Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tình anh em » Phần 44

Tình anh em - Tác giả Vịt


Update Phần 80

Phần 44

Sinh tử biệt ly là nỗi đau khôn tả, nếu người thân yêu của bạn mất đi, tôi tin rằng bạn cũng sẽ rất đau khổ… Trong khi tôi thì vừa mất đi bà ngoại, mất đi ba tôi, hai người tốt thực sự, nhưng có lẽ vì còn có một cái đạo lý là, người tốt thì không sống được lâu thì phải. Còn những kẻ làm điều bất lương, phi lý vẫn sống nhăn răng ra, thậm chí còn sống tốt là khác… Đơn giản như tôi đây, cũng được gọi là kẻ xấu, kẻ đốn mạt được rồi. Người nên nằm trong vũng máu ấy, là tôi mới đúng… Nhưng tôi không có chết, mang đứng đó gặm nhấm nỗi đau, mẹ tôi, dì Lan, Ly với Thoa… mấy người đó giờ ở đâu?

Lúc tôi mới đên ba tôi đang hấp hối, nhóm của Uyển Di Di cũng vừa rời đi như Phượng nói. Có điều đám người ấy đến, hay đi cũng như âm binh, quỷ cốt, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, mà tại sao Uyển Di lại cố tình để lại hiện trường này? Trong khi những kẻ giết người nhà tôi nếu có, mà không thuộc nhóm của Uyển Di thì đã bị xử đẹp rồi. Bởi những vết đạn, nó găm tường vào cột nói lên điều ấy, thì đều đã được mang xác đi hết… Sao lại không mang nốt xác bà ngoại tôi đi, và cấp cứu cho cha tôi chứ… Còn nước thì còn tát, dẫu nó là hy vọng mong manh…

Thế nhưng… Uyển Di Di kia đã bỏ đi, dù trước đó đã có nói là vợ tôi. Thì ba của tôi như ba chồng, lẽ nào thấy chết mà không cứu??? Hoặc em ấy không có mặt ở hiện trường… Tôi nghĩ nát cả óc, trong cái mù mịt mông lung đó, nói thật sự thì: “Một mất mười ngờ, mười ngờ thì mười tội”… Nếu bạn bị mất một cái món đồ gì đó mà xem, khi chưa tìm thấy, bạn cũng sẽ nhìn ai cũng giống kẻ trộm cả, khi bạn đã thấy rồi… thì lại thấy họ không giống kẻ trộm nữa… Tôi hiểu cái đạo lý đó nên tạm gác lại chuyện tìm manh mối…

Tôi nhận thấy thấy việc này lành ít dữ nhiều, bởi nếu để mọi người biết bà tôi, và ba tôi bị giết chết… Hàng xóm sẽ đồn ầm lên, mà miệng đời như nào thì các bạn biết đấy. Chưa kể công an sẽ vào cuộc, trong khi tôi là một kẻ tay đã nhúng chàm, những việc như tôi khật thằng Hải Cóc trước kia. Hay các vụ chém giết khác nữa… nên tôi nhất thiết phải giấu nhẹm vụ này. Bọn đội một Chấp Pháp Điện, chúng cũng kể như sát thủ máu lạnh, mà còn phải chơi súng giảm thanh thì đủ hiểu, chúng muốn bình yên, để kiếm ăn tiếp là một lẽ, nhưng chúng cũng ngại va với công an nữa là tôi… Tôi giờ đây chỉ là con tép trên mép con cò…

Rồi tôi lại rùng mình nghĩ… hay là âm hồn thằng Hải Cóc nó về báo oán, một mạng đổi hai như vậy… trên đời có quả báo chăng? Tôi đang nghĩ nghĩ liên thiên thế, thì thằng Doanh Thái Tử cất tiếng:

– Anh à! Vụ này nên để chìm, không được để nổ ra, công an biết thì dở nhiều hơn hay, hiện ở đây chỉ có chúng ta. Nhà anh thì cách khá xa nhà khác, chưa có ai phái hiện cả… Bọn kia cũng phắn rồi, chi bằng mang hai cụ đi sang nơi khác, âm thầm an táng, việc tạo dư luận giả anh để em ở lại lo cho…

– Ừ… anh cũng đang tính thế, Phượng là bạn gái… em ấy sẽ không nói đâu, nhưng việc di chuyển ban đêm, em hãy đi cùng anh hỗ trợ, mà đệ của em cũng hẹo hết rồi, thôi mày ở đây cũng có một mình, hãy đi theo anh đi… Chuyện cũ bỏ qua, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia… Hãy cùng nhau đi, anh biết cái con đi Mẹc đấy, có thể giúp được em tìm mẹ…

Khi tôi nói như vậy, thì thằng Doanh cũng nghe theo, tôi bảo Phượng về nhà của em. Còn tôi và thằng Doanh, đêm đó âm thầm mang thi hài của ba tôi, và bà ngoại đi chôn ở một nơi khác. Xong việc tôi và thằng Doanh trở lại Hà nội, tạm thời tôi sắp xếp cho nó ở cùng đám thằng Cu Sủn, sau đó tôi trở về nhà… Rất may chú Bạch chưa về, hoặc chú cố tình làm như vậy, rõ ràng việc cho người đón Tiểu Linh về trước, là có ý dằn mặt tôi… Nhưng mà chú có tham gia vào việc bắt người nhà tôi hay không, thì tôi không biết mà cũng không đủ tuổi hỏi… Tôi về nhà thấy mọi thứ không có gì thay đổi, ngoại trừ việc xuất hiện bọn đội một của Chấp Pháp Điện ở đây.

Bọn chúng là lực lượng phản ứng nhanh của Hoa Cát Bạch Hổ, kể như chúng được xếp vào hàng tinh anh của cái xã đoàn này, nay chuyển sang đây làm bảo vệ thì hơi lạ. Trong ngoài căn biệt thự đều có người, chúng mặc đồ đen, đeo kính đen trông khá lịch sự, người ngoài không biết. Chứ tôi chẳng cần nhìn kỹ, cũng thấy chúng trang bị tận răng, súng toàn giảm thanh, mà ở ống chân bọn nó còn đeo thêm dao găm. Cái loại dao găm chuyên dụng của thủy quân lục chiến Mỹ, cái này là do tôi nhìn thấy khi vào nhà, một thằng buộc lại cái giầy cao cổ của nó…

Dao găm???

Đầu tôi nảy số ngay tức thì, có khi nào chính chúng nó giết người nhà tôi? Bởi vì khi khâm liệm cho ba tôi, cùng bà ngoại đêm đó. Thì tôi nhận ra vết đâm rất bé và ngọt, có vẻ như không hẳn tạo ra được từ con phóng lợn. Giờ tôi nhìn thấy con găm dao ấy, tự dưng hoang mang tệ. Có phải chú Bạch, hoặc lão Trùm cố ý để cho tôi biết điều này, nhưng tôi hơi khó nghĩ, rốt cuộc thì tôi đây, có cái giá trị đéo gì với họ?

Cần một thằng thế thân, hay để đi đâm chém thiếu gì thằng? Hay là cái vị trí Tổng Tài hư danh kia, là cái ghế nóng khó ngồi? Họ buôn bán phi pháp như vậy, thì đương nhiên pháp luật sờ đến, thì một Tổng giám đốc đểu như tôi là một con tốt thí mạng rồi. Họ không chế người nhà tôi, để dễ bề điều khiển tôi đây mà… địt mẹ cuộc đời… đắng thật…

Giờ thì tôi bắt đầu nếm trải, cái cảm giác bị thằng khác không chế, là cay đắng và nhục nhã ra sao. Trước kia thằng Hải Cóc uy hiếp tôi, thì tôi còn nghĩ cách mà bật nó, để rồi giết con mẹ nó luôn. Nhưng với các lão Đại này, những kẻ mà ra giang hồ, từ khi tôi còn đang thò lò mũi xanh, thì không đơn giản như vậy… Kể cả giờ bật lại tôi cũng không dám, bở nếu họ giữ người nhà tôi trong tay, tôi bậy người nhà tôi sẽ gặp họa ngay. Giờ tôi đã thấm nỗi khổ của chị Hương, khi phải cam tâm mà khuất phục làm nô lệ cho lão Trùm, tôi mãi nghĩ lan man thì đã lên đến phòng tôi và Tiểu Linh, giờ thì đã một thằng đã đứng gác ngoài của. Hắn lịch sự mở cửa cúi đầu lễ phép chào tôi:

– Tú tổng tài mời anh vào!

Tôi vào cái hắn ta đóng cửa ngay, nhưng tôi cũng là một thằng lưu manh đầu đường xó chợ mà ra, nên trước khi vào trong phòng, tôi đã nhận ra cái nụ cười nhếch mép đểu giả của hắn. Như vậy hẳn là trong phòng có chuyện gì không hay, nên khi tôi vào phòng đã có phòng bị trước, tuy nhiên có thể tôi quá đa nghi chăng, căn phòng im lặng đến rợn người.

Tôi nhìn quanh một lượt, thì phát hiện Tiểu Linh đang nằm sấp trên mặt sàn, em trần truồng ngất lịm trên lưng là vô số vết rôi quật tím đỏ, có vết còn rớm máu nữa… Em nằm xoạc chân rộng ra, nhưng kiểu dạng chân đó, giống bị ai kéo ra thì phải. Từ lồn em dòng tinh trùng trắng đục, nó rớt ra trắng một đám nhỏ, em vừa bị đánh lại vừa hiếp sao. Còn hình như là mới bị hiếp thôi… xót xa căm phẫn… tôi nhào ra cửa…

Tôi túm ngực áo thằng đứng canh cửa khi nãy, tôi rít lên trong uất hận nói:

– Địt mẹ chúng mày, là thằng nào đã làm chuyện đó… nói cho tao biết nhanh…

– Tú tổng tài! Thật là phải xin lỗi anh rồi, tôi không được phép nói anh thông cảm, còn việc anh gọi là “thằng nào” thì tôi thấy nó hơi khiếm nhã và bất kính, may là ông ấy không có ở đây… nếu không tôi sợ cái đầu của anh khó giữ trên cổ rồi…

Hắn thản nhiên gạt tay tôi ra, tự chỉnh lại cái cà vạt bị xộc xệch của mình. Tôi giờ thì bắt đầu nhận ra sự cay đắng của tôi ở đây, xã hội đen, xã hội đỏ con mẹ gì tôi chứ. Tổng tài bù nhìn như tôi đây làm được gì? Người nhà thì mất tích, còn bạn gái thì bị người ta hiếp, đánh đập mà phải câm nín không thể làm gì cả… Sự nhục nhã cay đắng mới chỉ bắt đầu mà thôi, ai bảo tôi bước chân vào cái xã hội mặt trái này làm gì. Nhưng tôi tạm gác lại chuyện đó, để quay vào xem Tiểu Linh ra sao, tôi mang Tiểu Linh đi tắm giặt, rồi mặc đồ cho em bế em lên giường. Một giờ sau thì Tiểu Linh tỉnh dậy, em thấy tôi nhìn em lo lắng thì em bật khóc thút thít nói:

– Anh về lâu chưa? Có ai làm khó dễ gì anh không? Mà trông anh thế này chắc là bình yên rồi… vậy là em an tâm…

Tiểu Linh em nói xong thì ngoảnh mặt đi vờ nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng tôi vẫn nhìn ra những giọt lệ, nó đang chảy ra từ khóe mắt em. Em có tội gì chứ? Thân gái mong manh, mới mười tuổi thôi… sao em lại sinh ra ở đây, để gặp những cảnh khốn nạn này. Tôi định hỏi Tiểu Linh chuyện gì, thì hình như em đoán ra được trước, em vòng tay ra nắm chặt tay tôi nói nhỏ:

– Anh đừng có hỏi em cái gì hết, em không thể nói được, nếu anh không muốn em bị hành hạ thêm… tốt nhất hãy im lặng đi…

Tôi chỉ còn biết im lặng trong cái sự cay đắng này, tôi chỉ còn biết ở bên, cố gắng chăm sóc cho Tiểu Linh, mấy tiếng sau em ấy cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tôi mới rời khỏi phòng, tính đi ra ngoài do la tin tức xem sao. Nhưng tôi vừa ra khỏi sảnh, thì đụng ngay thằng Tôn Điện Anh đi vào, nó chìa tay ra chặn tôi lại nói:

– Tú Tổng Tài xin lỗi anh không thể tự ý ra ngoài, khi chưa có lệnh từ ông chủ, rất mong anh quay trở lại cho… Tôi chỉ thực thi nhiệm vụ… xin lỗi anh…

Nói rồi hắn ta ra lệnh cho đàn em:

– A Mã! Đưa Tú tổng tài trở lại phòng cô chủ, khi nào có lệnh của tôi, mới được để Tổng tài anh ấy ra ngoài rõ chưa?

– Dạ! Rõ…

Tên đàn em đứng nghiêm, dập chân nghe lệnh kiểu như bên quân đội vậy. Điều này khiến tôi choáng hẳn, rốt cuộc chúng nó có còn là xã hội đen không đây? Thấy tôi chần chừ đứng đực ra suy nghĩ, thì thằng Mã giục tôi:

– Tú Tổng tài… phiền anh đi cho ạ!

Tôi nhục nhã trở lại phòng, và dĩ nhiên tôi trở thành tù giam lỏng, ở trong cái biệt thự đó, mấy ngày liền trôi qua… tôi muốn ra ngoài nhưng không thể đi, giờ chỉ có một người có thể giúp được tôi. Đó chính là Mỹ Mỹ người tình Hàn Quốc của tôi, dẫu gì ở Hoa Cát em ấy cũng là người có tiếng nói. “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến” (*), tôi mới chỉ nghĩ đến Mỹ Mỹ, thì đã thấy em ý mở cửa phòng bước vào. Linh Linh cũng khỏe hơn, nên thấy Mỹ Mỹ đến em vui vẻ hẳn, ôm chầm lấy Mỹ Mỹ mà khóc nức nở. Còn Mỹ Mỹ cũng ôm lấy Tiểu Linh mà khóc, khi xoa tay vào lưng Tiểu Linh, thì Mỹ Mỹ nhận ra vết roi hằn trên lưng. Nên Mỹ Mỹ hỏi Tiểu Linh rằng:

– Lại bị đánh à?

– Vâng…

Tiểu Linh nghẹn lời đáp lại, tôi thấy Mỹ Mỹ em ấy cau mày có vẻ khó chịu. Rồi em năm lấy tay Tiểu Linh nói:

– Thôi bỏ đi… chúng ta ra ngoài chơi, ăn cái gì cho thoải mái đi…

– Vâng!

Tiểu Linh ngoan ngoãn đáp lời Mỹ Mỹ như vậy, còn tôi càng thấy mọi chuyện trở nên phức tạp, mấy ngày bị nhốt ở đây, không tin tức gì của người nhà. Tôi cũng như đang ngồi trên đống lửa vậy, nên không cần hỏi han gì nữa. Tôi giục Tiểu Linh thay đồ để đi, tuy nhiên tôi cũng không quên, nói cho Mỹ Mỹ biết việc tôi bị giam lỏng. Em mỉm cười nhìn tôi nói mỗi một câu:

– Em biết rồi…

Thấy vậy tôi nghĩ đúng là em bảo kê cho tôi đi được, nhưng khi xuống sảnh thì đụng ngay thằng Tôn Điện Anh đứng đó, hắn giơ tay ra ngăn cản nói:

– Hoa Chủ Tịch! Thật là xin lỗi… chỉ có thể là Lý tiểu thư đi cùng cô thôi, còn Tú Tổng tài anh ấy phải ở lại…

– Anh dám…

Mỹ Mỹ bực mình quát lên, nhưng thằng Điện Anh này quả thật lì lợm, hắn vẫn một mực nói:

– Tôi chỉ thừa lệnh thưa Hoa Chủ Tịch… xin lỗi vì bất kính với cô… Tú Tổng tài anh ấy vẫn không thể rời đi…

– Hừ… lệnh à?

Mỹ Mỹ có vẻ bực bội, em trở lại phòng khách, em nhấc máy quay số gọi cho ai đó, và nói chuyện bằng tiếng Trung. Rồi em quay lại đưa ống nghe cho thằng Điện Anh bảo:

– Đấy! Nghe ông chủ của nói đi… Tôi không trách anh, vì con người của anh rất trung thành, quân lệnh như sơn…

Thằng Tôn Điện Anh nghe điện, thái độ của tỏ vẻ rất lễ phép với người đó, tôi không biết Mỹ Mỹ và hắn ta nói với ai, nhưng toàn là tiếng Trung Quốc nên tôi chịu. Chỉ khi hắn quay lại nói với Mỹ Mỹ bằng tiếng Việt như trước rằng:

– Hoa Chủ Tịch! Giờ Tú Tổng tài anh ấy có thể đi, thành thật xin lỗi Hoa Chủ Tịch…

Thế là cuối cùng tôi cũng thể thoát ra khỏi sự giam lỏng đó, tuy nhiên kẻ ra lệnh ấy nói tiếng Trung, vậy thì đó là chú Bạch? Vì chú Bạch chính là Lý Đình, một tên Tàu khựa thực sự mà, vậy chú có nhúng tay vào việc bắt người nhà của tôi không? Mà liệu có phải chính xác là Uyển Di Di đưa người nhà tôi đi không? Còn cái việc đội quân toàn nữ làm tôi liên tưởng đến một người, đấy là chị Hương Chu tước của tôi, việc này thật rối rắm… Trong lúc đi ra ngoài đường, tôi tranh thủ hỏi Mỹ Mỹ về Uyển Di Di, bởi trước khi đi thì Mỹ Mỹ, em ấy đã chặn họng tôi rằng:

– “Anh có thể hỏi về bất cứ cái gì, trừ chuyện nội bộ Hoa Cát, và người nhà anh, em không thể nói…”

Nhưng khi tôi vừa hỏi em có biết ai là Uyển Di không? Thì em trợn tròn mắt nhìn tôi bảo rằng:

– Anh mới chân ướt, chân ráo tham gia vào việc này, mà anh cũng biết đến con Di Di ấy à? Nó là một con quỷ cái thực sự đấy, sát thủ số một từ Đài Loan sang đây… Nghe đồn nó tàn nhẫn lắm, cách giết người cũng dị nữa…

– Địt mẹ…

Tôi chửi thầm trong bụng, hết bí ẩn này đến bí ẩn khác thế này, giờ tôi hiểu sao thằng Thà Béo, nó nói em ấy là con quỷ cái. Nhưng mà sao em lại bị nhốt dưới hầm như thế, và làm nô lệ tình dục cho ai? Thế cái con người bí ẩn đang thao túng mọi việc, chính xác hắn ta là ai và mục đích gì đây… Tôi thực không biết nói gì nữa nên im lặng, tôi thấy tuyệt vọng lắm… Tôi giờ chỉ tuổi tý, phận đàn em thì làm gì mà có thể tự tung tự tác nổi, ván cờ đời này chắc tôi thua cả mười phần rồi.

Tôi chán nản không hỏi thêm gì nữa, mặc kệ cho Mỹ Mỹ em ấy lái xe đưa chúng tôi đi đâu thì đi, chúng tôi đi lên hướng Vĩnh Phúc… Rồi rẽ vào Tam Đảo và đến một căn biệt thự rất đẹp, nó nằm trong một khoảng rừng thông xanh mướt. Mở cửa xe bước xuống, đập vào mắt tôi là một cái xe “Mẹc” không mui trắng đỗ đó, nó cũng chính là cái xe tôi thấy ở quê… vì biển số không sai. Không lẽ… không lẽ… Mỹ Mỹ có ý giúp tôi sao, tôi đang suy nghĩ miên man, thì Mỹ Mỹ nhéo vào sườn tôi, em cười hì hì bảo:

– Cái con quỷ cái mà anh hỏi, nó đang đi ra kia kìa…

Qủa nhiên ở trên thềm, đang đi ra chính là Uyển Di thật, em mặc bộ váy trắng thướt tha, trông như một cô dâu trong ngày cưới vậy. Tôi há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, trong khi Mỹ Mỹ và Uyển Di ôm chặt lấy nhau có vẻ thân thiết. Đầu tôi muốn nổ tung, nhưng Uyển Di lại tỏ ra không biết tôi là ai, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra đây, nhất là khi tôi cố tình hỏi Uyển Di rằng:

– Mấy ngày trước em có về quê anh không vây?

– Quê anh? Uyển Di từ Hàn Quốc về với Song tiểu thư này mà, có Song Tiểu thư làm chứng đấy… Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Chúng ta là lần đầu gặp… mà nhìn anh có vẻ tâm trạng ghê…

Uyển Di nói cứ như là không biết gì thật, trong khi là Mỹ Mỹ em cũng xác nhận, khiến cho tôi đâm ra hoang mang hẳn, giờ chỉ có thằng Doanh ở đây, thì nó mới có thể nhận mặt em ấy được. Mới biết là chính xác là Uyển Di này, có mặt ở quê tôi hôm thảm án hay không? Mọi sự tưởng như có manh mối đến nơi, thì lại rơi vào bế tắc… tôi chỉ còn biết thở dài não nuột… Mà vì sao em ấy ở cái biệt thự sang trọng như vậy, thì can cớ gì lại bị nhốt ở dưới tầng hầm nhà chú Bạch nhỉ, và cái lạ nhất là Tiểu Linh em ấy gọi Uyển Di là dì của mình. Không lẽ ở đời này, có đến hai đứa Uyển Di giống hệt nhau, hoặc có sự khuất tất gì mà tôi chưa được biết?

Chú giải:

(*) “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến”:

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến – là câu nói cửa miệng rất phổ biến không chỉ phổ biến ở Trung Quốc mà ngay cả ở Việt Nam, mọi người vẫn rất hay dùng.

Về nguồn gốc hình thành và ý nghĩa của câu tục ngữ này, hiện còn truyền lại một số cách giải thích khác nhau. Có ba điển tích thú vị sau:

Xuất phát từ một lần Tào Tháo cứu giá…

Trong trận đối đầu ác liệt với hai tướng lĩnh quân phiệt là Lý Quyết và Quách Dĩ, Hoàng đế nhà Hán lúc bấy giờ là Hán Hiến để dù đã thoát khỏi vòng nguy hiểm song vẫn bị hai người này truy đuổi đến cùng.

Trong bối cảnh đó, có người hiến kế giới thiệu Tào Tháo cho nhà vua bởi đây là người có võ công hơn người, có thể cứu giá.

Trong tình huống vô cùng cấp bách, liên quân đã đuổi đến ngay sát phía sau, nhận thấy không còn đường thoát, Hạ Hầu Đôn liền phụng mệnh Tào Tháo tiên phong hộ giá thành công, sau đó phá tan vòng vây của liên quân Lý Quách.

Sau lần này, họ Tào được gia phong quan tước. Câu nói “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến” xuất hiện kể từ sau sự kiện này.

Xuất phát từ lần nhầm lẫn mà không bắt giữ Tào Tháo…

Hồi thứ 20 trong cuốn “Tam Quốc diễn nghĩa” đề cập đến nội dung “Đào Cung Tổ tam nhượng Từ Châu, Tào Mạnh Đức đại chiến Lữ Bố”.

Theo chương hồi này, Tào Tháo khi giao chiến với Lữ Bố tại Bộc Dương đã trúng kế của Trần Cung. Trong lúc luống cuống tháo chạy giữa biển lửa nhấp nhoáng, Tào Tháo chạm mặt Lữ Bố đang cầm kích, tế ngựa tiến lại.

Tào Tháo thấy vậy lấy tay che mặt, thúc ngựa đi thẳng. Lữ Bố ở đằng sau xán ngựa lên, cầm ngọn kích gõ vào mũi Tào Tháo hỏi rằng “Tào Tháo ở đâu”. Tháo liền chỉ tay đáp: “Người cưỡi ngựa vàng ở phía trước”.

Vừa nghe vậy, Lữ Bố liền bỏ qua Tào Tháo, tế ngựa đuổi theo người đằng trước.

Văn nhân Mao Tông Cương thời cuối Minh đầu Thanh đã bình luận về chi tiết này rằng: “Nhìn thấy Tào Tháo, phản vấn Tào Tháo, bỏ qua Tào Tháo, không đuổi Tào Tháo”.

Câu nói “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến” vì thế còn được hiểu theo nghĩa nhầm lẫn, rằng Tào Tháo đã xuất hiện ngay trước mặt, vậy mà Lữ Bố đã mà nhầm lẫn bỏ qua, không bắt…

Xuất phát từ suy nghĩ Tào Tháo gian manh…

“Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến” còn được dùng để hình dung Tào Tháo là người nhiều tai mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mắt chúng ta và đây là người cần phải đề phòng. Tại sao xuất hiện cách nói này?

Điều này có liên quan nhiều đến tính cách, phẩm hạnh của nhân vật Tào Tháo. Mặc dù sống vào những năm cuối của nhà Đông Hán nhưng “Tam quốc diễn nghĩa” của thời Minh đã nhào nặn Tào Tháo thành một gian thần.

Câu “danh ngôn” làm nên thương hiệu của Tào Tháo “thà dạy ta phụ người trong thiên hạ còn hơn là dạy người trong thiên hạ phụ ta” đã khiến người đời sau có ấn tượng rất xấu về Ngụy Vương họ Tào.

Cuối thời Đông Hán, khi Tào Tháo còn ít tuổi, trọng thần của triều đình lúc bấy giờ là Kiều Huyền đã chỉ vào ông mà nói rằng: “Anh hùng thời loạn, gian tặc thời bình”.

Khả năng nhìn người tài của vị trọng thần này, lịch sử Trung Quốc xem ra không có người nào hơn được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Tình anh em
Tác giả Vịt
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Update Phần 80
Ngày cập nhật 02/07/2021 11:35 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Vịt

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba