Bà vợ của ông đã chấp nhận giao lại con dấu Tổng giám đốc và văn phòng mà không một lời oán thán.
Ông không hề có ý định để Bình làm lâu dài mà chỉ muốn sử dụng gã như một công cụ hất cẳng bà vợ tai quái. Ông đã bí mật ra lệnh cho các phòng ban không được hỏi ý kiến tân Tổng giám đốc về bất kỳ công việc nào mà phải báo cáo trực tiếp cho ông.
Dự định của ông là một tháng sau sẽ cách chức Tổng giám đốc với lý do làm việc không hiệu quả, sau đó bổ nhiệm em trai ông vào chiếc ghế này. Con đường đi tuy hơi lòng vòng nhưng chắc chắn hiệu quả và không gây ra nhiều xáo trộn nội bộ.
Ngày hôm nay ông có kế hoạch đi gặp Tổng bí thư Vũ Thế Kỷ. Ông đã chuẩn bị cho chuyến đi này rất kỹ, nhưng rồi các bác sĩ giữ ông lại bệnh viện với lý do các chỉ số trong người ông tăng cao đột biến có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Ông tự thấy mình bình thường, thậm chí còn khỏe hơn mọi ngày là khác, tuy nhiên lời cảnh báo của các bác sĩ vẫn khiến ông hoảng sợ, vậy nên ông không dám đến gặp Vũ Thế Kỷ nữa mà phải ra lệnh cho con gái ông là Hoàng Ái Khanh đi thay.
Ông không hề hay biết rằng con gái ông không đi chuyến này một mình mà đi cùng với người tình bí mật của cô là Phạm Tất Bình. Bình đã thuyết phục cô rằng với tư cách là Tổng giám đốc tập đoàn, gã có bổn phận đi cùng để ra mắt Tổng Bí thư.
Hai người ngồi trên xe của Bình, vừa đi vừa cười khúc khích như đôi chim câu.
Dĩ nhiên họ đã tranh thủ làm một nháy trên xe. Lúc xuống xe Ái Khanh cảm thấy hết sức mãn nguyện. Sắc mặt cô hồng hào, tươi tỉnh hơn hẳn ngày thường.
Lực lượng an ninh dẫn họ đến nơi Tổng Bí thư đã chờ sẵn.
Bình có cảm giác bất an. Cuộc gặp này có ý nghĩa trọng đại với tương lai của gã.
Lúc chạm mặt Vũ Thế Kỷ, Bình cảm thấy như đứng trước một ngọn núi.
Vũ Thế Kỷ năm nay sáu mươi lăm tuổi, so với các nhà lãnh đạo cấp cao thì vẫn thuộc độ tuổi sung sức. Đôi mắt của ông sắc lẹm, tựa như dao cạo.
Đây là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước, quyền uy tột đỉnh. Bình không khỏi phát sinh cảm giác sợ hãi. Gã cúi thấp người, giơ hai tay ra bắt:
– Cháu chào bác.
Ông Kỷ nhìn Bình một cách chăm chú như muốn đánh giá toàn diện con người gã, trước khi đón chào Hoàng Ái Khanh:
– Bố cháu thế nào?
Hoàng Ái Khanh đáp một cách dễ thương:
– Không khỏe mấy ạ.
Ông Kỷ vỗ vai Khanh:
– Cứ bình tĩnh, chuyện gì đến sẽ đến, không cần buồn phiền, không cần lo lắng.
– Dạ vâng, cháu hiểu.
– Hai đứa ngồi đi.
Căn phòng làm việc của ông Kỷ rất yên tĩnh và bài trí đơn giản, trông còn cũ hơn cả văn phòng của Bình. Trên bàn có một tập hồ sơ, không rõ về cái gì.
Ông Kỷ nhìn Bình, hỏi:
– Tân Tổng giám đốc Thiên Hạ đây ư? Còn trẻ quá.
Bình cười nói:
– Cháu đã rất nỗ lực mới được làm chức vụ này ạ.
– Tôi biết.
– Bác biết ạ?
Ông Kỷ chỉ tay vào tập hồ sơ, bảo:
– Xem qua đi.
Bình cảm thấy có việc gì đó không ổn, bàn tay khẽ run lên.
Gã cầm tập hồ sơ, lật trang đầu tiên xem thử, hóa ra là tập hồ sơ về gã.
Chuyện này sao mà khó tin.
Trong tập hồ sơ chứa mọi thông tin về gã, bao gồm cả ngày tháng năm sinh, người thân gia đình, quê quán, nơi ở, danh sách hơn ba mươi cô nhân tình không thiếu một người nào, thậm chí việc Vân Anh đã trở thành vợ gã cũng được ghi lại đầy đủ.
Điều Bình kinh hãi nhất là vụ ngày hôm qua gã làm tình với mẹ con Hoàng Ái Đoan Trang và Hoàng Ái Khanh, mẹ trước con sau, từ mấy giờ đến mấy giờ đều có ghi chép lại trong hồ sơ.
Bình đóng tập hồ sơ lại, cảm giác như lên cơn hen suyễn.
– Vụ này là sao ạ? Tại sao bác lại quan tâm đến một người như cháu?
Ông Kỷ thản nhiên nói:
– Có lý do cả.
Hoàng Ái Khanh hết nhìn Bình lại nhìn ông Kỷ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Kỷ trầm giọng nói:
– Chúng tôi bắt đầu để ý đến cậu từ khi cậu làm tổng đạo diễn vụ tấn công Quang Đại. Khi đó an ninh đã được lệnh tìm hiểu mọi thông tin về cậu. Phạm Tiến Đạt định trả đũa cậu, đưa cậu vào tù, nhưng tôi ngăn lại.
– Đưa cháu vào tù? Nhưng vì lý do gì?
– Nếu muốn đưa cậu vào tù thì thiếu gì lý do? Năm mười sáu tuổi cậu đã ngủ với một đứa bé gái mười ba tuổi. Chỉ riêng tội này đã đủ để tiễn cậu đi hết quãng đời thanh xuân rồi.
– Việc này mà các bác cũng biết được luôn, vậy thì cháu phải cảm ơn bác đã che chở cho cháu.
– Đừng cảm ơn tôi, việc đó là họa hay phúc còn chưa biết được. Nếu cậu biết chúng tôi đang tính toán điều gì, có lẽ cậu sẽ thích vào tù hơn.
Bình hoảng sợ hỏi:
– Nghĩa là sao ạ?
– Chúng tôi đánh giá rất cao năng lực, sự quyến rũ giới tính và tất nhiên cả sự khốn nạn của cậu. Cậu là thằng khốn nạn nhất mà tôi biết. Cậu có sở thích tình dục quái đản, thích làm tình tập thể, thích ngủ theo cặp mẹ con hoặc chị em. Cháu Khanh của tôi đây thật không may cũng là nạn nhân của cậu.
Hoàng Ái Khanh nhìn ông Kỷ, câu hỏi đã lên đến miệng còn rụt lại.
Ông Kỷ không nhìn Khanh, vẫn tiếp tục nói:
– Nhưng chính điều đó khiến cậu trở nên đặc biệt. Chúng tôi muốn đề nghị cậu tham gia chiến dịch “Đêm Xuân”.
Bình giương mắt ra nhìn ông Kỷ, mơ hồ cảm thấy cuộc đời mình đã rẽ sang một ngã mới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tột đỉnh giàu sang |
Tác giả | Final |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/12/2024 11:55 (GMT+7) |