Nằm nướng một lúc thì quyết định ngồi dậy ra mạng, viết cho em một bức thư nhõng nhẽo:
“Tp Hồ Chí Minh – 17/05/2007
Buồn quá nhóc ạ! Thật là một ngày dài và tồi tệ. Từ sáng đến chiều cứ nằm chết gí một chổ không đi lại ăn uốn gì được. Đêm qua không hiểu sao lại bị trúng gió, người lạnh kinh khủng, giật liên hồi như lên cơn động kinh, phải gần chục thằng đè anh ra cạo gió mới đỡ được. Giả sữ mà ở nhà một mình, không có ai thì chắc giờ đang chập chờn bên cửa sổ nhà em rồi.
… Bạn đang đọc truyện Quen cô chị, tán cô em tại nguồn: http://truyensextv2.com/quen-co-chi-tan-co-em/
Nhóc nè!
Có một bí mật mà anh muốn dành cho em đó, một món quà mà nếu không có gì thay đổi thì hai năm nữa nó sẽ đến tay em. Hai năm, anh nghĩ nó không dài và hy vọng mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp.
Nói cho anh biết là em viết gì trong lá thư không gửi được đi? Thật là tiếc quá, viết đã ít rồi mà còn thế này nữa, em không biết là mong thư em nhiều như thế nào đâu. À, đến hôm nay thì có lẽ ít nhiều em cũng đã có một cái nhìn cụ thể về con người anh rồi nhỉ? Anh tò mò muốn biết quá. cũng đã nghe nhiều người đánh giá, nhưng lần này không hiểu sao muốn nghe những lời ấy từ em quá.
Nếu anh nói mình không còn sống được bao lâu nữa thì không biết mọi người sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Nhiều lúc có cảm giác như bổn phận làm người của mình sắp kết thúc vậy, cứ như là mình sắp sửa đi đâu đó xa lắm. Nếu một ngày nào đó em không còn nhận được thư hay không thể liên lạc với anh được nữa thì em sẽ nghĩ gì nhỉ? Anh hỏi câu này em suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời nha. Theo em, một người đàn ông thật sự sẽ phải làm gì nếu trước mắt anh ta là hai con đường: sự nghiệp và tình cảm. Có thể rất nhiều người sẽ chọn sự nghiệp, chẳng lẽ có thể gạt bỏ tình cảm một cách dễ dàng vậy sao. Người ta chỉ sống có một lần, sao phải cố sức theo đuổi những thứ phù phiếm xa xôi mà gạt bỏ những cảm xúc mà có thể sẽ không bao giờ có lần thứ hai trong đời?! Nhưng rồi sự nghiệp, đó lại là trách nhiệm to lớn và duy nhất của một người đàn ông khi được sinh ra, lẽ nào đến khi nhắm mắt vẫn không thể làm được cái gì cho mình và gia đình?
Em hãy suy nghĩ và giải thích cho anh biết sự lựa chọn của mình nha (‘_’)!”
Về đến nhà lại nằm vật ra sàn, chẳng biết có nói điều gì nhạy cảm quá không nữa. Nhưng có lẽ nên vậy, trước khi đưa ra một quyết định quan trọng mình thật sự muốn biết ý nghĩ của em thế nào. Em là một cố bé thông minh, lẽ nào lại không đón ra được. Nếu em khuyên chọn tình cảm, hẳn là mình chẳng còn gì để đắn đo suy nghĩ nữa. Nhưng nếu là sự nghiệp, thì đành gác lại và chờ hai năm nữa vậy. Món quà mà mình nói chính là là cuốn nhật ký mà mình đang cặm cụi ghi chép mỗi ngày, những điều đã xảy ra và cả những cảm xúc không thể nói với em lúc này nữa. Hy vọng tới lúc đó nó sẽ không trở nên vô nghĩa.
Hôm sau lại mò ra siêu thị đọc tiếp cuốn tiểu thuyết dang dỡ, hôm nay tới sớm nên may mắn tóm được cái ghế. Thật ra thì có một dãy khoảng chục ghế đặt luôn bên trong nhằm phục vụ những đọc giả trùm sò như mình.
Nhưng bấy nhiêu thì xi nhê gì.
Ngồi hơn ba tiếng không dám nhúc nhích đi vệ sinh, cuối cùng đói quá đành miễn cưỡng đúng dậy đi về. Cơm no không biết làm gì lại ghé ra tiệm nét, vừa mở yahoo lên thì nó hiên thông báo có mail, là mail của em :
“Long Khánh – 18/5/2007
Chào Xeko!
Em biết anh cũng hay bị bệnh, nhưng mà khi nghe nói như vậy, em thấy nặng quá, thật sự làm em giật mình đấy. Em biết cảm giác của nó mà, dễ sợ lắm, tại em cũng bị rồi, nhớ hồi anh T chở em vô bệnh viện không? Làm gì mà để bệnh nặng quá vậy? Anh T biết đấy, em không có mặt ở trên đó được nên rất lo, giá như là có thể làm gì đó nhiều hơn là những lời này bây giờ!!
Lá thư trước hả? Em cũng có nói nhiều lắm, nhưng chỉ là viết theo cảm hứng thôi, nên em cũng không nhớ tất cả, hihi!
Lúc trước em cũng hay có cảm giác mệt mỏi lắm, giống như là con người lâu quá không vận động. Em nghĩ là trong người em có bệnh gì đó, giống như sắp chết vậy. Bạn em nói sao lúc nào cũng thấy mày lừ đừ. Em cũng không biết tại sao, nhưng bây giờ thì khá hơn rồi. Em cũng có nói với người đó như vậy, mà chẳng cảm thấy điều gì lo lắng cả, chỉ thấy hình như là sợ một cái gì đó.
Bởi vậy khi anh T nói như vậy em cũng không biết nói gì nữa. Nếu chỉ là nói đùa thì đừng bao giờ nói với em như vậy nữa, em sẽ lo lắng và suy nghĩ….
Em nghĩ rằng, hôm bữa nếu mà đi chơi Suối Tiên với đám bạn em nữa chắc không vui bằng đâu.
Ai nói là nếu có chuyện cần tâm sự thì bạn trai không bằng bạn gái nhỉ? Nếu là con gái thì dễ chia sẽ hơn, cái gì cũng nói được, không ngại gì cả… lúc trước thì em nghĩ thế đấy, nhưng bây giờ thì khác rồi. Em nghĩ em có những người bạn rất tốt và anh T là một người bạn tuyệt vời…
Tự nhiên nói có một món quà làm tặng em, nhưng lại tới hai năm nữa. Nói vậy làm chi, biết tính em tò mò mà, vậy khác gì chọc tức em cơ chứ.
À, còn chuyện hỏi em vấn đề giữa tình cảm và sự nghiệp thì em cảm thấy cả hai đối với em đều quan trọng. Nhưng mà theo cách nói của anh T thì thật sự em cũng không biết nên chọn ra sao, thật là khó! Lúc trước em nghĩ em sẽ làm theo cảm giác của mình, và sẽ nên trân trọng những gì trước mắt, nếu để vuột mất biết đâu sau này hối hận cũng muộn màng. Nhưng mà chỉ lo theo đuổi tình cảm mà đánh mất cả tương lai thì cũng hối hận nếu…chuyện tình cảm đó không thành, nhiều khi còn chiếm mất của mình một khoảng thời gian, có thể là cả tuổi trẻ của mình. Thực sự em chưa nghĩ đến điều này, nói em lựa chọn thì khó quá. Nhưng mà em biết là nên trân trọng những gì trước mắt, nếu muốn có nó thì đừng để cơ hội đi qua, lựa chọn đúng thời điểm. Em thì nghĩ thế thôi chứ nhiều khi không biết mình làm được hay không, tình cảm vốn dĩ mù quáng mà.
Hiện giờ em đang rất buồn, em xém khóc khi bị thi lại, bà cô nói thứ hai này lên lấy kết quả. Chắc cũng là kết quả xứng đáng thôi, ai biểu không lo học làm chi.
Bây giờ em cũng nghĩ hè rồi, và đang nghĩ mình sẽ làm gì trong mấy tháng hè này. Em muốn lên thành phố vừa làm cái gì đó vừa học, em muốn học tiếng Hàn, ở trên đó có chổ nào dạy không? Em cũng muốn học đàn Guitar nữa, nhưng mà ở đây không có ai dạy. Em muốn đổi không khí, ở nhà hoài vậy chắc buồn chết mất. Nhưng mà nếu em có lên đó làm được thì chắc em sẽ không liên lạc trực tiếp với mọi người đâu. Mình vẫn liên lạc nhừ vầy, cho tới khoảng tháng chín đầu năm học!
Bạn em tụi nó biết hôm bữa em đi Sài Gòn chơi, hai đứa kia nó rủ em chủ nhật tuần tới đi lên đó chơi, nhưng mà chắc không đi đâu, đang chán nản và hối hận về việc học hành đây.
Em nghĩ mai mốt ai mà biết em học tệ thế này chắc chẳng ai dám thích em quá! Thôi để lần sau em viết tiếp nha!
TB: Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Em không muốn nghe anh T bị bệnh nữa đâu (làm em có cảm giác tội lỗi vì hôm bữa rủ anh T đi chơi cả ngày trời, còn dầm mưa nữa nên mới bệnh nặng vậy đấy). Ăn uốn cho điều độ vào đó.”
…
Từng câu từng chữ em nói trong thư như vẫn đang hiện rõ trước mắt. Em đáng yêu và ngây ngô quá. Mình phải làm sao bây giờ? Thật không tài nào nhắm mắt được. Tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Sao phải lo lắng nhiều đến thế? Chẳng phải chỉ cần sống và trân trọng những điều trước mắt là đủ rồi sao? Cậu mình từng nói: “Với một người luôn vô tư thì không thể bắt họ lúc nào cũng suy nghĩ, nhưng với một người lúc nào cũng hay lo, hay nghĩ, thì làm sao có thể ép họ không nghĩ đến những chuyện quanh cuộc sống của họ”. Đúng là vậy thật, nhiều lúc tự hỏi và không muốn bản thân suốt ngày cứ phải nhọc lòng thế này, nhưng chẳng cách gì làm được. Mình thương em nhiều bao nhiêu thì lại càng nghĩ cho em nhiếu bấy nhiêu. Một thằng như mình, liệu rồi có đủ mang lại hạnh phúc cho em?….
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quen cô chị, tán cô em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/03/2017 06:26 (GMT+7) |