Thiệt tình con nhỏ làm tôi hơi bị ngại. Tính tôi không hay nói những điều trái với lương tâm, tuy vậy bị con nhỏ cài vô thế khó, tôi đành mỉm cười:
– Hay mà Mỹ Anh. Em có năng khiếu ghê luôn đó!
Mắt con nhỏ chớp chớp. Nó có vẻ cũng đang được tôi cho chích cho một mũi, nên hổng thèm để ý tới gương mặt đang mắc ói vì nói xạo của tôi. Bà giáo vụ già được thể lại ỏn ẻn:
– Long chắc viết cũng tốt ha, cô thấy mấy người vẽ được thường cũng có tâm hồn nghệ sỹ lắm đó. Con giúp trung tâm vài bài cho phong phú, được không Long?
Tôi mém chút nữa nói:”Con viết truyện sex đăng lên truyensextv2.com còn được, báo tường là cái quái gì?” nhưng nghĩ còn có Mỹ Anh ở đấy nên đành thôi. Tôi cười ngượng nghịu, gãi đầu gãi tai:
– Con viết cũng tạm tạm thôi. Đợt này cũng rảnh nhiều, có gì con thu xếp thời gian sẽ viết sau nha!
Cha giáo vụ già lăn lộn giữa đám nghiện nhiều đã thành tinh, nhìn tôi đầy ẩn ý:
– Thu xếp gì nữa, em với nhỏ Mỹ Anh là hạt nhân của báo trại đợt này rồi. Từ giờ trong thời gian hành chính chịu khó xuống phụ tụi thầy, báo mình có giải thì tụi thầy đâu có để em thiệt thòi đâu!
Tôi cần gì quan tâm mấy cái phần thưởng tầm bậy chứ. Nghe cái vụ lão lôi con nhỏ Mỹ Anh ra làm mồi, tôi biết ngay là cái bẫy nhưng cũng đánh nhắm mắt đưa chân bước vô chứ biết sao giờ! Con nhỏ Mỹ Anh cũng tỏ vẻ không phản đối, con mắt nó nhìn tôi giờ khác hẳn với đám lâu nhâu trong trại. Có lẽ, con nhỏ cũng mắc chứng cận thị, hồi nào tới giờ chưa đứng gần tôi bao giờ nên nó chưa phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong tôi!
Nói nhảm một hồi nữa, liếc đồng hồ đã tới giờ cơm. Cha giáo vụ “khôn hơn nghiện” lại ném cho tôi một quả ân tình nữa:
– Tới giờ cơm rồi đó, 2 đứa đi ăn cơm đi kẻo đói! Mai lại qua đây nha!
Nghe cái từ “2 đứa” thân thiết gì đâu. Tôi thiệt lòng muốn nhào vô ôm lão giáo vụ già quá xá, nhưng sợ con nhỏ có hiểu lầm về giới tính của mình nên đành bỏ. Tôi quay qua con nhỏ, nói bằng một giọng hết sức tự tin:
– Vậy mình xuống ăn cơm nha Mỹ Anh!
Con nhỏ đáp lời tôi nhẹ nhàng hết sức:
– Dạ.
Con người tôi bản chất vô cùng thiện lương và hòa nhã, nên chưa khi nào tôi trải qua cái cảnh có nhiều ánh mắt căm thù xen lẫn ghen tị chiếu vô mình như lúc tôi cùng con nhỏ đi xuống nhà ăn. Địa chấn à nha! Nguyên đám đang ăn cơm bỏ bo ra dòm lom lom, đám beo ăn cả hòm tôn cũng ngừng tán chuyện, nhìn chằm chặp. Trong một khoảnh khắc đó, tôi cứ thấy như mình là Brad Pitt và con nhỏ chính là Angelina Jolie, còn cái trại nhỏ xíu này chính là nhà hát Kodak của Hoa Kỳ vậy. Tôi làm mặt tỉnh bơ, dù trong lòng âm thầm sung sướng.
Con nhỏ làm như cũng khoái nhìn mấy cái cặp mắt muốn lòi ra của đám dê xồm, ra tới chỗ để cơm còn chịu khó bới cơm vô bo cho cả 2 đứa. Lấy cơm xong, nhỏ quay qua tôi hỏi nhỏ:
– Mình qua đâu ngồi ăn anh?
Tôi nghe mấy lời của nhỏ, cái bụng muốn no luôn chứ sức mấy mà ăn uống nữa, nhưng cơ hội như vậy mà bỏ lỡ thiệt không xứng đáng làm người. Tôi ngó một hồi, thấy cha nội Ngọc thể hình đã ngồi ung dung ở một bàn, bên cạnh còn vài ghế trống, chắc chừa sẵn cho tôi. Tôi giục nhỏ:
– Qua chỗ cha nội ốm nhách kia ăn đi em. Chỗ đó còn trống đó.
Mắt con nhỏ thoáng ngạc nhiên:
– Ủa anh quen ổng hả? Em nghe mấy bà trong phòng nói ổng dữ lắm đó!
Tôi cười khổ. Sao lão này mang tiếng ác dữ vậy hả trời.
– Đâu có đâu, ổng hiền khô mà. Ổng ăn chung mâm với anh đó!
Mặt con nhỏ lại hiện ra vẻ ngưỡng mộ à nha. Nói cho cùng, với bất kể một thành phần nào vô trại, nhìn thấy đám du đãng có số má cũng như nhìn thấy chính quyền vậy. Không có chút muốn thân cận và gần gũi mới là chuyện lạ.
Tôi cùng con nhỏ bưng bo cơm về phía lão Ngọc, mấy ánh mắt thù hận cũng nhanh chóng trở thành xuôi xị. Lão du đãng mắc dịch vẫn làm cái mặt tỉnh bơ, dù trong lòng lão tôi đoán cũng đang âm thầm ghen tị. Tôi kéo cái ghế cho con nhỏ:
– Em ngồi xuống đây nè Mỹ Anh!
Lão già dịch nhìn tôi cười nham hiểm. Chuẩn bị có vụ chọc quê nữa à nha. Y như rằng, lão làm cái mặt buồn, kêu con nhỏ:
– Em làm anh buồn quá. Hồi nào tới giờ, chưa khi nào thằng quỷ này kéo ghế cho anh ngồi hết!
Con nhỏ cười hích hích. Tôi làm bộ bơ bơ, cắm cúi ăn. Lão Ngọc thấy chưa đã, dòm vô bo tôi, la:
– Trời đất ơi hôm nay ăn kiêng hả Long? Mọi bữa mày ăn nhiều như heo luôn, sao hôm nay ăn có một nhúm cơm vậy?
Mặt tôi quê đần. Cái lão này thiệt tình… không biết đâu là điểm dừng hết trơn. Thấy cái mặt quê của tôi, lão coi bộ hả dạ, cười he he vài tiếng, bưng bo cơm qua chỗ khác, kêu:
– 2 đứa ngồi ăn tự nhiên đi, anh no rồi. Hễ khi nào nhìn mấy cái mặt ấm ức, tự dưng lại chán ăn cơm!
Mãi từ khi ngồi xuống tới giờ, lão quỷ này mới nói được một câu …. giống tiếng người đó nha. Con nhỏ đưa mắt nhìn tôi, cười khúc khích:
– Ổng vui tính quá ha. Mà có vẻ thân anh dữ!
Tôi cũng cười nhe:
– Lão đó đang bị hồi teen đó em. Đàn bà có hồi xuân, lão thì có hồi teen.
Con nhỏ trề môi:
– Anh cũng rành mấy vụ đó quá nha.
Nói không phải khoe, ngoài đẹp trai ra, tôi nói chuyện với gái cũng có nghề chứ bộ. Nhứt là ba cái vụ nắm được tâm lý đàn bà, thời đó đã 24 tuổi nên tôi rành một cây. Tôi ngó qua con nhỏ này cũng sơ sơ hiểu: nó không khoái tụi du đãng bặm trợn, không khoái tụi dê già nói năng cợt nhả. Gu của con nhỏ này là kiểu trí thức, đẹp trai, ăn nói có duyên, đại loại như … tôi đó.
Mà tiếp xúc với con nhỏ một chút, tôi thấy mấy lời đồn về nó coi bộ đúng à nha. Con nhỏ hình như không có chơi hàng thiệt. Đám beo trong trường trại đốt thuốc như tàu hỏa, mỗi bận tụi nó ăn cơm xong ngồi túm năm tụm ba, khói bốc lên như có hỏa hoạn. Con nhỏ này thì mùi thuốc lá nó còn ghét, nói chi ba cái vụ phì phèo. Còn cái nữa, con nhỏ này ba má nó chắc nhà có xưởng in tiền, ngồi cạnh nó lại thấy thoang thoảng mùi Hermes Kelly mới ghê! Ba cái thứ nước hoa đó ở ngoài xài cũng không phải đại gia gì lắm, nhưng lọt vô trong này cứ đem giá tiền nhân lên cỡ gấp 10. Thứ nhất nó là lọ bằng thủy tinh, thứ này bị cấm ngặt vì sợ tụi nó đập miểng ra tự tử hoặc làm ba vụ tầm bậy gì đó, thứ 2 là trại chỉ cho phép xài những đồ căng tin bán. Căng tin của trại này cũng chưa phải là Diamond Plaza mà có cả Hermes lẫn Burberry!
Ngó kiểu nó ăn cũng thấy mắc cười. Cầm cái muỗng gảy hạt một, ăn một miếng lại chiêu một ngụm nước coi bộ nuốt không vô. Tôi ăn xong từ lâu lắc rồi mà nó vẫn còn nguyên nửa bo cơm. Con nhỏ này ở nhà dám có người đút cho ăn lắm!
– Cơm bữa nay khó ăn quá anh ơi!
Con nhỏ ỏn ẻn. Không ăn cơm thì ăn đồ đặt ngoài, trời đất cái vụ này dễ ẹt. Tôi mau mắn kêu:
– Vậy bỏ đi, anh qua đặt đồ ăn tối, họ đem từ ngoài vô chắc dễ ăn hơn em ha. Tối anh kêu anh Ngọc xuống rồi mọi người cùng ăn cho vui. Trước giờ có 2 anh em nên cũng làm biếng ăn lắm.
Con nhỏ đúng dạng chán cơm thèm phở nha, nghe vậy cái mặt tươi hẳn:
– Vậy để em qua đặt. Ai lại để anh làm, kì lắm!
– Kì gì đâu, anh mời em một hôm không được hả? Bộ nhìn tướng anh keo dữ vậy sao?
Con nhỏ Mỹ Anh lại ỏn ẻn cười:
– Một bữa thì không có sao, nhưng nhiều bữa thì sao?
Con nhỏ hỏi một câu khiến tôi sung sướng tới rụng rời. Không lẽ con nhỏ tính “góp gạo thổi cơm chung” với tôi đây trời? Chẳng cần tôi trả lời, con nhỏ bồi tiếp:
– Từ mai em qua sống cùng với anh và anh Ngọc, được không? Ở một mình buồn dữ lắm, em không hợp với mấy người đó!
Tôi gật đầu như cái máy:
– Được chớ, được chớ! Bên anh có mỗi anh với ông Ngọc, thêm em vào là vừa tròn luôn!
Quýnh quá nên tôi cũng quên hổng ai gọi số 3 là tròn hết trơn. Con nhỏ lại chúm chím cười:
– Vậy có phiền anh Ngọc không anh? Ảnh có chịu không?
Tôi tính kêu “Không chịu anh táng vô mỏ lão đó”, có điều sợ con nhỏ hớt lẻo với lão thì không ổn, đành trả lời:
– Trời đất, ổng thương anh như em út vậy, mà tính dễ chịu lắm em ơi. Đừng nghe người ta nói ba cái vụ tầm bậy về ổng, em sống cạnh ổng em chịu liền.
Con nhỏ coi bộ vui vẻ dữ. Nó bưng cái bo cơm lên, tiện tay với luôn lấy cái bo không của tôi, kêu:
– Vậy em về phòng tắm xíu, lát mình gặp nha!
Hẹn hò sao đây trời! Tôi nghe trong lòng mát rượi. Cảm giác dễ chịu len lỏi tới từng thớ thịt. Tôi chạy lại căng tin, la:
– Bữa tối có gì ngon đặt cho anh mỗi phần 2 suất!
Tôi bước vô phòng mà thấy người nhẹ như đang bay bay vậy. Tuy nhiên tôi hạ cánh cái rụp khi thấy ánh mắt nham hiểm của lão Ngọc đang chằm chặp nhìn vô tôi, cái miệng đang nhếch ra đầy khoái trá. Tôi làm mặt tỉnh, tính bơ lão leo lên giường nằm chút thì lão lò dò bước ra, leo lên giường tôi, ngó tôi thêm một chặp. Chịu không nổi, tôi la:
– Anh giỡn hoài vậy, làm em quê quá trời quê!
Lão gật gù:
– Có gì đâu, anh đùa tí ấy mà. Mà thằng này cũng buồn cười, sao đi ăn với con nhỏ mà để mặt mũi lem nhem thế? Đi rửa mặt đi nhóc!
Tôi chưng hửng. Bộ mặt tôi có dính gì thật sao. Thò mặt vô cái gương, thấy mặt láng o như da em bé, đâu thấy gì đâu? Lão quỷ già cười hinh hích, kêu:
– Mặt mày có nguyên hàng chữ: điên cuồng vì gái, khờ dại vì beo đó nhóc!
Tôi quê tới cực điểm, uất ức bỏ đi tắm, kệ xác lão cười khoái trá đằng sau. Tôi nghi ngờ lắm à nha, giang hồ có số đâu ai bỉ ổi như vậy chứ! Lão này hàng lởm chắc luôn.
Tới bữa tối, tôi chải chuốt bóng láng, diện bộ đồ trại mới cóng, dắt theo lão quỷ chuyên chọc quê theo, mặc cho lão kêu còn no lắm. Con nhỏ cũng đã đợi dưới từ khi nào, xí một cái bàn ngay chỗ đẹp. Con nhỏ làm như cũng chịu khó làm đỏm hơn mọi khi nha, cái mắt còn kẻ mascara, mặt trang điểm nhẹ nhàng. Le ve có mấy bóng dê xồm đang vòng vòng quanh bàn con nhỏ, thấy lão Ngọc và tôi xuống lập tức biến mất không dấu vết. Tôi để lão Ngọc ngồi đó, đi cùng con nhỏ ra bưng đồ ăn, vừa đi vừa thầm sợ hãi không biết lát nữa lão quỷ kia sẽ nghĩ ra trò gì.
Mà cái mặt lão coi bộ đang làm nét trầm lắm à nha. Nhưng cái kiểu nghiêm túc như vậy, đảm bảo là đang ủ mưu luôn. Y như rằng, tôi và con nhỏ bưng mấy đĩa cá tai tượng chiên xù qua bàn, lão làm bộ ngửi hít một hồi, kêu với con nhỏ:
– Anh cảm ơn em nhé Mỹ Anh!
Con nhỏ ngơ ngác:
– Ủa cảm ơn em gì vậy anh Ngọc?
Lão làm mặt nghiêm trọng, nói tỉnh bơ:
– Không có em sức mấy thằng quỷ mua đồ ngon thế này cho anh ăn!
Tôi cũng thiếu điều muốn quỳ lạy lão luôn. Sao giang hồ có số lại có thứ trơ trẽn như vầy hả trời? Tôi đau khổ ngồi xuống, mặc kệ con nhỏ đang ngoác miệng ra cười hưởng ứng. Tôi gắp vô chén lão đầy nhóc, la:
– Vậy từ mai tối nào em cũng đặt đồ, được chưa!
Lão cười ha hả nhưng nhìn cái mặt ớn thấy rõ. Lão ăn ít như mèo vậy, bị tôi gắp vô đầy nhóc một chén chắc ráng ăn xong cũng mệt xỉu luôn. Cho lão chừa cái tật thích chọc quê tôi đi. Bữa tối, nhờ ba cái vụ chọc quê đi lại giữa tôi và lão, không khí cũng vui vẻ và thân thiện hẳn. Con nhỏ cười nói líu ríu nhưng rất ngoan và lễ phép, lão cũng có vẻ ưa. Nghe tôi kêu từ mai con nhỏ qua mâm ăn cùng, lão đồng ý cái rụp:
– Trời, mày chủ mâm còn hỏi anh chi. Lỡ anh không chịu mày đuổi anh khỏi mâm, mai mốt ai mua cá chiên xù cho mà ăn?
Câu này của lão cũng có chọc quê tôi xíu, nhưng tôi không để bụng. Cái chuyện từ mai con nhỏ sẽ ăn cùng, sinh hoạt cùng khiến tôi vui tới mức không thèm chấp lão. Chấp gì mấy lão già rảnh việc.
Thiệt tình, có lẽ tôi đã tìm ra mục đích sống của mình trong cái trại chán ngấy này. Như tôi đã nói, khi ở trong một hoàn cảnh đặc biệt và tù túng như nơi tôi đang ở, mọi thứ cảm xúc, cảm giác sẽ đổi thay nhiều lắm. Thời điểm đó, tôi đã 24 tuổi – cái độ tuổi không còn nhỏ nhít gì để mà nhung nhớ vấn vương như thời mới lớn, vậy mà con nhỏ vẫn đem lại cho tôi những cảm xúc y chang vậy. Một phần, có lẽ do cả tôi và con nhỏ đều hẫng hụt trong môi trường mới, một phần nữa là bởi tôi và nhỏ không hề giống với bất kỳ ai ở nơi này. Tụi tôi đều không nghiện. Thứ tình cảm tôi và con nhỏ dành cho nhau hệt như một cặp đôi ở ngoài đời: không tính toán, không đổi chác hay dựa dẫm. Đến với nhau bởi chính sức hấp dẫn của mỗi con người.
Tôi sáng nào cũng dậy sớm thiệt sớm, lao vô đánh răng rửa mặt tút tát lại nhan sắc để chút ra sân thể dục gặp nhỏ. Tôi khoái nhìn con nhỏ buổi sáng mới ngủ dậy: cái mặt ngái ngủ luôn ngượng nghịu không chịu cho tôi ngó vô, cái tướng tập thể dục như mơ ngủ, thi thoảng lại ngáp dài, nhìn trẻ con hết sức. Mà không phải mình tôi thấy nhỏ tập thể dục dễ thương nha – xung quanh tôi nghe tiếng nuốt nước miếng quá trời vọng ra từ đám dê xồm. Mà tôi cũng chẳng thèm để ý, cho tụi nó ngộ độc nước miếng chết luôn. Có lão du đãng đang nằm ngủ chèo queo trong phòng không bao giờ biết tập thể dục – có cho kẹo tụi nó cũng chẳng bao giờ dám rớ vô con nhỏ của tôi.
Buổi tối là quãng thời gian vàng trong trại. Quanh cái vườn hoa nhỏ sắp một hàng ghế đá dài, từng cặp từng cặp ngồi vô trò chuyện hệt như ở ngoài đời. Nếu có khác, chỉ là cảnh cặp nào cặp nấy không mặc hàng hiệu gì hết trơn mà chỉ mặc nguyên … bộ đồ của trại. Hơn nữa, cặp nào cặp nấy ngồi nghiêm chỉnh như thể đang bàn chuyện chiến tranh Iraq hoặc giá dầu mỏ tại Lybia, chẳng có ôm hôn hay nắm tay gì hết trơn hết trọi. Không phải tại họ lịch sự hay giữ ý, sức mấy mà giữ. Căn bản chỉ tại cái trại này ra quy định rõ ràng: nắm tay – gọi ra cảnh cáo. Ôm hôn – quét trại 1 tuần. Sờ soạng – lao động 1 tháng. Đụ – vô kỷ luật nằm chơi. Mấy cái vụ này vì thế mà căng thẳng thấy ớn. Phạt chỉ là chuyện nhỏ, quét trại cũng là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng hơn là một cái vụ nữa: tự kiểm trước trại. Tôi còn nhớ cảnh một thằng nhóc ác mặt mũi đỏ tưng bừng đứng trước trại lắp bắp vô micro: “Tôi tên là ABC, tuần rồi tôi có vi phạm kỷ luật của trại, có hành động vượt mức cho phép với học viên XYZ” Nguyên một đám phía dưới cười rầm rầm, hú hét quá trời: “Bóp dzú nói đại là bóp dzú đi, làm bộ cái gì nữa” Thằng nhỏ muốn độn thổ luôn. Tôi nhìn cái cảnh đó mà cũng thấy chết khiếp.
Có điều, sợ thì sợ mà ham thì vẫn cứ ham. Có một con nhỏ đẹp thiệt đẹp trong tay nhưng chỉ suốt ngày lôi ra ngắm và … ăn cơm cùng, có gì đau khổ hơn thế nữa? Con nhỏ cũng khoái tôi và không phải dạng cổ hủ hay trinh liệt gì cho cam, nhưng nó vẫn là đứa trẻ con. Nó ngại và sợ ba cái vụ bêu riếu kia dữ dội. Bởi vậy, thi thoảng tôi chỉ có thể nắm tay con nhỏ, lắc nhè nhẹ như thầm nói: “Anh khổ quá Mỹ Anh ơi! Bao thương nhớ về em toàn gởi qua đôi tay này hết”
Quanh trại nuôi lắm bảo vệ quá trời. Nhà ăn có, sân bóng có, vườn hoa có, duy nhất có toilet thì không – nhưng chỗ đó làm sao dắt con nhỏ vào được hả trời. Cái khó ló cái khôn, sau nhiều đêm gác tay lên trán suy nghĩ muốn bể cái đầu, rốt cuộc tôi cũng tìm ra một lối thoát cho cái cảnh tăm tối hiện giờ. Không phải thủ dâm đâu nha – mấy bạn đừng nghĩ bậy. Tôi nghĩ ra một cách ít nhất có thể chạm vô người con nhỏ.
Quãng thời gian đó, tôi và con nhỏ vẫn “công tác” tại phòng giáo vụ đều đều. Ngặt nỗi, phòng giáo vụ tuy không có bảo vệ nhưng có nguyên đám giáo vụ cũng đâu có khác. Chỉ có điều, thứ 7 hoặc chủ nhật, họ về bớt, chỉ có vài người ở lại. Tôi quyết định sẽ hạ độc thủ với một người được nhắm sẵn. Không phải giết người đâu nha, tôi chỉ đi… năn nỉ thôi.
– Thầy nè, thứ 7 thầy có trực ở phòng giáo vụ không?
Tôi bám tay lão giáo vụ thành tinh hồi nào, hỏi bằng một giọng hết sức chân thành. Lão quay lại, ngẫm nghĩ:
– Ừ, thứ 7 chắc thầy có mặt đó, có chuyện gì không em?
Tôi dù sao cũng đang là hạt nhân của báo chứ bộ – cách nói chuyện của lão cũng mềm mỏng hẳn. Tôi trả lời lão bằng một thứ giọng đầy tinh thần trách nhiệm:
– Không có gì đâu thầy. Tại em muốn hoàn thành nốt phần vẽ, sợ để tới sát ngày gấp quá làm ẩu sẽ không được đẹp.
Lão gật gù:
– Em trách nhiệm quá đi. Được mà, chỉ có 2 thầy trò mình thì thoải mái, em cứ tới gọi cửa thầy là được.
Tôi nản tới mức muốn xoay người đá cầu vồng trúng cần cổ lão luôn, có điều đây là lúc năn nỉ chứ không phải dùng bạo lực:
– Mình em làm cũng được thôi thầy, nhưng tô màu hoặc làm việc lặt vặt, em kêu Mỹ Anh vô giúp một tay được không thầy?
Lão thở dài. Cái mặt quái đản hiện ra rõ một hàng chữ “Bố biết thừa mày muốn gì rồi”.
– Việc này có chút rắc rối đó em. Mình em vào không sao, có thêm học viên nữ, mà 2 đứa lại đang cặp kè, thầy sợ có người nói sau lưng là bao che này nọ, mất công giải thích lắm!
Mặt tôi đường đường chính khí, hiên ngang ngắt lời lão:
– Trời đất, thầy nghĩ gì kì cục vậy. Em là em lo cho công việc thôi, sao thầy lại có thể nghi ngờ em vậy? Em với nhỏ Mỹ Anh như anh em vậy đó, thầy hiểu lầm hết trơn!
Lão lại dòm tôi một cái nữa, mặt vẫn hiện ra dòng chữ “Định lừa bố à con, xưa như Diễm rồi”, thở dài:
– Vậy thầy cũng ráng nói với mấy người bảo vệ vậy. Em làm cho tốt nha, đừng để phụ lòng thầy.
Lão vừa ngoảnh mặt quay đi, tôi rút ngay trong túi ra bao thuốc, tóm lấy tay lão:
– Em cảm ơn thầy. Nhà mới gửi vô bao thuốc thơm, thầy cầm hút đỡ đi. Trời ơi sao thầy không cầm? Em quý thầy như cha chú em mới tặng thầy, chớ đâu phải chuyện gì đâu. Thầy không cầm tức là coi thường em đó!
Lão cũng đành cầm lấy. Tôi cũng hồi hộp ra trò. Trong bao thuốc dở có kẹp 2 tờ 500k, lão chịu nhận thì cũng đỡ quá. Tim tôi đập lô tô một hồi, mãi không nghe loa gọi lên giáo vụ hay thấy lão đập phòng lôi ra trả tiền và mắng cho một trận. Tới giờ cơm trưa, tôi lò dò xuống, ra căng tin mua lon nước, rón rén bước ra chỗ lão đang ngồi ăn:
– Dạ, em mời thầy uống nước.
Lão quỷ thành tinh gật gù, kêu tôi để xuống bàn. Đoạn rút trong túi ra bao thuốc, móc một điếu châm lửa hút phì phèo:
– Thuốc này ngon dữ ha Long?
Đa số mọi lúc tôi rất thông minh, nhưng đôi khi cũng trở nên ngu đột xuất. Có điều, rất may mắn là tôi đã kịp phát hiện cái ngu của mình trước khi nó gây hậu quả. Cái ngu ấy rất hiểm – và nếu tôi không kịp thời phát giác, chưa biết có chuyện gì xảy ra nữa. Tôi vừa mới phát hiện ra, mình lanh chanh đi kiếm chỗ đáp, hối lộ giáo vụ xong xuôi hết trơn rồi nhưng … quên chưa có tỏ tình với con nhỏ Mỹ Anh!
Thiệt tình, ai cũng nghĩ tôi và con nhỏ chính là một cặp. Tôi cũng nghĩ vậy, con nhỏ hẳn cũng nghĩ vậy luôn. Có điều, chỉ là 2 đứa để ở trong lòng chứ không đứa nào chịu nói ra hết trơn. Ngày ngày ăn cơm chung, tối tới ra ghế đá ngồi chung, ăn tiêu xài phiếu chung tôi không thấy ngại, nhưng cái vụ đụ chung này khác à nha. Con nhỏ dứt khoát không thể làm cái vụ đụ kiểu tàu tốc hành như mấy con beo khác được, mà kể cả có tôi cũng không muốn vậy. Tôi không nghĩ lần đầu của tôi và con nhỏ lại diễn ra như cuộc thi điền kinh, nếu vậy thà tôi tự xử còn dễ chịu hơn. Thề luôn đó.
Tối hôm đó, tôi kêu con nhỏ Mỹ Anh ra ghế đá ngồi. Chuyện này đối với tôi và con nhỏ bình thường như ăn cơm vậy, tối nào tôi và nhỏ cũng ra ngồi nói chuyện tới giờ ngủ mới chịu thôi. Bữa nay, tụi tôi coi văn nghệ. Văn nghệ của trại đêm nào cũng có hết trơn: mỗi đứa vác theo cái ghế nhựa ra sân bóng chuyền ngồi, một đứa biết đàn, một đứa gõ bo, một ca sỹ cỡ hát rong, vậy là thành một liveshow đúng chất trường trại. Lão Ngọc nhà tôi chơi được đàn, có chất giọng bừa bựa rất hợp với mấy bản nhạc tù, nhạc trại. Bài tủ của lão không có tựa đề, tôi nhớ mỗi câu duy nhất lão hay gân cổ lên cả: “Dù anh, có là con se sẻ hay là con đại bàng. Vẫn là chồng của em. Dù anh, có là tên quái xế hay là tên giựt đồ….” đại loại vậy. Con nhỏ có vẻ khoái dữ, mắt híp lại cười rồi vỗ tay. Lão Ngọc cũng ưa nịnh, thấy con nhỏ khoái vậy lại ráng gân cổ lên ca mấy bài lâm li bi đát. Phải nói thêm là trại này cấm tiệt hát nhạc chế, nhạc tù, tuy nhiên quy định chỉ áp dụng với đám học viên. Đối với những thành phần như lão Ngọc, bảo vệ cũng áp dụng quy tắc ba không: Không nghe, không thấy và … không dám.
Tôi ngồi ngả lưng ra ghế, con nhỏ ngồi sau, cái cằm tựa vô vai tôi nghe ấm sực. Vài sợi tóc con nhỏ lòa xòa bay vô mặt tôi, cảm giác thanh thản kì lạ. Giữa một không gian rộng rãi, phía trên là bầu trời đầy sao, tai nghe nhạc tù, phía sau là con nhỏ ghệ đẹp như mơ, bên mũi nghe mùi hương Hermes Kelly nồng nàn quyến rũ. Khung cảnh hệt như đang ở trong resort 5 sao, chỉ khác mỗi cái tôi đang mặc đồ trại và lát nữa, nhu cầu sinh lý nếu có phát sinh cũng chỉ có thể giải quyết bằng tay. Nhưng vậy cũng là quá đủ cho một đứa học viên cai nghiện, nếu không có vụ mấy con bảo vệ nữ thi thoảng lại xáp vô, kéo cằm con nhỏ ra khỏi vai tôi. Bực gì đâu!
Lão Ngọc chuẩn bị hát đến đoạn “vô bi” gì đó, tôi kéo con nhỏ dậy. Lão này cũng kì cục, phép lịch sự tối thiểu với phụ nữ cũng không có, trước mặt nguyên đám nữ lại hát mấy thứ “vô bi, vô kiếm”. Con nhỏ tính tò mò lại kêu tôi vô bi thử thì héo hon đời trai trẻ. Tôi dắt nhỏ ra cái ghế đá sát hòn non bộ. Không khí buổi đêm lành lạnh, trong lành. Con nhỏ nhảy chân sáo lóc chóc theo tôi, hát nho nhỏ. Tôi bỗng thấy trong lòng bình yên quá đỗi. Giữa cái khung cảnh thiếu tự do, thiếu mọi thứ này, tôi vẫn có cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi ở gần con nhỏ. Sức mạnh tình yêu quả thật có thể chắp cho người ta đôi cánh bay lên trên mọi khó khăn. Có điều, tình dục có khi còn mạnh hơn cả tình yêu – tôi hăm hở nghĩ vậy.
Con nhỏ ngồi lên ghế đá, vuốt vuốt lỗ tai tôi. Con nhỏ có một thói quen rất kì cục, nó khoái sờ tai tôi – hễ cứ nói chuyện là cái tay lại đưa ra. Riết rồi tôi cũng quen, nói chuyện với nhỏ mà thấy tai không có tay nó sờ vô lại thấy thiêu thiếu điều gì đó. Dù rằng đôi lúc tôi thật sự muốn nói với nó rằng: Mỹ Anh, thật ra trên người anh còn có chỗ khác, khi em sờ cả 2 chúng ta đều sướng, tuy nhiên nghĩ nói vậy sẽ hơi phô nên tôi bỏ. Tôi yên lặng nhìn vô khuôn mặt nó. Tôi thích cái vẻ thơ ngây, khờ khờ và trẻ con của con nhỏ, thích cái kiểu nó cười híp mắt, cái mũi nhăn nhăn như đang chọc quê tôi. Giờ, cái gương mặt đó đang nhìn vô tôi chăm chú:
– Ủa sao bữa nay anh lạ vậy anh Long? Mặt nghiêm nhìn thấy ghê quá vậy?
Tôi chuẩn bị cho mình đủ thứ để nói với con nhỏ từ khi ở trong phòng, nhưng sao khi đối mặt với con nhỏ tôi lại quên mất tiêu. Nó thấy tôi á khẩu chẳng nói được điều gì, lại càng tò mò dữ:
– Anh có chuyện gì hả? Nói em nghe coi!
Rồi, đã nhớ ra một chuyện. Tôi làm mặt khổ, nói bằng một giọng hết sức suy tư:
– Mỹ Anh nè, mai mốt ra ngoài không biết tụi mình như thế nào ha!
Con nhỏ cũng làm bộ suy nghĩ một chút:
– Em cũng hổng biết nữa. Chắc em đi học, còn anh Long lại đi làm ha!
Thiệt tình con nhỏ láu táu hết sức. Ý tôi muốn hỏi nó mai mốt tôi với nhỏ ra ngoài, tình cảm của tụi tôi sẽ thế nào, ai dè con nhỏ trả lời trớt quớt. Tôi đành hỏi tiếp:
– Ra ngoài rồi, em có nhớ anh không Mỹ Anh?
Tưởng nó nghĩ lâu lắc, ai dè nó trả lời cái roẹt:
– Bộ em mắc bệnh đãng trí hay sao chớ? Kể cả chục năm sau em vẫn nhớ anh, cả anh Ngọc nữa!
Tôi muốn té ghế quá. Nói nhớ tôi được rồi, thêm cha già dịch vào làm chi? Con nhỏ làm tôi mất hứng quá trời, đầu óc chẳng nghĩ thêm được gì sáng tạo hết trơn hết trọi, đành bồi thêm một câu lãng xẹt:
– Anh cũng vậy. Anh cũng nhớ Mỹ Anh lâu thiệt lâu nha!
Con nhỏ tủm tỉm cười:
– Bộ anh tính quên em luôn hả?
– Anh quên em sao được! – Tôi thở dài sườn sượt.
– Đúng rồi đó, anh quên em sớm vậy dám anh bị mất trí lắm đó nha.
“Mày mới là mất trí đó con nhỏ ác” – Tôi tính nói vậy mà can đảm đi đâu mất hết trơn hết trọi. Không nghĩ rằng nói lời tỏ tình với con nhỏ này khó khăn dữ vậy. Nhưng tôi vẫn không hết kiên nhẫn với con nhỏ tài lanh.
– Mỹ Anh nè, thời gian em sống cạnh anh, em thấy vui không?
Con nhỏ cười re, mắt nó ánh lên niềm vui rõ rệt.
– Vui mà. Trước khi em gặp anh với anh Ngọc, nhiều lúc em chỉ muốn tự tử cho xong. Giờ em thấy ngày nào cũng vui vẻ hết trơn, mà thời gian qua lẹ nữa, không lâu lắc như mấy hồi mới vào đâu!
Tôi lại thở dài (ngày này ngày gì thở dài nhiều quá xá). Sao con nhỏ này cứ đeo cứng tôi và cha già dịch kia vào chung một chỗ vậy trời.
– Vậy tốt rồi, thấy em vui anh cũng vui lắm đó. Anh cũng giống em vậy, mấy bữa mới vô anh buồn muốn khóc luôn. Giờ lại thấy bình yên và thoải mái, có khi anh còn nghĩ giá mà cứ như thế này mãi, anh cũng chịu được đó em.
Ý tứ tôi rõ ràng như 1 + 1 = 2, nhưng sao bữa nay con nhỏ ăn nhầm cái gì trở thành ngu đột xuất. Nó dòm dòm tôi lạ lẫm:
– Anh bị sao mà mong ở lại đây hoài vậy? Người ta muốn về không được, có mình anh muốn ở lại, sao lạ quá vậy!
Lòng kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có giới hạn. Tôi chán nản ngả người ra sau ghế, thở dài cả cây số. Con nhỏ thấy tôi không nói gì, cũng ngồi im re. Tôi bất mãn tới tột đỉnh, tính gom hết can đảm làm một chiêu quyết định: quay qua nói với con nhỏ câu cũ rích: Anh yêu em. Dù nó chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh bây giờ nhưng tôi mặc kệ. Khi mà quyết tâm của tôi lên tới đỉnh điểm, khí tụ đan điền chuẩn bị phát ra lời tỏ tình, vừa xoay mặt qua kêu:
– Mỹ Anh…
Con nhỏ làm một câu khiến công lực tôi tản mát hết trơn:
– Ui, đang im lặng tự dưng gọi một tiếng làm em giật mình nha!
Tôi chán nản tới tột độ, ngước đôi mắt bất lực nhìn chằm chằm vô nhỏ. Con nhỏ bị ánh mắt giết người của tôi làm cho bối rối. Nó dè dặt hỏi:
– Anh kêu em gì đó?
Tôi gằn từng tiếng một:
– Anh … về … đi …. ngủ …. đây!
Câu nói vừa ra khỏi miệng, tôi hối hận tới mức muốn tự vả vô mặt mình một cái tóe lửa, nhưng rất may kịp thời kiểm soát được bản thân. Tính đứng dậy lủi thủi ra về trong tâm trạng thất vọng tới não nề, tôi bỗng thấy chéo áo mình vướng vướng. Quay lại nhìn, con nhỏ đang nắm chéo áo tôi giật giật, miệng cười tủm tỉm.
– Anh ngồi đây em nói cho nghe nè, đồ khờ!
Quên nói cho các bạn nghe, biệt hiệu trong đó của tôi là “khờ”. Chắc tụi nó ghen ăn tức ở đặt cái biệt danh dễ quê vậy thôi, chứ tôi thông minh một cục xài không có hết luôn, sức mấy mà khờ. Con nhỏ cũng khoái gọi tôi vậy, mặc cho tôi làm mặt giận. Nhưng giờ tôi chẳng có cái tâm trí nào mà giận nhỏ, tôi đang chán nản muốn trốn trại đây. Tôi đặt mình xuống ghế cái phịch, hệt như con robot vậy!
Con nhỏ vẫn cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt nó nhìn tôi thật dịu dàng:
– Khờ quá đi, em biết thừa anh muốn nói gì rồi. Người ta chọc anh đó. Cái đồ bày đặt!
Trong giây lát, tôi chợt nhận ra trí thông minh của mình tệ hại hơn tôi tưởng. Nhưng con nhỏ không để cho tôi có thời gian dằn vặt. Đôi môi nhỏ thoáng chạm lên môi tôi thật nhẹ, chỉ vừa đủ để hai bờ môi gắn vào nhau và vừa đủ để bảo vệ không ngó thấy. Xen giữa nụ hôn ngọt ngào và thần tốc ấy là câu nói thật nhẹ của con nhỏ, thoảng qua như gió:
– Em yêu anh!
Bọn quản lý trại làm ăn mất dạy quá à nha. Tại sao dưới cái ghế tôi ngồi lại đi lắp dây điện, mà dây điện còn bị hở mới ghê? Tôi nghe như bị điện giật, cảm giác tê dại truyền từ đôi môi ra tới khắp người. Một nụ hôn – không phải nụ hôn đầu, mà có lẽ phải là nụ hôn thứ mấy chục mấy trăm trong cuộc đời chinh chiến tuổi 24, nhưng sao cái cảm giác của nó lúc đó vẫn ngọt ngào và mang thứ hương vị ma mị như thể lần đầu tiên tôi biết môi con gái. Có thể, cái cảm giác phải chờ đợi quá lâu để có được nụ hôn đó đã khiến cho những cảm giác của tôi thăng hoa tới vậy. Tôi như người ngủ mơ, mặc hết mọi thứ, quên luôn cả đây là trại cai nghiện chứ không phải là công viên, đưa tay ra chạm lên má nhỏ. Đôi má con nhỏ thật mịn, thật mềm, đôi mắt con nhỏ đang nhìn tôi đăm đăm, ngập tràn sự hạnh phúc và ấm áp. Tôi muốn cúi xuống để hôn nhỏ thật sâu, thật dịu dàng, giống như cách những đôi tình nhân thực sự. Đôi môi nhỏ cũng đang hướng về phía tôi, chờ đợi…
– 2 anh chị kia, bộ tưởng đây là công viên hả? Làm cái gì đó, muốn tôi đưa lên phòng bảo vệ không?
Thứ âm thanh địa ngục phát ra từ cái miệng chói lói của một em bảo vệ nữ già khiến tôi như đang trong giấc mộng đẹp bị dội nguyên thùng nước đá. Trong giây phút ấy, tôi thực sự muốn mình trở thành Chung Tử Đơn hoặc Lý Liên Kiệt để bay tới đá liên hoàn cước vô cái mỏ vô duyên vừa phát ra thứ tiếng động kinh khủng kia, sau đó ôm nhỏ phá cổng trại, chạy thẳng vô khách sạn. Nhưng cuộc đời đâu phải như mơ, tôi biết vậy và đành xuôi xị:
– La hét cái gì đó, tôi lau hộ nhỏ cái … mạng nhện, có sao không?
Con nhỏ bảo vệ dù IQ có thấp cũng dư biết con nhện không khi nào đi chăng tơ trên má con nhỏ cả, nhưng nó cũng “Xí” một cái lớn thiệt lớn rồi quay mặt đi, buông một câu:
– Lần sau tôi mà tóm được thì đừng có trách nha!
Còn tính cự cãi với nhỏ bảo vệ vô duyên một hồi, nhưng con nhỏ đã bám áo tôi kéo kéo lại:
– Thôi mà anh, họ ăn lương trại họ phải làm vậy thôi mà. Để khi khác đi anh, tụi mình còn nhiều thời gian mà.
Cái giọng con nhỏ dễ thương quá xá. Lửa giận trong lòng tôi biến đâu mất sạch. Tôi gãi gãi đầu, cười trừ:
– Ừ ha, để khi khác đi em.
Con nhỏ nhìn tôi chúm chím cười, tay nắm nhẹ lấy tay tôi:
– Thôi anh về ngủ đi, sắp tới giờ ngủ rồi đó. Đêm nay ngủ ngon nha anh!
Tôi ngồi nhìn theo bóng nhỏ khuất trong cánh cửa phòng. Đêm nay tôi ngủ được mới lạ à nha. Đêm nay là đêm thứ 6 rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hôn nhau trong trại |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/03/2016 10:15 (GMT+7) |