Nhưng giờ mà tỏ tình thì có hơi… vội quá không ? Nhất là tôi đang học hành chưa tốt, Tiểu Mai là lớp phó gương mẫu, là cán sự giỏi giang, còn tôi chỉ là thằng vừa bị mất chức chuyển xuống thành thường dân. Mà vậy thì đâu có… môn đăng hộ đối ? Tôi muốn khi tôi với nàng là một cặp, thì người ngoài nhìn vào phải biết chúng tôi là… cặp vợ chồng quyền lực nhất A1 kìa. Hay là… để nàng đợi thêm một thời gian nữa, khi tôi đã sút văng thằng Minh Huy và giành lại chức cán sự Toán, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận mà đường hoàng rước nàng về dinh ?
Sự đã rối rắm lại còn thêm chuyện… dạy tỏ tình của Trân khi nãy, quả thực là lúc đó tôi cứ có cảm giác như con bé vừa tỏ tình với tôi thật sự ấy, bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Lạy trời là đúng như lời Trân nói, tức là vừa nãy chỉ là con bé dạy và tôi học, chứ nếu là thật thì… tôi chỉ có nước bị mẹ và cô Nguyệt đồng thời treo cổ vì cái tội dụ dỗ con gái nhà lành.
Mà kể ra, nếu bất cứ thằng con trai nào được Trân tỏ tình như vậy thì cũng… ngất ngây ấy chứ ? May mà trong mắt tôi giờ đã có một Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh rồi, chứ nếu nói thật tình ra thì bé Trân cũng được xếp vào hàng xinh xắn dễ thương đấy chứ, nhí nhảnh hồn nhiên đúng chất con gái ở lứa tuổi đó. Và khác với Khả Vy, tôi cảm giác như Trân khó lường hơn tôi tưởng, buồn vui thất thường và hơn nữa là không bao giờ để lộ cảm xúc hay suy nghĩ thật sự ra ngoài, cứ thật giả lẫn lộn khiến tôi bao phen khốn đốn ngày trước, để rồi ngày nay lại thêm một phen tưởng bở đến bách nhục mới đau chứ !
– ” Không có chuyện vậy đâu, con bé chỉ là thích giỡn thôi, chắc chắn là vậy mà ! ” – Tôi nhủ thầm tự trấn an mình.
Tạm gác qua chuyện của bé Trân, sáng ngày hôm sau tôi đạp xe đến trường trong một tâm trạng rối như tơ vò vì chưa biết phải làm sao, bởi Tiểu Mai thì đợi tôi tỏ tình, tôi thì… đợi cho mình học hành khấm khá phong tước Trạng Nguyên rồi mới muốn rước nàng về dinh. Vậy là thành thử ra sáng sớm hôm nay, khi tôi dắt xe cho Tiểu Mai vào bãi gửi mà cứ ấp úng vì thấy ngại ngần lúng túng:
– Nam sao vậy ? – Vẫn là Tiểu Mai tinh ý, nàng biết ngay tâm tư tôi đang có vấn đề.
– Ừ… không có gì đâu, hì ! – Tôi lắc đầu cười trừ.
– Hay là lại chưa ôn bài đó ? – Nàng cười mỉm hỏi ý.
– Bậy… bữa giờ học dữ lắm ! – Tôi thật thà đáp.
– Ừa, cố lên, coi chừng tí nữa Huy lại kêu Nam lên làm bài đó !
– Ôi xời, cái thằng thù vặt đó, kệ nó !
– Bộ hai người có thù hằn gì với nhau thật à ?
– Có chứ sao không ?
– Là gì vậy ?
– Thì dĩ nhiên là….. !
Phút cuối may phước tôi chợt thông minh đột xuất, kịp nhận ra là Tiểu Mai đang dụ mình nói ra… điều mà hai đứa đều biết là điều gì đấy. Và rõ ràng là nàng đang vờ thơ ngây, tròn mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên, thế nhưng tôi không dễ bị lừa đâu, liền nói trớ qua lí do khác ngay:
– Dĩ nhiên… là nó giành cán sự Toán với mình rồi, vẫn còn ức nè !
– Ừm, mình thì lúc trước cứ cho rằng Nam ứng biến thông minh, chủ động nhường chức cho Huy để sau này dễ bề lật lại chứ, hoá ra là không phải vậy !
Vâng, tôi lại thua nàng nữa, vì thật tình là tôi tính toán thông minh mà, chủ động từ bỏ chức vị để về sau tiếm quyền lại đấy chứ, đúng y như Tiểu Mai đã nhận định. Thế nhưng vừa nãy chính tôi thừa nhận là tôi tức thằng Huy, vậy cũng chính là tôi đâu có tính toán gì sất, vậy đâu khác nào tự nhận mình kém thông minh trước mặt Tiểu Mai. Nhưng mà… giờ phản pháo lại bảo rằng tôi đúng thật là đã chơi chiêu bài ” tiên hạ thủ vị cường ” thì khác nào tự tố cáo mình có tư thù với thằng Minh Huy bởi nó… dám giành Tiểu Mai với tôi.
Và thế là tôi đâm ra ngắc ngứ, chỉ biết nhăn mặt khổ sở:
– Đúng là… vậy… thật mà….. !
– Hì, ừ biết rồi ! – Tiểu Mai lắc đầu cười ẩn ý, trông nàng vui hơn mọi khi.
– Biết gì vậy ? – Tôi thều thào hỏi.
– Thì là biết chứ sao, vậy… chúc Nam chiến thắng nhé ! – Nàng nhún vai đáp rồi quay vào lớp.
Ừ thì… dĩ nhiên là tôi sẽ thắng rồi, từ đầu đến giờ tôi toàn chiến thắng tuyệt đối trước thằng Minh Huy đấy chứ, nó có lật được tôi mẻ nào đâu. Thêm cả là Tiểu Mai đã có ý với tôi rồi thì nó sức mấy mà địch lại nữa, mặt trận thứ nhất xem như sẽ sớm khép lại khi tôi học hành tấn tới, chỉ còn việc giành chức cán sự và tỏ tình với Tiểu Mai mà thôi. Cả thiên thời, địa lợi lẫn nhân hoà tôi đều nắm trọn trong lòng bàn tay !
Nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm và đầy chủ quan khinh địch của tôi, bởi một thời gian ngắn sau đó, thằng Huy đã lộ rõ bản chất thật sự và chứng minh với tôi rằng, khi ngôn từ trở nên bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, cuộc chiến giữa tôi và nó bị kéo dài ra, gian hùng và đầy quyết liệt !
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/tieu-mai-quyen-2/
Những ngày sau này, tôi dựng lên trước mặt mình một lá chắn cực kì hoàn hảo không tì vết để nghiễm nhiên hiển hiện trước những đòn tấn công thù địch của thằng Minh Huy. Giờ truy bài nó bốc tôi lên bảng làm toán, tôi giải cái rụp mọi bài nó đưa ra. Tiết Toán thầy Toàn, tôi thuộc nằm lòng những lỗi chính tả mà nếu vấp phải có thể bị trừ điểm, chính vì vậy điểm Toán của tôi cứ tăng dần đều, từ 6 lên 7, từ 7 vọt đến 8, từ 8 có thể bạo kích mà giật luôn đến 10. Tôi cố gắng không đi trễ, không vi phạm bất cứ nội quy gì của lớp học, tóm lại thằng Huy hoàn toàn không có khả năng lạm dụng chức quyền mà đấu tư thù cá nhân với tôi, đó là ” địa lợi “.
Mặt khác tôi đã ngấm ngầm giúp đỡ bạn bè trở lại trong môn Toán, giờ ra chơi tôi âm thầm cắt cử bọn thằng Chiến thằng Quý thay phiên nhau theo dõi thằng Huy, riêng tôi thì ở lại giải bài cho những bạn kém Toán. Thời gian đầu thì họ không tin tôi thật, bởi tôi quá sa sút cho 2 tháng học đầu tiên, thế nhưng dần dà điểm số đã chứng minh rằng tôi đang lấy lại phong độ của mình, và bọn bạn xung quanh đã bắt đầu nhờ tôi giải Toán trở lại, ấy là tôi đang chiếm được ” nhân hoà “.
Có được những thành tích đó là kết quả của những ngày học tập miệt mài và ròng rã, suốt ngày cắm mặt với tài liệu và sách nâng cao, rồi tận dụng hết các mối quan hệ bạn bè xung quanh. Ở môn Hoá, lấy danh nghĩa là bạn của Tuấn rách, tôi được anh nó kèm tận tay chỉ bảo tận tình, ở môn Lí, tôi có gì không hiểu là Luân khùng bày ngay tắp lự. Môn Anh ngữ đã có bé Trân siêu đẳng chỉ bảo ” học vẹt ” đủ để tôi chống trả với giáo viên và không đến nỗi lâm vào tình trạng khốn đốn. Còn môn Toán là tôi quyết tâm tự lực cánh sinh không muốn nhờ vả ai, bởi nếu tôi không dùng chính sức của mình giành lại được chức cán sự bộ môn thì cái tước vị ấy còn có ý nghĩa gì nữa. Tổng hợp lại những điều đó, tôi đang dần tạo ra ” thiên thời ” cho riêng mình.
Mặt trận thứ nhất hội đủ cả 3 yếu tố Thiên thời, Địa lợi, Nhân hoà, tôi đường hoàng thể hiện mình là một đối thủ bất bại đối với thằng Huy. Mặt trận thứ hai, tôi ngang nhiên và hoàn toàn công khai đối xử với Tiểu Mai rất mực tình cảm, bởi sau vụ thư tả cảnh ngụ tình thì gần như cả lớp đều biết Trí Nam với Trúc Mai là đang như thế nào rồi. Và cuối cùng là mặt trận thứ ba, mặt trận của những tình huống ngoài ý muốn, ở những khoảng thời gian học hành không có mặt bên cạnh Tiểu Mai, tôi đem trăm sự nhờ vào tụi thằng Luân thằng Chiến. Chính vì vậy, mỗi lần nhận được tin tức về việc thằng Luân hôm nay cản địa thằng Huy nói chuyện với Tiểu Mai, hay thằng Quý luôn đem bài vở ra mà hỏi nàng lúc tập văn nghệ là tôi cảm thấy mừng thầm trong bụng.
Tính đến thời điểm gần giữa tháng 11, tôi chiến thắng tuyệt đối trên cả 3 mặt trận mà không gặp chút trở ngại nào, thằng Minh Huy hoàn toàn tắt đài trước tất cả những gì tôi tạo ra xung quanh nó. Thế nhưng, phàm cái gì nhiều quá cũng là không tốt, đúng như triết lí âm dương ” Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy “, tôi dần cũng tự cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ đang dậy lên trong tâm khảm. Bởi nếu mọi sự chỉ đơn giản là sau 2 tháng không tán đổ được Tiểu Mai, thằng Huy đã nản chí và bỏ cuộc thì ngay từ đầu tôi đã đánh giá quá cao thằng này rồi.
Nhưng bạn ạ, có đôi khi trong cuộc đời mỗi người chúng ta, ai cũng phải gặp lúc buộc lựa chọn hay quyết định một điều gì đó. Khi ấy, nhận thức và ý kiến để đánh giá một vấn đề đấy là đúng hay sai, cũng là một điều tốt. Nhưng, con người nói trắng ra vẫn là ” động vật cấp cao “, và phần ” con ” trong mỗi người chúng ta ít nhiều vẫn còn tồn tại. Và bản năng sinh tồn của động vật có sự hiển hiện của một loại giác quan thứ sáu, gọi là sự linh cảm trước một mối nguy hiểm ở cạnh bên. Thế nên, lắng nghe bản thân cũng là một cách lựa chọn đúng đắn.
Vậy cho nên, tôi của ngày ấy cũng đang tự cảm thấy mình chiến thắng quá dễ dàng, chẳng chóng thì chầy tôi cũng sẽ giành lại được chức cán sự Toán và tỏ tình với Tiểu Mai. Một mối lo ngại đang dần hình thành sau mỗi lần chiến thắng, một câu hỏi luôn ẩn hiện thấp thoáng đằng sau những lần ứng biến thông minh:
– ” Chỉ đơn giản như vậy thôi à ? ”
Ngày qua ngày, thằng Minh Huy càng co vòi lại ít tấn công trực tiếp thì tôi lại càng cảm thấy bất an cho thành tích hào nhoáng của mình. Đó là cảm giác khó hiểu đầy thấp thỏm của con sư tử qua nhiều lần săn mồi mà không gặp phải trở ngại gì, cảm giác của ” kiếm đã xuất chiêu là kiếm chết “, không biết đối phương đang và sẽ làm gì sau lưng mình.
Tôi hiểu điều đó, vẫn đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra vì chủ quan khinh địch là đại kỵ của binh gia, thế nhưng tôi cũng quan ngại vì không biết thằng Huy đang mưu tính gì sau lưng mình.
– ” Nếu mày là một kẻ thù thông minh thì hãy đánh đến cùng, đừng tỏ ra ngu dốt mà chuyển sang làm bạn cầu hoà với tao, tao không chấp nhận điều đó ! ”
Bởi thế, thái độ của tôi đối với thằng Huy ngày một trở nên gay gắt, và có phần nóng vội.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |