Vẫn còn nhớ hôm đó đã là 9h tối, ngồi từ 6h30 quên cả giờ cơm, cũng may là đồng hồ sinh học của tôi không có vấn đề gì về chuyện ăn uống.
Loanh quanh chán rồi cũng quay trở về dãy ghế nơi mà người ta đang tô tượng, bạn Nhi vẫn đang cố hoàn thành tác phẩm thứ hai của mình, khi tôi vừa tới thì Hồng Nhi cũng đang đứng dậy và dắt theo thằng bé bỏ ra quầy tìm một bức tượng mới.
Ngồi xuống ghế đối diện con nhỏ bạn Nhi, tôi khẽ thở dài, nhìn vào hai bức tượng cũng đủ biết cái nào là của ai, – tôi rất thích vẽ, đó là đam mê từ nhỏ, con pikachu của thằng bé bị tô lem hết cả sang màu vàng, nhưng suy cho cùng thì cũng ra hình thù đó chứ, hẳn là tác giả pokemon sẽ chết khiếp khi nhìn tác phẩm này, trở lại là bức tượng sonic của Nhi, con bé này khéo tay thật, tỉ mỉ đến từng chi tiết, màu xanh dương của da nhím sonic, màu trắng của mắt, đen của con ngươi, bất giác tôi chống cằm mỉm cười một cách kỳ lạ.
– Anh không thích tô tượng hả?
Bạn Nhi hỏi.
– À… hơi hơi… – tôi trả lời…
Nhỏ bạn Nhi mỉm cười, đặt cây bút tô xuống nói.
– Nhi chưa bao giờ kể về anh cho em biết.
– Trời! Anh có gì đâu mà để cho con bé phải kể.
– Nhưng anh là bạn lâu năm của cậu ấy. – Gần 4 năm qua, đây là lần đầu tiên em thấy Nhi dắt con trai về cho em biết đó hihi…
Tôi phồng mũi không biết nói gì, lại cười. Nói rồi lại hướng ánh mắt ra phía Hồng Nhi và thằng bé vẫn còn đang hí hoáy ở hàng tượng, bình yên vô cùng…
– Cậu ấy học giỏi lắm anh ạ…
– Sao? – Tôi quay lại…
Nhỏ ngần ngừ một đoạn rồi nói tiếp.
– Dạ! Nhi học giỏi lắm anh, cậu ấy nhìn vậy thôi chứ thời đại học, Nhi học vượt và hoàn thành chương trình sớm lắm, không hề thua kém các anh chị đi trước hì!
– Ừ! Anh biết rồi. – Tôi khẽ gật…
– Em không hiểu là tại sao Nhi lại đẩy nhanh tiến độ để tốt nghiệp sớm hơn thời hạn như vậy.
Tôi im lặng…
– Nhi tốt lắm anh ạ…
– Ừ!
– Anh biết không, bữa ở phòng em có cả anh đó, Nhi làm lẩu hải sản, – cậu ấy sẽ không đụng đũa chỉ khi nào mọi người đều ăn ngon miệng.
– Anh biết mà…
– Nhi… vẫn chưa có người yêu đâu anh…
Tôi vờ như không nghe thấy gì hết, chỉ thở nhè nhẹ vẻ như coi câu nói đó chỉ là đùa, đôi tay táy máy những hộp màu nước một cách vô thức. – Đúng lúc đó thì Nhi và thằng bé đã quay trở lại.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv2.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Lại một ngày nữa, theo chân Hồng Nhi trở về lớp võ cũ.
Ngày trước tôi thắng được thằng Vương 4 phần là thực lực, còn 6 phần là sự tức giận và may mắn, nhớ ngày đó ghét cay ghét đắng thằng vô phúc này, không sao, đánh nhau vỡ đầu mới biết anh em. Tôi cứ tưởng nó đã bỏ học Judo mà chuyên tâm vào công việc rồi cơ chứ, ai ngờ hôm nay nếu không hỏi thì chắc cũng chẳng biết là nó vẫn còn đang tầm sư học đạo, thật đáng ngưỡng mộ.
Còn bây giờ, tôi lại sắp phải đấu với nó lần thứ hai, mới lần đầu gặp thì nó cũng đã tam đẳng, còn hiện tại của lúc đó thì nó cũng đã ngon ngót lên trình tứ đẳng chưa kể rớt một lần thi, nhìn thằng bạn giờ gần như là một huynh trưởng trong lớp, dáng đi và thêm bộ y phục trắng thắt đai đen đi sau là những võ sinh mới không biết mặt trông oai lắm chứ. Nó gần như lột xác, phong cách điềm tĩnh và khiêm nhường của một võ sĩ, không còn vẻ hống hách như ngày xưa, mà thay vào đó là sự rắn rỏi hơn dày dặn kinh nghiệm hơn, quả là con người không mài dũa nhiều thì ắt sẽ không thể tiến bộ được như bây giờ.
Trông cái vẻ mặt của nó mà tôi thấy trong lòng hơi hơi lo, tôi lại nhớ đến cái cảnh ngày trước bị thằng Vương dùng nhu thuật giao đấu với tôi bằng những đòn bẻ tay, khóa, và vật đau như tháo khớp – thật sự trong tâm bất an vô cùng, khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn qua Hồng Nhi, cô nàng đang bận dạy cho các em nhỏ cách thắt đai và chỉnh võ phục sao cho đúng, trông con bé cứ như một giáo viên mầm non vậy.
Nói đoạn khi giờ này tôi và thằng Vương đang đứng đối diện nhau, nhó cười rõ đểu.
– Chào chiến hữu lâu ngày không gặp hehe, bữa trước nhậu sao uống ít thế, tao còn chưa kịp say mà.
Quả là võ công thằng này không những tiến bộ mà đến cả ăn và nhậu cũng thăng hoa không kém, bữa trước bị nó đánh gục làm tôi bỏ vào nhà tắm ói một đống.
– Ừ! Tao uống dở nhất đám mà. – Mà trông mày bây giờ bảnh thế nhể, nhìn cứ như võ sư non.
– Võ sư gì chứ, tao còn lâu mới đạt tới trình đó, nhưng cũng phải cố thôi haha.
– Tao thấy mày cũng chăm chỉ đó Vương, mấy năm luyện nghề chắc giờ mạnh lắm nhỉ?
Nó nhếch mép trả lời một cách thong thả – sao bằng thằng D được, bữa chia tay nó thấy tiếc quá, cũng muốn đấu với nó một trận, nhưng hôm nay mày sẽ trả nợ thay cho nó.
– Được! Để tao trả vậy…
– Nhớ đánh hết sức đấy – haha…
Hai thằng phá lên cười, bất ngờ khi thằng Vương giơ bàn tay ra trước tôi vẻ như muốn bắt tay xã giao trước trận đấu, nào ngờ cái thằng Vượn tay dài này lại chơi đểu, không chú ý và cũng không khỏi ngạc nhiên thì Binh một tiếng – thằng Vương tọng một đấm cực nhanh vào bụng khiến tôi đau đớn mà khom lưng xuống thở dốc.
Có tiếng xì xào xung quanh, từ sau gáy mình tôi có thể cảm nhận được có một Nụ cười khả ố của thằng Vương dành cho mình, giọng nó lém lỉnh và tinh quái.
– Sao phản xạ chậm thế chú em, mới có…
– Ầm! Hự ặc… cái thằng…
Đừng vội cười, tôi không để nó nói thêm – đánh cho nó một quyền thẳng vào bụng trả lại đòn vừa rồi. Trông cái bộ dạng nó giờ này cũng đang phải khom lưng vì đau y như mình mà hả hê hết thảy. – Tôi đáp trả.
– Cười sớm vậy Vương? Đâu chỉ nhưng năm qua riêng mày tiến bộ, hình như tao đánh hơi đau thì phải hà hê hê!
– Cái thằng… mày cũng nhanh đấy!
– Cảm ơn chú đã khen!
Trở lại cuộc đấu, những võ sinh dàn rộng ra tận gần cuối phòng trông chờ một trận tỉ thí của chúng tôi, sẽ là một trận quyết liệt, hẳn nó vẫn không quên trận thua trong quá khứ. Thằng Vương nghiêm nghị thủ thế và tôi cũng xuống tấn nhẹ nhàng hít thở lấy tinh thần.
Được biết Judo chuyên về đòn vật, nắm áo hay tất cả những gì trên cơ thể đối thủ rồi bất ngờ đốn ngã dụng những kỹ thuật khóa bẻ siết tạo thế gọng kìm chết người.
Hai thằng từ từ áp sát, chưa ai ra đòn, đưa tay giao thủ, tôi bình tĩnh chờ đợi cho đến khi vừa đủ gần, khi hai cổ tay hai thằng chạm nhau lập tức – Soạt – nó bất ngờ túm lấy tay, tôi nhanh chóng gạt ra dịch chân thêm một đoạn rồi phóng tiêu vào bả vai.
– Bốp! – Nó gạt tay tôi ra nhanh chóng dụng sức mạnh ngón tay nắm lấy phần áo tôi tạo thế vật ngã, lường trước được chuyện này…
– Rầm!
Tôi bình tĩnh dụng Thác thủ nâng mạnh cùi trỏ nó lên rồi bất ngờ lách trái xuất chưởng vào mạn sườn đẩy nó ra đến vài bước. Mở đầu tốt cho tôi.
Thằng Vương trấn tĩnh rồi thủ lại thế, và tôi cũng từ từ xuống tấn dịch chân chờ đợi.
– Kya! – Tôi áp sát không đợi nó lao vào nữa xuất 5 đòn.
– Soạt! Pặc! Hây!
Nó bình tĩnh lùi lại như có một chiến thuật nào đó, bởi lẽ Judo dường như không tấn công đối thủ bằng những đòn dũng mãnh mà chỉ chờ đợi đối thủ ra đòn và nhanh chóng đỡ và quật ngã theo nguyên lý lấy nhu chế cương. – Rầm một tiếng, tôi bị nó nhẹ nhàng lướt tay trên quyền của mình rồi nhanh chóng nó dồn tấn kéo tôi lại và bật khớp cổ tay rặc một cái đau đớn, sai lầm chưa dừng lại ở đó, thằng Vương nối tiếp đạp mạnh vào cổ chân tôi rồi kéo lê một vòng và bất ngờ – Ầm! Bằng một chiêu thức gì đó, nó vật ngã tôi một cách nhanh chóng.
1 – 0 Nghiêng về đội chủ nhà, cả căn nhà này hô hò lên rầm rộ.
– Quá đỉnh! Hay lắm… cho nó biết sự lợi hại của Judo đi anh.
Tôi đứng dậy, mặc những lời họ nói, vẫn không hoảng hồn với đòn nhanh gọn vừa rồi của nó – Judo muốn vật ngã đối thủ phải biết thế, phải biết làm cho đối thủ mất thăng bằng, đẩy, nắm, kéo mới làm ngã được, hẳn là nó đã thấm nhuần tư tưởng này.
Vào trận, phải đau thì mới khôn ra được, tôi bình tĩnh vững tấn không thể để nó làm mình ngã lần hai được.
– Hây! Soạt!
Đúng là ngày trước có học judo chung với Nhi, có biết chút chút, thành thử… mắc sai lầm, đó là tai hai của việc học không đến nơi đến chốn, – thằng Vương lao vào với những đòn lạ không rõ ràng, tôi bất đắc dĩ không lùi, nghiêng người né tránh rồi túm lấy được tay nó, chả hiểu là tại sao lúc đó sao lại không dùng than thủ rồi lật chưởng hay một đấm móc mà lại dùng Judo mới chết chứ. Tưởng thắng tôi nắm cổ áo nó rồi xoay người đưa cùi chỏ vào nách đối thủ tạo thế quăng vai, nó nhanh chí lùi lại một bước rồi dụng phản đòn – Cốp! – Cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, quá nhanh, Lại rầm! Người ngã là tôi, đến đổ đom đóm mắt.
2 – 0, Lại là tiếng reo hò của đám võ sinh đó.
– Haha lại ngã! Này thì thách đấu.
Thằng Vương đứng gần tôi nhẹ giọng – đánh thật đi thành, sao mày mất tập trung vậy? Hay mày chỉ có thế.
Nó kích tướng, tôi chẳng nói chẳng rằng mà đứng dậy, quả thật tôi đã mắc sai lầm quá nhiều, phải chăng thằng Vương giờ đây đã không còn như trước sao.
Giai đoạn hai.
Giao thủ gần mươi chiêu. Lúc này thì tôi đã bắt đầu nhập tâm dồn toàn lực cho trận đấu. – Kỹ thuật quật ngã của Judo có đến 60 đòn đánh nhanh và hiểm yêu cầu sức mạnh và tốc độ, đáp trả lại đối thủ tôi chỉ có thể tầm kiều cùng tiêu chỉ và dụng luôn cả bài quyền 108 mộc nhân liên tục niêm thủ mà chống đỡ. – Thua thế tôi vừa đánh vừa lùi hạn chế tấn công tránh việc mắc sai lầm cũ và trú trọng vào bốn cửa đỡ trọng yếu của Vịnh xuân – cứ thế cứ thế mãi tận vài chục giây đồng hồ khi cả hai vẫn bất phân thắng bại, người đánh thì người kia đỡ, người dính đòn người trả đòn, hao tổn rất nhiều thể lực…
Chiến thuật có tốt cỡ mấy rồi cũng sẽ có khe hở mà phá sản, tôi không thể mãi nhập nội giao thủ bằng quyền với nó mãi như vậy được bởi giữa tôi và nó giờ đây đã có một sự chênh lệch về sức lực bền bỉ – chỉ thoáng chốc khi tôi lùi một bước và hai bước dần dần cho tới khi lưng tôi chạm vào một vật phía sau, hóa ra là dãy tủ sắt, vậy là tôi đã bị thằng Vương dồn cho đến tận góc nhà, giàn võ sinh lúc này cũng đã di chuyển sang hướng khác nhường chỗ cho hai thằng.
– Kya – roẹt! – Ầm! – Nguy hiểm…
Tôi hoảng hồn đánh thần thủ đồng thời dùng tay còn lại đẩy cùi trỏ kết hợp chuyển tấn lái lực đánh của thằng Vương sang hướng khác – Ầm! – Nắm đấm tay nó va chạm mạnh vào tủ sắt – nhất thời tôi dụng chân đạp mạnh vào sau đầu gối khiến nó khụy xuống, nó rút chân đứng thẳng người lao vào với những tổ hợp đòn nhanh liên hoàn. – Bốp! – Than thủ – Trường kiều án thủ – Rầm! – Tôi dụng tay đánh mạnh vào bụng làm nó mất đà va người sau vào tường…
Với những góc hẹp thế này tôi có lợi thế hơn thằng Vương – đối thủ mất thế nhưng vẫn đánh trả, không thể bỏ dứt cơ hội tôi bình tĩnh thay đổi phương hướng di chuyển mã bộ và chuyển mã thì tay cũng phải lên theo – Ầm! Nó bị tôi đánh chẩm thủ đè thẳng tay xuống đánh mạnh vào người – Bốp! Dụng phục phá đòn tay còn lại đánh trả – Ầm! Đánh bàng thủ, tôi tiếp tục dịch chân nhẹ nhàng nâng cao rồi lại hạ thấp tay nó xuống bất ngờ xuất chưởng tiếp tục đập mạnh vào ngực thằng Vương.
– Đính 3 đòn liên tiếp nặng nề, nó chống đỡ nhưng vẫn tránh không kịp, chỉ có thể lùi – Ầm! – Thêm một lần tôi bình tĩnh không nhập nội vội mà lách người kéo tay nó tiệt một cước vào chân trái và – soạt – Bốp! – Chắc chắn hơn khi tôi sử ra hộ thủ gạt tay nó thì lúc này mới hoàn toàn làm chủ trận đấu – Chách! – Lật than thủ kết hợp đánh sát cảnh thủ chém mạnh vào cổ trái, nó chưa kịp hết đau đã bị tôi dịch chân ra sau gót đối thủ, dụng tay trái tóm chặt tay nó, tay phải lật thành cùi trỏ ghì mạnh vào trước mặt đối thủ tạo thế mất thăng bằng, vậy là tỉ số giờ là 2 – 1. – Rầm! – Bốp – pặc – mày…
Tôi tròn mắt không thể ngờ là thằng Vương cũng kịp trong gang tấc mà đỡ được trỏ của tôi mà cắn răng gồng sức gạt ra – không dễ ăn được tao đâu Thành. – Nó gằn giọng rít hơi thở qua từng kẽ răng.
Nó gạt trỏ ra nhưng đó cũng chỉ là may mắn thoát được khỏi tổ hợp đòn vừa rồi của tôi, nó hẳn không biết rằng Vinh Xuân khi nhập nội sẽ không có cơ hội thoát, bởi giờ đây nó vẫn hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn công của tôi, nhanh chóng tôi bình tĩnh túm lại tay nó vừa gạt ra đánh tiếp Sát cảnh thủ vào phía cổ phải đối thủ – Ầm! – Vù! – Chành. – Không thể tránh được lần thứ hai, tôi chuyển tay trên cổ nó kéo lại khiến nó bắt buộc phải thuận đà di chuyển và tiếp tục va lưng vào góc tủ lần hai. Lần này thì khỏi thoát, nó hoàn toàn mất thế – vù vù! – Tôi xuất tam quyền đòn gió ra trước mặt nó ám chỉ đòn kết liễu. Giờ tỷ số mới chính thức là 2 – 1. – Vẻ mặt thằng Vương nửa bất ngờ nửa không phục.
Hiệp 3: Khi tôi vừa thắng nó chưa được 10 giây, thằng Vương từ từ đứng dậy – đã bắt đầu có dấu hiệu mệt của đôi bên, hai thằng lại từ từ dị chuyển lại gần phạm vi giao thủ.
Thằng Vương cũng không thể phí nhiều sức mà đánh ra những đòn vật mà tập trung hơn là chớp thời cơ, và tôi cũng vậy, hạn chế tiết kiệm chuyển động một cách tối đa, đồng thời giữ trung lộ bởi tất cả những đòn đánh của vịnh xuân đều lấy trung lộ làm chuẩn để xuất đòn, và phù hợp cho việc nhường và chiếm trung lộ tùy lúc thời điểm đỡ đòn hoặc bẫy tay.
Hai thằng vẫn từng bước lại gần vào phạm vi giao thủ, mặt thằng Vương nghiêm túc đến sợ, hẳn là lần này tôi sẽ không dễ dàng bắt bài nó như lần trước nữa.
Hây – kya – nó hét lên lao vào tôi.
Bình tĩnh tôi dịch chân trái về trước tay đỡ đòn, cứ mỗi lần nó tóm được tay là sẽ dịch chân sử dụng sức mạnh từ đôi chân theo một kỹ thuật nào đó khiến tôi không biết mấy lần khốn đốn suýt ngã, nó di chuyển thì tôi cũng di chuyển, nó lách trái thì tôi cũng phải lách trái bắt buộc phải bắt kịp với nhịp độ đôi chân của đối phương nếu không muốn bị đốn ngã.
– Soạt! Chách – tôi dụng thoát thủ gạt tay nó ra đồng thời thuận đà đánh hoành chưởng vào ngực đối thủ – Bốp! Nó gạt chưởng của tôi rồi kéo lại xoay người bắt đầu cho thế vật ngã, rất nhanh tôi kịp thời luồn tay ra sau nách chém mạnh vào cổ tay nó gạt ra, không bỏ cuộc, nó trở người cúi xuống tóm lấy một chân tôi – Ầm một tiếng. Tôi ngã ra sàn đấu, cũng may là bên dưới lát mút xốp, không bỏ lỡ khi tôi vừa ngã chưa kịp đứng lên, nó tiến đến, tôi biết là nó sắp sử ra những đòn khóa tay và chân sở trường – thằng Vương lao vào tìm mọi cách tóm lấy tay tôi, nín thở tôi nghe tim minh đập loạn xì ngầu – pặc! Oái! – Nó tóm được cổ tay tôi – Ầm – Binh – tôi gồng kéo lại đồng thời dụng chân đạp mạnh vào hông nó – thằng Vương vẫn cắn răng không buông tay tôi ra. 3 giây trôi qua, thằng Vương nhả tay tôi ra tính trở người khóa chân thì bị tôi dụng dụng Phục kéo tay nó lại không cho thoát lách người đánh chánh chưởng phát hết kình lực bật thẳng vào cằm nó – Kình! – Nó dính đòn bật ra khỏi tôi lảo đảo lùi lại vài trượng – đứng dậy tôi lập tức lao vào nó nghiêng người xuất thêm Sạn thủ đánh vào thái dương – Ầm! Nó chấn kinh chưa kịp lùi lại về sau thì bị tôi kéo tay lại dụng Phất thủ gạt nó ngã xuống nền kết liễu lần thứ hai với tam xung quyền gió trước mặt nó – tỉ số 2 – 2.
Mắt thằng Vương tròn xoe vì bất ngờ, đám người bên ngoài ồ lên xì xào to nhỏ. – Mới đó còn hô hò.
Tiếp nào thành em – nó gằn giọng lắc cổ bẻ ngón tay thủ thế, hình như thằng này nó không biết mệt thì phải.
Lần 3: Tôi liên tục niêm thủ hóa giải những đòn tay của thằng Vương, mải tập trung vào đòn tay của nó mà tôi bỏ quên rằng thằng Vương có một đôi chân nhanh nhẹn – khoảnh khắc sai lầm tiếp theo của tôi, áp sát sau khi vừa sử ra Song than thủ chưa kịp biến chiên thì đã bị nó tóm chặt lấy cổ tay, lập tức thằng Vương đạp mạnh vào chân tôi và tự động ngã người về sau dùng sức nặng chính mình để ngã tự do “đòn này trong Judo gọi là đòn hy sinh” – Rầm! – Nó kéo cả tay tôi xuống, mắc phải bẫy, giờ này tôi đang phải hứng chịu một đòn kẹp tay đau đớn, tôi chẳng thể làm gì, chỉ biết đan hai tay vào nhau nắm chặt ngăn không cho thằng Vương gỡ ra, đây là một chiêu khóa tay gọng kìm nguy hiểm, chỉ cần tôi buông tay là sẽ thua. Vài giây sau nó thôi khóa tay, trở người chuyển hướng khóa chân, – soạt – ầm! – Aaa! – Quá nhanh, tôi ngã nằm sõng soài ra nền nghe tiếng bẻ chân đau đớn đang truyền đến não bộ – tỉ số 3 – 2.
– Quá đỉnh! Hô hô! Hay lắm anh Vương ơi.
Lại là cái đám bên ngoài.
Hồi kết:
Dai dẳng một hồi cũng đến đoạn kết, tôi không còn thăm dò nữa mà xuất quyền tấn công, dụng bài 108 mộc nhân đánh liên hoàn.
– Kình! Ầm – ầm…
Có thể nói về dụng tay thằng Vương cũng nhanh không kém gì tôi, đôi tay nó nhanh nhẹn và rắn chắc vô cùng mặc cho tôi đã đổi chiến thuật sang Tầm Kiều dò đường tìm tay bằng cách Tiếp Kiều dụ đối phương chạm tay với ta.
– Ầm! – Quyền của tôi đánh trúng vào ngực nó – Rầm! – Thuận đà tôi đánh trỏ vào thẳng bả vai, tưởng nó thấm đòn nào ngờ thằng Vương bất ngờ tóm được cổ áo tôi và – Đùng! – Tôi một lần nữa bị nó hất ngã ra nền lăn mấy vòng. – Đau thật, toàn thân tôi mệt mỏi những vẫn cố đứng dậy thật nhanh bởi giờ này thằng Vương cũng đã lao vào.
Lùi, lách, tránh những đòn tay nắm áo chết chóc tôi khổ sở nhiều lúc bước hụt làm nó có cơ hội tóm được – chưa gì mà giờ chân tay như muốn rụng rời bởi những lần bẻ khớp tay đau đớn.
– Ầm! Hự – tôi dịch chân dồn tấn về sau tạo thế dụng hết sải tay đập ngang vào ngực thằng Vương – Soạt! Nó dính đòn nhưng vẫn kịp thời chống tay không để ngã nhanh chóng bật dậy trở lại và bất ngờ áp sát.
Pặc! – Soạt – dự tính nhưng không thể nào tránh được hết, tay tôi bị nó kéo rồi bất ngờ dừng lại vặn khớp lại tiếp tục di chuyển kéo tôi lê vài bước lại bẻ hòng làm mất hết sức mạnh cánh tay tôi. – Phải nói là rất đau, chân tôi bất đắc dĩ phải di chuyển trước sự điều khiển của nó, hơi thở đứt quãng như hụt hơi.
– Soạt! Dịch chân tôi dụng Thoát thủ gạt tay – pặc – bốp – nó không dừng lại tiếp tục tóm lấy tay còn lại làm tôi chỉ kịp dụng Than thủ bật ra, liên tục người bẫy tay người hóa giải. – Rầm! Chấm dứt bằng Tả hữa án thủ tôi thuận đà hất nó ra khỏi phạm vi giao thủ – lảo đảo vài ba bước, thằng Vương vẫn không từ bỏ, ầm ầm sục sôi, nó vẻ như muốn ăn đủ với tôi vậy – Bốp – Kình – nhanh như cắt tôi bắt đầu thi triển cước pháp xuất cước từ phạm vi đủ an toàn đánh mạnh vào cánh trái đối thủ.
Song truất thủ – Binh – Ầm! – Tiếp tục lại là đòn hóa giải khóa tay, tôi lật Than thủ gạt ra thuận lực hất thẳng lòng bàn tay vào cằm đối thủ. – Kình! – Lực phát ra không đủ mạnh tôi tiếp tục gia tăng cước bộ dịch lại gần nó. Thằng Vương mất thế giương tay phòng thủ, thật sự máu nóng trong người tôi mỗi lúc một tăng, tôi nhíu mày răng nghiến chặt.
Than thủ – canh thủ – Than thủ – hạ lộ hoành chưởng. – Rất nhẹ nhàng tôi gạt tay đối thủ và theo đòn mà nâng cùi trỏ nó lên tạo khoảng trống đánh chưởng vào mạn sườn – Chành! – Ngay chính lúc đó khoảng trống của thằng Vương hoàn toàn không phòng thủ, chính là thời cơ nhập nội, chấm dứt tại đây, đó là tôi nghĩ thế chứ thằng Vương sau khi vừa chấn kinh dính chưởng mà lùi lại đến vài bước, nó cũng thở hắt ra vẻ như cũng muốn chấm dứt cuộc đấu tại đây – hai thằng cùng lúc lao vào rất nhanh – khoảnh khắc đó! Tôi chưa kịp dồn hết sức vào đòn cuối, thì có tiếng hét của một người bên ngoài làm tôi bị phân tâm, hai thằng dừng lại, không kịp đỡ ăn nguyên 1 đấm của thằng Vương vào má. – Dính đòn tôi lảo đảo ngã cái bịch xuống sàn. – Bốp! – Ui da…
– Dừng lại! Đủ rồi hai người tính giết nhau à?
Ngay cái lúc gay cấn nhất thì con bé Nhi lại lên tiếng, nhưng nhỏ làm vậy là đúng đó, lúc hai thằng mất tự chủ mà dồn vào đòn cuối sẽ rất nguy hiểm, sẽ có người bị thương nặng, và tôi cũng kịp thời dừng tay và thằng Vương cũng tiêu giảm lực đánh để tôi không bị chấn thương.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv2.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Hoa mắt chóng mặt, tim đập nhanh như gõ trống, tôi thở như chết vậy, Nhi nhẹ nhàng đỡ tôi dậy vẻ mặt nửa giận nửa lo âu.
– Có sao không Thành? – Thằng Vương hỏi.
Tôi nhăn mặt lấy tay che miệng càu nhàu.
– Đau chứ sao không thằng khỉ.
– Hề hề tao lỡ tay, thôi xin lỗi…
Nó cười cầu tài rồi lại gần vỗ vai tôi nói.
– Đánh hay lắm, nãy tao dính đòn của mày cũng đau không ít đâu thành.
Tôi chẳng nói nổi bởi khóe môi đang chảy máu chỉ ừ ừ rồi lảo đảo bước đi như người say.
Bỏ ra tới tận cửa thỉ đám đông lúc này mới xôn xao từ bên trong và không thể lẫn trong tạp âm đó là tiếng nói rất lớn của thằng Vượn tay dài trời đánh thánh vật ấy – Ú ú Thành ơi bữa sau làm ván nữa nhé, bữa nay tao với mày hỏa tỉ số!
– Hừ! Ván cái con khỉ khô! Đánh nhau với thằng này riết chắc tôi đi xe lăn mất.
Hồng Nhi đi cạnh tôi khom lưng thở mệt mỏi khẽ nhìn sang con bé.
– Nè! Rủ đi đánh nhau rồi, giờ tính kéo tôi đi đâu nữa thế?
– Lát anh sẽ biết hihi…
Nhỏ vừa trả lời vừa ngẩng mặt nhìn lên trời – hóa ra đã là xế chiều rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |