– “Bởi vậy Bí Thư dũng nói mình bắn gãy giò nó là được rồi… Coi như là có qua có lại…”gã ngồi ở vị trí lái xe gật đầu…
– “Con cặc tao… Không bắn thì thôi… Nếu bắn thì bắn ngay đầu… Một phát ngay chân là lạy ông con ở bụi này…” Thằng Trung, binh thường mày sáng suốt lanh lẹ lắm nà… Sao bữa nay đần độn vậy mậy… Bớt bú lồn một chút đi…”gã ngồi bên cạnh lái xe văng tục.
– Cái gì là lạy ông con ở bụi này… Xếp Ngô… Tui không hiểu lắm.
– “Đụ má… mày không hiểu hay là không muốn hiểu… Nó bắn gãy chân thằng sĩ… Bây giờ mình bắn gảy giò nó coi như là huề sao” Tao nói là đồ ngu thì đúng hơn… COCC rồi sao? Cứ cho nó một phát ngay đầu, sau đó mình chuồn về Rạch Giá liền. Cho dù tụi CA Đồng Tháp có lần mò tới điều tra… Hắc hắc hắc… mày đừng quên hiện giờ ai là số “1”, tụi nó làm được cái con cặc gì ngoài ăn ngủ và đi chơi đỉ cho đã cặc xong về báo cáo qua quýt…
– “Xếp nói có lý nhưng mà… Bí Thư dũng đã nói như vậy, tui không dám làm trái đâu à…” Trung lo ngại… gã được dũng Bí Thư làm ô dù nên mới có thể làm mưa làm gió ở Rạch Giá cho nên từ lâu nay dũng Bí Thư nói gì, cho dù là bắt gái tơ cho Bí Thư dũng đụ hay đốt nhà người khác, gã nhất nhất làm theo. Tuy nghe Ngô nói rất có ly nhưng gã vẫn trù trừ phân vân.
– “Sao hả? Có phải bây giờ mày không muốn nghe lời tao? Đụ má… Nói cho mày biết nha, không phải là tao muốn nó chết mà là cháu gái tao muốn nó chết… mày hiểu chưa vậy. Trung à, chỗ anh em tao mới nói nha… mày nghe lời anh rể hay nghe theo cháu gái tao… Cái đó mày tự quyết định đi.” Giọng Ngô đầy hăm dọa. Được “mật lệnh” của cháu gái mình, hắn tháp tùng đi theo bọn thằng Trung tới Cao lãnh không phải chỉ bắn gảy một giò mà là để giết.
– “Cái này… Cái này…” Trung sợ hãi… Phạm Cẩm Vân, cháu gái của xếp Ngô là Phu nhân của Phó Giám Đốc Sở Trương Hữu Thành… Ai cũng biết Trương Hữu Thành sắp lên làm Giám đốc rồi mà Trương Hữu Thành đối với bà xã mình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa… Ba gã đàn em ngồi ở hàng ghế sau nãy giờ ngồi im re nghe ngóng, thấy đàn anh mình phân vân liền lên tiếng…
– Xếp Ngô nói đúng đó đại ca… Cho nó một phát, thần không biết quỷ không hay… Cho dù có điều tra, tìm tới mình là chuyện khó như lên trời. He he…
– “Tao cũng biết nhưng mà… Không dễ đâu… Cậu sĩ nói nó có súng đó…”Trung có vẻ siêu lòng…
– Rồi sao? Mày cứ nghe lời tao là dược… Lát nữa, chờ lúc thích hợp. Khi tao hê lên một tiếng, mày áp sát xe nó, để tao cho nó vài phát… Bất thình lình như vậy nó có thì giờ rút súng sao… Nó chỉ nghe được vài tiếng “bùm bùm” rồi hồn du địa phủ. Hắc hắc hắc… Có gì khó khăn? Mây nói đi tao nghe?” Ngô hất hàm… ánh mắt đắc ý với kế hoạch hoàn hảo của mình…
– “Vậy được… Cứ theo ý sếp mà làm…”Trung cắn răng gật đầu…
– “Hắc hắc hắc… Như vậy mới phải chứ… Yên chí đi… Đừng có khẩn trương… Ê… Tụi bây có chắc là nó còn ở bên trong không vậy?” Ngô vừa nói vừa cầm lấy ống nhòm hướng về bãi đậu xe.
– “Chắc 100% luôn á… Xếp Ngô… Hồi nãy em cho thằng già gác cổng 20k… Thằng chả nói Chủ Tịch huyện vừa đi ăn tiệc mới về… nãy giờ em canh chừng… Chiếc Honda CRV 7 chỗ của nó chưa ra khỏi cổng mà…”Gã đồng bọn ngồi băng sau khẳng định.
– “Vậy mình cứ chờ… Chắc cũng sắp ra rồi…”Ngô nhìn đồng hồ… Vừa mới hơn 4 giờ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/thang-duc-quyen-2/
Đức không hề nghỉ bên ngoài cổng có người muốn ám sát mình. Hắn đang chăm chú nhìn vào hồ sơ cá nhân của Minh không nói một lời. Ngồi đối diện Chủ tịch huyện trẻ mà trước đây Minh không coi vào đâu thì bây giờ gã vô cùng khúm núm. Nét mặt nghiêm trang, lưng gã thẳng tắp, mông ngồi chỉ nữa ghế, hai tay để lên hai đầu gối, bộ điệu rất quy củ. Cách đây nữa giờ, cha vợ gọi điện cho biết ngay trong buổi tiệc sinh nhật đình đám của mình, Phó Chủ tịch Hoàng bị bắt về tội giết người và người tổ chức Chánh văn Phòng Diệp bị còng tay vì có liên quan đến tổ chức buôn lậu quốc tế. Chuyện này như một quả bom nguyên tử nổ giữa bầu trời Đồng Tháp, trong phút chốc đã lan truyền với tốc độ chóng mặt. Thật là quá kinh khủng mà… Mọi người xù xì, to nhỏ nhất là ở các cơ quan nhà nước. Cách đây không lâu, vụ Thái Hữu Cơ, Nguyễn Thông đã làm rung chuyển không ít quan trường Đồng Tháp nhưng Hữu Cơ và Nguyễn Thông chỉ là quan cấp huyện, lần này là hai quan to cấp Tỉnh đó…
Đã là thư ký của cán bộ cấp Tỉnh, Minh biết tầm vóc quan trọng của sự việc… Không dễ dàng bắt giữ cán bộ cấp Tỉnh đương chức, người có khả năng làm chuyện này nhất định phải có một thế lực vô cùng khủng bố. Đại tá Mai Thảo của Cao lãnh và Xuân Mai của Lấp Vò là người của ai chứ? Như vậy dùng cái mông suy nghĩ cũng biết mà. Càng nghỉ, Minh càng khâm phục cái nhìn của cha vợ. Gã không dám thở mạnh.
– “Nghe nói Thư ký Minh là rể của nguyên Phó Chủ tịch huyện…” Sau một hồi “chăm chú” nhìn vào hồ sơ… Đức ngẩng đầu lên mỉm cười… Thật ra nãy giờ hắn có nghiên cứu gì đâu, người ta tốt nghiệp đại học, còn mình thì lớp 11 nữa vời… Nghiên cứu con khỉ gì… Ậy, không sao cả, không những Nancy mà ngay lả Loan cũng đã nhiều lần nói qua, làm lãnh đạo không cần phải biết nhiều, biết nhiều để làm gì? Thuộc hạ để làm cảnh à? Nhiều lúc biết nhiều cũng phải làm như không biết để cho thuộc hạ có dịp trổ tài hạng mã… lãnh đạo chỉ cần biết ai làm gì và sử dụng người đó ra sao… Đây mới là đạo lý làm lãnh đạo… Mụ Diệp coi như xong rồi, hiện nay đám người của lão Đồng coi như rắn mất đầu lẫn đuôi và tên Minh ầy là nhân tuyển thích hợp nhất để cầm cờ… Thu người này dưới cờ thì thu cả một lực lượng vào tay. Nhưng muốn sử dụng một người ít ra phải coi người đó như thế nào. Có đủ nhẫn nại hay là người nóng nảy, bộp chộp. Chính vì vậy mà sáng giờ hắn muốn thử gã…
– “Dạ… Ba vợ tôi nghỉ hưu lúc 49, được ba năm rồi…” Minh kính cẩn đáp, trong lòng thắc mắc…
– “Ừm… Thư Ký Minh chưa từng công tác ở hạ tầng cơ sở phải không?” Đức cầm tách trà hớp một ngụm… Mắt nhìn vào văn kiện trước mặt.
– “Dạ phải… Từ lúc tốt nghiệp Đại học, thi vào làm công chức ở Ủy ban Tỉnh, sau đó được Chánh văn Phòng Diệp sắp xếp làm Thư Ký cho Trưởng ban Đồng…” Minh hồi hộp đáp, không phải là Diệp tự nhiên tốt bụng chiếu cố mà là cha mẹ gã cũng bán nhà đất để “hiếu kinh” nên gã mới được tuyển chọn nhưng gã hiểu có chuyện cần nói. Có chuyện không nên nói, tuy Diệp đã ngã ngựa nhưng nếu bây giờ đem chuyện đó ra mà kể lễ thì sẽ phản tác dụng… Nói xấu lãnh đạo củ là chuyện đại kỵ trong quan trường.
– “Ừm… Vậy được rồi… Thư Ký Minh về đi… Tôi sẽ cho người liên lạc với anh sau” Đức gật đầu, nhìn đồng hồ… Hôm nay Mỹ Chi, song Hà đã trở xuống, còn có thêm song Nhã, phải về sớm mới được.
– “Dạ” Minh đứng lên, nhẹ nhàng quay người đi ra ngoài… Trong lòng vô cùng thất vọng… gã đã chuẩn bị đầy đủ để khi được hỏi cho dù là chinh trị, văn hóa hay kinh tế thì sẽ thao thao bất tuyệt để chứng tỏ kiến thức của mình nhưng chờ cả ngày trời được tiếp kiến không quá 10 phút, trong 10 phút đó vỏn vẹn chỉ có hai câu hỏi, một câu hỏi về cha vợ khiến gã uất nghẹn… Nhưng có thể làm gì chứ ngoài việc về nhà chờ đợi…
Minh nào biết gã chờ đợi từ sáng đến giờ là đã vượt qua thử thách quan trọng. Mỗi người có cách làm việc khác nhau. Bản tính Đức rất là kỳ quái, hắn thích thực tiễn, không thích làm chuyện mơ hồ vô dụng. Lúc còn đi học chẳng hạn, hắn thấy những bài toán phương trinh bậc nhất, bậc hai đều là vô bổ. Trong đời sống hằng ngày, chỉ cần biết làm toán cộng, trừ nhân, chia là đủ rồi. Ăn tô hủ tíu hay mua cái gì đó, tôi đưa tờ 500k thì anh thối lại bao nhiêu… Chứ không hề đem cái gì y=ax hay y=ax² ra mà nói chuyện, người ta sẽ nói mình khùng. Ngay cả khi cua gái, phải thực tiễn mới được, suy nghĩ làm sao dụ dỗ để em cho mò lồn hay bóp vú rồi lột quần em ra mới là chánh đạo.
Từ sáng đến giờ người này kiên trì chờ đợi để gặp hắn… Chứng tỏ gã có kiên nhẫn và có lòng muốn phục vụ dưới trướng mình, như vậy là được rồi. Gã đã “đủ tiêu chuẩn” nên Đức không muốn hỏi này hỏi nọ, dài dòng văn tự có ích gì… suy nghĩ của hắn rất thực tế và đơn giản, người ta tốt nghiệp đại học… là Thư ký của lão Đồng đã được mấy năm, kiến thức và kinh nghiệm thì không cần phải nói nhiều. Hỏi làm cái đéo gì. Quan trọng là nghe lời và làm được việc hay không làm được việc… Thế thôi. Nhiều người mở miệng thì nói nghe thấy mà mê, đến khi làm thì trớt quớt.
Đức đang suy nghĩ xếp Minh ở vị trí nào để gã có thể cầm cờ quy tụ bọn người của lão Đồng quy thuận mình. Hiện nay huyện Lấp Vò, có thể nói lời nói của hắn là “nhất ngôn cửu đỉnh” nhưng mà Đồng Tháp không chỉ có một huyện Lấp Vò này, cần phải có người trung thành và làm được việc để rãi khắp nơi. Hắn muốn sắp xếp Minh vào vị trí quan trọng ở một huyện khác nhưng việc này cần phải thương lượng với Trưởng ban Hằng và Thái Điệp một chút mới được… Nghỉ tới đây mới sực nhớ lúc trưa này quên nói với Thái Điệp chuyện Nhã Thy và Nhã Phương đã xuống Cao lãnh. Còn phải nói với Ngọc Lan nữa chứ. Nghỉ vậy hắn cầm di động lên bấm…
– “Giờ mới gọi cho em sao?” Giọng Ngọc Lan nữa trách móc nữa nũng nịu… Lúc trưa này không thấy nàng đi dự tiệc sinh nhật vậy mà tới giờ này mới gọi… rõ ràng là không để nàng vào mắt mà…
– “Hi hi… Sao lại không… Lúc nào cũng nhớ tới cưng mà… Ụa… Em đang nói chuyện với bạn à… Có làm phiền em không?” Nghe có tiếng cười rúc rích nho nhỏ của phụ nữ bên cạnh nàng nên Đức nghỉ Ngọc Lan đang có bạn cùng sở.
– Hi Hi. Bạn em… Anh cũng quen mà… Còn rất thân đó…
– “Hi hi ha ha” Có tiếng cười rộ lên bên cạnh Ngọc Lan… Nghe tiếng cười rất quen… Hắn nhận ra còn có cả tiếng của Thái Điệp. Thì ra là Nhã Phương, Nhã Thy cùng Thái Điệp đang ở bên cạnh Ngọc lan… Cũng phải, đều là người Hà Tĩnh mà… Chỉ còn thiếu Gia Kỳ thì đủ mặt “Ngũ Phụng”của Hà Tĩnh.
– Hi Hi Thì ra Nhã Phương, Nhã Thy, Thái Điệp đang ở bên em à… Anh gọi em là muốn nói chuyện này… Còn nữa, chiều nay tất cả đến nhà Mỹ Chi ăn cơm…
– “Ừm… My Chi có nói rồi… Lát gặp…” Ngọc Lan nhỏ nhẹ đáp.
“Reng… reng… reng”. Cúp máy chưa được một phút, chuông di động reo lên. Là Tiên gọi tới…
– A lô… Sao rồi.
– “Chuyên anh căn dặn không ai dám chậm trễ. Tối đêm qua tụi thằng Vỏ tìm ra người đó… Thấy hắn có liên lạc với một người đàn bà… Kỳ lạ là cả hai hình như là tình nhân hay vợ chồng gì đó nhưng không ở chung cùng một khách sạn mà mướn thêm một căn nhà để lén lút liên lạc với nhau…”Tiên nói một hơi.
– Có chuyện như vậy sao… Em nói tụi thằng Vỏ tới khách sạn của họ khéo léo tìm cách coi họ tên gì, từ đâu tới… Tới đây làm gì…
– “Còn chờ anh nói sao… lão bản…”Tiên hãnh diện vì đã như đi guốc trong bụng hắn, biết trước hắn muốn gì… Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột… tụi thằng Vỏ “chơi sộp” chi 500k cho quản lý khách sạn thì cái gì muốn biết mà không được.
– Giỏi vậy sao… Vậy nói ra nghe thử?
– Người đàn ông tên là Trịnh Toán, người đàn là Giang Ngọc Hoa, cả hai đều là việt kiều Canada… gã Trịnh Toán đi khắp nơi tiêu xài rất sang chảnh nói là thương nhân về nước muốn đầu tư… Còn Giang Ngọc Hoa thì chưa thấy làm gì…
– “Giang Ngọc Hoa?” Đức sửng sốt… Nghe Nhàn nói mẹ ruột hắn là Giang Ngọc Quế đang ở khách sạn S. M mà. Vậy là Giang Ngọc Hoa hay Giang Ngọc Quế? Chỉ là một sự tinh cờ? Hai người khác nhau?
– Tốt… cảm ơn em… Thưởng nhiều cho anh em một chút… Ừm… gửi hình ảnh qua cho anh…
– “Em gửi cho anh rồi… Chưa có thì giờ coi à?” Giọng Tiên có chút giận dỗi, nàng nghe chuyện của hắn là gạt hết chuyện khác qua một bên, vậy mà hắn hình như không coi trọng.
– Hi hi… Sorry. Anh bận quá mà… Tối mai… khuya một chút… anh tới chỗ em nha…
– “Là anh nói đó… Không được nuốt lời…” Tiên mừng rỡ.
– Anh có bao giờ quên chứ… Chuẩn bị sẵn nha… Em không ngại mình có bạn đồng hành chứ?
– “Càng đông càng vui mà. Anh thích thì được rồi, em chìu anh thôi… Bây giờ coi hình ảnh em gửi qua đi. Tụi thằng Vỏ vẫn đang theo sát, anh cần gì nữa thì nói…” Tiên nhu mì ngoan ngoãn… nói xong cúp máy. Tối mai “Hoàng đế giá lâm”, không biết mang theo “phi tần” nào tới đây. Phải chuẩn bị “Nhất dạ đế vương” mới được.
Đức thấy có cái gì đó rất bí ẩn mà hắn nghỉ không thông. Giang Ngọc Quế, Giang Ngọc Hoa? Phải tìm hiểu cặn kẽ mới được… Hắn cầm di động lên bấm… Giọng Nhàn vẫn còn ngái ngủ. Nàng có tật hay ngủ trưa và thức khuya.
– A lô…
– WoW… Má và dì Út còn đang ngủ à…
– “Thì bây giờ thức rồi nè… Có chuyện gì… Tối nay có đi ăn cơm với má và Dì Út không?” Tuy bây giờ cả hai biết không có ruột thịt máu mủ gì với nhau nhưng nàng và hắn vẫn xưng hô “má con”… Không làm má ruột thì làm má nuôi cũng được mà… Hơn nữa đây là một lợi thế, khi đóng cửa lại thì trần truồng ôm nhau, trò nào cũng làm.
– Dĩ nhiên rồi… nhưng không ra nhà hàng. Tối nay má và Dì Út tới nhà Mỹ Chi ăn cơm. Ừm… luôn tiện mời dì… gì đó tới gặp mặt.
– “Là má ruột của con… Giang Ngọc Quế… Nhưng con gọi là “dì Quế” cũng được…”Nhàn hiểu được nếu bây giờ hắn gọi “Quế” là má thì thật là làm khó cho hắn…
– Ờ há… ha ha… Là dì Quế… Má nói tối nay con mời dì Quế tới nhà Mỹ Chi ăn bữa cơm… Coi như để gặp mặt…
– Đã nghỉ thông suốt rồi sao… Vậy cũng tốt… Được… Ngọc Quế nghe được con mời chắc là mừng lắm…
– “OK. Khoảng 7 giờ con tới rước các người… Vậy đi ha… Lát gặp… Bye!” Đức cúp máy… Hắn xác định một điều… Người mà Nhàn nói là Giang Ngọc Quế… còn Giang Ngọc Hoa theo Tiên nói… không thể nào là cùng một người.
“Reng… Reng… reng”… Tiếng chuông di động thêm một lần nữa reo lên… Là Thái vân Cơ gọi tới… Tâm trạng Thái Vân Cơ đang vui như Tết. Thì ra hắn đã có an bày vậy mà cứ úp mở để nàng cứ lo âu… Bây giờ thì quá tốt rồi… Sau khi lão Hoàng bị còng tay. Trước văn phòng của nàng và ngay cả văn phòng của Tuyết Cơ Hồng Ngự, đã có rất nhiều người muốn đến “báo cáo công tác”. Sự việc này có ý nghĩa rất trọng đại cho sự nghiệp chính trị của nàng. Bởi vì vậy nàng muốn mời hắn tới nhà ăn một bữa cơm trước là để cảm ơn những gì hắn đã làm. Trong bữa cơm nàng sẽ giới thiệu Tuyết Cơ làm quen với hắn.
– Chủ Tịch Cơ… Sao rảnh rỗi vậy?
– Tối mai rảnh không? Tới nhà ăn cơm…
– “Ăn cơm thôi à… Ăn thứ khác có được không” Đức ỡm ờ hỏi…
– “Cậu muốn sao thì sao đi… Vậy được chưa?” Giọng nói đượm đầy phong tinh, Vân Cơ đáp lời…
– Tối mai thì được… Hi hi… Nếu chị không ngại, ngày mai Đức đưa chị tới chỗ này để gặp vài người bạn…
– “Bạn cậu có kín đáo không?” Vân Cơ hồi hộp… Không ngờ hắn thác loạn như vậy… Với cụm từ “vài người bạn”… Nàng tin hắn muốn “Nhất Long Song hay Tam hoặc Tứ phụng… Nàng biết sức của hắn, một mình với hắn nàng chịu không thấu nên mới có ý nghỉ kéo Tuyết Cơ vào cuộc… Không ngờ hắn nói có “bạn”… Nàng tin tưởng “bạn” của hắn sẽ rất kín đáo.
– Bảo đảm… Tối mai gặp rồi biết…
– “OK… Chị tin cậu… Tối mai gặp” Vân Cơ cúp máy… mỉm cười…
– “Sao hả… Tối mai hắn có tới không?”Bên cạnh nàng Tuyết Cơ nghe lõm bõm, nữa hiểu nữa không, nàng cũng đang nóng lòng muốn gặp hắn để gầy dựng quan hệ.
– Hắn không tới đây nhưng hắn mời chị đến nơi khác, hắn nói có mấy người bạn muốn giới thiệu cho chị biết… Nếu em thích thì đi theo chị… Nhưng cẩn thận, coi chừng thằng Phong biết được.
– “Nếu biết rồi sao… Kệ ảnh chứ…” Tuyết Cơ nhún vai…
– Dĩ nhiên là kệ nó… Nhưng chị không muốn ảnh hưởng tới Trần Đức… Hắn là chỗ dựa của chị… Chị không muốn chuyện gì xảy ra… OK?
– “Biết rồi… Yên chí đi… Em biết làm sao rồi…” Tuyết Cơ gật đầu… Nàng cũng không ngu, biết ngày mai sẽ vô cùng thác loạn… Tuyết Cơ cũng không ngờ bà chị mình chịu chơi và thác loạn như vậy… Nghỉ tới ngày mai, Tuyết Cơ hồi hộp, không biết ngày mai sẽ ra sao…
Nói chuyện với Vân Cơ xong, Đức tiếp tục gọi… bỗng nhiên hắn có ý nghỉ vô cùng bá đạo… Tối mai “nhất dạ đế vương”… Một mình Tiên sẽ không đủ, biết Tiên sẽ sắp xếp những em còn “zin” để hầu hạ mình nhưng Đức là người hiểu lý lẽ, biết cặc mình mà chơi tới bến chẳng khác nào giết mấy em này cho nên tốt nhất là được Vân Cơ, Tuyết Hoa, Thanh Phương hầu hạ mình… Một dịp để họ biết nhau. Mai này cùng nhau “vui vẻ” sẽ rất tiện… Hắn không ép… Là người lớn hết rồi, ai cũng có chồng, đặc điểm này là hắn thích nhất, phù hợp với bản tính gian phu trời sinh của hắn… OK thì tốt, không thích cũng không sao… Đang định gọi Thanh Phương thì Trưởng Ban Hằng gọi tới.
Sau buổi tiệc sinh nhật đầy sóng gió trưa này, nhà họ Trương bây giờ vui như Tết… Sau cơn mưa trời lại sáng mà… Trương Tấn Tài gần đây ăn không ngon ngủ không yên. Ông gắng gượng coi như không có gì nhưng trong lòng vô cùng lo lắng… Nếu Trương Tấn Dũng bị ngồi tù vì tội giết người thì tiếng tăm bấy lâu nay của nhà họ Trương sẽ trôi theo giòng nước, sự nghiệp chinh trị của nhà họ Trương coi như chấm dứt từ đây. Bây giờ thì quá tốt rồi…
– “Phương Linh… Cháu thật là có mắt nhìn người…” Tấn Tài nhìn cháu gái… Đưa ngón tay cái lên khen… Phương Linh mặt đỏ bừng vì vui sướng… Trước kia nàng cặp với Phát, ông nội nàng chỉ ậm ừ, không tỏ thái độ nhưng gần đây thì thường khen nàng biết nhìn người… rõ ràng là khác biệt một trời một vực.
– “Tôi đã quyết định rồi… gã luôn Thanh Tình cho hắn…”Bà nội Bích Phượng bá đạo nói…
– “Má…” Trương hạo Nam sửng sốt… Biết mẹ mình bá đạo nhưng không ngờ bá đạo hơn lão có thể tưởng tượng…
– “Má… Má cái gì… Aiz… Hạo Nam. Con làm cha kiểu gì đây, ngay cả tâm sự con gái mình cũng nhìn không ra…” Bích Phương quát…
– “Nhưng mà. Nhưng mà…” Hạo Nam ấp úng… Tuy lão thấy hắn thật là xuất sắt… nhưng mà thời đại này, hai chị em cùng gã cho một người? Có thiệt không vậy? Lão nào ngờ ngay cả vợ mình cũng đã nhiều lần rên xiết dưới dâm uy của “con rể” tương lai.
– “Phương Linh… Cháu kêu BF con tới nhà mình ăn cơm để bà nói chuyện với nó…” Bích Phượng phát tay ra chỉ thị…
– “No way… Tại sao lại là cháu? Hắn sẽ “làm phách”… Chị Hai… Chị gọi cho hắn đi… Phương Linh ra vẻ “bất cần”… lắc mông bước đi…
– “Chị? Tại sao là chị chứ?” Thanh Tình tuy muốn lắm nhưng không tiện…” Nàng cũng “bĩu môi” ra vẻ không quan tâm… rồi bước theo Phương Linh…
– “Hằng… Con gọi cho hắn đi… Nói má kêu nó tới nhà ăn cơm…” Biết hai đứa cháu mình làm trò “em chả”… Bích Phương thúc giục Thúy Hằng…
– “Dạ được. Để con gọi hắn…”Đúng là oan nghiệt mà… Tính luôn Thanh Tình, cả ba mẹ con mình đều bị hắn “xơi” hết nhưng biết làm sao bây giờ… Hằng thầm kêu khổ… Nàng lấy di động ra bấm…
Nga trong lòng cảm thấy không thoải mái… hắn là cha của đứa con trong bụng nàng vậy mà ai cũng coi nàng ra rìa… Bên cạnh vợ, sau cơn mưa trời lại sang, trong lòng Dũng đang nở hoa.
– A lô… Trưởng Ban Hằng… Sao đúng lúc vậy… Tôi đang muốn gọi cho dì…
– “Bà nội Phương Linh muốn cậu tới nhà ăn cơm… Có chuyện gì…” Khi nói cụm từ “Có chuyện gì”… Thúy Hằng đột nhiên quay lưng, nhỏ giọng…
– “Chiều mốt thì được… Tối mai… nếu có thể tìm cách ra ngoài nha…” Hắn dặn dò… muốn rù quến Thúy Hằng nhập cuộc với Thái Vân Cơ… Dù sao nàng đã từng cùng Bí Thư Lệ và Dì hai cùng Chủ Tịch Diễm thác loạn với hắn… Nếu đã như vậy thì cùng nhau thác loạn với Vân Cơ, Tiên cũng đâu có vấn đề gì… Quan trọng là tạo ra bước đầu tiên để các người họ quen nhau.
– “Sáng mai mới nói đi… Bây giờ không tiện… Vậy được… Chiều mốt… Cậu tới nhà ăn cơm…” Hằng nhỏ giọng rồi nó lớn… nói xong nàng cúp máy… nét mặt ửng hồng, nàng hiểu hắn muốn hẹn hò… nhưng sao lại là ban đêm chứ… Ban ngày không được sao… cái tên này… Nhưng phải tìm cách mới được…
– “Hắn nói chiều mốt…” Cúp di động… Hằng nhìn Bích Phương nói…
– Vậy dược… Chiều mốt… mọi người nhớ tới đông đủ… – Bích Phượng dặn dò…
– “Được rồi má… Tụi con nhớ mà…” dũng cười tươi…
– Hắc hắc… Ngày mai rủ rê Mai Thanh Phương và Tuyết Hoa… được thì tốt… Không được cũng không sao… Đức nhìn đồng hồ… Xấp xỉ giờ tan tầm rồi… Hắn cầm túi xách tay khoác lên vai bước ra ngoài văn phòng. Thấy Ngọc Thơ vẫn còn bận rộn làm cái gì đó.
– Chưa về à.
– Sắp rồi… Tôi đang chờ chi hai…
– Ậy. Như vậy không được đâu…
– “Hả… Cái gì không được?” Ngọc Thơ thắc mắc.
– Tối ngày cô gắn bó với chị cô như vậy… Cô sẽ không có thời gian cặp kè… Coi chừng biến thành gái già đó nha… he he he…
– “Mắc mớ gì tới anh…” Ngọc Thơ trừng mắt…
– “Wow… Là thái độ gì đây… Cô dám nói chuyện với lãnh đạo như vậy hả? Đức “trừng mắt” lại…
– “Anh nhìn đồng hồ chưa Bây giờ là 5 giờ 5 phút…” Ngọc Thơ bĩu môi…
– “Rồi sao Có vấn đề gì với việc cô không biết phân tôn ti?” Đức sửng sốt…
– “Anh không biết sao? Anh là Boss bắt đầu từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều… Bây giờ là 5 giờ 6 phút…” Ngọc Thơ “vênh mặt”…
– Có đạo lý ha…
– “Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Ngọc Thy bước đến, nàng đang sửa soạn ra về.
– “Không có gì quan trọng… OK… Bye… Mai gặp.” Đức bây giờ sực nhớ hai chị em cùng đi chiếc xe Dream. Hắn thầm nghỉ “không được, phải tìm cách giúp Ngọc Thy” một chút mới được, nàng đã là người của mình mà.
– “Đáng ghét”. Nhìn theo lưng hắn… Ngọc Thơ lườm, mặt chù ụ…
– Có chuyện gì?
– Hắn nha… Hắn nói em cứ kè kè bên chị không có thời gian đi cặp kè thì sẽ thành gái già…
– Hi hi.
– Chị còn cười?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |