Nhưng đã hơn hai tuần trôi qua… điều Tú Nhi tưởng tượng trong đầu cứ như là bốc hơi… hoàn toàn không xảy ra…
Lại nghe Thụy Vủ nói tên kia đang đi học Trường đảng… Tú Nhi sững sốt… tham gia văn nghệ đài truyền hình không chịu lại đi học trường đảng? Tên này điên rồi… đi làm cái chuyện chán phèo như vậy? Thiệt không hiểu nổi mà…
Tú Nhi có bản tánh ương ngạnh… chuyện càng khó nàng càng không dể bỏ qua nếu chưa đạt được mục đích vì vậy hôm nay lái xe đến đây… đúng lúc này đang là vừa đúng 12 giờ… hôm nay là thứ Sáu, chỉ học nửa buổi nên ai cũng đang sửa soạn ra về…
– Tú Nhi… sao lại là cô? Từ xa, Đồng Giao nhìn thấy Tú Nhi liền bước tới hỏi.
– Chị Đồng Giao… khoẻ chứ? Haha… em đến kiếm người… Chị Giao à… tên Trần Đức đó… em muốn tìm hắn ta. Tú Nhi dáo dác nhìn quanh nói…
– Hả? Em tìm Trần Đức? Hắn ngồi ở kia… Đồng Giao đưa tay chỉ về hướng bên trong hội trường… Tú nhi theo hướng nàng chỉ nhìn theo thấy Đức đang vừa nói vừa cười với một đám người bao quanh nhìn rất là vui vẻ…
Hôm nay khác với hai ngày trước rồi… ai cũng nhìn Đức với ánh mắt vô cùng thân thiết… không phải sao? Người có thể làm con nhà Phó Chủ tịch tỉnh “ăn trái đắng” không phải là người bình thường, nếu được dịp còn không mau nịnh bợ một chút? Vì vậy thay vì ra về, một số cố ý nán lại lân la trò chuyện… Đức là người cởi mở, thích kết giao lại không cao cao tại thượng nên không bao lâu không khí rất hòa hợp vui vẻ…
– Mọi người… coi… MC Tú nhi kìa…
Có tiếng xù xì vang lên… mọi người quay lại nhìn Tú Nhi với ánh mắt ái mộ… không ai lại không biết Tú Nhi MC nàng vừa đẹp vừa duyên dáng, dí dõm trong các buổi trình chiếu trực tuyến của đài truyền hình… nàng là thần tượng của họ… bên cạnh nàng là giảng viên Đồng Giao… hai mỹ nữ trong top 10 của tỉnh… cả đám “đực rựa” nhìn không chớp mắt… có kè âm thầm nuốt nước miếng…
– Nè… hình như kiếm cậu đó…
Quyên nhìn thấy Tú Nhi đang cùng Đồng Giao tiến về hướng nàng và Đức liền nhướng mắt ra dấu, nàng nhớ đã nhìn thấy Tú Nhi có đến nói chuyện với Đức trong buổi tiệc thăng chức của Chủ tịch huyện Huy.
– Hả ai? Đức vừa hỏi vừa quay lại…
– Hello… còn nhớ tôi không? Tú Nhi duyên dáng cười.
– Nếu tôi nói từ “bữa đầu gặp gở” về đến nhà tôi biếng ăn bỏ ngủ… cô có tin không?
Đức đá quen “rửng mở” khi gặp gái nên “tuông” một tràng khiến Quyên cúi mặt bấm bụng cười: “Cái tên này”… Tú Nhi mặt đỏ ửng… Đồng Giao làm bộ không nghe quay mặt mím môi… rỏ ràng cười chúm chím không muốn cho ai thấy…
Sau một vài giây “khựng” người… Tú Nhi cũng “không vừa”, điềm tỉnh cười:
– Tin… cậu cũng không phải là người đầu tiên nói vậy với tôi nên không có gì lạ…
– Thiệt sao, đã có người nói vậy rồi sao? Hahaha… thú vị… thú vị… À… Cô tìm tôi? Có chuyện gì sao?
– Cũng là cái chuyện tôi nói hôm trước… sao mau quên vậy…
– Chuyện gì? A… là cái chuyện tham gia đội ngủ văn nghệ đài truyền hả? Không… không có hứng thú…
Đức vẩn là cái mặt trơ trơ không một chút “hứng thú” với đài truyền hình… nó luôn nghỉ là sau cái mỹ từ “ban văn nghệ văn công văn gừng gì đó… thật ra toàn là đám đỉ đực đỉ cái… là công cụ để thỏa mản tình dục của đám lãnh đạo… Liếc nhìn Tú nhi nơi khóe mắt, Đức thầm rủa:” Mẹ bà… dáng vấp coi cũng không tệ… tiếc là lại làm cái chuyện chõng khu cho lãnh đạo đụ, không biết xấu hổ…”
– Tôi thấy hình như cậu có thành kiến với tôi thì phải?
Tú Nhi hậm hực, nhận ra ánh mắt khinh thị của Đức… dù chỉ lóe lên trong phút giây thôi…
– Đâu có… sao cô lại nói vậy… oan quá nha… Đức chối bai bãi…
– Vậy… nếu cậu không muốn gia nhập tôi cũng đành thôi… nhưng với danh nghĩa cố vấn… được chứ? Chúng tôi sẵn sàng trả lương cao theo hợp đồng… thế nào?
Quyên và Đồng Giao đứng kế bên nghe mà ngạc nhiên… không ngờ Tú Nhi MC coi trọng Đức như vậy… gần đó có đám học viên cũng nghe trộm được chút đỉnh… trợn mắt há mồm… Trần Đức thiệt.
Đúng là “soái ca” mà… ngay cả Tú Nhi Mc cũng coi trọng vậy mà cũng không nể mặt…
– Nè… nếu là chuyện liên hoan đến các họat động hội, đoàn có ích cho xã hội… cậu có thể hưởng được chút ưu đãi trong chương trình học đó…
Đồng Giao “mách nước” cho Đức… thật ra chỉ muốn giúp Tú Nhi thu phục tên nhóc này…
– Hả? Là ý gì vậy? Đức nhìn Đồng Giao ngờ vực hỏi…
– Là như vầy… nếu trong lúc đang thụ huấn ở trường Đảng… nếu cậu có dịp tham gia công tác hỗ trợ các hội đoàn thì cậu sẽ được hưởng một số điểm… Đồng giao giải thích…
– Ây da… vậy thì nói sớm đi… tôi thật ra là thích tham gia phụ giúp mấy cái trò Hội Đoàn hoặc tổ chức gì gì đó… làm chuyện tốt mà… phải không? Đức trơ trẻn nói…
Đồng Giao cười thầm trong bụng, quay mặt nhay nháy mắt với Tú Nhi… Thật ra nàng lừa Đức mà thôi… nhưng đây là cái lừa có thiện ý…
Nội dung của khóa học chinh là nâng cao tinh thần đồng đội… ý thức sống trong tập thể… mình vì mọi người mọi người vì mình… như vậy vừa sinh hoạt ở trường Đảng, bỏ 1 ít thì giờ tham gia đội ngủ của Tú Nhi cũng là chuyện tốt… Hơn nửa, Đồng Giao biết là phía trên muốn bồi dưỡng tên này… nên nàng “thuận nước đẩy thuyền” mà thôi…
– Nói đi… là chuyện gì? Tôi không giỏi lắm đâu nha… Đức nhìn Tú nhi ngờ vực: “Con nhỏ đầy muốn mình giúp cái gì đây?”
– Muốn nhờ cậu giúp tổ chức một ban văn nghệ… Tôi biết lảnh vực này cậu có kinh nghiệm… phải không?
– Phải thì phải… nhưng tại sao lại là tôi? Nếu cô cần có hàng ngàn người cho cô chọn mà…
– Nhưng tôi không biết họ… tôi lại đã từng chứng kiến tài nghệ của cậu… vì vậy cho nên…
– Cũng phải… nhưng mà không phải trong đài truyền hình đã có ban văn nghê cho cô sử dụng sao?
– Có nhiều chuyện cậu không hiểu đâu… thứ nhất là tôi muốn những lần trình diển trong tương lai phải có phong cách mới mẻ… thứ hai là tôi không tin tưởng họ trăm phần trăm… nói đúng ra là họ bằng mặt không bằng lòng cho nên…
Đức chợt hiểu… thì ra cô nàng này có lẻ không điều khiển được người của ban nhạc… chuyện này đúng là khó làm việc nha… thì ra là vậy.
– Giúp cô chuyện này thì được… nhưng tốn kém không ít đâu nha…
– Tôi biết… tạm thời là nhân viên hợp đồng… sau đó sẽ tính sau…
Thấy Đức nhận lời… Tú Nhi hăm hở… hai mắt sáng ngời…
– Vậy cô muốn khi nào bắt đầu? Tôi có một số người quen… có thể liên lạc…
– Càng sớm càng tốt… cậu cứ tiện tay mà làm… vấn đề thù lao của họ… tôi giao cho cậu thương lượng… tôi tin tưởng cậu…
– Có lời này của thì dễ làm rồi… được rồi… chuyện này tôi sẽ giúp cô… hahaha tôi không lấy thù lao đâu… nhưng mà giảng viên à… cô phải vu vi cho tôi mới được đó… công tác này tốn không ít thì giờ…
Đức quay sang Đồng Giao… kỳ kèo, nhân dịp muốn mượn cớ “trốn học”…
– Cậu có thể nghỉ chiều thứ Năm… nếu có công tác cần làm… như vậy là 8 tiếng mỗi tuần… tạm thời là như vậy cũng đủ rồi… thiếu đủ gì tính sau…
– Hả? Chiều thứ Năm thôi à? Giảng viên à… có 4 tiếng thôi đâu phải là 8…
– Chiều thứ 6 đâu có học… vậy là đủ rồi… phải không? Tú Nhi mình đi… Đồng Giao nói xong chúm chím cười quay lưng bước đi…
Tú nhi cuối đầu cười trộm, hớn hở khi thấy Đức bị Đồng Giao lừa một vố… nhay nháy mắt với Đức cất bước đi theo Đồng Giao… bỏ mặt Đức đang “căm phẩn” nghiến răng”:
– Được… được lắm… chờ coi đi… quân tử báo thù 10 năm chưa muộn…
Quyên cười hinh hích:
– Này… cậu có gì đắc tội với giảng viên Đồng Giao hả?
– Đắc tội với “mụ” ta? Đâu có… tui đâu có làm gì đâu chớ…
– Cái gì “mụ”… người ta còn trẻ lại đẹp gái như vậy đừng có quá đáng mà… Quyên cười chúm chím… sực nhớ đến lời đồn… không chừng giảng viên này là vợ sắp cưới của Chủ nhiệm Hòa? Vì vậy cho nên… nghỉ tới đó liền nói nhỏ:
– Nè… nói cho cậu nghe cái này… nghe đồn cô ta là vợ chưa cưới của tên Hòa kia đó… không biết có thiệt không… hay là cậu tìm hiểu thử… dù sao đề phòng một chút người ta vì chồng trả thù cậu…
– Phải ha… thì ra là vậy… muốn báo thù chồng chứ gì? Được thôi… hăc hăc hăc… tui chờ coi…
– Hỏi cho kỹ lưởng đã… giảng viên với tên Hòa kia… tôi không tin đâu… họ không giống là một cặp… không có tướng vợ chồng… đánh chết tôi cũng không tin…
– Ừm… suy nghỉ kỹ thì cũng thấy không giống nha… thôi dẹp chuyện đó qua 1 bên… lát nữa mình đi ăn trưa… tôi mời…
– Dĩ nhiên là cậu mời rồi… đã nói từ mấy bữa trước… không xù được đâu…
– Nhưng mà để tui làm sáng tỏ chuyện này trước đã… tức quá mà…
Không đợi Quyên ừ hử, Đức hấp tấp đuổi theo Tú Nhi và đồng Giao gọi:
– Cô… Giao… cô Giao…
Đang vừa đi vừa nói chuyện với Tú Nhi với vẻ đắc ý… nghe Đức gọi… Đồng Giao quay lại nghiêm nghị hỏi:
– Có chuyện gì?
Đức đưa mắt nhìn Tú Nhi thấy có vẻ không tiện lắm… ai dè Đồng Giao đã nói:
– Không sao hết… có gì cứ nói đi… Tú Nhi là bạn tôi… không gì phải ngại…
– Ừm… vậy được… Hahaha nói sao đây… là như vầy… oan có đầu nợ có chủ có phải không? Chuyện xích mích giữa tôi và chồng sắp cưới của cô… ây da cô cũng không cần trả thù riêng mà phải không… tui sẻ khiếu nại đó…
– Cậu nói cái gì? Đồng Giao gắt lên… hai má đỏ ửng… vừa thẹn vừa giận… hai mắt nàng long lên… lúc này nàng muốn nhảy lên bóp cổ thằng nhóc này… cái gì chồng? Ai là chồng nàng? Thằng mắc dịch này đang nói gì vậy?
– Chủ nhiệm Hòa… chồng sắp cưới của cô… Đức nào biết mô tê gì… cứ bô bô cái miệng…
– Đồng Giao chưa có bạn trai cũng không có chồng sắp cưới… cậu nói cái gì vậy? Tú Nhi vừa tức cười vừa giận quát…
– Hả? Đức sửng sốt… nhìn qua Đồng Giao thấy hai tay nàng đang nắm chặt, run lẩy bẩy… biết mình đã gây ra chuyện lớn liền quay đầu vừa chạy vừa nói lớn:
– Ok… bye bye… sorry ha… cuối tuần vui vẻ nha…
– Cậu… cậu đứng lại cho tôi…
Nhưng Đức càng chạy càng nhanh… phút chốc biến mất sau dãy hành lang…
Tú Nhi gập người cười rủ rượi…
– Còn cười? Cũng tại em hết… Đồng Giao nhăn mặt một hồi rồi cũng cười theo…
– Không trách hắn được đâu… chắc là cũng nghe tin đồn sáng nay… Chị cũng nghe chút ít gì rồi chứ?
– Hả? Tin đồn gì vậy?
– Nói… nói chị là vợ sắp cưới của Lại Đức Hòa… chồng sắp cưới của chị lại có gút mắc với hắn cho nên… không biết vì sao bị bắt… đại khái là vậy…
Mặt Đồng Giao trắng bệch:
– Ai… ai lại đồn bậy bạ vậy?
– Tin đồn mà làm sao biết được… mà thây kệ đi… em nghỉ vì vậy mà tên kia nghỉ rằng chị muốn báo thù cho ông xả… nói đến đây Tu Nhi cười hì hì…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.com/thang-duc/
– Đã nói với cậu rồi… cứ hấp tấp… mai mốt này cô ta sẽ “đì” cậu cái tội nói bậy nói bạ… Quyên lầu bầu sau khi lên xe…
– Chừng đó mới tính đi… bây giờ mình đi ăn đồ Tàu, đồ Việt hay đồ Tây? Đồ Rệp? Đồ Ấn thì miển đi… cái gì cũng có mùi cà ri nị… sao hả? Chi quyết định đi…
Quyên ngần ngừ… đồ Tàu, đồ Việt ăn hoài, đồ Rệp chưa bao giờ thử, đồ Ấn chỉ biết có món cà ri… Quyên chưa có dịp ăn đồ Tây uống rượu đỏ lần nào… muốn thử lắm nhưng ngượng ngùng… không muốn cho ai biết sự quê mùa của mình… nàng nghe nói ăn đồ Tây cầu kỳ lắm… không phải cứ gọi món ăn rồi cầm muỗng nĩa là được đâu… phải có thứ tự đàng hoàng, từ món ăn cho đến cách ăn…
– Mình đi ăn đồ Tây… Thấy Quyên ngần ngừ… Đức liền quyết định…
Đức đưa Quyên đến The Grill Restaurant ở Cái Răng, nơi đó vừa có đồ ăn Tây và Nhật… Phong cảnh trang nhả… Lần đầu tiên đến nơi này nên Quyên bỡ ngỡ…
Đức đã quen rồi… không phải lần đầu đến đây…
Chọn một bàn trong góc khuất nhưng có thể nhìn ra ngoài… đã quá giờ cao điểm nên thực khách không nhiều ngoại trừ những người đến ăn trưa muộn…
– Ở đây có đồ ăn Nhật và đồ ăn Tây… hôm nay mình ăn đồ Tây nha… lần tới mình ăn đồ Nhật…
– Cậu thường tới đây à? Chổ này có đắc lắm không? Quyên hỏi nhỏ… rồi nhìn quanh như sợ có ai nghe: ‘Tôi chưa ăn đồ Tây bao giờ… ‘
Đức cười:
– Không có gì phải khẩn trương… ai cũng có lần đầu mà… yên chí đi… cứ làm theo Đức là được… không biết.
Thì học thôi… Đức trước kia cũng vậy… chị biết không ngày nay, cuộc sống mỗi ngày đều khá hơn… người giàu có cũng nhiều lên, họ bây giờ rất chú ý cách ăn cách mặc… mặc đồ hàng hiệu, ăn ở nhà hàng cao cấp cũng là tượng trưng cho thân phận…
Ngừng một chút… nhìn quanh rồicười nói tiếp:
– Có tiền mà chưa vào nhà hàng Tây thì cũng như thiếu một cái gì đó… nhưng không phải cứ có tiền là cứ vào nhà hàng Tây được đâu à… biết gọi món, biết ăn thế nào, uống ra sao cũng là một loại học vấn… Vấn đề là nếu ai đi du lịch qua Pháp, Ý hoặc Đức, vào nhà hàng gọi món ăn… nếu không biết ăn làm sao thì người ta sẽ vui vẻ nhiệt tình hướng dẫn… nhưng mà…
Lúc này người phục vụ đến chào khách với 2 tấm thực đơn… Đức mỉm cười lấy tờ thực đơn đưa cho Quyên, nó cũng có một tờ thực đơn khác trong tay… mắt dán vào tờ thực đơn miệng nói nhỏ chỉ đủ Quyên nghe:
– Ở xứ Việt khác nha… lần đầu tiên vào nhà hàng Tây gọi món ăn… nếu ngáo ộp thì bi coi như quê mùa, hai lúa… không ai muốn vậy mà phải không… ai cũng muốn chứng tỏ ta đây sành điệu mới không bị mất mặt… đây là tâm lý chung chung.
Đức vừa nhin bản thực đơn vừa luôn miệng giãi thích… giọng rù rì…
– Sao cậu rành vậy… Quyên hỏi… theo nàng biết thỉ Đức chưa từng đi du học hoặc có dịp xuất ngoại…
– Hahaha… chuyện này đi ăn cùng với đám bạn thuộc tầng lớp thượng lưu… đi nhiều lần cũng học hỏi được chút đỉnh đó mà… Đức cũng không biết nhiều đâu… đại khái cũng đủ xài… Đức cười hóm hỉnh nheo mắt nhìn Quyên.
Thật ra nó cũng là nhờ Loan, Nancy chỉ điểm… cả hai đều thuộc tầng lớp cao, xã hội quan quyền thượng lưu đã từng đi du lịch và giao tiếp không ít với người nước ngoài nên hiểu biết rộng rãi. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Đức dĩ nhiên là học được ít nhiều rồi… nhất là cả hai đều muốn “bồi dưỡng” cho nó nên tất cả mọi thứ đều được chỉ điểm tận tình… cả hai mặt lý thuyết lẩn thực hành…
Quyên cười… thấy Đức thật thà, cảm tình liền tăng lên thêm mấy phần…
– Ừm… vậy tôi chọn đồ Tây… tôi chưa từng uống rượu đỏ… muốn thử…
– Được… được… nhất định phải thử rồi…
Đưa tay ra hiệu… người phục vụ liền bước tới… Đức gọi một chai rượu đỏ…
– Nói chị cái này đừng cười nha…
– Chuyện gì?
– Người Ý, người Pháp… uống rượu đỏ như uống nước… chị có thể tưởng tượng bên Âu châu, nước uống mắc hơn rượu đỏ không? Vì vậy, họ, nhất là người Ý, đến mùa gặt hái nho, thường làm rượu tại nhà để dành uống cho nên họ rất rành về rượu… cái nào ngon dở họ biết liền… bởi vậy vào nhà hàng bên Tây… kêu một chai rượu đỏ, người phục vụ khui chai rượu, trước hết rót một chút vào ly cho khách nếm thử, nếu khách thích thì sẽ uống chai đó còn không thì họ sẻ thay chai khác cho đến khi khách hài lòng…
Đức bô bô cái miệng “lên giọng” giãng giãi… nghe nó nói khiến Quyên có cảm tưởng “vịt cừu chính hiệu”…
– Nhà hàng Tây ở xứ mình cũng có cái màn này… khách Tây thì không nói… nhưng đối với khách người việt thì hơi quai quái… hahaha… chị nghỉ đi… các đại gia thì tui không biết nhưng đại đa số dân mình đều không rành nhưng vẫn làm bộ làm tịch như là dân sành điệu lắm… hahaha… tui không phải chỉ trích ai đâu… tại vì tui cũng vậy đó mà… phải làm cho ấn tượng một chút… có phải không? Nếu không thì sẽ bị coi là hai lúa…
– Thế nào là làm cho ấn tượng một chút?
– Dể thôi… người ta rót một chút rượu vào ly… chị cầm ly lên, lắc lắc xoay tròn nhẹ cái ly, đưa lên mũi ngửi một chút xong hớp một tí… kế đó nhắm mắt lại vài giây dau đó quyết định có chọn chai đó hay không… Vậy là được rồi…
– Vậy… vậy làm sao biết ngon hay dở? Quyên mù tịt hỏi…
– Hahaha… chị hỏi tui… vậy tui hỏi ai đây… cái này là vờ vịt thôi… cho ra vẻ í mà… ai cũng làm vậy… Quyên nghe nói… cúi gập người cười sặc sụa…
– Đã nói rồi… đừng cười mà…
Suy nghỉ một chút Đức nói thêm:
– Nhưng nếu sau nhiều lần uống rượu đỏ… chị sẽ thấy nếu lúc nếm rượu có vị hơi chua chua một chút thôi, chát chát và ngòn ngọt… thì là rượu ngon… đại khái là như vậy đó… mai mốt có dịp thử nhiều lần chị sẽ nhận ra thôi… khó nói lắm…
– Có mắc lắm không? Quyên e dè hỏi…
– Có chai vài trăm ngàn… triệu bạc hoặc vài chục triệu cũng có… nghe nói Lafitte của Pháp năm 86 gì đó có thể lên tới trăm triệu 1 chai…
– Hả? Cái gì? Trăm triệu? Quyên há hốc mồm…
– Ừm… nghe nói là vậy… hahaha cái tui sắp mời chị uống chỉ hai ba trăm ngàn thôi… hahaha.
Bây giờ nói về ăn nha… lúc ăn đồ Tây… không được gây ra tiếng động… là mất lịch sự… phải nhỏ nhẹ… lâu lâu lấy khăn chùi mép một cái mới chứng tỏ được mình sành điệu, là người thượng đẳng… hahaha… nói thiệt nha tui thích ăn như người Nhật, hoặc người Tàu vậy… ăn cái gì ngon là nghe tiếng rồn rột…
– Vậy thôi đi… Quyên nói với vẻ tiếc nuối… Đức nói một hồi làm nàng “khớp”…
– Không được… chị phải ăn đồ Tây cho biết… có Đức mà… yên chí đi… đồ Nhật hả? Chổ này cũng có nhưng hôm nay minh ăn đồ Tây uống rượu đỏ, làm người thượng lưu… hahaha.
Đúng như lời Đức nói… vài phút sau người phục vụ đem ra 1 chai rượu đỏ… khui xong rót vào ly… Đức cầm ly rượu lên, lắc nhè nhẹ rồi đưa lên mũi hít… sau đó nhìn người phục vụ gật đầu… mặt rất nghiêm túc…
Nhớ lời nó nói… Quyên cúi mặt cố nín cười…
Đức chọn cho Quyên một phần súp hành (onion soup), một phần salad caesar và bò bít tết là món chính… còn nó thì ăn mỳ ý (spagetti…)
– Nè… cheers… Đức cầm ly rượu đỏ lên bắt đầu “sổ” tiếng Anh… nhiều thì không được chứ mấy câu xã giao như thế này không làm khó nó được… phong thái rất là “soái ca”. Vào nhà hàng Tây phải nói tiếng Anh tiếng em vài tiếng cho “đủ bộ” vậy đó mà…
– Hả… ừm… Quyên hiểu ý cũng cầm ly rượu lên uống… vừa uống một ngụm mặt liền hây hây đỏ không biết vì rượu hay vì cái gì nhưng nhìn nàng trông rất đẹp khiến cặc trong quần Đức bắt đầu cục cựa…
– Có câu ăn đồ Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật… chị có nghe rồi?
– Ừm… có nghe… sao?
– Lát nữa cho chị xem căn nhà theo phong cách Tây… không đúng… Tây còn thua xa…
Đức cười khoái chí… ăn trưa xong lấy cớ đưa Quyên tới căn nhà kia… trước là khoe một chút… sau là… nó tính trong đầu rồi… căn nhà đó sẻ là bải đụ… ai cũng sẽ có phần… Thím ba, Nhung, hôm nay là chị Quyên này… hắc hắc hắc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 1 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 06:39 (GMT+7) |