Là đại phái đứng đầu sừng sững mấy nghìn năm qua nhưng Thiếu Lâm Tự hiện tại lại như con thú bị thương co mình ẩn nấp trong hang, thất bại của cuộc phục kích và cái chết của Khổ Hạnh Thần Tăng là một cái tát nặng nề lên sự hùng cường của Thiếu Lâm vốn được xây dựng trong suốt bao năm qua.
“Sư phụ, tin tức Ma Tôn biến mất có thể là thật, các thế lực đang bắt đầu xâu xé ba cái bánh ngọt là Đoàn gia, Võ Đang và Đào Hoa Đảo… nếu chúng ta chậm chân thì sợ rằng sẽ đến muộn!”
Đứng trước tượng phật di lặc khổng lồ là hai lão tăng sư đứng đầu Thiếu Lâm Tự hiện tại, Vô Danh Thánh Tăng hướng đến sư phụ mình là Tru Ma Thánh Tăng mở miệng.
“Trận chiến trước chúng ta tổn hại quá nặng nề, cái chết của lão thần tăng đã khiến thái độ của đám người kia đối với Thiếu Lâm Tự thay đổi rất nhiều huống hồ Ma Tôn… kẻ này không thể đoán định… chúng ta tốt nhất vẫn nên án binh bất động một thời gian đi thôi.”
Tru Ma Thánh Tăng nặng nề nói, lão thừa hiểu Thiếu Lâm Tự cần bổ sung tài nguyên để xây dựng lực lượng võ tăng bù đắp cho thất bại lần trước thế nhưng Thiếu Lâm Tự hiện tại đã không còn như xưa, các thế lực khác sẽ không coi Thiếu Lâm Tự là một đại phái đứng đầu và có thể sẵn sàng cắn trả lại nếu Thiếu Lâm Tự ra mặt tranh giành lợi ích với chúng.
“A di đà phật… không vào hang hổ sao có thể bắt được hổ? Ẩn mình mãi chỉ khiến Thiếu Lâm ta càng thêm suy yếu và chỉ có mạo hiểm mới có thể vực dậy môn phái, bên cạnh đó đệ tử cũng thăm dò được một sự tình hết sức trọng yếu đó là có vẻ như một vài thế lực ẩn mình đang rục rịch hiện thân… trong đó có… Hổ Phách Môn!”
Vô Danh Thánh Tăng chắp tay mở miệng nói, giang hồ hiện tại đầy biến động với sự gia nhập của những con hổ lúc trước vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối khiến thế cục rất khó đoán định.
“Nếu đúng như ngươi nói thì xem ra lão nạp phải đến gặp người kia một chuyến!”
Trầm tư thật lâu, Tru Ma Thánh Tăng rốt cuộc cũng làm ra quyết định sau đó nói với đồ đệ, cả hai thầy trò nhìn lấy nhau và cùng gật nhẹ đầu biểu thị cho sự tương đồng về suy nghĩ, đã đến lúc những quân bài chung cực thể hiện vai trò của mình.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
Đoàn gia…
“Không xong thưa công tử, lại thêm ba tàu hàng của chúng ta từ Đào Hoa Đảo bị đánh cướp, những võ giả được phái đi điều tra đều biến mất một cách thần bí e rằng lành ít dữ nhiều!”
Bên trong Đoàn gia đại điện, một tên trưởng lão cung kính đến trước mặt Đoàn Dự bẩm báo, từ sau khi Long biến mất thì kẻ nắm toàn bộ quyền lực không ai khác ngoài con hàng này, đã có bài học trước đó nên Đoàn Dự nay cũng khác xưa mà toàn tâm toàn ý đi xử lý công vụ không dám để xảy ra sai sót nào.
“Khốn kiếp! Đây là lần thứ ba chỉ trong một tuần chúng ta bị đánh cướp, giang hồ hiện tại lại có nhiều kẻ muốn tìm đến cái chết vậy sao?”
“Đúng vậy, phải cho chúng biết Đoàn gia ta không phải hổ giấy!”
“…”
Ngồi ở hàng ngũ trưởng lão cao quý, một lão già tức giận gầm thét và nhận được rất nhiều sự hưởng ứng của đám người bên cạnh.
“Võ Đang cùng Đào Hoa Đảo tình huống ra sao?”
Ngồi trên ghế chủ tọa, Đoàn Dự lại không nôn nóng như những lão già bên dưới mà âm trầm tiếp tục hỏi thuộc hạ, không khí đại điện cũng ổn định trở lại đợi chờ tin tức.
“Võ Đang phân đà liên tục bị tấn công và hiện tại đã mất đến một phần ba địa bàn, các sản nghiệp trên đất liền của Đào Hoa Đảo cũng bị cưỡng ép thâu tóm bằng vũ lực!”
Tên trưởng lão phụ trách tình báo trầm trọng báo cáo, tình hình của ba nhà càng lúc càng gay go khi trở thành tấm ngắm của toàn bộ các thế lực.
“Nuôi quân ba năm dùng một giờ, đám người chúng ta thời gian qua nhờ có trạch ân của Đoàn gia mới có thể tịnh tiến tu vi và có chỗ đứng trên giang hồ thế nên Đoàn công tử có gì giao phó xin đừng ngại!”
Tại hàng ghế dành cho khanh khách của Đoàn gia, một gã đại hán trung niên đứng bật dậy chắp tay nói, nhờ có tài nguyên sung túc nên thời gian qua Đoàn gia thu nhận khá nhiều võ giả lưu lạc trên giang hồ và tích lũy được một lực lượng không hề yếu. Lợi ích của Đoàn gia cũng chính là lợi ích của đám khanh khách nên sao chúng có mặt mũi mà ngồi mát ăn bát vàng mãi được, lên tiếng lúc này chính là tỏ thái độ trung tâm với gia tộc.
“Không cần phải hấp tấp, chịu một chút tổn thất không thể làm ba nhà chúng ta sụp đổ được.”
“Chỉ cần đứng vững trước giông bão và đợi chờ chủ nhân trở về mới là kế sách tuyệt diệu!”
Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng lúc này mới lên tiếng, uy vọng của lão tại Đoàn gia chỉ thua kém mỗi Đoàn Dự khiến tất cả bình tĩnh lại.
“Không biết hai vị có suy nghĩ gì?”
Gật gù đồng tình với Đoàn Ngạn Hồng nhưng Đoàn Dự không dám làm ra quyết định trọng đại là phản kích hay tiếp tục ẩn nhẫn, hắn quay sang bên phải cũng là chỗ đặt hai cái ghế trang trọng cho hai người mà không phải ai khác là Xuyên cùng Độc Sĩ để rồi mở miệng hỏi đầy ý tứ lấy lòng, thân phận của hai tên này vẫn luôn là bí mật tại Đoàn gia và đến tầng lớp cao tầng cũng chỉ biết bọn họ có mối quan hệ đặc thù với Ma Tôn mà thôi.
“Đối với võ giả thì tài nguyên tu luyện mới là thứ quan trọng nhất thế nên mất đi một chút tài sản bên ngoài cũng không có nghĩa lý gì!” Xuyên cười nhạt nói, với hắn thì chỉ có một thứ quan trọng nhất chính là tình hình của Long hiện tại.
“Được rồi, nếu vậy…”
“Không tốt thưa công tử!”
Đoàn Dự đang định phát đi mệnh lệnh thì bỗng nhiên bị tiếng hô của thủ hạ cắt ngang, hắn trừng mắt nhìn tên võ giả đợi chờ một câu trả lời thỏa đáng.
“Đào Hoa Đảo vừa truyền tới tin tức, trong ba tàu hàng của chúng ta bị đánh cướp có hai người hết sức quan trọng… là… hai vị phu nhân của Ma Chủ đại nhân!” Tên Đoàn gia võ giả run rẩy mở miệng, đây chắc chắn là một tin tức động trời.
“Ngươi nói gì? Là vị phu nhân nào?” Xuyên cùng Độc Sĩ gào thét bay tới chụp lấy tên võ giả gầm lớn, hơn ai hết chúng hiểu chủ nhân coi trọng nữ nhân của mình thế nào, nếu nhân lúc hắn vắng mặt mà kẻ làm thuộc hạ như chúng không thể bảo vệ các nàng thì liệu chúng còn có giá trị gì nữa đây?
“Đào Hoa Đảo bên kia truyền đi tin tức không rõ ràng mà chỉ nói Đoàn Dự công tử biết rõ!” Tên võ giả tái mặt nói gấp.
“Đoàn Dự, rốt cuộc là vị phu nhân nào?” Xuyên hướng đến Đoàn Dự trừng mắt quát, tại Đoàn gia này dám chỉ mặt gọi tên con hàng này thì ngoài hắn cùng Độc Sĩ sợ rằng không có kẻ thứ ba.
“Là… là hai vị vừa mới tỉnh lại…” Đoàn Dự tiến đến ghé vào tai Xuyên thầm thì nói làm đệ nhị Ma Vệ há hốc mồm, hắn dĩ nhiên biết đến mẹ con Hứa Tình.
“Tra… nhất định phải tra là thế lực nào dám làm chuyện này, nhớ cho kỹ sự tồn vong của ba Đoàn gia các ngươi đều phụ thuộc vào sự an nguy của hai vị phu nhân!”
Dõi mắt nhìn lấy đám người xung quanh, Xuyên cười lạnh nói và cùng Độc Sĩ lao nhanh ra ngoài để lại sự khiếp sợ đến cùng cực của Đoàn gia hết thảy võ giả, không một kẻ nào dám nghi ngờ lời cảnh báo kia để rồi ngước nhìn lấy Đoàn Dự cũng là vị cứu tinh duy nhất lúc này mà chúng nghĩ đến.
“Vận dụng toàn bộ lực lượng, liên lạc với Võ Đang nhờ trợ giúp… bằng mọi cách phải tìm ra rốt cuộc là thế lực chó má nào dám động thủ trên đầu thái tuế!” Đoàn Dự tức giận khôn cùng rít gào, Đoàn gia phải khó khăn lắm mới có ngày hôm nay và không thể vì một sơ suất nhỏ mà đánh mất tất cả.
“Vâng thưa công tử!”
Gần nghìn tiếng hô thất thanh hưởng ứng mệnh lệnh của Đoàn Dự, Đoàn gia võ giả từ đệ tử cho đến trưởng lão hay đám khanh khách đều sục sôi khí thế chưa từng có, kẻ nào cũng mong tranh lấy công đầu để được trọng thưởng và lọt vào mắt xanh của Ma Chủ từ đó một bước lên trời.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
Khô Lâu Đảo…
Cách xa Đào Hoa Đảo hơn ba nghìn dặm về phía bắc là một hòn đảo lớn mang dáng vẻ hình đầu lâu khá rợn người, vùng biển xung quanh đảo đầy rẫy các vòng xoáy cực mạnh có thể nhấn chìm cả thuyền bè cỡ lớn nên thông thường rất ít người dám xâm nhập lên Khô Lâu Đảo.
“Tùnggg… Tùnggg… Tùnggg…”
Bình minh lên, mặt trời vừa ló dạng cũng là thời điểm một hồi trống trận vang vọng đến hết thảy các ngóc ngách trên Khô Lâu Đảo, phía sau những ngọn núi lớn che chắn tầm nhìn từ ngoài biển trông vào vậy mà là những dãy lầu các kiên cố và một quảng trường cực lớn cùng với một bức tượng bạch hổ cao hơn trăm trượng trông hết sức uy mãnh, bên cạnh tượng bạch hổ hùng vĩ là một là cờ to lớn không kém đang tung bay phần phật trong gió để bất cứ kẻ nào trên đảo cũng nhìn rõ ba chữ lớn uốn lượn trên bầu trời…
“BẠCH”.
“HỔ”.
“MÔN”.
Hơn nghìn năm trước giang hồ Trung Hoa xuất hiện một cỗ thế lực thần bí lấy bạch hổ làm biểu tượng, chỉ qua vài năm ngắn ngủi mà cái tên Bạch Hổ Môn đã là nỗi khiếp sợ của bất cứ thế lực nào khi nhắc đến ba chữ này bởi sự hung tàn lãnh huyết của chúng, đối chiến với võ giả Bạch Hổ Môn chỉ có hai kết cục là giết hoặc bị giết, Thập Lục Tháp hùng mạnh là thế mà đối với Bạch Hổ Môn cũng phải lễ nhượng ba phần vậy nên đủ hiểu thực lực của thế lực thần bí này hùng cường đến bậc nào.
Đến rất nhanh và đi cũng không chậm, Bạch Hổ Môn càn quét qua giang hồ trọn vẹn hai mươi năm sau đó biến mất một cách quỷ dị, có rất nhiều tin đồn đã nổ ra nhưng tuyệt không kẻ nào biết mục đích của Bạch Hổ Môn rốt cuộc là gì mà chỉ biết chắc chắn con hổ này đang ẩn mình tại một nơi nào đó chờ đợi thời cơ trở mình.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
“Bạch Hổ Môn uy vũ! Môn chủ vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đại điện rộng lớn được sơn son thiếp vàng bị rung chuyển bởi tiếng hô rầm trời, Bạch Hổ Môn hết thảy cao tầng cung kính cúi đầu hướng đến hổ ngai trên cao, nơi mà một nữ nhân đẹp như thiên thần với nét mặt uy nghiêm đang an tọa.
“Tào Hùng, ta nghe nói ngươi lại sai người đánh cướp thêm ba tàu hàng có phải không?”
Không nộ tự uy, Bạch Hổ Môn môn chủ nhìn đến một gã trung niên phía dưới lạnh nhạt hỏi khiến toàn bộ Bạch Hổ Môn cao tầng lạnh run, kẻ nào cũng biết đằng sau vẻ đẹp tuyệt mỹ kia là một con người hết sức lạnh lùng và cao ngạo.
“Đúng là mệnh lệnh của ta, Đào Hoa Đảo gần đây tài nguyên dồi dào chính là miếng mồi ngon không thể bỏ qua!”
Gật đầu đáp lại Bạch Hổ Môn môn chủ, Tào Hùng cũng chính là Bạch Hổ Môn phó môn chủ, gã không hề che dấu đôi mắt háo sắc dành cho thân hình diễm lệ trên cao và tại Bạch Hổ Môn này thì ngoại trừ hắn sợ rằng không có kẻ thứ hai dám có thái độ như vậy.
“Hừ… vậy ngươi có lấy được phần tài nguyên nào không?”
Dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt xâm phạm của đối phương nhưng Bạch Hổ Môn môn chủ cũng chỉ hừ lạnh mở miệng mà thôi, Tào Hùng là đệ nhất cao thủ Bạch Hổ Môn thế nên có một chút khinh cuồng cũng là điều dễ hiểu và nàng không thể xử lý hắn chỉ bằng một ánh mắt.
“Bẩm môn chủ! Ba tàu hàng từ Đào Hoa Đảo không có quá nhiều tài nguyên tu luyện mà đa phần chỉ là hàng hóa thông thường, có vẻ như sau khi bị chúng ta đánh cướp lần trước thì chúng đã đề phòng hơn!” Thu lại dáng vẻ cợt nhả, Tào Hùng cung kính mở miệng.
“Đại trưởng lão, phiền ngài thông tri cho đệ nhất cao thủ của chúng ra rằng hắn đã làm nên loại chuyện tốt gì!”
Cười lạnh trước sự ngu dốt của Tào Hùng, Bạch Hổ Môn môn chủ nhìn đến vị lão già đứng ở hàng đầu tiên mở miệng nói.
“Vâng thưa môn chủ, trên ba tàu hàng mà phó môn chủ đánh cướp dường như có nhân vật hoặc thứ đồ nào đó khá quan trọng, mật thám của ta tại Đoàn gia, Võ Đang và Đào Hoa Đảo đều truyền về tin tức là cả ba nhà xuất động gần như toàn bộ cao thủ tra tìm tung tích của thế lực đã ra tay trên biển!”
Bạch Hổ Môn đại trưởng lão trầm giọng nói làm toàn bộ đại điện lặng thinh im bặt, người nào cũng cảm giác được mùi vị của chiến tranh sắp sửa bộc phát.
“Hahaha… từ lúc nào Bạch Hổ Môn chúng ta lại ngại chiến tranh? Bọn chúng nếu có gan cứ thử đặt chân lên Khô Lâu Đảo xem thử có còn mạng để trở về không!”
Cuồng tiếu cười đầy kinh thường, Tào Hùng bá đạo nói làm Bạch Hổ Môn võ giả đại chấn hùng phong và có phần đồng tình, Bạch Hổ Môn không ngại chiến tranh và càng mong muốn chiến tranh hơn bất cứ thế lực nào khác.
“Đoàn gia ba nhà không đáng nhắc tới vậy thì kẻ sau lưng chúng trong số các ngươi liệu người nào có thể chống lại? Tào Hùng ngươi liệu có dám đứng trước mặt Ma Tôn nói những lời vừa rồi không?”
Khoác tay chấn nhiếp đám võ giả bên dưới, Bạch Hổ Môn môn chủ nhìn đến Tào Hùng cười nhạt nói làm gã trợn tròn mắt.
“Ma Tôn đã biến mất từ sau Tiềm Long Đại Hội và tám chín phần đã lành ít dữ nhiều, Bạch Hổ Môn ta lại phải sợ một bóng ma hay sao?”
Không cho là đúng, Tào Hùng cường ngạnh đáp, tu vi của hắn mới chỉ là thập nhị cấp và rõ ràng không phải là đối thủ của một kẻ có thể quét ngang tam đại thế lực trên giang hồ như Ma Tôn nhưng hắn cũng không quá sợ hãi, Bạch Hổ Môn không thiếu những thủ đoạn thông thiên.
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, việc ngươi làm ra thì tốt nhất nên xử lý cho tốt, nếu để liên lụy đến Bạch Hổ Môn hay xa hơn là đại kế hoạch của lão tổ tông thì cái thân phận đệ nhất cao thủ cũng không cứu nổi ngươi một mạng đâu!” Bạch Hổ Môn môn chủ trừng mắt quát, khí thế quét đến làm hết thảy lạnh run.
“Đã rõ, xin môn chủ yên tâm!”
Không dám không cúi đầu, Tào Hùng cung kính nhận mệnh nhưng nào có ai thấy được bộ mặt đang vặn vẹo đầy đáng sợ của hắn lúc này đâu, bị đe dọa ngay trên đại điện và trước mặt gần như toàn bộ võ giả Bạch Hổ Môn chính là sự sỉ nhục lớn lao nhất mà hắn từng phải chịu.
“Được rồi, giải tán đi!”
Phất tay ra hiệu, Bạch Hổ Môn môn chủ liếc nhìn Tào Hùng một cái thật sâu trước khi thân ảnh biến mất sau màn che.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
“Lão đại, nhục nhã hôm nay ngài có thể cam chịu sao?”
Rời khỏi đại điện, bên trong nội phủ của phó môn chủ đang diễn ra cuộc gặp gỡ của Tào Hùng cùng đám người thân tín, một tên thuộc hạ của hắn tức giận mở miệng nói.
“Cam chịu? Tào Hùng ta sao có thể cam chịu bị một con đàn bà sỉ nhục? Hai trăm năm trước nếu không phải vì môn chủ đời trước chỉ định ả kế thừa chức vị thì kẻ ngồi trên hổ ngai kia chính là bản tọa, nhất định sẽ có ngày ta sẽ giày vò ả đến chết đi sống lại để trả mối thù ngày hôm nay!”
Há miệng tu một hơi sạch bầu rượu nặng trong tay, Tào Hùng nổi giận quát trong khi ghì chặt cái đầu nhỏ của nữ nô đang phục thị bên dưới háng mình để thỏa sức phát tiết.
“Bành Tiêu Nhiễm thực lực không cao nhưng lại được sự ủng hộ của đám trưởng lão vốn là thủ hạ đời trước của cố môn chủ, lão đại nếu muốn trả thù cần phải tính toán cẩn thận nếu không muốn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Lên tiếng là một nam tử nho nhã với chiếc quạt phe phẩy trong tay, y là quân sư của Tào Hùng có tên Từ Hiệu.
“Từ quân sư, vậy theo ngươi nên làm cách nào?” Rùng mình phóng xuất tinh hoa vào miệng nữ nô, Tào Hùng thỏa mãn hỏi.
“Chiến tranh… chỉ có chiến tranh mới có thể làm Bạch Hổ Môn võ giả nhận thấy tầm quan trọng của lão đại và từ đó sẽ đầu nhập vào dưới trướng ngài!” Chậm rãi nói ra mưu kế, Từ Hiệu làm Tào Hùng và đám thuộc hạ hai mắt sáng rực.
“Lão đại, Từ quân sư nói có lý, chiến tranh còn có có thể giúp chúng ta làm một vài động tác nho nhỏ… chẳng hạn như là… hạ độc…”
Một tên võ giả với gương mặt âm hiểm cười lạnh nói làm Tào Hùng gật gù không thôi.
“Không… không… cầu ngài… không… Rắccc!”
“Thả ra một chút tin tức cho Đoàn gia để chúng biết Bạch Hổ Môn chính là thế lực đã cướp bóc đoàn tàu kia, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh và cả cướp lấy ngôi vị môn chủ, Bạch Hổ Môn nếu nằm trong tay ta thì không thiếu phần tốt cho các ngươi!”
Bóp nát cái cổ của nữ nô đáng thương để diệt khẩu, Tào Hùng cười gằn hạ một loạt mệnh lệnh.
“Lão đại uy vũ!” Chỉ chực chờ có thể, đám thuộc hạ Tào Hùng vui mừng gào thét.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
Bạch Hổ Môn mật cung…
“Uuuu… Uuuu… Uuuu…”
Khác với sự náo nhiệt bên ngoài, mật cung của Bạch Hổ Môn tuyệt đối u ám khi bốn bề là những bức tường được xây dựng kiên cố, thứ ánh sáng duy nhất ở nơi này đến từ những ngọn đèn héo hắt treo trên cao, tại chính giữa mật cung là một cỗ quan tài to lớn bằng đá, phía trên nắp quan tài khắc họa hình bạch hổ hung tợn cũng chính là biểu tượng của Bạch Hổ Môn thể hiện thân phận của người nằm bên trong không hề đơn giản.
“Môn chủ, Tào Hùng và đám thuộc hạ có vẻ như đang bàn tính điều gì đó, hắn có vẻ rất bất mãn sau khi bị ngài đe dọa ngay trên đại điện!”
Phía trước quan tài là hai thân ảnh gồm Bạch Hổ Môn môn chủ và đại trưởng lão Đồng Sư, mở miệng là Đồng Sư sau khi nhận được tin tức từ thuộc hạ truyền tới.
“Tào Hùng là một kẻ không có đầu óc nhưng đám thủ hạ của hắn lại đầy mưu mô âm hiểm vậy nên mong Đồng lão giúp ta giám thị hành động của chúng, lão tổ tông chỉ còn một thời gian ngắn nửa sẽ tỉnh lại nên không thể có bất cứ sơ suất nào được!”
Một thân váy dài tím đen đầy tà mị, Bạch Hổ Môn môn chủ Bành Tiêu Nhiễm lạnh nhạt mở miệng nói, Bạch Hổ Môn tiềm cư tại hòn đảo này không phải vì ái ngại va chạm với giang hồ Trung Hoa mà là để bảo hộ thi thể lão tổ tông và đây cũng là nhiệm vụ tối quan trọng mà các đời môn chủ phải thực hiện…
… Tổ tông của Bạch Hổ Môn vốn là một vị Vương Giả vốn ẩn tu nơi thâm sơn cùng cốc tự xưng là Bạch Hổ Thánh Chủ, do công pháp tu luyện quá mức hung bạo nên thọ nguyên của Bạch Hổ Thánh Chủ theo đó rút ngắn chỉ có hơn một trăm năm… không đầu hàng số mệnh, Bạch Hổ Thánh Chủ tu luyện một loại bí thuật thượng cổ giúp lão có thể khởi từ hồi sinh cứ sau hơn một nghìn năm, Bạch Hổ Môn theo đó được thành lập chính là vì để bảo hộ thân thể lão trong lúc ngủ say.
Một nghìn năm trước là lần Bạch Hổ Thánh Chủ tỉnh lại gần nhất và đó cũng là lý do Bạch Hổ Môn nhập thế, ít kẻ biết được ngoài việc tranh đấu trên giang hồ thì Bạch Hổ Thánh Chủ còn có một trận chiến với cao thủ Chí Tôn Các dẫn đến việc phải “ngủ say” sớm hơn dự định, Chí Tôn Các hay Đông Phương gia dĩ nhiên biết đến sự tồn tại của môn phái này nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua vì Bạch Hổ Thánh Chủ không có tham niệm mà chỉ mưu cầu cảnh giới chí cực, chí ít lý do ở bên ngoài là thế còn bên trong liệu có thỏa thuận ngầm gì không sợ rằng cũng chỉ có Bạch Hổ Thánh Chủ biết được mà thôi.
Thời gian trôi đi, lòng trung thành của võ giả Bạch Hổ Môn đối với một người đến mặt mũi còn không biết chắc chắn sẽ phai mờ nên môn chủ thường là đời trước truyền đời sau để chắc chắn kẻ ngồi lên ngôi vị cao nhất sẽ không nảy sinh hai lòng với tổ tông, cha của Bành Tiêu Nhiễm hiếm muộn về đường con cái và chỉ có một mình nàng đã khiến một nữ nhân từ vui tươi yêu đời trở nên hết sức lạnh lùng khó gần đúng với ngôi vị môn chủ mà nàng ngồi lên.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
Hai ngày sau…
Nhờ có tin tức Tào Hùng thả ra, Đoàn gia rốt cuộc cũng đánh hơi lấy sự tồn tại của Bạch Hổ Môn, ngay tức thì một cuộc họp kín của ba kẻ đứng đầu Đoàn gia, Võ Đang và Đào Hoa Đảo diễn ra tại một biệt phủ bí mật…
“Thừa Lâm cô nương, Bạch Hổ Môn tổng bộ chắc chắn nằm tại Khô Lâu Đảo?” Ngồi trong chủ điện, Đoàn Dự hướng đến nữ nhân trước mặt mình hỏi.
“Chắc chắn, người của ta đã xác nhận điều đó!” Thừa Lâm lạnh nhạt đáp, nàng hiện tại đã quen với việc làm chủ Đào Hoa Đảo nên biểu hiện bên ngoài theo đó có thêm vài phần thượng vị giả cao ngạo thường thấy ở các bậc tông chủ các môn các phái.
“Bạch Hổ Môn thực lực thâm khả bất trắc, lão phu sợ rằng cho dù ba nhà chúng ta hợp sức cũng chưa chắc có thể công phá Khô Lâu Đảo!”
Lên tiếng là Trương Tam Phong, Võ Đang của lão nhờ có tài nguyên cuồn cuộn kể từ sau khi đầu nhập dưới trướng Ma Tôn mà ngày càng lúc càng mạnh mẽ và hiện tại đã là Cường Giả tam cấp.
“Có chết cũng phải tiến đánh Bạch Hổ Môn, tính mạng của hai vị phu nhân quan trọng hơn mọi thứ kể cả tính mạng của đám võ giả các ngươi!” Ẩn mình đằng sau lớp áo đen kịt, Độc Sĩ cười lạnh nói khiến tam phương võ giả biến sắc.
“Khốn kiếp… chỉ là hai con đàn bà mà có thể so sánh với tính mạng của mấy vạn người, chúng ta Võ Đang không phải là chó!”
Ở phía sau Trương Tam Phong, Võ Đang đại trưởng lão là một lão già râu bạc trừng mắt quát lớn, lão già này vốn là cao thủ của Võ Đang lúc trước vì bất mãn với cao tầng quá lệ thuộc vào Thiếu Lâm Tự nên rời phái lang bạt, Trương Tam Phong sau khi khôi phục Võ Đang thì có kêu gọi những cao thủ ẩn dật trở về trong đó có lão già này, tu vi của lão là Cường Giả thất cấp và cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ.
“Câm mồm!”
Chấn kinh trước lời nói của đại trưởng lão, Trương Tam Phong hoa dung thất sắc gào lớn sau đó chắp tay trước hai người Xuyên cùng Độc Sĩ cầu khẩn:
“Hai vị, đại trưởng lão mới trở về không lâu nên còn chưa rõ ràng tình thế của Võ Đang, mong hai vị đại nhân bỏ qua mà không tính toán đến y!”
“Trước nay mạo phạm chủ nhân đều phải chết, không hề có ngoại lệ!”
“Xuy… Xuy…”
Cười lạnh không thôi, Độc Sĩ hướng đến Võ Đang đại trưởng lão điểm một chỉ khiến lão thất kinh nhưng lực bất tòng tâm chống lại, đệ nhất Ma Vệ còn khống chế chỉ lực sao cho Trương Tam Phong cùng đám khanh khách phía sau có đủ thời gian ngăn cản như trêu ngươi và quả thật không kẻ nào có đủ can đảm ngăn chặn, trước cái chết thì hai chữ đồng môn cũng chỉ như mây khói.
“Phốc… không… tông chủ… cứu… cứu ta…”
“Xì… xì… xì…”
Ăn một chỉ của Độc Sĩ, lão già ngã khụy xuống kêu gào vì đau đớn khôn cùng do độc lực xé nát kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng, chỉ qua năm hơi thở thì thi thể thể của lão chỉ còn lại một bãi dịch đen ngòm đầy tanh tươi, thủ đoạn của con hàng này càng lúc càng đáng sợ.
“Nếu còn có kẻ thứ hai thì ta nghĩ Võ Đang cũng không cần phải tồn tại nữa!”
Xuyên đến lúc này mới lên tiếng, hắn không hề che dấu sát ý đối với đám người Võ Đang như thể chỉ chực chờ cơ hội để ngấu nghiến con mồi của mình.
“Ma Vệ đại nhân nói đúng, Đoàn gia ta sẵn sàng hy sinh vì chủ nhân!” Hờ hững trước cái chết của lão già, Đoàn Dự quả quyết tuyên bố ủng hộ quyết định của Độc Sĩ.
“Đào Hoa Đảo cũng vậy!” Thừa Lâm gật đầu nói.
“Võ Đang không dám không tuân mệnh!” Trương Tam Phong cay đắng mở miệng.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.com/soi-san-moi-quyen-4/
“Khặc khặc… quả nhiên là những con chó trung thành nhất, thủ đoạn của Ma Tôn thật khiến bản tọa khâm phục không thôi!”
Ngay khi ba phương võ giả sục sôi khí thế thì bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên làm biệt viện toàn bộ võ giả sững sờ, hết thảy ánh mắt nhìn chăm chăm về một phía, nơi hai bóng hình một già một trẻ chậm rãi hiện thân, Bất Tử Lão Nhân vậy mà đến đây và bên cạnh lão chính là Thập Lục Tháp – Phúc Châu phân hội trưởng, Huyền Minh Cư Sĩ.
“Thập Lục Tháp nhị… à không… Bất Tử Lão Nhân, lão già ngươi đến đây làm gì?” Nhận ra Bất Tử Lão Nhân đầu tiên chính là Trương Tam Phong.
“Chỉ là một cuộc viếng thăm và đòi lại một món nợ nho nho giữa chủ nhân các ngươi và lão phu mà thôi!” Bất Tử Lão Nhân vẫn ẩn mình sau bộ dáng tiên phong đạo cốt cười đáp.
“Tiền bối không cần mập mờ, cứ nói ra thứ ngài cần đi!” Đoàn Dự khoác tay nói, Bất Tử Lão Nhân xuất hiện vào lúc này hẳn là có nguyên do.
“Được… nhãi con ngươi đã thẳng thắn thì lão phu cũng không cần nhiều lời, giao ra đoàn linh hồn mà các ngươi thu được sau trận chiến của Ma Tôn và tam đại thế lực, điều này có thể chứ?”
Vuốt lấy chòm râu trước cằm, Bất Tử Lão Nhân từ tốn mở miệng khiến toàn bộ thủ hạ của Long chấn kinh, bí mật về Ga – In chỉ có bọn chúng biết đến vậy mà lão già này lại tường tận đến vậy, Xuyên cùng Độc Sĩ liếc nhau thật sâu xem ra hôm nay khó tránh một trận ác chiến.
“Không cần phải khiếp hãi như vậy, Ma Tôn đã biến mất thế nên các ngươi cũng đầu cần tiếp tục bán mạng cho hắn, giao thứ đó cho lão phu và không có chuyện gì diễn ra, các ngươi bà nhà vẫn là tam đại cự long của giang hồ!” Bất Tử Lão Nhân khoác tay nói.
“Lão già, chưa nói đến là đoàn linh hồn gì đó có thật hay không mà là lão tự tin bằng lão và vị đây có thể đả bại chúng ta sao?” Lên tiếng là Thừa Lâm, có mặt tại đây là gần hơn sáu trăm võ giả tinh anh của Đoàn gia, Võ Đang và Đào Hoa Đảo cùng với lực lượng Ma Vệ và Ma Tướng, toàn bộ đều là Cường Giả từ tứ cấp đến thập cấp.
“Hắc hắc… nếu ta là nói các ngươi trong mắt lão phu chẳng khác nào sâu kiến thì sao?”
“Phanh… Phanh… Phanh…”
Lời nói của Bất Tử Lão Nhân vừa kết thúc cũng là lúc không gian chấn động, mười thân ảnh lăng không xuất hiện chấn nhiếp toàn trường, toàn bộ đều thả ra khí tức cuồn cuộn như mười ngọn thần sơn khiếp người, đi theo Bất Tử Lão Nhân vậy mà có đến mười tên thập nhất cấp cao thủ, không khí nơi đây trở nên nặng nề khôn cùng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sói săn mồi - Quyển 4 |
Tác giả | BoyTimGirls |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Update Phần 31 |
Ngày cập nhật | 02/03/2021 06:38 (GMT+7) |