“Linh Châu!” Thiên thầm nghĩ, hắn biết về linh châu và độ quý hiếm của nó, không ngờ một thứ quý hiếm như vậy lại được đáy hồ này kết tinh.
Thiên bơi thẳng về phía đó nhưng bất ngờ có một bóng đen vụt qua nhanh miệng đớp lấy Linh Châu nuốt chửng. Là một con cá chép đen khá lớn, Thiên trong dạng cá nhỏ hơn rất nhiều so với con cá chép đen kia nên không dám ra gạ solo bèn biến trở lại thành người sau đó bắt cá chép đen lại.
Trời bắt đầu sáng, một thiếu nữ xinh đẹp tỉnh lại nghe có tiếng nước bên ngoài liền ra xem thử.
Thiên lúc này đã bắt được chép đen, hắn đứng giữa hồ cầm đuôi nó dốc ngược rồi lắc mạnh nói tự kỷ: “Nhả ra không tao nướng mày bây giờ!”
Rồi phát hiện tiếng cửa mở, hắn quay sang nhìn thấy Như Sương, nàng qua 2 năm rưỡi đã trở nên thành thục và có phần quyến rũ hơn, hắn cười trừ hỏi: “Ăn cá nướng không?”
Như Sương chết chân, nàng đứng im tại vị trí đó mà nước mắt sụt sùi. Hai năm qua nàng đơn độc cũng bởi vì hắn, hai năm qua người nàng ngóng chờ cũng chỉ mình hắn, uất ức dồn nén Như Sương nhảy ào xuống hồ ôm chặt lấy Thiên khóc như mưa.
Sau màn hàn huyên tâm sự, Thiên thả chép đen lại hồ bởi biết rằng trong thời gian qua Như Sương là người đã nuôi nó.
Thiên cũng tiết lộ rằng dưới hồ có Linh Châu, Như Sương cũng xác nhận và còn thừa nhận đã nuốt một viên để đột phá Kết Đan cảnh.
“Thời gian qua ta tới Hắc Vực nhưng không may bị ám toán xém mất mạng, ở Hắc Vực lại không dùng được pháp lực nên không kịp đưa ngươi ra khỏi nơi này… để ngươi chịu thiệt thòi rồi.” Thiên cảm thấy có lỗi nói.
Như Sương rất giận hắn, chỉ muốn đánh cho hắn phù mỏ nhưng phần vì không dám phần vì không nỡ phần còn lại vì chỉ cần ngắm nhan sắc kinh thế tuyệt đẹp của hắn là nàng lại mềm lòng.
Nàng khẽ nói: “Ta còn tưởng ngài quên ta rồi! Cũng nhờ đó mà 2 năm rưỡi qua ta đã tiến một bước dài trong tu luyện… hẳn là Như Hoa em gái ta sẽ được một phen bất ngờ cho xem.”
Như Sương hỏi về tình hình của Thiên: “À còn ngài thì sao? Rèn luyện ở Hắc Vực ổn chứ?”
“Khá ổn!” Thiên không muốn nói rằng khá tồi tệ, ngoài việc được chịch gái ra thì mọi thứ đều chẳng đâu vào đâu.
Chuyến này đi coi như khá uổng công, Thiên nằm dài trên bãi cát nhìn ngắm trời xanh nói: “Không ngờ nơi này giờ lại rộng rãi đến thế, đúng là một nơi đáng sống.”
Như Sương vẻ mặt trầm ngâm: “Ngoài việc chênh lệch thời gian ra thì khá đáng sống.”
Điều này Thiên cũng đã nghĩ, nếu không chênh lệch thời gian với bên ngoài thì hắn sẽ đưa nữ nhân của hắn vào đây sinh sống, vừa thoải mái vừa không gặp nguy hiểm.
Ngủ một giấc xong Thiên cùng Như Sương rời khỏi không gian yêu hoa để trở về Vạn Hợp Tông.
Đã lâu rồi Như Sương không ra ngoài nên khi vừa ra cảm thấy hơi mệt, thấy Thiên cõng theo cỗ quan tài sau lưng bèn hỏi: “Tông chủ người đem theo thứ đó làm gì?”
Thiên thần bí đáp: “À có thứ quan trọng bên trong.”
Như Sương nghi vấn: “Sao ngài không cho vào giới chỉ? Dễ bảo quản hơn.”
Thiên ngây người ra, hắn liền cất quan tài vào giới chỉ rồi đưa tay xoa đầu Như Sương cười: “Haha ta quên mất mình có thể dùng lại pháp lực! Cảm ơn ngươi.”
Được Thiên xoa đầu, Như Sương đỏ mặt. Trải qua 2 năm rưỡi trong không gian yêu hoa, Như Sương từ một thiếu nữ 17 nhảy vọt lên gần 20 tuổi, lớn hơn cả tuổi Thiên nhưng nàng vẫn như em gái hắn, vẫn được xoa đầu mỗi khi nói đúng hoặc đưa ra ý kiến hợp lý.
Thiên cũng nhận ra nàng thay cả về tuổi tác lẫn sự thành thục tuy nhiên hắn chỉ xem nàng là em gái, một em gái dễ thương hiểu chuyện.
Cả hai rời khỏi Hắc Vực tới tìm Hùng Phấn Thiêu nhưng khi tới Hắc Động thì được báo rằng tên này đã đi vắng, không biết là đi đâu.
Vốn chỉ muốn ghé qua để báo rằng mình còn sống, Thiên thở dài cùng Như Sương trở về Sinh Huyền Quốc.
Trên chuyến đò trên sông, Thiên đã cải trang thành bộ mặt có râu hắn vẫn hay cải trang sau đó quay sang nói nhỏ với Như Sương: “Sắp đến đoạn Thần Sông rồi đó! Ngươi muốn ăn cá chế biến món gì?”
Như Sương ngạc nhiên: “Ngài định bắt Thần Sông ở đây sao?”
Thiên gật đầu, sau đó nói thêm: “Con cá đó có chút tu vi, chi bằng ta đem nội đan của nó cho chép đen của ngươi nuốt, chẳng phải chép đen sẽ ngày càng lợi hại hơn sao!”
Nghe vậy Như Sương thích thú ra mặt, nàng nói nhỏ: “Vậy thì ta muốn ăn cá nướng! Còn nội đan của nó ngài nhất định phải cho Tiểu Hắc nuốt đó.”
Thiên đáp: “Yên tâm! Nội đan con này khá yếu nên không có mấy tác dụng với ta và ngươi đâu, cho con chép đen đó nuốt đỡ phí.”
Người lái đò còn tưởng chở phải hai đứa ảo tưởng sức mạnh, đang định đạp xuống thuyền làm mồi cho cá thì đột nhiên thuyền rung lắc, đã đến đoạn Thần Sông thu phí.
Người lái đò lấy bọc thịt tươi đem ra nhưng Thiên ngăn lại và nói: “Lão bá à, từ giờ trở đi người dùng chỗ tiền mua thức ăn cống cho Thần Sông mà mua thuốc dưỡng già.”
Nói đoạn Thiên nhảy ào xuống nước, một lát sau ngắn ngoi lên rồi ngồi vào vị trí như bình thường, quần áo còn khô nguyên.
Mặt nước tĩnh lặng đến đáng sợ, người lái đò mặt xanh như đít nhái hỏi: “Ngươi vừa làm gì?”
Thiên đáp: “Giúp thần sông nơi này thôi mà, kể từ giờ nó sẽ không quấy rầy người dân mỗi khi đi qua đây nữa.”
Khi thuyền cập bến bở đầu bên kia, Thiên và Như Sương chào tạm biệt người lái đò rồi rời đi. Tìm một chỗ sạch sẽ hắn lôi trong giới chỉ ra một con cá da trơn dài 4 mét nặng hai tạ đã chết, đây chính là Thần Sông mà người lái đò nhắc đến. Bọn thủy quái này chỉ cần có chút tu vi là liền giả thần giả quỷ lừa gạt người dân, không làm mà đòi có ăn.
Thiên đưa viên nội đan của nó cho Như Sương: “Cất đi!”
Như Sương nhận lấy rồi đem cất, hôm đó cả hai có bữa cá nướng ngon lành. Thiên vì rất đói nên sau khi cắt cho Như Sương một phần vừa ăn thì hắn liền chén sạch cả con cá 2 tạ.
Nàng nhìn hắn ăn như hổ đói mà không khỏi ngạc nhiên rồi phì cười khi hắn còn để thịt cá dính lên mép. Những giây phút hiếm hoi như vậy mới thấy tuy bên ngoài là tông chủ của một thế lực, ngoài luôn tỏ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng chứ thực chất bên trong lại vô cùng dễ gần và có chút đáng yêu.
Ăn xong thì trời cũng tối, đoạn đường này lại vắng vẻ không có người ở. Thiên lấy Yêu Hoa ra rồi dẫn Như Sương vào trong để nghỉ ngơi.
Vừa vào cả hai đánh một giấc thật ngon sau đó tỉnh lại thì cho chép đen nuốt nội đan. Như Sương ngồi bên mép hồ cho tay xuống nước, chép đen bơi đến quấn lấy tay nàng rất vui vẻ.
Nhìn cảnh đó Thiên lại nhớ đến Kim Ngư, con cá vàng ba mắt bố láo phàm ăn hay cắn hắn được Tiểu Hồng nhờ hắn nuôi giúp nhưng rồi hắn lại đem nhờ Bạch San San nuôi hộ, không biết nó giờ to cỡ nào rồi, chiên giòn liệu có nhức nách!
Như Sương vừa đùa cùng chép đen nàng đặt tên là Tiểu Hắc, vừa kể về tiể sử của nó cho Thiên nghe: “Lúc đầu nó chỉ bé xíu bơi trong hồ, ai ngờ rằng cách đây một năm rưỡi nó đã nuốt một viên Linh Châu 1 năm. Từ đó nó lớn hẳn và rất thông minh, ta thường chơi với nó 1 tiếng một ngày.”
Thiên nói: “Có vẻ nó cũng rất thích ngươi! Đợi đến khi nó hóa Rồng thì ngươi sẽ có thú cưng khủng.”
Như Sương hỏi: “Ngài cũng tin việc cá chép có thể hóa rồng sao?”
Thiên gật gù: “Không chắc nhưng ta đoán là có khả năng, đợi nó tu vi cao một chút thì sẽ biết thôi… cứ nuôi nó trong này hoa vài năm nữa là được.”
Như Sương lém lỉnh cười: “Nơi này quả thực biến thái, một tuần bên ngoài trong này trôi qua những 1 năm. Nếu với thiên phú như ngài mà tu luyện tại đây 3 năm thì không biết sẽ kinh khủng tới mức nào.”
Thiên nói: “Nếu vậy không chừng ta có thể đột phá Kim Cang cảnh, đạp không phi hành. Tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến là không cao và ta cũng không muốn tu luyện kiểu như vậy.”
Nói đoạn, Thiên tiến đến đứng cạnh bờ hồ nói tiếp: “Ta nghĩ nơi này thích hợp với nữ nhân tu luyện giống như ngươi! Hiện tại cho đến bây giờ chỉ ngươi có thể an toàn ở trong này.”
“Tại sao?” Như Sương tò mò, một nơi tốt như vậy chắc hẳn cũng phải có nguyên do thì Thiên mới không cho những Long Thư, Hồng Trúc, Thanh Trúc vào tu luyện.
Suy nghĩ của Như Sương có ý đúng, Thiên giải thích: “Không gian yêu hoa sẽ hấp thụ tu vi của bất kỳ ai ngoại trừ ta, cảm giác này ngươi chắc chưa quên. Tu vi thấp như ngươi còn có thể tu luyện thêm chứ tu vi cao như Hồng Trúc hay Ái Vân thì sẽ là thiệt thòi lớn với các nàng ấy.”
Khổ tu cả trăm năm mới đạt được ngưỡng tu vi nhất định, chẳng ai khờ khạo đi vào cái nơi biến thái này để bị hút hết tu vi và phải tu luyện lại từ đầu, cho dù nơi này có tốt gấp trăm lần.
Nói theo cách của Thiên thì chỉ có những người tu vi cực thấp hoặc không có tu vi mới có thể an toàn vào không gian yêu hoa, đó là theo cách nghĩ của Như Sương.
“Vậy giờ ngài tính sao?” Như Sương hỏi.
Thiên đáp: “Ta muốn ngươi trở thành người thủ hộ của nơi này… ngươi vẫn có thể tùy ý ra ngoài nếu ngươi muốn, đây là một đề nghị chứ không hề ép buộc và ngươi có thể từ chối…”
Rất rõ ràng, Thiên muốn hòn đảo nơi không gian yêu hoa rộng hơn nữa, đến khi hắn tìm ra cách đưa người vào mà không bị hấp thu tu vi.
Chợt một chú chim ưng từ đâu bay đến đậu trên cành cây gần đó dùng cặp mắt sắc bén nhìn hai người. Thiên cũng vừa nhìn thấy nó, những loài thực vật và động vật ở đây tự động sinh sôi và phát triển theo độ rộng của đảo.
Thiên là chủ của nơi này, nói cách khác hắn là chủ của mọi sinh vật sống ở đây.
Thiên thử đưa tay ra xem phản ứng của chú chim ưng kia thế nào, trong chớp mắt chim ưng vỗ cánh xà xuống đậu lên tay hắn như một người huấn luyện chim đích thực.
Nhìn chú chim Thiên nghi vấn: “Khá thông minh, chưa tới 1 năm tuổi mà có ngộ tính rồi… khả năng cao còn nơi nữa tụ Linh Châu trên đảo.”
Như Sương ngạc nhiên nói: “Không thể nào!”
“Tìm mới biết được.” Thiên nói, sau đó hất tay lên cho chim ưng bay đi. Hắn và nàng liền đi theo nó.
Tới ngọn núi duy nhất trên đảo, Thiên kéo tay Như Sương cả hai đạp cành cây lao vút lên. Trên đỉnh núi cao vài trăm mét có một cái cây, trên cây có một hốc bị hõm lại khá sâu. Thiên nhảy lên cành cây kiểm tra thử, phát hiện một viên linh châu nhạt màu.
Hắn cầm xuống đưa cho Như Sương xem và nói: “Dựa vào cảm nhận của ta thì viên linh châu này tụ được chưa tới một tháng, khả năng cao con chim ưng kia cũng giống với Tiểu Hắc của ngươi nuốt linh châu 1 năm.”
“Phàm là những vật có cơ duyên nuốt được linh châu thì sẽ có cơ hội tu luyện, ngươi có Tiểu Hắc rồi vậy chim ưng sẽ thuộc về ta.” Thiên mỉm cười nói, sau đó đặt lại linh châu vào vị trí hắn vừa lấy.
Như Sương cũng mừng cho Thiên vì hắn có sủng vật.
Chim ưng bay lượn một vòng trên trời sau đó hạ xuống đậu lên vai Thiên kêu mấy tiếng khá khó hiểu.
Thiên chợt nhớ ra có việc cần làm nên nhanh chóng đưa Như Sương ra ngoài, cả hai về Vạn Hợp Tông.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensextv2.com/tay-du/
Kinh Thành, nơi phồn vinh nhất Sinh Huyền Quốc. Vị trí trung tâm của Kinh Thành là Hoàng Cung, nơi đầu não và sinh sống của gia đình hoàng thất.
Nữ Hoàng xinh đẹp lộng lẫy trong bộ hoàng bào, ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng nguy nga của mình. Vẻ mặt nàng lo âu nghe những thông tin mà cấp dưới đang báo cáo, toàn bộ là về nền hòa bình của quốc gia đang bị lung lay.
“Thưa Nữ Hoàng, cách đây vài ngày có tin từ phía biên giới, Hoa Quốc đang có những động thái gia tăng quân đội tại các vùng giáp với nước ta… họ tập duyệt binh cả ngày lẫn đêm.”
“Thêm nữa, quân biên giới của ta đã phát hiện và đánh vài trận nhỏ với quân Hoa Quốc khi chúng cố lấn sang biên giới tại phía bắc… cứ tình hình tiếp diễn như vậy thì sẽ không hay.”
“Quân biên giới ta vô cùng mỏng yếu, sợ rằng sẽ không trụ được lâu.”
Nữ Hoàng nhíu đôi lông mày lá liễu, nàng nói: “Quân Hoa Quốc nhiều lần khiêu khích chúng ta, âm mưu xâm lược nước ta của chúng đã lộ rõ… phát lệnh tuyển quân toàn đất nước chuẩn bị cho chiến tranh.”
Nàng nói tiếp: “Điều động thêm 1 vạn quân đến các vùng biên giới, thêm lương thực và linh dược. Chiêu mộ tất cả những luyện dược sư. Gửi thư cầu viện trợ tới các thế lực lớn nhỏ trong nước, chúng ta cần mọi sự hỗ trợ có thể.”
Trong căn phòng sa hoa lộng lẫy, Hoàng Loan ngồi chải tóc trước gương, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người nhưng thành thục hơn rất nhiều. Chợt cửa mở ra, một bóng hình xinh đẹp giống hệt nàng chạy vào hớt hải nói: “Tỷ tỷ… ta nghe lén ngoài kia được tin không vui, chúng ta sắp chiến tranh với Hoa Quốc sao?”
Phượng Vũ xinh đẹp ngây thơ, Hoàng Loan vuốt má nàng gật đầu nói: “Đúng, muội sẵn sàng rồi chứ!”
“Nhưng ta không muốn chiến tranh.” Phượng Vũ mắt long lanh buồn bã nói, cảnh chém giết khiến nàng sợ hãi.
Hoàng Loan nói: “Chẳng ai muốn chiến tranh, nhưng vì bách tính chúng ta phải làm vậy, muội muốn nhìn người dân bị tàn sát không?”
Phượng Vũ lắc đầu.
Hoàng Loan hỏi tiếp: “Vậy muội muốn làm tù binh không? Bị những tên đàn ông dâm dê đê tiện cưỡng hiếp đánh đập?”
Phượng Vũ lắc đầu sợ hãi: “Ta không muốn!”
“Hoa Quốc chắc chắn sẽ phát động chiến tranh trong nay mai, ta nghĩ mẹ cũng đã có tính toán rồi. Việc chúng ta có thể làm lúc này là hỗ trợ mẹ tìm người có khả năng chống địch.” Hoàng Loan dừng chải tóc, nàng có chút mong chờ khi nghĩ về người nàng đang mường tượng trong đầu. Nhờ mạng lưới tình báo rộng lớn nên nàng biết những việc Thiên làm trong thời gian qua. Trở thành Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư trẻ tuổi nhất trong 300 năm qua, 18 tuổi đột phá Địa Nguyên Trung kỳ, từng đi qua Vô Tận Sa Mạc mà không chết, chiến đấu vượt cấp đánh bại Môn Chủ Huyết Y Môn, lập ra Vạn Hợp Tông với vô số mỹ nữ là thành viên, ai cũng thực lực đầy mình.
“Tỷ tỷ nhắc đến Thiên sao? Lần trước gặp hắn còn chẳng thèm ngó ngàng tới ta.” Phượng Vũ thất vọng nói, nàng rất muốn gặp hắn nhưng lại sợ hắn bơ nàng như lần trước.
Hoàng Loan nói: “Kẻ đó là giả mạo Thiên thôi… từ lúc gặp hắn ta đã biết không phải Thiên rồi.”
“Thật ư? Sao tỷ biết?” Phượng Vũ ngạc nhiên hỏi, nếu quả thực đó là kẻ giả mạo thì Thiên thật chắc vẫn sẽ đối xử với nàng tốt như cũ, nàng nghĩ vậy.
Hoàng Loan búi tóc lên để lộ phần gáy trắng ngần, nàng đáp: “Ta cảm nhận được, khí tức của kẻ giả mạo kia rất khác với Thiên thật, hắn dùng cách nào đó thay đổi cả cơ thể giống đến 99% Thiên, chỉ có một điều hắn không thể giả được đó là khí tức.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 216 |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |