– Lý Tài Nguyên bệnh rồi, còn chưa đi làm…
– Gọi điện kêu anh ta lập tức đi làm, nếu không đi sẽ bị đuổi việc.
Hạ Tưởng tức giận đùng đùng đập tay lên bàn:
– Được lắm, mời anh ta làm thư ký mà còn làm giá nữa, tôi có còn là lãnh đạo Thành ủy nữa không?
Thường Thư Hân giật nảy mình, Phó thị trưởng Hạ nhậm chức đã một tuần hơn, trước giờ vẫn chưa nổi giận, hôm nay lại nổi giận cũng thật đáng sợ, lãnh đạo quả là lãnh đạo, cũng rất có uy quyền.
Thường Thư Hân liền đồng ý làm theo, một lát sau lại đến báo cáo:
– Lạ thật, Lý Tài Nguyên hôm nay vừa mới đi làm, lát nữa anh ta sẽ đến trình diện nhưng cũng cần cán bộ ban Tổ chức làm thủ tục đã, hình như trưởng phòng chủ quản không có ở đây.
– Thủ tục sau này hãy bổ sung, điều động nội bộ trong Thành ủy sao lại rắc rối như vậy?
Hạ Tưởng tỏ ra phiền toái mà khoát tay:
– Đúng rồi Thư Hân, anh cũng phải chỉ định ra một Phó trưởng ban thư ký phù hợp với công việc của tôi, có việc gì cũng tìm đến anh, một mình anh sao làm hết được.
Thường Thư Hân là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, chủ yếu phụ trách công việc của Cổ Hướng Quốc, Hạ Tưởng vừa đến có việc thì sai anh ta làm vài lần còn được, nếu nhiều lần quá anh ta không có ý kiến gì thì Cổ Hướng Quốc sẽ có ý kiến.
Thường Thư Hân lập tức làm theo, anh ta không phải không muốn phục vụ Hạ Tưởng nhưng Cổ Hướng Quốc vốn là người kỹ lưỡng, nếu biết anh ta ngày nào cũng làm việc cho Hạ Tưởng, nhất định sẽ có ý nghĩ không tốt, thật ra anh ta đã tìm ra một người thích hợp để giúp Hạ Tưởng là Thang Hóa Lai.
Thang Hóa Lai đứng thứ ba trong văn phòng Ủy ban nhân dân, đối ứng với Hạ Tưởng có một chút không hợp quy định, nhưng người xếp hàng thứ hai là Phó trưởng ban thư ký Thạch Trương Vu thì phụ trách việc cho Phó thị trưởng Đồ Quân, lúc Thụy Căn còn đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực cũng như thế, cho nên Thường Thư Hân còn giải thích rất rõ cho Hạ Tưởng biết.
Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói một câu:
– Tôi biết rồi.
Thường Thư Hân ra khỏi văn phòng của Hạ Tưởng, đứng ở hành lang một lát, sau đó quẹo qua bên phải đi, bên phải là phòng làm việc của Cổ Hướng Quốc.
Thường Thư Hân gõ cửa bước vào, đúng lúc gặp Đồ Quân trong đó, liền báo cáo tình hình của Hạ Tưởng cho hai người biết:
– Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Đồ, Phó thị trưởng Hạ kiên quyết muốn dùng Lý Tài Nguyên làm thư ký, ngài ấy là lãnh đạo, tôi không thể can ngăn.
– Lý Tài Nguyên không phải đã xin nghỉ bệnh rồi sao, tại sao lại về làm lại?
Đồ Quân vẻ mặt kinh ngạc.
– Tôi cũng không rõ, sáng sớm hôm nay anh ta đã tự đến.
Thường Thư Hân cẩn thận liếc nhìn Cổ Hướng Quốc, thấy Cổ Hướng Quốc không tỏ thái độ gì, lại nói:
– Có cần phải ám chỉ anh ta lần nữa để anh ta lại xin nghỉ bệnh một thời gian không?
– Không cần đâu.
Cổ Hướng Quốc khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc:
– Nếu Phó thị trưởng Hạ muốn trọng dụng Lý Tài Nguyên, chúng ta cũng phải nhượng bộ, Phó thị trưởng Hạ ở Tỉnh ủy có rất nhiều mối quan hệ sâu đậm, chỉ một việc thư ký mà làm ầm ĩ lên cũng không đáng. Việc của Lý Tài Nguyên không cần chúng ta bận tâm cũng có người còn sốt ruột hơn ta.
– Đúng là lãnh đạo sáng suốt.
Thường Thư Hân cũng thừa cơ hội nịnh bợ, lại nói thêm một câu:
– Tôi cảm thấy Phó thị trưởng Hạ còn quá trẻ, chưa được mấy ngày đã vì chuyện của Lý Tài Nguyên mà nổi giận, hơi thiếu kiên nhẫn. Thị trưởng Cổ, trong chuyện của Lý Tài Nguyên có phải đã hơi quá đề phòng hắn không, hắn…
Cổ Hướng Quốc quơ tay, ngăn không cho Thường Thư Hân nói tiếp:
– Đối với Hạ Tưởng, cũng phải đề phòng một chút, việc chính là mất quyền lực. Hắn có lai lịch không rõ, bối cảnh lại phức tạp, nếu chỉ ở yên tại thành phố Lang thôi thì còn được, chứ nếu muốn nhúng tay vào mọi việc thì sẽ không để hắn yên, còn nữa, Thang Hóa Lai phụ trách công việc của hắn, có đáng tin không?
– Hóa Lai trước giờ vẫn là Phó trưởng ban thư ký của Phó thị trưởng Thụy, thời gian anh ta làm ở Thành ủy không ngắn, anh ta sẽ biết nên hoặc không nên làm gì và nói gì.
Thường Thư Hân vội trả lời, ánh mắt nhìn sang Đồ Quân, trong lòng nghĩ, Phó thị trưởng Đồ càng ngày càng trẻ ra, đã 40 tuổi rồi mà vóc dáng vẫn còn đẹp như thế, cũng không biết là chăm sóc như thế nào? Chồng của cô ấy thường xuyên đi công tác mà ngày nào cũng tươi tắn như vậy, thì thật lạ.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv2.com/quan-truong-quyen-8-full/
Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn nhìn Thang Hóa Lai đang ngồi phía trước, vẻ mặt lúc cười lúc không.
Thang Hóa Lai 38 tuổi, rất gầy, mặc một bộ đồ màu xám, cho thấy đằng sau bộ đồ đó là dáng người gầy gò. Anh ấy dường như không chú trọng đến ngoại hình, cũng không cạo râu, bởi vì hút thuốc lâu năm nên răng rất vàng, hai đầu ngón tay phải đều có khói đen, hình như đã thấm vào đến da.
Ngồi bên cạnh anh ấy là Lý Tài Nguyên.
Thang Hóa Lai từ sớm đã đoán được mình sẽ được bố trí phụ trách công việc của Hạ Tưởng, bởi vì trong văn phòng Ủy ban nhân dân chỉ có anh ta là chưa phụ trách công việc phục vụ Phó thị trưởng, hơn nữa trước đây anh ta đã phục vụ cho Phó thị trưởng Thụy nếu phục vụ Phó thị trưởng Hạ cũng là hợp lẽ, nhưng trong mắt anh ta nếu so Phó thị trưởng Thụy thì Phó thị trưởng Hạ còn quá trẻ, trẻ đến nỗi khiến cho người khác khó mà chấp nhận được.
Anh ta năm nay 38 tuổi, lớn hơn Phó thị trưởng Hạ gần 10 tuổi, Phó thị trưởng Hạ đã là Phó giám đốc cấp sở, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, còn y chỉ là Phó cục trưởng và chỉ là một Trưởng ban thư ký tầm thường trong Ủy ban nhân dân, kém xa cả ngàn dặm, thật đúng là đem người so người thì có mà tức chết.
Tuy nhiên khi anh ta nhìn thấy Lý Tài Nguyên ngồi bên cạnh, tinh thần sa sút thì trong lòng cũng lấy lại chút cân bằng, nhưng lập tức lại nghĩ đến tình cảnh của Phó thị trưởng Hạ ở Thành ủy, nửa vời rất xấu hổ, thậm chí không có người để dùng mà phải dùng đến Lý Tài Nguyên đảm nhiệm chức thư ký thì trong lòng không khỏi buồn bực, theo Phó thị trưởng Hạ mà sau này có tương lai mới lạ.
Hạ Tưởng tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Thang Hóa Lai nhưng từ vẻ mặt của y cũng có thể đoán ra một phần, hắn cũng không nói ra chỉ vỗ nhẹ lên bàn:
– Sau này Tài Nguyên và Hóa Lai phải hợp tác tốt, cùng nhau làm tốt công việc. Tôi cũng không nói gì nữa, tình hình của thành phố Lang tôi cũng hiểu một ít, tuy nhiên chưa đủ sâu sắc, nếu có gì cần phải bổ sung thì cứ nói ra, ai đã làm việc qua với tôi thì rất hiểu rõ con người của tôi, không bao giờ bạc đãi ai cả!
Lời nói của Hạ Tưởng là lời hứa hẹn và cũng là muốn thăm dò.
Thang Hóa Lai liếc nhìn Lý Tài Nguyên, thấy Lý Tài Nguyên không có phản ứng gì, y liền có chút do dự rồi nói:
– Phó thị trưởng Hạ, thành phố Lang là một thành phố trẻ, có sức sống, có tiềm lực, ngài đến thành phố Lang đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực là một cơ hội và thách thức lớn, tôi tin vào năng lực của ngài và…
Hạ Tưởng ngắt ngang lời của Thang Hóa Lai:
– Hóa Lai, lúc trước anh tiếp xúc nhiều với Phó thị trưởng Thụy, hãy thử nói quan điểm của anh về Phó thị trưởng Thụy xem.
Thang Hóa Lai sửng sốt, Hạ Tưởng không hỏi về Thị trưởng và Phó thị trưởng đương nhiệm mà lại đi hỏi Phó thị trưởng Thụy đã bãi nhiệm là có dụng ý gì? Nhưng mặc kệ lãnh đạo có dụng ý gì, nếu lãnh đạo đã hỏi đến thì cần phải trả lời, y suy nghĩ một lát rồi cẩn thận trả lời:
– Phó thị trưởng Thụy làm việc nghiêm túc, tác phong vững chắc, đối xử với mọi người rất gần gũi, tất cả mọi người trong Thành ủy thành phố Lang đều rất tôn trọng ông ấy…
– Ha ha, được rồi, được rồi!
Hạ Tưởng mỉm cười, tuy không nói ra Thang Hóa Lai đều nói những lời vô nghĩa nhưng hai lần ngắt ngang lời của y cũng đã ám chỉ tỏ vẻ không hài lòng:
– Hóa Lai, tuy tôi nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng hình như anh không rõ suy nghĩ của tôi lại chững chạc hơn anh nhiều.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải cố ý hù dọa người khác, nếu cộng tuổi cả hai kiếp người của hắn thì quả thật còn lớn hơn Hóa Lai vài tuổi.
Thang Hóa Lai vốn cứ nghĩ Hạ Tưởng còn trẻ, tuổi trẻ còn nhiều thiếu sót, thiếu kinh nghiệm chỉ thích nghe lời hay, sức phán đoán kém, không ngờ chỉ sau mấy câu nói, tuy Hạ Tưởng không lộ vẻ uy nghiêm, càng không có vẻ mặt nghiêm túc của một vị quan nhưng cách nói chuyện khéo léo cùng với cách thức chuyển sang đề tài khác một cách bất ngờ cũng khiến y cảm thấy vẻ uy nghiêm.
Nhất là khi y thấy Hạ Tưởng tuy trẻ tuổi nhưng lại có vẻ mặt cười thản nhiên, trong lòng đột nhiên trầm xuống, trong tiềm thức nảy ra một ý nghĩ: “Xem ra Phó thị trưởng Hạ thật không dễ lừa, trẻ tuổi như vậy đã là Phó thị trưởng thường trực, cũng không phải xuất thân là con nhà quan, tuy có cha vợ là Phó chủ tịch tỉnh nhưng không nghe nói là dựa dẫm chức vụ của cha vợ để thăng chức, chắc chắn là nhờ vào năng lực của bản thân.”
Nghĩ lại, cho dù Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy có hậu phương vững chắc thì đã sao? Vấn đề là, thành phố Lang không ít người không nhìn sắc mặt của Tỉnh ủy, hơn nữa thành phố Lang không chỉ dựa vào thế lực mạnh của chính trị để giải quyết sự việc, mà thành phố Lang còn có Nga Ni Trần!
Tình hình của thành phố Lang… vừa nghĩ đến tình hình của thành phố Lang thì trong lòng Thang Hóa Lai vô cùng bi quan, qua loa cho xong chuyện, ai cũng không thể thay đổi được tình hình của thành phố Lang, Phó thị trưởng Hạ muốn làm nên chuyện thì chỉ có thêm nhiều va chạm, cuối cùng cũng có kết cục thảm hại. Y quyết định áp dụng thái độ làm việc như trước đây, lãnh đạo giao việc thì làm, còn không thì rút lui.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |