Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Sinh viên » Phần 126

Sinh viên


Update Phần 127

Phần 126

Sáng sớm hôm sau.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Đồng hồ vừa điểm năm giờ ba mươi phút.

“Reng… reng… reng…”

“Ưm… Oa…”

Bảo Châu vươn vai thức dậy sau một đêm mặn nồng, ánh sáng vẫn còn chưa rọi vào phòng nhưng lúc này nàng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đêm qua nàng được sạc một thứ năng lượng vô cùng mạnh khiến tinh thần nàng trở nên thanh thản nhẹ nhàng hơn.

Gương mặt Bảo Châu chỉ sau một đêm mà như trẻ ra thêm vài tuổi, sau khi được tưới tắm bằng thứ khoái cảm ướt át kia làm tinh thần sảng khoái hơn trước nhiều lắm, nhờ vậy mà làm nàng phong vận hơn trước nhiều lần.

“Dậy sớm thế.”

Phương lúc này vẫn còn đang nấp trong chăn, thấy Bảo Châu cử động thế là nó lại hỏi.

“Chuẩn bị cho An Nhiên đi học. Ngày nào chị cũng phải thức vào giờ này.” Bảo Châu khẽ mỉm cười, với lấy chiếc áo lụa để sẵn bên giường rồi mặc vào.

Công việc mỗi sáng của nàng là vậy, phải dậy sớm cho chuẩn bị ăn sáng cho An Nhiên. Công việc này đã gắn bó với nàng mười năm nay.

“Hôm nay để em nấu ăn cho.” Phương khẽ mỉm cười, lại nói.

“Em biết nấu ăn sao?” Bảo Châu ánh mắt nghi ngờ, nhìn sang Phương rồi hỏi.

Nàng ngạc nhiên bởi vì từ trước tới giờ nàng chưa nghe ai kể rằng đàn ông thức sớm chuẩn bị đồ ăn cho vợ và con gái cả. Nếu có thì gia đình đó thật sự hạnh phúc vô cùng.

“Biết chứ… Còn giờ thì dậy nào…” Phương khẽ mỉm cười, sau đó tốc mềm ngồi dậy.

“Hihihi… Đợi chị lấy đồ cho em…” Bảo Châu chợt nhớ ra Phương không mặc đồ, nàng khẽ che miệng cười một cái rồi kéo Phương trở lại, nàng nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi lấy đồ cho nó.

Quần áo đã được chuẩn bị hồi đêm qua, sáng nay cũng đã khô ráo, có thể mặc trở lại.

Sau khi mặc lại bộ đồ hôm qua xong thì lúc này Phương mới cùng Bảo Châu vào bếp. Bữa ăn sáng của An Nhiên cũng khá đơn giản, chỉ có sữa, bánh mì và cá mòi cùng với trứng ốp la kèm một ít rau củ.

Thực đơn tuy có phần đơn giản như mà lại cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho An Nhiên trong một buổi học.

“An Nhiên dậy ăn sáng nè con…”

Bảo Châu mở cửa phòng, sau đó gọi cô bé ra ăn sáng.

“Dạ”

An Nhiên giọng vẫn còn ngáy ngủ, nhưng lại ngoan ngoãn bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Sau hơn mười phút vệ sinh cá nhân thì An Nhiên cũng mặc lên người bộ áo học sinh.

Cô bé mới bước ra khỏi nhà tắm. Chợt hình bóng khá quen thuộc đang ngồi trong bếp làm An Nhiên đầy bất ngờ.

“A… a… Phương… anh tới chơi hả?” An Nhiên vui mừng đến nỗi hét lên, sau đó lại chạy một mạch tới chỗ Phương đang ngồi, chẳng chút ngại ngùng mà leo hẳn lên người nó.

An Nhiên năm nay mười tuổi, nhưng cao đến tận 146 cm, nặng đến hơn 30 kg, vậy mới thấy được Bảo Châu đã nuôi nấng An Nhiên đầy đủ tới mức độ nào.

Không những phát triển đều đặn mà lại còn ngoan ngoãn hoạt bát, quả thật Bảo Châu phải tốn vô số công sức đầu tư cho An Nhiên ngay từ bé rồi.

“Ừm… Dạo này có ngoan không?” Phương khẽ mỉm cười ôm cô bé vào lòng.

“Dạ ngoan… Hôm nay anh tới sớm vậy?” An Nhiên linh hoạt gật đầu xác nhận, sau đó lại đưa đôi mắt bồ câu long lanh lên hỏi.

“À… Hôm nay mẹ Châu có việc bận nên nhờ anh sang đưa An Nhiên đi học.” Phương cười đáp, sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho Bảo Châu.

Tuy nhiên chưa kịp để Bảo Châu lên tiếng, thì lúc này An Nhiên đã nhanh nhảu tiếp lời:

“Thì ra là mẹ Châu không được khỏe. Đêm qua An Nhiên mơ thấy mẹ Châu gặp phải ác mộng, đêm qua mẹ Châu ngủ không ngon.”

“An Nhiên nhớ mẹ Châu đêm qua dường như sợ hãi lắm thì phải, mẹ Châu hét lớn liên tục…”

An Nhiên ánh mắt to tròn, miệng không ngừng líu ríu, giọng điệu tràn đầy lo lắng, cô bé quả thật lo cho mẹ Châu vô cùng. Nhìn thái độ của An Nhiên liền biết rõ là cô bé yêu thương mẹ mình tới mức độ nào.

“Vậy là mẹ Châu hôm nay mệt. Mẹ Châu muốn ở nhà nghỉ ngơi. An Nhiên mau ăn sáng rồi anh chở đi họ, để mẹ Châu ở nhà nghỉ ngơi nhé.” Phương nghe vậy liền làm vẻ mủi lòng, khẽ âu yếm An Nhiên rồi lại nói.

Lúc này nó nhìn sang Bảo Châu thì rõ thấy nàng đang nhịn cười dữ lắm, ánh mắt tỏ ra ngây thơ vô số tội, đúng là đêm qua nàng gặp phải ác mộng, bị khúc thịt kia đánh cho tơi bời.

“Dạ… Ăn sáng thôi…” An Nhiên gật nhẹ đầu, chỉ cần Phương hay mẹ Châu nói gì thì nàng chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời không chút phản kháng.

Nhìn An Nhiên ngồi trong lòng Phương mà ăn ngon lành chợt làm Bảo Châu trong lòng xao xuyến. Cảnh tượng một gia đình ấm áp chợt hiện trong tâm trí nàng.

“OA… Đồ ăn hôm nay ngon quá…” An Nhiên khẽ chấm miếng bánh mì vào cá mòi, cắn một miếng rồi sau đó thốt lên.

“Ngon thì ăn thật nó nhé.” Phương khẽ cười, lại dặn dò An Nhiên.

Bảo Châu nghe vậy ánh mắt liền trừng lên, không ngờ An Nhiên lại biết nịnh tới như vậy nha. Bình thường nàng nấu thì An Nhiên đâu có khen tới mức đó, cứ nghĩa hôm nay có Phương ngồi kế bên vậy nên An Nhiên mới làm ra vẻ như vậy.

Tuy nhiên thấy con gái vui vẻ thì trong lòng mẹ ai cũng sẽ cảm thấy ấm áp, Bảo Châu cũng chẳng ngoại lệ. Chỉ cần An Nhiên vui vẻ thì nàng chắc chắn không ngại bất kỳ điều gì.

“Oa… Ngon thật.” Bảo Châu cũng có phần ăn sáng giống với An Nhiên, nàng khẽ cắn một miếng bánh mì, mùi vị cá mòi lan tỏa đầu lưỡi, hương vị hòa quyện lẫn nhau đọng trên đầu lưỡi làm nàng phải xao xuyến.

Chợt Bảo Châu nghĩ ra, thật sự không phải An Nhiên khen lấy lòng, mà quả thật đồ ăn sáng hôm nay ngon thật.

“Ngon thì ăn nhiều vào. Nhìn chị mệt mỏi chưa kìa.” Phương cười cười, lại quay sang nói với Bảo Châu.

Nghe vậy Bảo Châu lườm Phương một phát, ai là người làm nàng mệt mỏi thì người đó biết rõ. Mà đồ ăn ngon thì đương nhiên là phải ăn nhiều rồi, Bảo Châu nhanh chóng lấp đầy bao tử của mình.

“Mẹ… Hình như anh Phương có mùi thơm giống quần áo của mẹ nè.” An Nhiên sau khi ăn xong vẫn còn ngồi trong lòng Phương, nàng hít hà một cái rồi cảm thán.

Câu nói ám muội lại một lần nữa làm Bảo Châu khó xử, làm sao mà không giống cho được, nước giặt đồ cũng là của nàng sử dụng, sữa tắm cũng chính là của nàng. Trên người Phương lúc này toàn mùi của nàng, nói ra chẳng biết phải ngụy biện như thế nào nữa.

“Được rồi… Ăn no thì phải đi học đúng chứ?” Phương nghe vậy dở khóc dở cười đành đánh trống lảng. Nó biết An Nhiên nói thật lòng, trên người của nó dính toàn mùi của Bảo Châu mà.

“Dạ… anh Phương nhớ thường xuyên thăm mẹ em nhé. Hôm qua có người xấu làm mẹ đau.” An Nhiên lúc này mới quay sang Phương, ánh mắt long lanh nói ra.

Cô bé thông minh không nói rõ người xấu là ai, cô bé thật sự không muốn người xấu trong miệng mình lại chính là ba ruột của cô bé.

“Được chứ. Anh đảm bảo sẽ không còn ai dám ức hiếp mẹ Châu một lần nào nữa.” Phương gật nhẹ đầu, ánh mắt kiên định nhìn An Nhiên rồi nói ra.

“Móc tay hứa đi…” An Nhiên trẻ con liền đưa ra bàn tay, bàn tay nhỏ xíu của nàng giơ ra trước mặt Phương.

“Móc thì móc, anh hứa là sẽ làm nha.” Phương mỉm cười, tiếp nhận lời đề nghị của An Nhiên.

Bảo Châu ngồi ở đối diện, chợt bên trong hai dòng nước mắt chực chờ trào ra ngoài. Ai mà lại muốn chứng kiến cảnh tượng này cơ chứ.

Ba ruột lại chính là người xấu của con, mà con lại muốn bảo vệ mẹ khỏi ba ruột. Người ba ấy có xứng đáng làm ba của cô bé hay làm một người chồng hay không?

Câu hỏi ấy đương nhiên có câu trả lời.

Hoàn toàn không xứng đáng.

Người cha nào mà lại bỏ con.

Người cha nào mà lại đánh mẹ trước mặt con của mình.

Người cha nào mà vì người đàn bà khác bỏ mặt vợ mình phải cô đơn chăm sóc con.

Người cha nào mà vì sự nghiệp thậm chí không giữ trọn nghĩa vợ chồng, tình cha con.

Bảo Châu không nghĩ tới nữa, nàng nhất định đem cuộn ký ức đó mang đi đốt bỏ. Cuộc đời nàng nhất định xóa bỏ đoạn ký ức đau buồn. Không còn phải vì người bạc tình bạc nghĩa đó mà ưu sầu nữa.

Bên cạnh nàng đã có An Nhiên, mà An Nhiên lúc này đang vui vẻ thì nàng đã vui vô cùng rồi. Khẽ mỉm cười đè nén lại hai dòng nước mắt, đây sẽ là lần cuối cùng nàng khóc vì hắn ta. Từ đây về sau hắn ta sẽ mãi mãi không còn một chút địa vị nào trong tâm trí của nàng.

Sau khi Phương đưa An Nhiên đi học, nó lại nhận được một tin nhắn của anh Long rủ rê nó ra quán café.

Hôm nay ngay sau khi ngân hàng mở cửa thì tài khoản của mấy anh đã nhận về số tiền lời sau khi tham gia cuộc đầu tư vừa rồi.

Ngay lập tức không cần phải hẹn, cả bốn người nhanh chóng liên hệ với nhau xác minh sự thật rồi sau đó âm thầm khiếp sợ một phen.

Quyết định sau cùng đó là mời Phương một chầu café, rồi sau đó bốn người tìm cách bàn chuyện tương lai với nó.

Có thể kết thân với một người như Phương quả thật là một cơ hội ngàn năm có một. Tuy ai cũng có công việc sự nghiệp riêng, nhưng thêm một người bạn đó là thêm một nguồn tiền. Không ai có thể bỏ qua lợi ích này được.

Mà quán café năm người hẹn gặp không chỗ nào khác chính là Hàng Châu.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensextv2.com/sinh-vien/

Trong lúc Phương đưa An Nhiên đi học thì lúc này bốn người Thanh Long, Hoàng Trung, Đại Nghĩa, Hữu Duy đã có mặt ở Hàng Châu ngồi đợi.

Khi Phương chưa có mặt thì bốn người mang bản báo cáo kia ra tìm xem có thật sự như vậy không.

Trong số bốn người thì chỉ có anh Hữu Duy là người từng chơi chứng khoán nên có phần am hiểu.

Từng dòng báo cáo ngắn gọn thông báo việc giao dịch ở các sàn chứng khoán được nêu lên, sau đó là sẽ có ghi chú từng bằng chứng cụ thể cho việc giao dịch. Đương nhiên sẽ có một số thứ được che lại để đảm bảo bí mật, nhưng bao nhiêu thứ được phơi bày cũng đủ những thông tin cho Hữu Duy xác thực thông tin.

“Không những chứng khoán trong nước, mà giao dịch hẳn ở các sàn nước ngoài.” Hữu Duy vừa xem miệng không ngừng cảm thán không thôi.

Bởi vì sàn trong nước giá trị tăng cao nhất trong một ngày chỉ đạt 7%, sau khi tăng kịch trần sẽ dừng lại. Chỉ có giao dịch ở nước ngoài mới không giới hạn.

“Không riêng chứng khoán, còn có cả tiền ảo ở đây nữa. Bởi vậy con số chênh lệch vô cùng lớn.” Hữu Duy lại nói tiếp.

Người ta nói ngủ một giấc thức dậy là triệu phú đúng là không sai, bởi vì giao dịch tiền ảo có khi chỉ trong một đêm có thể tăng lên gấp đôi.

“Bảy ngày tăng lên mười bảy lần. Chu choa…”

“Không hiểu như thế nào mà lại có thể đúng tới từng chi tiết như vậy.” Hữu Duy mở từng tờ báo cáo, dù đã in sẵn ra giấy A4 nhưng bị hắn lật qua lật lại tới nỗi nát nhừ.

Không ngừng có những biểu cảm khác thường trên mặt, ba người còn lại cũng bị chú ý. Sau khi nghe Hữu Duy xác nhận những lần tăng đột biến không sai thì bọn họ lúc này mới thở ra một hơi.

“Tất cả đều hợp lý. Chỉ có một thứ phi lý.” Hữu Duy thẫn thờ ngã ra ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Thứ gì phi lý?”

“Thần thánh phương nào mà lại nhìn được từng cơn biến động như vậy.” Hữu Duy khẽ thốt lên, anh ta không thể tin được sự thật này.

Gấp 17 lần tài sản là mức độ gì, từ một triệu sau bảy ngày lên tận mười bảy triệu, lời được mười sáu triệu. Không tốn một đồng bạc nào mà lấy về khoản lợi nhuận khủng khiếp như vậy.

Mỗi người bọn họ đầu tư một trăm triệu vào Phương, trong bảy ngày thu về 1 tỷ 400 triệu. Hơn nữa Phương chỉ thu tiền thuế, còn bao nhiêu lợi nhuận thì không lấy về kể cả một con số lẻ.

Bọn họ không nghĩ được rằng Phương lại là một người thẳng thắn như vậy, đơn giản chỉ là đầu tư một phen mà lại có thể nhìn thấy được bản chất của một người.

Bốn người họ âm thầm kinh hỷ vô cùng, cả đời đôi khi không mấy bao nhiêu lần nắm giữ khoản tiền tự do lớn tới như vậy.

Nếu không phải lao đầu vào công việc trong thời gian dài, hoặc cắn răng buộc bụng bán nhà bán đất thì làm sao có thể cầm khoản tiền lớn tới mức độ này.

Cho dù là anh Long cũng khiếp sợ, tất cả tiền mà anh đang sở hữu đều thuộc dạng đầu tư. Mà số tiền lời ít ỏi một năm chỉ hơn số này một chút.

“Số tiền này… Chúng ta không thể phung phí.” Trần Thanh Long lên tiếng, số tiền này phải nói rằng chính là Phương đưa cho bọn họ.

Cổ nhân có câu có vay có trả, không có chuyện đưa tiền dễ dàng tới như vậy, tuy rằng hắn là người thân với Phương nhiều hơn ba người còn lại. Nhưng mà đứng trước việc này cũng phải vô cùng thận trọng một phen.

“Đúng vậy. Xem ra không có bữa ăn nào miễn phí cả.” Trần Đại Nghĩa mới nói một câu, hắn cũng hiểu đạo lý này, dân làm ăn đương nhiên đều lưu truyền câu nói đó.

“Đơn giản thôi. Một chút cậu ta tới thăm dò một phen.” Võ Hoàng Trung cũng tiếp lời, nhận một số tiền lớn mà đơn giản như vậy làm anh ta cũng thấp thỏm lo âu.

“Các ông suy nghĩ quá rồi. Đơn giản có vay có trả đúng không? Vậy cậu ta cần gì mình cứ giúp đỡ, nằm trong khả năng thì được. Không thẹn với lòng là được.” Lúc này Bùi Hữu Duy mới nói ra, anh là một người ngay thẳng, nghĩ gì nói đó.

Cứ mãi nghi ngờ như vậy thì đôi khi ép mình vào khuôn khổ quá, có tiền mà không dám xài thì còn gì là cuộc sống nữa. Cứ thoải mái sống một cách ngay thẳng thì mọi chuyện đều đơn giản.

“Các anh suy nghĩ nhiều rồi. Nếu có việc cần thì chắc chắn em sẽ liên hệ với các anh thôi.”

Phương từ sau đã nghe đoạn nói chuyện của các anh, lúc này nó mới bước ra khẽ cười.

“Em tới rồi sao?” Hữu Duy giật mình, Phương xuất hiện từ sau lưng rồi vang lên tiếng nói làm hắn bất ngờ.

“Vừa mới tới. Chẳng có gì to tát cả, xem như việc em cảm ơn các anh đã lôi kéo khách cho em trong thời gian qua đi.” Phương cười cười, kéo ghế ngồi xuống rồi lại nói.

Quả thật trong thời gian vừa qua các anh liên tục lui tới, lựa chọn Hàng Châu làm nơi tiếp đãi khách quen làm nó cũng rất vui mừng. Khách của các anh cũng không phải hạng tầm thường, một khen sẽ lan tỏa tới vài người khác, dần dần độ nổi tiếng của Hàng Châu sẽ nhanh chóng lan truyền rộng rãi mà thôi.

“Không bàn chuyện đó nữa. Nếu có việc gì cần nhớ cho bọn anh hay một tiếng, sẽ cố gắng giúp em hết cỡ.” Anh Thanh Long mới mỉm cười lên tiếng thay hai người bạn của mình.

Anh Long biết rõ hai người kia còn khá đề phòng việc này nên mới tiếp lời, sau khi nghe Phương nói như vậy cũng có một chút thông suốt. Ai cũng là người làm ăn mà, nêu có phần hơi đề phòng những chuyện như vậy.

“Em quả thật giỏi quá sức tưởng tượng rồi Phương. Anh hiểu sao em có thể gây dựng một công ty mà trong khi tuổi lại nhỏ tới như vậy.” Bùi Hữu Duy lại lên tiếng khen ngợi, xuất phát đều bằng sự nể phục đối với Phương.

“Chuyện may mắn thôi anh. Do nắm bắt được vài thông tin nên mới trúng đậm vậy đó.” Phương khẽ mỉm cười, tìm lý do giải thích.

“Không thể phủ nhận tài năng của em. Có thể nắm được các mối quan hệ tầng kia chắc chắn không tầm thường rồi.” Hữu Duy là người có tìm hiểu về chứng khoán, nên ngay khi nghe Phương giải thích liền hiểu ra vấn đề.

Chỉ có những người trong cuộc mới có thể nắm giữ những thông tin hữu ích kia, có thể biết được chính xác thời gian thị trường biến động mạnh mà lấy đó làm các mỏ để khai thác.

Phương cùng cả bốn người trò chuyện rôm rả một hồi lâu, mãi cho tới khi hai người rời đi về nơi làm việc. Nơi này chỉ còn anh Long và Hữu Duy ở lại nói chuyện với Phương.

Anh Long đương nhiên quen biết Phương từ lâu, nên khi vài câu liền hiểu được tâm tư của Phương, đơn giản chỉ là gây dựng một chút mối quan hệ.

Hai người kia chắc có lẽ không phù hợp với những việc biến động như Phương đang làm nên có vẻ không còn thích thú nên cũng nhanh chóng rời đi.

Phương cũng nghỉ đơn giản, một chút đó chẳng có một tí ảnh hưởng nào tới việc làm ăn của nó. Đơn giản tạo một sự thiếu nợ dành cho người ta, mà nó cũng chẳng mất gì. Đối với hai người họ còn muốn tiếp tục thì tiếp tục giao lưu, còn không muốn thì cứ rời đi.

Và đương nhiên rời đi rồi sẽ chẳng còn chung thuyền nữa.

Nó không để tâm tới vài tỷ, bởi vì đó không phải là tiền của nó. Có mất cũng chẳng tiếc chút nào.

Không đi chung thuyền thì mãi mãi sẽ chẳng còn chung định tuyến, nó cũng không muốn níu kéo một chút nào.

Mà Hữu Duy ngồi bên cạnh cũng hiểu đạo lý kia, âm thầm tiếc nuối cho hai người bạn của mình đã không kiên nhẫn ngồi chung một thuyền. Quyết định rời đi ngay lúc này làm Hữu Duy có chút gì đó hụt hẫng.

Tuy nhiên anh vẫn chọn ngồi lại, bởi vì anh biết rõ Phương là một người thẳng tính, cũng giống như anh, có vay có trả, quyết tâm theo chung một con thuyền, sẽ có thất bại và cũng sẽ có lợi ích.

Còn đương nhiên khi làm ăn với Phương sẽ chẳng có chút thất bại nào cả, mà hơn nữa lại còn ngày càng thành công.

“Hôm nào tới bắn súng nữa chứ?” Anh Long lại quay sang hỏi Phương, hai người kia rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Đường ai nấy đi mà thôi không liên quan tới việc anh còn ngồi ở đây với Phương.

“Đi chứ. Lâu rồi không bắn cũng có chút ngứa tay.” Phương mỉm cười, gật nhẹ đầu. Từ sau khi đạt được kỹ năng kia nó đã không còn tới trường bắn nữa.

“Phương… Kêu anh Long dẫn đi săn bắn đi.” Ngồi bên cạnh, nghe nói hai người kia nói thì Hữu Duy mới lên tiếng.

“Săn bắn sao?” Phương quay sang thắc mắc.

“Là đi bắn heo rừng. Bên nước ngoài có một vài trang trại với diện tích lớn, có cả rừng rậm tư nhân. Bên trong đó động vật hoang dã còn rất nhiều, mà heo rừng chính là một trong những động vật sinh sôi nảy nở rất nhanh. Cho nên sẽ có một vài nơi thỉnh thoảng lái xe đi săn bắn heo rừng làm thú vui là vậy.”

“Mà anh cũng có quen một người bạn. Anh ta có hẳn một trang trại rất lớn, thỉnh thoảng anh cũng bay sang đó để săn bắn thư giãn.”

Nghe vậy Thanh Long liền giải thích, ở nước ngoài nếu có tiền liền sẽ mua được đất, còn muốn sử dụng như thế nào thì tùy thích. Hơn nữa có thể thoải mái săn bắn trong đó mà không bị áp đặt quy luật chính phủ.

“Thì ra là vậy. Nghe cũng thích đấy.” Phương gật gù, nghĩa là nó phải đi nước ngoài, từ nhỏ tới lớn nó còn chưa bao giờ đi nước ngoài đấy.

“Anh sắp xếp rồi cho em hay.” Phương suy nghĩ một lát rồi quyết định.

“Được… Vậy khoảng một tuần nữa đi, vừa hay anh có chuyến sang đó có công việc đây.” Thanh Long lại ngập ngừng, sau đó mới nhớ ra rồi lại chốt lịch.

“Đúng rồi. Anh Duy đi cùng không?” Phương lại quay sang hỏi Hữu Duy.

“Để xem anh Long sắp xếp như thế nào đã.” Hữu Duy lại nói, bởi vì công việc của mình khá nhạy cảm cần phải có mặt ở đây, cho nên việc đi vắng vài ngày cần phải sắp xếp trước.

“Mà đúng rồi. Có phải anh đang điều hành công ty bảo vệ đúng không?” Phương lại nhớ ra, hỏi Hữu Duy.

“Đúng rồi em. Có việc gì à?” Nghe vậy Hữu Duy liền tiếp lời.

“Có chứ. Em muốn tìm một nữ tài xế kiêm bảo vệ ấy mà.” Phương lại giải thích.

“Chuyện nhỏ. Việc này cứ để anh sắp xếp.” Hữu Duy vỗ ngực đảm bảo, chuyện này đương nhiên nằm trong lòng bàn tay anh ta.

“Nhớ cho em xem hồ sơ lý lịch nhé. Có chút quan trọng.” Phương gật gù, lại nhắc nhở.

“OK em.” Hữu Duy đồng ý ngay, mấy chuyện này đương nhiên nằm trong thủ tục.

Trò chuyện với hai người họ thêm một lát, Phương nhìn đồng hồ thì cũng tới giờ Kiều Thu thi đấu, thế là nó tạm biệt hai người lên đường tới sân bóng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Tình trạng Update Phần 127
Ngày cập nhật 07/05/2024 06:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Gái cơ quan
Đang chập chờn giấc ngủ, bỗng điện thoại rung bần bật, màn hình sáng trưng. Tính chửi đứa nào đêm hôm mà còn làm phiền giấc ngủ vàng ngọc Em Y calling, phiền thật, nhưng gọi đêm hôm này thường là có việc, thôi thì lại làm chàng trai khổ vì vậy. Có gì không em ơi, đêm rồi để anh ngủ chứ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen
Vợ là người mẫu ảnh
A... Bố... Tiên giật mình vì thấy ông Hùng đang ngồi bên trong. Con dâu ngoan, cuối cùng con cũng xuất hiện. Thật ra không có chuyện trùng hợp gì cả, ông Hùng đã ở đây từ sớm để chờ Tiên, ông quá thèm muốn cô con dâu xinh đẹp. Tiên định mở cửa chạy ra thì ông Hùng nhanh chóng chạy tới ôm nàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Cho người khác đụ vợ mình Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện NTR
Hội nghị các bô lão - Tác giả Mạnh Phi Thường
Mỹ Nhân tức giận, trong đầu nàng lúc này đây chỉ thấy Hào là tên chồng biến thái khốn nạn, dụ dỗ nàng bằng được xong giờ lại quay ra chửi nàng là đĩ? Điều như vậy mà anh ta cũng làm được. Nàng định gọi điện cho Đại đi qua đêm nhưng nghĩ thế nào lại thấy tức cả lão Đại, vậy là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba