Bão táp, một cơn bão lớn đến bất thình lình mà vô cùng đúng lúc, quét sạch từ trên xuống dưới khiến người ta choáng váng đầu óc, không xác định nổi phương hướng.
Hạ Tưởng rốt cuộc đang ở đâu, lại đang làm gì? Cổ Hướng Quốc gần như không dám nghĩ đến hậu quả, cũng không muốn nghĩ Hạ Tưởng giờ đang đắc ý vênh váo như thế nào.
Hạ Tưởng lại không hề đắc ý quá trớn như Cổ Hướng Quốc suy đoán, nhưng trong lòng thì chắc chắn đang vui sướng dạt dào. Hắn giờ đang ở cùng Lữ Nhất Khả, Vu Binh và Lịch Phi, ở trong sân của tòa nhà chuyên bắt giam cán bộ chính trị đảng viên nằm ở khu đông bắc của Ủy ban kỷ luật thành phố, đang thảo luận tình tiết vụ án.
Trong một căn phòng bày biện sơ sài, Long Khổng ngồi ở phía dưới, đối diện với hai nhân viên thụ lý vụ án của Ủy ban kỷ luật. Y rúm ró, run rẩy nhận lấy một điếu thuốc, hít liền hai hơi, dường như đang nhớ lại điều gì. Một lát sau, không đợi nhân viên thụ lý án mở miệng đã nói:
– Tôi khai, tôi khai hết, khai tất cả, mong được hưởng lượng khoan hồng.
Hai nhân viên thụ lý vụ án nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, bọn họ từng thụ lý vô số vụ án, đã từng gặp đủ loại, kẻ thì ngoan cố chống đối, đứa thì mặt dày mày dạn, có đứa nghênh ngang vênh váo, cũng từng gặp kẻ khóc lóc sướt mướt, nói chung về cơ bản trong lòng đều đã ước chừng, không thể vừa bắt đầu đã nhận tội. Bọn họ cũng sớm đã nghe nói tới danh tiếng Long Khổng, một người vô cùng hung hãn, toàn bộ phạm nhân trong thành phố nghe đến tên y đều sợ hãi, run rẩy…còn nghĩ rằng sẽ phải đấu trí một trận cam go, chẳng ngờ câu nói đầu tiên đã muốn nhận tội, hung thần độc ác Long Khổng cũng chẳng có chút bản lĩnh nào như thế sao?
Long Khổng cũng không phải không có bản lĩnh, chủ yếu là sau khi y biết rất rõ hàng loạt sự việc xảy ra, thấy được kế sách chặt chẽ mà từng bước dồn đối thủ vào chân tường của Hạ Tưởng, y đã biết chống cự là vô ích. Chắc chắn đối phương đã nắm được chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa hành động nhanh chóng mà quyết đoán, trực tiếp đưa lên Ủy ban kỷ luật thành phố, bây giờ Lộ Hồng Chiêm cũng đã bị mời tới Sở công an tỉnh rồi, y đã biết, lúc này cách tốt nhất chính là chủ động thẳng thắn, giành quyền chủ động, tranh thủ lập công.
– Mặt sẹo ẩn nấp ngay trong thành phố Lang…
Ngay câu đầu tiên Long Khổng đã nói điều quan trọng nhất.
Trong một phòng họp khác, Hạ Tưởng bàn giao tất cả chứng cứ trong tay cho Lữ Nhất Khả:
– Những việc còn lại giao lại cho Chủ nhiệm Lữ tiếp quản, các đồng chí của tổ điều tra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Lúc này, tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn với thành tích của các đồng chí tổ điều tra.
Vu Binh vui mừng hớn hở, y vừa xuất chiêu đã giải quyết nhanh gọn vấn đề nan giải, hơn nữa Hạ Tưởng đã làm báo cáo với Thị trưởng tỉnh Tống, thể hiện sự khẳng định đối với công việc của y, đồng thời Thị trưởng tỉnh Tống cũng vô cùng hài lòng với kết quả, khiến y vui mừng rạng rỡ, thấy rằng chuyến đi này cũng không tệ.
Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Hạ Tưởng mới xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, nhưng quả thực đã thể hiện được y có khả năng hơn người, xuất chiêu phi phàm, hơn nữa hiện nay Lộ Hồng Chiêm lại phải chịu phê bình nghiêm khắc của Sở công an tỉnh, chiến tích lần này thực sự quá vang dội khiến Vu Binh vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng không ngớt khâm phục kế sách bài binh bố trận chặt chẽ của Hạ Tưởng.
Bởi vì toàn bộ việc này, gần như tất cả đều do một tay Hạ Tưởng vạch đường chỉ lối, nếu như chỉ dựa vào năng lực của tổ điều tra, quả thực là bị bịt đen đôi mắt, đừng nói đến việc điều tra ra chân tướng sự việc, căn bản là không thể gặt hái được bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên việc tiến triển đến mức hiện nay, cũng khiến Vu Binh hiểu rõ Hạ Tưởng mưu tính đề nghị tổ điều tra tới thành phố Lang thực ra là đòn đánh lạc hướng, để tổ điều tra thu hút sự chú ý của Lộ Hồng Chiêm ở chính diện, sau đó bảo Lịch Phi và Tiêu Ngũ âm thầm ra tay. Trong số những người đi loanh quanh khu nhà của Trần Đại Đầu, qua điều tra loại trừ tỉ mỉ, xác định trong đó có người của Nga Ni Trần, cũng có cảnh sát – Đúng như lời xưa của ổ cảnh sát lưu manh – Liền cử Anh Thành âm thầm khống chế vài người, sau khi thẩm vấn suốt đêm cuối cùng cũng bắt được mấy người mở miệng, lần theo đầu mối, nắm chắc đầu mối tin cậy nhất.
Thực tế lúc tổ điều tra vừa đến, Hạ Tưởng đã ngầm tiết lộ với y, việc mặt sẹo trốn thoát chắc chắn là việc có bàn tay người dày công lập kế hoạch từ trước, người tình nghi nhất chính là Long Khổng – Phó cục trưởng phụ trách quản lý tất cả các trại tạm giam của thành phố, cũng là đồng minh đắc lực nhất của Lộ Hồng Chiêm.
Sau khi Vu Binh nghe báo cáo tình tiết vụ án, phân tích rút ra từ việc tổng hợp lại tình hình thực tế của thành phố Lang, cũng cho rằng kết luận của Hạ Tưởng phù hợp với sự thật khách quan, liền đồng ý với Hạ Tưởng bề ngoài ra vẻ sai tổ điều tra rầm rộ điều tra nhưng không tìm được gì, đồng thời để Lịch Phi ngầm theo dõi, sau cùng kết hợp lại, một chiêu là nắm được chứng cứ quan trọng nhất.
Mặc dù đã có chứng cứ, nhưng muốn bắt Long Khổng cúi đầu khuất phục cũng không hề dễ dàng, dù sao Lộ Hồng Chiêm cũng là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, có sức ảnh hưởng sâu rộng trong hệ thống chính trị pháp luật, chỉ cần y còn ở thành phố Lang một ngày, muốn động đến người trong Cục công an thành phố chắc chắn sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn.
Thậm chí có thể không chút khoa trương mà nói, Lộ Hồng Chiêm là ông trùm, chỉ cần y còn đứng vững, tất cả mọi người đều không dám đứng ra làm chứng, cho dù dám, cũng có khả năng vào đúng thời khắc then chốt lại phản cung, vết xe đổ của Dương Bân vẫn còn rõ mồn một, ai lại không sợ hãi? Chẳng gì quan trọng bằng mạng sống.
Ai ngờ chuyện khiến Vu Binh càng chết lặng người kinh ngạc đã xảy ra, Lộ Hồng Chiêm bỗng nhiên bị Sở công an tỉnh triệu tập khẩn cấp. Hay một chiêu điệu hổ ly sơn tài tình, một đòn ra tay rất đúng lúc.
Ngay sau đó, dưới sự phối hợp của các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật, khi Thành ủy đang tổ chức Hội nghị thường vụ đã khống chế Long Khổng. Lại đúng là tài năng che đậy kín kẽ, càng khiến Vu Binh vô cùng khâm phục kế sách chính xác từng ly của Hạ Tưởng, tất cả đều là những bước từ từ tiến lên, không lộ chút sơ hở.
Sau khi Hội nghị thường vụ kết thúc, Sở công an tỉnh đã gọi điện tới, nói rằng Lộ Hồng Chiêm đã kịp tới thành phố Yến, đồng thời Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lữ Nhất Khả cũng đích thân tới trợ giúp Hạ Tưởng, một loạt các bước sắp xếp đến nay xem như đã hoàn thành.
Vu Binh làm công an đã mười mấy năm nay, những kế sách của Hạ Tưởng vừa có tính toán chính trị, lại vừa tính toán tỉ mỉ khiến y được mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi, âm thầm thán phục Hạ Tưởng thật tài giỏi, tuổi còn trẻ, chiêu thức cao siêu, hơn nữa còn hành động dứt khoát, không hề nóng vội. Nếu là một người bạn, sẽ là một người bạn xứng đáng để kết giao. Nếu như là đối thủ, sẽ là một kình địch vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, Vu Binh thầm vui mừng, y và Hạ Tưởng có khả năng trở thành bạn bè.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-8-full/
Lữ Nhất Khả ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cúi đầu xem biên bản thẩm vấn hồi lâu, khi ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
– Chứng cứ rành rành, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Lữ Nhất Khả biết rất rõ, kế hoạch của Hạ Tưởng chặt chẽ mà tuyệt đối không có sai sót, hơn nữa bên trên có sự phẫn nộ của Sở công an tỉnh đối với Lộ Hồng Chiêm, dưới có lời khai của Long Khổng và khẩu cung của các cảnh sát liên quan, ở giữa có sự ưng thuận của Bí thư thành ủy Ngả Thành Văn – Trong lòng y hiểu thái độ của Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng đã nói ngọn ngành với y, Bí thư Ngả cũng ra sức ủng hộ việc làm to chuyện vụ việc mặt sẹo, thêm vào đó là thiện cảm của y vốn có đối với Hạ Tưởng và sự căm ghét Lộ Hồng Chiêm, lần này bắt được thóp nhất định không chết không tha.
Cuối cùng Hội nghị đi đến thống nhất, Vu Binh phụ trách việc báo cáo vụ án với Sở công an tỉnh, Hạ Tưởng chịu trách nhiệm giải thích với Thành ủy, Lữ Nhất Khả có trách nhiệm cộng tác với Viện kiểm sát khởi tố Long Khổng, tranh thủ khi Lộ Hồng Chiêm vắng mặt, nhanh chóng để chúng không kịp trở tay, khiến vụ án được giải quyết chắc chắn, triệt để.
Hạ Tưởng lập tức báo cáo qua về tiến triển của sự việc với Tống Triêu Độ, đề xuất để Lịch Phi tạm thời lưu lại thành phố Lang trợ giúp điều tra. Tống Triêu Độ đã đồng ý, sau đó y liền thông báo cho Giám đốc Sở công an tỉnh Mã Kiệt, Mã Kiệt đương nhiên không có ý kiến.
Sứ mệnh của tổ điều tra hoàn thành, Vu Binh lập tức lên đường quay về thành phố Yến, để kéo chân Lộ Hồng Chiêm ở thành phố Yến.
Vu Binh vừa đi, nhân viên thụ lý án của Ủy ban kỷ luật vào báo cáo:
– Chủ nhiệm Lữ, Long Khổng đã khai ra nơi ẩn nấp của mặt sẹo.
Lữ Nhất Khả mừng rỡ, nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng liền ra lệnh cho Anh Thành:
– Lập tức tiến hành bắt giữ.
Anh Thành nhận lệnh đi ngay, Lịch Phi cũng không chịu thua kém, xin được đi cùng, Hạ Tưởng cũng không ngăn cản. Vốn hắn cũng muốn đi, muốn tận mắt nhìn thấy mặt sẹo sa lưới, nhưng vì vẫn còn tình tiết vụ án phải thảo luận với Lữ Nhất Khả, đành phải để Anh Thành và Lịch Phi cùng đi.
Đúng lúc Anh Thành và Lịch Phi lên đường, Cổ Hướng Quốc cũng ra tay. Y cấp tốc chỉ thị Cục công an thành phố, yêu cầu trong thời gian Cục trưởng Lộ vắng mặt cũng phải làm tốt công việc của mình, không được phát biểu linh tinh, chỉ trích bừa bãi, nếu không xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải tự gánh lấy hậu quả.
Đồng thời Cổ Hướng Quốc còn sai những người thân tín của y ở trong Cục công an thành phố nhanh chóng điều tra rõ chân tướng sự việc, điều tra ra tung tích Long Khổng, mặt khác lập tức báo cho mặt sẹo dời đi, mau chóng ra khỏi thành phố Lang…
Trong thời gian ngắn, thành phố Lang đang diễn ra một trận chiến không tiếng súng, đều đang tranh thủ từng phút từng giây, lúc này, ra tay sớm hơn một phút thậm chí có thể quyết định sống chết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |