!
Cô bé lớn lên trong hoàn cảnh khá giả, phát ra cảm khái còn mang theo hương vị triết lý. Hạ Tưởng cứ để mặc cho cô nói, dù sao mang thai đối với bất kỳ phụ nữ nào mà nói, quả thực là mười tháng vất vả, trong vòng mười tháng phải hầu hạ biến họ thành hoàng hậu. Chỉ có điều, nghĩ lại cô bé dường như vĩnh viễn không bao giờ lớn, không nghĩ tới sắp phải làm mẹ rồi, cũng cảm thấy có chút không thể tin được, nhìn vòng eo nhỏ nhắn của cô hắn hoài nghi, sau khi có con cô có thể lúng túng chân tay hay không? Một đứa trẻ lớn bế một đứa trẻ nhỏ có phải có chút buồn cười hay không?
Chỉ có điều nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô bé, Hạ Tưởng liền biết thật ra trong ba phụ nữ trong cuộc đời hắn, cô bé từ ngoài nhìn vào là nhu nhược nhất, nhưng trên thực tế lại là người có tính cách kiên trì nhẫn nại nhất, cũng là một người khoan dung nhất. Hơn nữa năng lực thích ứng của cô cũng rất mạnh.
– Thật ra so với phụ nữ thì đàn ông mới là mệt nhất. Bởi vì phụ nữ là đất đai mà đàn ông là con trâu già.
Hạ Tưởng giả bộ suy tư, vẻ mặt cảm khái nói.
– Có ý gì vậy?
Trên mặt cô bé toát ra vẻ tò mò vừa lương thiện vừa tà ác mà Hạ Tưởng thích nhất.
– Chỉ có trâu là mệt chết mà không có mảnh đất nào bị hư!
Cô bé ngẩn người, đến khi hiểu ra ý nghĩa bên trong, tức thì khuôn mặt đỏ bừng:
– Anh thật đúng là tên lưu manh, tên háo sắc!
Hạ Tưởng liền cười ha hả không ngừng.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-5-full/
Ngày thứ ba, Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng cùng nhau chạy tới thành phố Bảo, cùng công ty Ánh Rạng Đông của Mike chính thức ký kết hiệp định hợp tác đầu tư. Bởi vì có sự tham dự của chủ tịch tỉnh, Mike vô cùng vui mừng, biết Hạ Tưởng mặc dù cấp bậc không cao nhưng có sức ảnh hưởng nhất định. Sau khi hiệp định được ký kết, Mike cũng không ở lại, mà bay về Mỹ ngay hôm đó.
Tiễn Mike đi, Hạ Tưởng cũng quay trở lại thành phố Yến. Bí thư thành phố Bảo Tào Vĩnh Quốc, chủ tịch Nhậm Khánh Chi, phó chủ tịch Khâu Tự Phong cùng với các thường vụ khác đến chào tạm biệt Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng phất tay chào mọi người rồi khom người lên xe, Hạ Tưởng thấy lãnh đạo đã lên xe hết, hắn cũng chuẩn bị lên xe, đột nhiên cửa xe chủ tịch Phạm mở ra, thư ký Trương Chất Tân ló đầu ra hướng về phía sau hô một câu:
– Trưởng phòng Hạ, đến ngồi xe chủ tịch Phạm, chủ tịch Phạm có chuyện muốn nói với anh.
Hạ Tưởng vội vàng lên ngồi xe với Phạm Duệ Hằng.
Chủ tịch tỉnh đặc biệt gọi Hạ Tưởng đến ngồi cùng xe, mặc kệ là có việc hay không có việc, rơi vào mắt mọi người ở đây, chính là một tín hiệu chính trị mãnh liệt, chính là một ám chỉ có ý nghĩa sâu xa. Tào Vĩnh Quốc nheo nheo mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhạt. Các vị ủy viên thường vụ khác của thành phố Bảo đều âm thầm ngưỡng mộ, một phó phòng cũng khiến cho chủ tịch tỉnh đích thân mời lên xe, lâu nay đều nghe nói Hạ Tưởng được bí thư Diệp và chủ tịch Phạm quan tâm, hôm nay nhìn thấy quả nhiên lời đồn không sai.
Chỉ là không biết Hạ Tưởng đột nhiên được chủ tịch tỉnh mời ngồi cùng xe là có chuyện tình gì khẩn cấp?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |