Dự đoán trong một tương lai gần sẽ có một trận úp bất ngờ, lúc nãy thằng vô phúc đó cay lắm nhưng vì ít người xem ra nó chả dám làm gì – nhiều lúc cũng bực thằng Vương sao nãy chửi nó ghê quá làm bây giờ phía sau cả bọn có hai thằng đang bám như đỉa đói suốt từ chiều đến giờ.
– Ê! Vương… mày thấy gì không? – Thằng Nam vừa nhai bánh vừa nói…
– Thấy chứ sao không thấy! Mà kệ nó đi, tội nghiệp! Chắc là bị thằng ranh hồi sáng bắt theo dõi – vừa nói nó hất đầu về phía thằng bám đít…
– Thôi lo về sớm! Không khéo gần chập tối chúng nó lại kéo bầy đến đánh thì bỏ mẹ.
Dạo quanh vài con phố nhỏ – cho đến khi chạng vạng gần tối thì thằng D có chuyện, nó phải đến nhà của bố nó vì có chuyện, chị Vân cũng đang ở đó. Nghe được tin thì D không cần biết là thật hay giải, tức tốc đến.
– Chúng mày về quán chị hai tao trước đi! Tao đi lát rồi về…
– Uầy! Vậy sao được, mày quên chuyện hồi sáng rồi à? Đi một mình là tạch đấy, để quý ngài Vương này hộ giá mày đi – vừa nói thằng Vượn vỗ ngực đắc chí…
– Đúng đấy D, mấy bọn mất dạy kia sẽ không để yên chuyện cũ đâu, để bọn tao đi cùng cho an toàn…
Ngay khi đó thì tôi đã nhận ra hai thằng ban nãy giờ này đã biến mất – 2 giờ sau, chúng tôi đang đi thì đột nhiên xuất hiện một vụ cướp giật.
– Đứng lại… bớ người ta ăn cướp… – phía sau chúng tôi giờ này là một người đàn bà tầm 40 đang đuổi theo 3 gã bịt mặt…
Ba tên cướp tay cầm dao dần dần chạy về phía chúng tôi – Ầm! Ái da – nhanh chóng thằng Vương lao vào chúng nó rồi vật ngã kẻ đang cầm một cái túi to tổ bố, chắc là đồ ăn cướp – kể ra thằng Vương cũng liều, cầm dao dù phản xạ có nhanh cỡ mấy thì cũng không nên chủ quan.
Thấy đồng bọn bị khống chế, hai tên con lại sấn vào ứng cứu, ngay lúc đó thì chúng tôi cũng đã bên cạnh thằng Vương từ bao giờ – Cốp! – Binh! – D và Thành Toác nhanh chóng khống chế hai tên còn lại – hai thằng dùng dằng cố thoát ra nhưng không thành, làm ăn thêm mấy đấm.
– Cởi khẩu trang nó ra! – Thằng Long vừa nói rồi kéo mặt thằng cướp lên rồi giật ra…
Còn tôi à? Tôi tóm lấy cái ba lo và mở thử ra xem xem có mất gì không – oa! – Mẹ cha nó! Toàn xấp tiền 500k, ước chừng hơn trăm triệu chứ chẳng đùa. Làm gì mà mạng lắm tiền thế không biết? – Nhưng khi ấy tôi lại không nghĩ như thế! – Chỉ trả lại người bị mất. Người đàn bà ấy mặt nhễ nhại mồ hôi, rồi rối rít cảm ơn…
– Cô cảm ơn mấy cháu nhé… thiệt tình lúc đó cô đang vội… không ngờ lại gặp mấy bọn mất dạy này.
– Hahaha, chuyện vặt ấy mà cô – thằng Vương được nước nổ tung trời, phải mà lúc đó mà không có chúng tôi tiếp trợ thì có cũng mọc thêm tay thì may ra giữ được 3 thằng thanh niên to xác này.
– Vậy thôi! Cô cảm ơn các cháu nhé…
Nói rồi thì người phụ nữ đó cũng ngoảnh mặt bỏ đi.
– What! Ít ra cũng phải hậu tạ chút đỉnh để bọn này từ chối rồi hẵng đi chứ? Bộ ban nãy sợ quá nên quên vụ này à? – Thằng Long chống éo xì một cái.
– Còn 3 thằng này tính sao đây chúng mày? – Vừa nói thì thằng Lộc chỉ tay về chúng nó…
Quả thật nhìn 3 thằng mặt mũi cũng sáng sủa đấy, ai ngờ lại dở trò ăn cướp, chắc là thiếu tiền ăn chơi đây mà.
– Thôi! Thả chúng nó đi – thằng D nói xong rồi quay người tiếp tục đến nhà của bố nó.
– Thả thì thả! – Tha cho tụi bay đó! – Thành Toác thôi khóa tay…
Lúc ấy trời cũng đã nhá nhem, bộ dạng ốm nhom ốm nhắt của ba tên cướp ấy trông như những cái xác biết đi dần dần biến mất trong bóng tối. Lại làm chứng tỏ chuyện thả người là một quyết định đúng đắn.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv2.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Người quản gia từ từ mở cổng, bên trong sân giờ này ô tô xếp kín chỗ nhìn mà choáng ngợp, toàn là hãng xe đắt tiền, và nổi bật nhất là chiếc BMW – trong nhà giờ này có rất nhiều người, nghe giọng đa số là U50 trở lên, bởi chất giọng đã nghe thì không thể lẫn vào đâu được. – Khi bước vào thì đúng là dự đoán của tôi không hề sai một chút nào – một điều đáng nói là bố của D hiện đang là cổ đông nhỏ của tập đoàn nào đó, những người trong căn phòng khách bất chợt ngưng nói vài giây khi phát hiện thấy có khách mới vào – đi đầu là thằng D, sau là chúng tôi, không khí ở đây sao quá sang trọng, phảng phất có chút lo âu trên khuôn mặt của từng thằng bạn – quả thật là những con người trong này ăn mặc vô cùng cao sang, họ hoàn toàn đứng ở một tầng lớp thượng lưu – rồi trong những con người ấy, một người tầm tuổi bác tôi đi về phía thằng D. – Tôi nhìn thấy một đôi mắt hiền và một khuôn mặt ấm áp ấy đang dành cho bạn mình một cách chân thật.
– Cháu đừng buồn nhé! Bố cháu sẽ nhanh khỏi thôi – vừa nói ông ấy ôm lấy bạn tôi, tay vỗ nhẹ sau lưng nó.
Khỏi kể! Nói luôn là cái ông đó chính là chủ tịch là cấp trên của bố nó, giờ thì đã hiểu được chủ nhân của chiếc BMW ấy là ai rồi. – Họ nói chuyện một lúc, đa số là những lời động viên của người chủ tịch ấy dành cho nó – có người sẽ nghĩ rằng những người đức cao vọng trọng luôn là những kẻ hãm tài hay nói nhẹ là xấu xa – nhưng khi nhìn vào tướng mạo cương trực của vị chủ tịch ấy tôi lại hoàn toàn không thấy giống như những kẻ mà mình cho là bẩn tính.
– Anh D! – Giọng của nhóc Quỳnh và thằng Minh…
Ai ngờ là hai đứa em của nó cũng ở đây, đi sau hai đứa trẻ là cô chú và chị Vân, cùng lúc đấy là một nhân vật vô cùng quan trọng không thể thiếu khi ấy. Mắt thằng D chỉ dám nhìn lấy người thân và hai đưa em mình, còn bác Nam và Hồng thì có vẻ như là nó không đủ can đảm để đối diện, hay cũng có thể rằng nó vẫn chưa đủ tinh thần để có thể nói ra một lời xin lỗi thật chân thành.
– Anh về muộn! – Nhóc Quỳnh phụng phịu ôm lấy D, con bé này thật lạ. Trước mặt bạn bè hay cho là bố mẹ, nó luôn tỏ ra người lớn, nhưng mỗi khi đứng trước anh mình, nó lại là một đứa em gái ngoan ngoãn vô cùng…
– Hì! Anh xin lỗi bé nhé – nó xoa đầu con bé rồi nở một Nụ cười thật hiền…
Nó ngẩng mặt lên, rồi chào lấy cô chú của mình, lễ phép với bác Nam, riêng Hồng thì nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng cạnh bố của mình rồi lạnh lùng thờ ơ nhìn đi chỗ khác. Và cả thằng D cũng thế, nó cũng tỏ ra bình thản như mọi thứ vẫn ổn, dường như khoảng cách của hai con người này mỗi lúc một xa hơn sau mỗi lần họ gặp nhau.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv2.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Bình yên là khởi đầu cho sự bão tố sắp ập đến – khi còn ở độ tuổi đi học, tôi vẫn thường hay có trò nói dối bố mẹ nếu bài kiểm tra bị điểm kém và bạn sẽ vui đến nhường nào khi biết mình đã qua mặt được – sau này bạo hơn một chút, dù không phải mình nhưng cũng chứng kiến cảnh đứa học sinh tinh quái hay thích trò quậy phá rồi đổ tội cho người khác một cách trắng trợn, từ bị cáo trở thành nguyên cáo và nguyên cáo thành bị cáo hoàn toàn quá bình thường ở bất kỳ ngôi trường nào – bạn thấy đấy! Có lúc nói dối đôi khi sẽ là tốt, nhưng nói dối một lần thì sẽ có lần thứ hai rồi thứ ba, người ta làm vậy bởi điều đó tốt cho họ, sống trong lừa dối dường như là sẽ khiến con người ta sẽ nhanh chóng đạt được dục vọng mà mình muốn. – Còn bây giờ! Khi mà tôi sắp tới đây sắp phải một điều khủng khiếp mà chính mình sẽ chưa bao giờ gặp phải, khi mà chính mắt mình đối diện với thật giả trắng đen được đổi chỗ cho nhau, hoàn toàn chẳng lặt vặt như những gì mình tưởng tượng, chỉ khi chính bản thân chứng kiến thì ta mới hiểu được cái xã hội này nhiều lúc thật đáng ghét, quỷ quyệt và tàn nhẫn với những con người thấp bé.
Tôi sẽ gọi người mẹ của thằng S là bà V nhé, hơi rối mong các bác chịu khó nhớ…
Khi ấy, mẹ của thằng S bước ra, diện cho mình một bộ váy nâu nhạt, tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm hơi đậm, môi đỏ thẫm như máu mỉm cười nói chuyện với khách, theo sau là thằng S và cái đám mất dạy hồi sáng. Ngay sau đó những con người đó rời chân tiến về phía chúng tôi. Ánh mắt bà như có dao nhọn khiến tôi không khỏi rùng mình. – Mặt đối mặt, bà ấy lướt nhìn thằng D một thoáng rồi hướng sang chúng tôi rồi nói…
– Cậu có vẻ trưởng thành hơn khi ở bên đó nhỉ?
– Không khiến bà phải quan tâm! – Nó lạnh lùng…
– Cậu về đúng lúc lắm, hồi sáng cậu dám xúc phạm con trai tôi, chờ đấy! – Người đàn bà cười nửa miệng khinh bác.
Rồi thằng Vương từ phía sau chen lên – nó hất hàm…
– Này bà! Người chửi con bà là tôi đây này…
Hắn mím môi rồi lườm thằng Vương, thằng S cũng nhìn bà V rồi gật đầu.
– Mày là con nhà ai mà lại dám chửi con tao? Cái thứ như mày đánh bạn với thằng D đúng là hợp nhau, toàn lũ vô học…
– Sao bà không hỏi thằng con mất dạy của bà mọi chuyện mà lại hỏi tôi?
– Câm mồm! Mày có tin tao gọi người đuổi mày ra khỏi đây không? – Thằng vô phúc trừng mắt ra dọa.
– Mới đó mà đã đòi dở thói côn đồ rồi, không thấy quanh đây toàn người lịch sự không à? – Thành Toác cũng bắt đầu lên tiếng.
Có lẽ như tiếng hơi lớn làm ảnh hưởng đến vài người xung quanh, ngay khi đó thì người chủ tịch lúc nãy cũng lại gần…
– Có chuyện gì vậy chị V?
Đúng là kẻ mạt hạng trơ trẽn, mới đó còn hách dịch mà gặp phải người này thì thay đổi 360 độ…
– À chào anh chủ tịch, cũng chỉ là chuyện gia đình thôi mà – bà ta cười xảo quyệt.
– Vậy à…
Ngay từ đầu khi đến đây tôi luôn mang trong mình một tâm trạng bất an vô cùng – ở đây quá đông người, lại cứ mỗi lúc để ý thấy cái vẻ mặt của thằng oắt vô phúc ấy là thấy không khỏi đề phòng. Rồi chuyện đó cũng xảy ra. – Nói chuyện vài câu, vị chủ tịch ấy tính rời đi thì bị thằng S níu lại bằng câu nói.
– Mẹ! Chính mấy người này lúc sáng đánh con, chửi con đấy, họ không cho con vào gặp chị Vân!
Chủ tịch bất ngờ quay lại…
– Con nói gì vậy S, mấy anh này đều là bạn của anh Dương mà, con có nhầm lẫn ở đâu không? – Bà ta giả tạo tỏ ra nhân từ…
– Nhầm gì hả mẹ, họ còn chửi con, rồi nói xấu cả mẹ nữa đấy, mẹ không tin thì có thể hỏi các bạn con này – tiếng nói của thằng S lớn làm tất cả ánh mắt hướng về phía chúng tôi, thâm thật đấy! Dùng số đông để tạo sức ảnh hưởng…
Chuyện gì thế này? Tại sao những con người kia lại nhìn chúng tôi lạ vậy? – Mọi thứ như chùng xuống. Nhất thời câu nói của thằng S như một phát đạn đầu của chiến tranh…
– Này! Nói bậy vừa thôi! – Thằng Lộc chỉ thẳng vào nó…
– Cậu bình tĩnh để thằng bé nói, cậu đang làm nó sợ đấy! – Ông chủ tịch lườm thằng Lộc, đúng là ức chế thật, lợi dụng lúc ông chủ tịch đó không thấy, mấy bọn nhãi đó được lúc làm mặt đểu – vậy là tôi đã nói rằng lần trở về này của thằng D sẽ không đơn giản là thăm bố bệnh mà, nó đang sắp phải hứng chịu một tai họa do chính nó và chính chúng tôi cũng vô tình tiếp tay kéo nó vào sâu hơn mớ hỗn độn này.
Thằng nhãi giả vẻ sợ hãi rồi từ từ nói một cách nhỏ nhẹ.
– Lúc con đến quán chị Vân, mấy anh tự dưng cản con và các bạn lại, đã thế còn chửi rồi đòi đánh nữa ạ…
– Láo hả mày? Nói dối mà không biết thẹn à? – Thằng Vương nổi cáu nó hất hàm…
Thái độ hùng hổ của thằng Vương cũng chính là điều mà bọn chúng muốn.
– Đúng đó thưa bác… may là lúc đó có ba anh vệ sĩ đi cùng nên mấy ảnh không dám làm gì? – Là con nhỏ láu cá trong nhóm thằng S.
Đúng là ức chế mà không được mình oan, tôi phải giữ Thành Toác lại vì sợ nó sẽ không kiềm được bản thân mình mà lao vào tẩn thằng ôn vô phúc đó.
– Chuyện có phải là vậy không hả D? – Ông chủ tịch quay sang nó nghiêm nghị…
Đúng là cáo già, xoay chuyển được ông chủ tịch này thì biết bao nhiêu quyền lợi, người đàn bà cứ dựa vào uy quyền của ông ấy mà đắc ý.
– D! Bác hỏi cháu có nghe không? – Sau một thoáng im lặng, thằng D vẫn bình tĩnh…
– Không!
– Hỗn láo! Trả lời người lớn mà lại ăn nói thế à? – Bà V nhăn mặt trừng mắt chỉ thẳng mặt nó.
Khi ấy thì gia đình của cô Hoa và bác Nam, Hồng cũng đứng đó, chị Vân lại gần rồi đứng giữa D và bà V…
– Thôi! Xin đừng cãi nhau nữa! Mong mọi người bỏ qua, bố cháu đang hôn mê mà mọi người đã nói chuyện không hay…
– Cháu nói đúng… thôi tạm gác lại chuyện này vậy? – Lời nói của chị Vân có lẽ hợp tình hợp lý, thành thử con mụ kia không có lý do để công kích thằng D…
Tưởng chừng mọi thứ sẽ qua nhưng ai mà ngờ khi một chuyện không thể ngờ đến. Từ phía cửa chính có một người đàn bà đi cùng 3 thanh niên, vì từ xa nên thấy còn hơi ngờ ngợ, nhưng cho đến khi những người đó lại gần đủ để nói chuyện thì cả bọn mới nhận ra, người đàn bà đó chính là kẻ bị cướp tiền lúc nãy, và bất ngờ hơn là 3 tên thanh niên kia lại chính là ba thằng ăn cướp đó – chuyện gì đang xảy ra thế này – thẳng D mặt biết sắc, cả bọn không thẹn mà nhìn nhau ngạc nhiên vì một dấu hỏi to đùng – rồi bất giác quay lại nhìn về phía của đám thằng S – quả đúng như dự đoán! Bị gài rồi!
– Các người tìm ai? – Bà V hỏi…
– Tôi… tôi… – người đàn bà bị cướp tiền bối rối tay vò vào nhau…
– Tôi gì… bà tìm ai?
– Tôi muốn tìm cái cậu kia và mấy người này!
Lập tức bà ta chỉ thẳng vào chúng tôi với khuôn mặt sợ sệt.
– Tìm cháu tôi có chuyện gì? – Bà V vẫn giả nai hỏi…
Nguy rồi! Lần này thì như cá trong chậu, vẻ mặt thằng D lộ rõ vẻ hoài nghi.
– Mấy cậu này cướp túi tiền của tôi!
– Nói bậy! Bà có bằng chứng không mà vu oan cho thằng bé? – Ông chủ tịch cau mày…
– Có thưa ông… tôi có 3 đứa trẻ nay làm nhân chứng ạ…
Không khí lúc này bắt đầu căng thẳng khi mọi người bắt đầu tập trung vào lời của 1 trong ba thằng thanh niên ấy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |