– Cảm ơn bệ hạ đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.
Từ nãy đến giờ vua Monvivong chỉ ngồi yên một chỗ chứng kiến cảnh gã làm tình với vợ con mình thôi cũng đã đủ mệt nhoài, khi ấy thở hắt ra, nói:
– Hy vọng ngài sẽ giữ lời hứa của mình.
– Đức vua cứ yên tâm. Tôi nhất định giữ lời hứa. Nhưng trước khi rời khỏi đây, tôi muốn xin nhà vua ban cho một đặc ân.
– Đó là gì vậy?
– Tôi rất yêu thích hai người con gái của ngài là công chúa Vichara và công chúa Rattana Devi. Tôi muốn cưới các cô ấy làm vợ.
Vua Monvivong nói một cách khó nhọc:
– Điều đó xem chừng không hợp lý lắm. Con bé Vichara đã có chồng, còn Rattana Devi cũng sắp cưới chồng.
– Sao ngài không hỏi ý kiến của các cô ấy?
– Tôi không cần hỏi cũng biết. Có phải không các con?
Trước sự kinh ngạc của nhà vua, hai công chúa thay vì lập tức xác nhận, lại đưa mắt nhìn nhau bối rối.
Linh cảm của người phụ nữ nói với các cô rằng người đàn ông Việt Nam này nhất định sẽ làm nên đại nghiệp, nếu có sự che chở của hắn ta thì các cô sẽ được giàu có và an toàn. Đó là chưa kể các cô đều mê hắn quá đỗi.
Sợi dây liên kết tình cảm giữa hai nàng công chúa với chồng và chồng chưa cưới đã bị Bình dùng con chim của mình cắt đứt một cách phũ phàng. Bây giờ các cô chỉ còn mỗi niềm khao khát được ở bên cạnh gã mà thôi.
Bình nói với hai công chúa:
– Ta hứa sẽ bảo vệ hai nàng cho đến cuối cuộc đời. Ta sẽ không bao giờ phản bội hay bỏ rơi các nàng. Hãy đi với ta, cùng nhau tận hưởng vinh hoa phú quý.
Công chúa Rattana Devi nói với vua cha:
– Thưa phụ vương, con muốn được làm vợ của anh ấy. Xin phụ vương chấp thuận cho con.
Công chúa Vichara cũng nói:
– Con cũng vậy.
Vua Monvivong lắp bắp:
– Vichara, con sao thế, con gái của ta? Tờ hôn ước vẫn còn hiệu lực cơ mà. Con không thể lấy chồng khác.
Bình cười bảo:
– Xin phụ vương đừng lo. Xã hội cũ đã sụp đổ, một thể chế mới đã bắt đầu, tất cả các ràng buộc trước đây đều bị hủy bỏ. Nếu chồng của Vichara không đồng ý thì để con nói với hắn một câu, tự khắc mọi việc sẽ êm đẹp.
Vua Monvivong mở to mắt nhìn gã. Gã gọi ông là phụ vương, khác nào tự tuyên bố rằng mình chính là chồng của hai cô con gái ông?
Tình thế đã đến nước này, còn biết làm sao đây?
Vua Monvivong chỉ còn biết nói một cách buồn bã:
– Thế đành vậy.
– Tạ ơn phụ vương. Con còn một yêu cầu nữa mong vua cha đồng ý.
– Cứ nói đi.
Bình nhìn Hoàng hậu Achariya với ánh mắt thèm khát:
– Con vừa gặp mẫu hậu đã như gặp được người tình kiếp trước, thật không nỡ lìa xa. Con cầu xin phụ vương ban mẫu hậu cho con để con được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc của ái tình.
Bình chưa đủ mặt dày để nói thẳng với nhà vua rằng gã có sở thích quái đản là được làm tình với cả mẹ lẫn con nên một khi đã có được hai cô con gái thì không thể không lấy thêm bà mẹ. Nhưng ngay cả khi đã nói giảm nói tránh như vậy thì lời đề nghị này vẫn quá thô bỉ và vô lễ. Vua Monvivong căm phẫn tới nỗi suýt nữa thì tự đứng dậy được trên đôi chân mềm oặt của mình. Ông nói, giọng run lên vì tức giận:
– Ngài thư ký, ngài quá đáng rồi đấy. Chuyện đó không thể chấp nhận được.
– Xin phụ vương bình tĩnh. Con chỉ xin mẫu hậu là người mà phụ vương đã không còn đoái hoài chứ không phải là Vương phi Thavet Norleak. Hay phụ vương thích ban cho con Vương Phi hơn là Hoàng hậu? Con không biết ý kiến của Vương Phi thế nào chứ con sẵn lòng chấp nhận cả hai.
Câu nói ấy quá lợi hại, nghe thì đơn giản mà đã đẩy nhà vua Monvivong vào thế sắp mất tất cả.
Vua Monvivong cụp mắt xuống. Ông không hỏi ý kiến của bà vợ hai Thavet Norleak, không phải vì ông tin tưởng tuyệt đối vào Vương phi, mà là ngược lại. Thông qua những gì cô ta vừa làm thì có đến chín chín phần trăm cô ta sẽ đồng ý đi theo Bình. Vua Monvivong yêu Vương Phi bằng cả trái tim, tình yêu mà ông dành cho cô gần sánh bằng tình yêu mà ông dành cho ngai vàng. Mất ai thì mất chứ ông không thể để mất cô được.
Vua Monvivong nhìn sang vợ cả Achariya, hỏi:
– Ý Hoàng hậu thế nào?
Hoàng hậu Achariya nhìn Bình bối rối. Bình nói với bà:
– Theo ta. Ta sẽ cưới nàng và biến nàng trở thành vương phi, không phải chỉ của Campuchia, mà còn trên toàn thế giới.
Hoàng hậu nghe Tú Anh dịch lại câu ấy, ánh mắt bắt đầu xao động:
– Chàng nói thật chứ?
– Điều đó đương nhiên là sự thật.
– Vậy thì ta theo chàng.
Vậy là trong chốc lát, Bình đã lấy được của vua Monvivong hai cô con gái và một bà vợ. Gã vừa là chồng của hai nàng công chúa, tức là phò mã của Vua và Hoàng hậu, nhưng đồng thời cũng là chồng của Hoàng hậu, tức là cha dượng của hai nàng công chúa. Đúng là chỉ khi xã hội đại loạn, mọi người ai ai cũng phải lo cho mạng sống của mình thì những chuyện quái dị như vậy mới có thể xảy ra.
Bình vốn là một kẻ tinh ranh, và sau khi đã trải qua đủ cuộc tranh đấu với đủ loại người, gã còn trở nên thâm hiểm nữa. Gã là một tên cướp độc ác đã tước đoạt của nhà vua Monvivong mọi thứ, nhưng đủ khôn ngoan để lại cho ông ta một thứ mà ông ta trân quý nhất là Vương phi Thavet Norleak, giống như một món quà hay sự ban ơn, nhờ vậy mà có được sự cảm kích của nhà vua. Bây giờ thì thay vì căm ghét gã, ông lại mắc nợ gã. Cuộc đời thật lắm trò hài hước chua cay.
Bình vẫn chưa chịu dừng lại. Gã lại ngọt nhạt nói với vua Monvivong:
– Phụ vương hỡi.
Vua Monvivong trợn mắt nhìn gã:
– Chuyện gì nữa đây?
– Thưa phụ hoàng, con giờ đã là phò mã của Campuchia nhưng chưa có danh vị. Xin phụ hoàng khai ân, ban cho con chức Đại Nguyên Soái thống lĩnh toàn bộ quân đội Campuchia thì con đội ơn lắm lắm.
– Ngài Thư ký, ngài đang đùa sao? Chuyện đó không phải là điều mà một quốc vương hữu danh vô thực như ta có thể quyết được. Người duy nhất có thể ban hành quyết định ấy là Thủ tướng Chính phủ, sau khi đã hỏi ý kiến của nội các. Hơn nữa, Campuchia trước nay chưa từng có chức danh Đại Nguyên soái.
Bình cười bảo:
– Trước đây chưa có thì bây giờ tạo ra, có sao đâu? Giống như làm con đường mới thôi mà. Mọi thứ đều có điểm đầu tiên. Còn về người ban hành quyết định, thì bây giờ chính phủ đã bị giải tán, Campuchia tạm thời không còn thủ tướng nữa, mọi cơ cấu quyền lực cũ đều trở nên vô hiệu. Hiện tại phụ vương chính là người đứng đầu đất nước, là niềm hy vọng của nhân dân. Phụ vương cứ ban danh hiệu ấy cho con, con tự khắc biết lo liệu phần việc còn lại. Nếu phụ vương sợ rằng danh hiệu ấy hữu danh vô thực thì cha đã lo lắng thái quá mất rồi. Chẳng lẽ cha không biết rằng đôi khi danh hiệu còn quan trọng hơn cả một đạo quân? Chỉ cần được dân chúng ngưỡng mộ và tin theo thì tự khắc quyền lực sẽ đến.
Nhà vua Monvivong bị Bình thúc ép, không biết làm thế nào, đành ra một đạo chiếu chỉ phong cho Bình là Đại Nguyên soái thống lĩnh toàn bộ Hải, Lục, Không quân trên phạm vi toàn quốc. Từ nay phàm là người Campuchia đều phải tuân theo mệnh lệnh của Đại Nguyên soái Phạm Tất Bình.
Bình ngửa mặt lên trời, cười ha hả.
Gã, một thằng cha người Việt Nam thất học, không biết một tí ngoại ngữ nào, lại trở thành Thư ký Liên bang Đông Dương, Đại Nguyên soái Campuchia, phò mã của vua Monvivong và là chồng của mẹ con Hoàng hậu Achariya.
Đây đã là Tột đỉnh vinh quang chưa? Không! Với con người chất chứa tham vọng như Bình, nó vẫn chỉ là sự khởi đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tột đỉnh giàu sang |
Tác giả | Final |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/12/2024 11:55 (GMT+7) |