Đức liếc Ngọc Như và Thục Linh, hai nàng khẽ gật đầu đứng lên bước ra ngoài… Hắn muốn biết trong giờ phút quan trọng này, lão đi đến nơi nào và liên lạc với ai…
– “Ông ta có vẻ ghét anh lắm… Chuyện gì vậy?” Tú Nhi thắc mắc… Ngoại trừ Phương Linh, Thanh Tình… Các nàng không ai biết mặt Trưởng Ban Đồng…
– “Lão là Nguyễn Văn Đồng… Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh… Ba nuôi của Hồng Ngọc…” Đức đáp…
– Ha ha… hi hi… Vừa nghe hắn nóii, đám mỹ nữ cười phá lên…
– “Thì ra là vậy… Ân oán tinh thù… Anh ẩm người đẹp của ông ta… không căm thù anh mới là lạ” Thụy Vũ cười trêu… nàng có cơ sở vững chắc để nghỉ như vậy, hắn lúc nào cũng như vậy đó mà… Phương Linh là ví dụ điển hình nhất. Hơn nữa. Nếu là thật thì vô cùng đặc biệt vì bạn gái hay là đàn bà của cả hai cha con đều bị hắn “vớt” đi… Không hận thù mới là lạ… Còn là mối thù truyền kiếp a…
– “Ha? Cái gì “Ân oán tình thù?” Đừng nói bậy nha…” Thụy Vũ này thiệt, vậy mà cũng nói được… Đức cảm thấy oan ức vì bị chụp mũ. Phải chi “đớp” Hồng Ngọc rồi thì không nói làm gì…
– “Hi hi… Em nói chơi thôi mà… Có phải có tịch nên rục rịch?” Thụy Vũ tiếp tục trêu… Ít khi thấy hắn nhăn mặt “nói không ra lời khiến cả bọn thích chí cười rũ rượi. Mỗi người trêu một câu khiến không khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ…
Đức cười khổ… lão và hắn không chỉ có vụ Công ty Hồng Ngọc mà mâu thuẫn, xích mích với nhau, còn nhiều chuyện khác nữa nhưng không tiện giải thích, chẳng hạn như giúp Hoàng Bích Trâm chặn được đoàn xe để nàng tiến hành khám xét và bắt giữ, đây mới là chuyện lớn, nhìn vẻ hớt hơ hớt hải của lão là biết rồi.
Trong việc này, hắn và Mai Thảo giúp tới đây là xong, chuyện tiếp theo là chuyện của nàng và cục C03, lão có là tội phạm kinh tế làm tổn hại lợi ích quốc gia hay buôn đồ quốc cấm không phải là vấn đề của hắn. Nếu như lời của Hoàng Bích Trâm nói là đúng thì sau lần tổn thất lớn này, lão lành ít dữ nhiều. Có thể nói bây giờ lão như con cua gãy càng, con cọp già sứt móng, tự bảo vệ bản thân còn chưa được.
Sự an nguy của lão không đem lại chút lợi ích nào. Cái mà hắn quan tâm chính là bấy lâu nay của cải vơ vét, lão già này để ở đâu? Cũng như Phạm bá Thành và Lại Đức Quang bọn sâu mọt này đều là cá mè một lứa, tiền bạc ngoài để một phần ở ngân hàng nước ngoài, chắc chắn sẽ có dấu ở đâu đó một gia tài khá khổng lồ. “Hồ ly” như Hoàng Bích Trâm sẽ không ngu để sung vào công quỹ quốc gia rồi sau đó vào túi người khác. Như vậy chẳng khác nào “cầm cu chó đái”? Đây là lý do vì hắn nghỉ tại sao Hoàng Bích Trâm giữ Hải Yến và Lan Anh bên cạnh lão mặc dù nàng đã biết hai người này đã bị lộ… Có gì quan trọng? Nếu không là gia tài ngầm của lão vậy thì là cái gì? Cho nên hắn phái Ngọc Như và Thục Linh bám theo là vì lý do này. Hơn nữa hắn tin rằng sau chuyện này, bọn Hải Phòng cực kỳ nguy hiểm kia sẽ có hành động, biết hành tung của chúng để kịp thời tiên hạ thủ vi cường, giảm thiểu tối đa tổn thất thiệt hại cho mình.
Đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy hắn có vẻ tư lự Thụy Vũ oán giận… Khi nãy có ông già kia thì không nói, bây giờ sao vẫn như là “tâm bất tại” vậy… Không biết các nàng đang ở đây hay sao…
– “Hi hi… anh đang nghỉ…” Bị nàng trêu đùa, bây giờ thấy có dịp… Hắn liền muốn “trả thù”… ghé tai nàng rù rì…
– “Anh thật là biến thái mà…”Không biết hắn nói gì, mặt Thụy Vũ đỏ rực, ngắt đùi, véo tai hắn,”mắng”.
– “Gì vậy Thụy Vũ” Tú Nhi tò mò…
– “Ảnh… ảnh” Thụy Vũ ghé tai Tú Nhi “méc”…
– “Anh… thật là hư mà…”Đến lượt Tú Nhi “mắng”… hai má đỏ bừng… Chúng nữ nhao nhao tò mò thế rồi cả bọn lần lượt rỉ tai cho nhau… Đồng thời ” lườm” hắn… thầm mắng “đồ dịch vật, biến thái” mà.
– “Cái này là tình điệu đó…”Đức “ủy khuất” nói… Hắn nhớ đã coi qua một phim Mỹ, trong đó nam diễn viên cùng nữ diễn viên chánh đang ngồi uống cà phê trong một nhà hàng, bất chợt nổi hứng rủ nhau vào trong phòng vệ sinh “làm” chuyện đó khiến hắn mơ mộng và hâm mộ. Chuyện “làm” trong toilet thì hắn làm hầu như mỗi ngày, ngay cả lúc đầu dấn thân vào thiên đường nóng bỏng của dục tinh, thím ba, Nhàn đã từng cùng hắn “phịch” nhau túi bụi trong toilet đó mà… Nhưng đó là ở nhà… Nơi đây thì khác… chỗ công cộng mới là phấn khích, có sức hấp dẫn, đầy tình điệu và “sáng tạo”. Nếu “làm” được thì sẽ là một “chiến tích” lẫy lừng sau này có thể đem ra nhắc nhở để tự hào…
Cho nên vừa rồi bỗng nổi hứng dụ dỗ Thụy Vũ… cũng tại nhiều người tới mời rượu, tuy là nhấp môi nhưng quá nhiều cái nhấp môi nên hơi rượu trong người hơi nhiều. Rượu vô thì cơn dâm nổi lên nên có ý nghỉ “biến thái” muốn dụ dỗ Thụy vũ. Thế là bị nàng “lên án” rồi cả đám hùa nhau kết án hắn “biến thái”…
Thật ra Thụy Vũ bất đắc dĩ mới “lên án” hắn mà thôi… nếu bây giờ chỉ có nàng và hắn… Không chừng nàng sẽ thấy hắn có tình điệu và chìu theo đấy, nàng cũng rất là phóng túng mà… không phải chỉ trên giường mới trong phòng ngủ có thể làm chuyện đó… Kẹt cái là nếu nàng chìu hắn trong phòng toilet nữ… Các chị em khác sẽ lên án nàng.
Đang tiu nghỉu vì bị mắng, chuông di động ngay lúc này reo lên… Hắn nhìn màn hình rồi nhìn quanh, sửng sốt, Thúy Ái mới đây mà, bây giờ sao đi đâu rồi mà gọi cho mình…
– “Em đang ở trong toilet bên trái…”Vừa bắt máy, tiếng Thúy Ái vang lên như muỗi kêu rồi cúp… Đức sướng điên người… hi hi Thúy Ái… Yêu em quá đi thôi… Hắn đứng dậy, nét mặt nghiêm túc…
– Anh đi ra ngoài một chút…
– “Hình như ảnh giận đó…” Tú Nhi nhìn theo bóng lưng của hắn, cảm thấy hối hận… Ây da, mắc cỡ cái gì chứ, cũng tại Thụy Vũ hết.
– “Chắc không phải đâu… Mình chìu ảnh quá… Ảnh sẽ càng hư…” Thụy Vũ trợn mắt nói láo, thật ra trong lòng bây giờ cũng rất xốn xang nhưng cố nói cứng… AI dè trong giờ phút này đã có người xung phong “chịu thiệt thòi” rồi…
Thúy Ái bây giờ quả nhiên rất bạo, hắn là người đàn ông và là cha của đứa con trong bụng của nàng, hơn nữa nàng và Tuyết, Yến đã cùng lúc trên giường với hắn, vậy thì chuyện trong toilet chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hắn thích thì nàng chìu hắn thôi… Bởi vậy thừa dịp mọi người không để ý lẻn ra ngoài đi vào toilet rồi gọi cho hắn.
Nhà hàng K. H có 4 toilet, hai dành cho quý ông và hai dành cho quý bà… nhưng chỉ một người sử dụng, người bên ngoài phải đứng chờ tới lượt mình. Khi mở nhà hàng làm ăn, Tuyết Vân quan niệm không chỉ chú ý vào thức ăn mà mọi thứ đều phải thuộc đẳng cấp như ở các khách sạn “5 sao”, vì vậy toilet ở đây rộng rãi, sạch sẽ, sang trọng có mùi thơm thoang thoảng chứ không phải là mùi khai ngấy hoặc khó ngửi như đại đa số các quán ăn hay nhà hàng khác.
Như Thúy Ái đã nói, thừa lúc không có ai hắn đến phòng toilet nữ bên trái gõ nhè nhẹ… Cửa mở, Đức mở cửa lách vào rồi gài chốt cửa… Thúy Ái đang đứng trước lavabo…”lườm”, má đỏ hây hây.
– “Thúy Ái… Em thật đáng yêu…” hắn bước đến gần ôm nàng hôn hít… Tay luồn vào áo. Tay vén vạt váy, sờ bóp…
– “Anh biết như vậy thì được rồi… Yêu em đi”… Thúy Ái thở hổn hển… Môi nàng và môi hắn dính vào nhau. Tay nàng đưa ngay đũng quần hắn kéo phéc mơ tuya quần hắn, ngồi xuống, kéo cặc đang như khúc củi ra ngoài, được thoát ra từ vùng không gian chật hẹp, cặc hắn đong đưa qua lại… Rồi nhanh chóng được bao phủ bởi vùng không gian ẩm ướt dễ chịu… Bấy lâu nay được hắn huấn luyện, bây giờ nàng đã thành thục lắm rồi, đầu gục gặc, liếm bìu, lưỡi rà đầu khấc như diễn viên JAV chuyên nghiệp…
Lần đầu tiên được “đánh dã chiến” trong toilet như xi nê, Đức phê hết biết, hắn vén vạt váy Thúy Ái lên, kéo quần lót nàng xuống, từ phía sau đút vào nắc bạo…
Trong lúc hắn đang thoải mái hưởng phong lưu hưởng mùi vị mới lạ trong phòng vệ sinh công cộng như đã từng mơ ước thì Đồng đang sợ đến đổ mồ hôi lạnh… Lấy di động ta bấm… lão nín thở, tay run run trong đầu đang nghỉ cách làm sao ăn nói để thuyết phục lãnh đạo cho cơ hội để cứu vãn tình thế.
Khoảng gần 30 giây sau “người bên kia” mới bắt máy, giọng nói bình thản nhưng khiến Đồng rét run.
– Có biết lần này tổn thất bao nhiêu không… lão Đồng… Ông thật làm tôi thất vọng.
– “Lão lãnh đạo… Chị Năm, chuyện chưa đến nổi nghiêm trọng… Chị cho tôi chút ít thời gian để giải quyết vấn đề… Nếu không được… Nguyễn văn Đồng tui tùy chị xử lý…”Tuy là cuộc điện đàm nhưng lưng lão hơi cong, bộ dáng vô cùng khúm núm chứng tỏ người “chị Năm” bên kia đầu dây có địa vị rất khủng mới có thể làm cho một phó chủ tịch tỉnh quyền lực rét run…
– “48 Tiếng… Tính từ bây giờ, bằng mọi giá… Nếu không ông tự lo liệu…” Dứt lời “Chị Năm” cúp máy…
Đồng thở phào, 48 tiếng quá đủ, lão nghe rõ mồn một cụm từ “bằng mọi giá”… Như vật quá tốt rồi. Một lần nữa, lão lấy di động ra bấm… Tuy chị Năm đã nói như vậy nhưng phải phòng ngừa lòng người hiểm ác. Trong giờ phút này chưa thể giao đồ chơi cho tụi Hải Phòng được… Lần đầu tiên Đồng hy vọng thằng con mình cà rể cà rịt cà tang…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/thang-duc-quyen-2/
Trong phòng khách, Phát đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cổng. Hắn chờ đến sốt ruột mà chưa thấy bóng dáng cô Diệp, hắn nóng lòng muốn thấy trong ngày hôm nay thằng kia bị bắn như tổ ong mới hả dạ lòng căm thù…
“Ting… ting”… Có tiếng kèn xe, người gác cổng mở cửa… Chiếc xe chạy vào, ngừng trước cửa. Diệp tươi mát bước xuống. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng trang điểm thật bắt mắt, vì bận trang điểm nên đến hơi trễ hơn nữa cũng không có gì gấp mà. Nói nào ngay nhìn tổng quát ở tuổi 55, nhờ việc làm nhàn hạ, ăn sung mặc sướng nên Diệp bề ngoài nhìn không tệ, dĩ nhiên là khi cởi đồ ra thì vú xệ một chút và khi đút vào thì lỗ lồn không được bót, dù sao cũng ba lứa rồi nhưng bù lại cái màng bú liếm là tuyệt chiêu của bà… Bọn trẻ ngày nay không phải thích thứ này sao? Thằng cháu, thằng con bà và hai thằng nhóc Hải Phòng không phải vì vậy mà mê bà hay sao? Nghỉ như vậy nên Diệp âm thầm hãnh diện.
– “Cô đã tới rồi… Vậy mình đi…” Vừa thấy Diệp, Phát liên thúc hối.
– Cháu chờ cô à?
– Ba cháu muốn cháu đích thân giao cái túi này cho bọn người Hải Phòng… Ổng nói chờ cô tới rồi hai người mình đi một lượt.
– “À… Vậy mình đi.” Nhìn Phát xách túi đồ nặng chinh chịch,”hèn chi”, biết bên trong là cái gì… Diệp chợt hiểu, bà không thể đảm nhiệm công tác này. Nhưng trong lòng Diệp oán giận… Hôm nay lão Đồng đi đâu vậy cà? Bà cảm thấy có chút bất tiện… mỗi lần tới đó là hai tên trẻ kia thấy bà như mèo thấy mở, vồn vập lôi kéo bà vô phòng… Đối với Đồng thì không sao nhưng thằng Phát này là bạn của con bà… thật là xấu hổ khi nó biết hai thằng nhóc kia… lão Đồng này không biết nghỉ sao nữa…
Bổng có tiếng di động reo lên… Phát nhìn màn hình, vội bắt máy…
– Ba… Cô Diệp vừa tới… Đang chuẩn bị đi ngay đây…
– “Đã xảy ra chuyện lớn… Kế hoạch có chút thay đổi… Tạm thời hai người đừng tới đó…” Đồng thở phào… Căn dặn.
– Chuyện gì vậy Ba…
– “Mày cứ nghe lời tao nói… Đừng hỏi nhiều, tạm thời không được bén mảng tới đó… Hiểu chưa…” Thấy Phát cù nhầy… Đồng rống giận, lão thật không có thì giờ để cù cưa.
– “Được rồi… Ba nói sao thì sao đi…” Đến lượt Phát tức giận… Hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi… Tưởng là hôm nay được thấy thằng đó chết nhưng… Đụ mẹ… Phải chờ tới bao giờ đây? Hắn tức giận cầm Iphone liệng mạnh vào tường…
“Rầm”… Chiếc Iphone 12 đắt tiền bể nát…
– “Chuyện gì vậy Phát? Diệp nghe ba chớp ba nháng, chỉ hiểu lờ mờ là chuyện “thanh toán” thằng kia có thay đổi cho nên thằng Phát mới giận như vậy… Diệp hiểu vì sao… Aiz… Cũng tại con Phương Linh kia… Rồi bà nghỉ tới hai thằng con trai lớn chịu thiệt thòi cũng vì thằng kia mà thôi. Thêm cái vụ công ty Hồng Ngọc nữa, nói tóm lại là từ lúc thằng đó xuống nhận chức Chủ tịch huyện, không ai được ăn ngon ngủ yên.
– “Cô đi hỏi ổng đi… Chờ… chờ… Chỉ biết chờ… Cứ để thằng đó đạp lên đầu… xảy ra chuyện lớn gì chớ…” Phát rống giận…
– “Xảy ra chuyện lớn?” Diệp nghi hoặc…
– “Ông nói như vậy… Nói cô tạm thời không nên tới đó nữa… Cháu cũng vậy” Sau một phút tức giận, Phát cố dằn cơn nóng giận, bình tĩnh trở lại…
– “Vậy à… Ba châu nói như vậy là có cái lý do của ổng… Xưa nay ổng làm việc rất cẩn thận… Phát. Cô hiểu cháu… Con Linh cũng thật là… Cô không thấy thằng kia có gì tốt…” Diệp oán giận khi nghỉ tới hai đứa con trai của mình cũng đã bị thua thiệt…
– Cháu thiệt không cam lòng…
– “Cái gì cam lòng… Chỉ là vấn đề thời gian thôi… Yên chí đi… Đâu sẽ vào đó. Hãy nhớ một điều là thù càng lâu thì khi trả được mới cảm thấy thống khoái cũng như nồi thịt càng ninh lâu thì càng ngon… Có hiểu không? Thôi cô về… Cháu nghe lời ba cháu đi… bình tĩnh lại…” Diệp đứng lên định ra về… Chợt sửng sốt… Bàn tay bà bị Phát nắm lấy…
– “Cô ở lại với chút nữa đi… Cháu… Cháu buồn quá…” Có lẽ bị uất ức dồn nén bấy lâu, tâm lý có chút không bình thường, vừa rồi nghe cô Diệp phân tích, Phát cảm thấy rất chí lý và bỗng nhiên thấy má thằng nghĩa “ngon” nên có ý nghỉ thèm muốn chơi mẹ của bạn mình… Hắn nghe nhiều rồi, tụi choai choai thường khoái chơi mấy bà sồn sồn, trước đây hắn chưa hề có ý nghỉ chơi đàn bà đáng tuổi mẹ mình nhưng vừa rồi ý nghỉ này chợt đến trong đầu. Thừa biết Diệp đến căn biệt thự để làm gì… Còn không phải cho mấy thằng Hải Phòng kia chơi sao… Nếu mấy thằng kia chơi được thì hắn chơi cũng được mà… Càng nghỉ hắn càng bị kích thích… Hắn ôm lấy Diệp, hôn lên môi bà, không chần chờ tay bóp vú… tay mò xuống dưới… Cặc hắn cứng lên.
– “Phát… Phát… Cháu làm gì vậy… Không được đâu… Cháu là bạn của thằng nghĩa… Cô biết cháu từ nhỏ tới lớn… Không được đâu” Diệp màu mè chống chế… xô ra. Nhưng như vậy chẳng khác đổ dầu vào cơn nứng tình đang hừng hực của Phát. Hôm nay khi nghe nói tạm thời không thể đến biệt thự làm bà cụt hứng… Bây giờ không ngờ thằng Phát này cũng muốn mình… Bà đã cho cháu, con, hai thằng nhóc Hải Phòng chơi, bây giờ thêm thằng Phát nữa thì có sao chứ…
– “Đừng làm bộ nữa… Tui biết cô cho mấy thằng kia chơi mà… Cho tui chơi có sao chứ…” Phát hùng hổ làm tới… nghĩ đến lúc được đút cặc vô miệng hay lỗ lồn mẹ bạn… Hắn hứng chí… Đè Diệp xuống, nghỉ trong đầu nếu cần thiết hắn sẽ hiếp… Hắn không tin cô Diệp sẽ la làng mà cho dù có la cũng chẳng ai nghe… Phía sau nhà chí có cặp vợ chồng già lãng tai lo vườn tược.
– “Khoan… Đừng hấp tấp… Coi chừng rách áo… Từ từ để cô cởi… Ây da… Cháu thật là… Ở đây sao? Rủi có ai… Vô phòng đi…” Diệp nhìn quanh… Sợ rủi có ai thấy bà dang chân hay chổng khu cho thằng Phát chơi thì là đại họa.
– “Không sao đâu… Không có ai vô đây. Nhà này hiện giờ chỉ có cô với cháu thôi…”Thấy cô Diệp có vẻ xiêu lòng chịu cho mình chơi… Phát hứng chí khi nghỉ tới lát nữa đút con cặc của mình vô ngay cái lỗ mà thằng nghĩa từ đó chui ra khiến mặt hắn đỏ bừng… vội vã trút bỏ quần áo, cặc cứng ngắc, đầu cặc giật giật… Hắn hùng hổ ôm chầm lấy cô Diệp hôn hít, sờ mó.
– “Hi hi… Cô ở đây mà… Chạy đi đâu chứ, đừng hấp tấp… từ từ” Diệp lộ tính dâm đãng… Được trai trẻ thèm muốn, bà sung sướng hãnh diện, chứng tỏ mình vẫn còn hấp dẫn nên làm bộ màu mè chút thôi, hiện giờ cũng đã nứng lắm rồi, phía dưới đã ướt chèm nhẹp. Bà đưa tay cầm cặc hắn sục sục… thầm đánh giá, ngồi xuống cầm cặc hắn cạ đầu vú mình… Hai mắt lim dim hưởng thụ, bộ dáng rất đỉ thỏa khiến Phát càng ham muốn điên lên. Hắn chưa từng thấy đàn bà nào có bver mặt dâm đến như vậy. Thì ra trước giờ hắn lầm cô Diệp rồi…
– “Cô… cô…”Phát thì thào… Hắn ấn vai… Diệp hiểu ý, há miệng lấy lưỡi liếm liếm đầu khấc… Rồi con cặc của hắn mất hút trong miệng, đầu tóc liên tục “ra vô” trước háng…
– “Ahhh”… Phát rên rỉ… Hơi khum người, tay hắn lần mò tìm cặp vú… Đầu óc Phát đang trở lại lúc còn học Trung học, hắn thường đến nhà thằng nghĩa chơi… Lúc đó, đối với cô Diệp, hắn luôn có tâm lý sợ hãi vì cô Diệp lúc nào cũng nghiêm nghị như mấy bà Hiệu trưởng. Không ngờ cô Diệp hôm nay lại bú con cặc của mình và mình đang bóp vú cô… Quá đã… Phát phấn khích nắc mạnh, nắc liên tục vào miệng cô Diệp đáng kính.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |