Chuyến đi này vốn là do Dư phó chủ tịch thành phố sắp xếp đi xuống địa phương, nhưng ông bận công vụ bận rộn nên không cách nào nhín chút thời gian tự mình đến hiện trường điều tra, cho nên để cho hai nhân vật đứng đầu cục khoáng sản than đá đi xem quy hoạch khai thác hai cái mỏ than đá, tìm hiểu tình huống địa hình, địa vật của địa phương cùng với thôn dân, để hợp tác xác định mức đền bù tổn thất khi giải tỏa đất đai với dân chúng.
Dù sao khai thác than đá là thị trường phát triển kinh tế mạch máu của TP Du Dương, nếu lúc này hai cái mỏ than kịp thời khai thác, sẽ nhanh hơn thúc đẩy nền kinh tế của TP Du Dương, mới có thể mang lại chiến tích trọng yếu cho các lãnh đạo…
… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyensextv2.com/trieu-duc-tam/
Tuy chỉ có ba người đi, nhưng vì là nhân vật số một, số hai trong cục khoáng sản than đá, nên phân ra ngồi ở trên hai chiếc xe, Lý San San đương nhiên là ngồi ở trên xe Cục trưởng Trương.
Chủ tịch trấn Vương đã đứng ngay giao lộ đường vào trấn Bạch Thủy cùng mấy quan chức ủy ban nghênh đón Trương Ái Linh cùng Vương An Quốc.
Trương Ái Linh với tư cách lãnh đạo từ thành phố Du Dương của cục khoáng sản than đá xuống tới nông thôn thị sát, đối với thịnh tình của Chủ tịch trấn Vương mời đến ủy ban trấn ngồi uống chút trà nàng liền cự tuyệt nói:
– Ông Vương, cũng không cần đâu, để chúng tôi trực tiếp đi tới thôn Tiểu Câu và thôn Hắc Hà nhìn qua một chút, để tìm hiểu tình huống của cư dân, hôm nay tôi xuống đây thực hiện theo nhiệm vụ của phó chủ tịch TP Dư.
Chủ tịch trấn Vương cười tâng bốc nói:
– Cục trưởng Trương cũng không cần vội vàng vậy, trấn Bạch Thủy nơi này hoàn cảnh đường xá khó khăn, hai cái thôn kia cách trấn còn phải hơn nửa giờ lái xe, huống hồ tình hình giao thông rất là kém cỏi, thôi là như thế này, Cục trưởng Trương cùng Phó cục trưởng Vương còn có Lý thư ký, trước hết cứ đến ủy ban trấn ngồi nghỉ ngơi uống chút trà cái đã, tôi sẽ tìm cho các vị lãnh đạo chiếc xe việt dã để thuận tiện đi lại.
Trương Ái Linh sau khi nghe xong, nhìn Vương An Quốc, hỏi:
– Lão Vương, làm sao bây giờ đây?
Vương An Quốc nở nụ cười nói:
– Cục trưởng Trương, tôi nghe theo sự sắp xếp của cô.
Trương Ái Linh quay qua mỉm cười đối với Vương trấn trưởng nói:
– Ông Vương, tôi cùng Phó cục trưởng Vương đành theo sự an bài của ông thôi.
Hai chiếc xe Audi, một trước một sau, chậm rãi chạy đến ủy ban trấn Bạch Thủy dừng lại, Vương trấn trưởng xuống nhanh mở cửa cho Cục trưởng Trương, đón lấy Trương Ái Linh xuống xe, thì ông ta giả vờ lấy cái cùi chỏ tay đụng chạm vào bầu vú mềm mại phồng to của nàng một cái, khi đưa mọi người đến phòng tiếp khách ngồi xuống, chủ tịch trấn bề bộn sắp xếp người bưng trà rót nước mời khách.
Chủ tịch trấn Vương là người khôn khéo, trong nội tâm thầm nghĩ, những lãnh đạo… này từ thành phố xuống, không quan tâm là cơ quan ban ngành nào, tùy tiện trảo một cái thì cũng có thể đè chết chủ tịch trấn nhỏ nhoi này.
Chủ tịch trấn Vương cũng hiểu, cái gọi là lãnh đạo xuống trấn kiểm tra chỉ đạo công tác, thật ra là lái xe đi ra giải sầu, cưỡi ngựa xem hoa một chút, hiện trường cũng không nhất định phải đến, nếu đến thì cũng không nhất định phải xuống xe, chỉ cần chạy quanh đi một vòng nhìn xem là được rồi, cho nên ông ta cũng không vội vàng tại dẫn đám người Cục trưởng Trương đi đến thôn Tiểu Câu và Hải Hà, mà là ngồi xuống, đối với bọn họ nói lời mật ngữ tâng bốc để lấy lòng.
– Cục trưởng Trương, Phó cục trưởng Vương, Lý thư ký, xin mời uống trà.
Chủ tịch trấn Vương khom người, vẻ mặt nịnh hót cười.
Trương Ái Linh nhấp một ngụm trà, nói:
– Ông Vương, hiện tại thành ủy đã hoàn thành công tác đấu thầu đối với mỏ than ở thôn Tiểu Câu và Hải Hà, bước tiếp theo là công tác giải tỏa phá bỏ và dời dân đi nơi khác, tại đây ông đã nhận được văn kiện thông báo chưa?
– Vâng… có nhận được rồi, hiện tại tôi cùng các lãnh đạo trấn đang quan tâm đến chuyện này, nếu hai cái này mỏ than này đưa vào khai thác đối với trấn Bạch Thủy cũng là một việc tạo phúc cho dân chúng.
Chủ tịch trấn Vương gật đầu, còn không quên lấy lòng nói tiếp:
– Mấy vị lãnh đạo bình thường công tác bận rộn như vậy, vậy mà còn có thể nhín chút thời gian tự mình xuống nông thôn, thật sự là vinh hạnh cho nhân dân trấn Bạch Thủy ah.
Trương Ái Linh cười cười, đặt chén trà xuống, nói:
– Chúng tôi cũng là bị phó chủ tịch Dư ủy thác xuống đây, hiện tại phó chủ tịch Dư cũng rất quan tâm đến chuyện này, nêu bảo chúng tôi trực tiếp xuống hai thôn này một chuyến, tìm hiểu nguyện vọng của thôn dân, nhất định phải đem công tác giải tỏa phá bỏ và dời đi làm cho xong, vì sự phát triển kinh tế thành phố Du Dương, để không ảnh hưởng đến việc khai thác mỏ than, trong quá trình phá bỏ và dời đi, không chỉ phải nhanh, mà còn phải cam đoan không xảy ra hiện ra hiện tượng nhiễu loạn, chuyện này báo trước cho chủ tịch Vương dự phòng trước, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng trấn an cho các thôn dân.
– Vâng, lãnh đạo nói đúng lắm, công tác trưng thu đất phá bỏ và dời đi nơi khác, ủy ban trấn Bạch Thủy vừa nhận được văn bản đã lập tức triển khai, gần đây đã có mấy cuộc họp từ ủy ban trấn chủ yếu thảo luận về chuyện này, cam đoan công tác này có thể vừa thuận lợi vừa nhanh hoàn thành, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này, mà ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế TP Du Dương của chúng ta, xin lãnh đạo yên tâm.
Chủ tịch trấn Vương vẻ mặt quả quyết, nói đạo lý rõ ràng.
Vương An Quốc vừa nghe đến mỏ than Tiểu Câu, ông ta liền nghĩ đến mình không mang được quyền khai thác tới tay Cao Hổ Sinh, nên cả người ngồi ở đó ỉu xìu một đống, hút thuốc uống trà, cũng chẳng nói gì, có mặt Cục trưởng Trương ở đây, ông ta cũng không tiện xen vào, chỉ có thể ngồi một bên nghe.
Lý San San bắt gặp Vương An Quốc bình thường luôn có thái độ quan liêu oai vệ, hiện tại ngồi im ngoan ngoãn, nàng cảm thấy buồn cười, Lý San San từ khi biết Triệu Đức Tam bị Vương An Quốc điều đến phòng hậu cần, nàng vẫn muốn tìm cơ hội tiến cử Triệu Đức Tam cho Trương Ái Linh, để cho hắn giúp cho Cục trưởng Trương mưu mẹo có thể phát huy thêm thanh thế, nhưng nàng cũng lại sợ chính mình lắm mồm, nói không khéo ngược lại ngay cả chỗ của mình cũng khó lòng giữ được, cho nên vẫn chưa có dám có ý kiến, dự định sau khi đi thị sát xong, trên đường quay trở lại TP Du Dương sẽ thử thăm dò một chút phản ứng của Cục trưởng Trương về chuyện Triệu Đức Tam.
Tại an trấn nghỉ ngơi hơn một giờ, Trương Ái Linh nói:
– Ông Vương, trà cũng đã uống, nghỉ ngơi cũng khỏe rồi, chúng ta đi đến thôn Tiểu Câu và Hắc Hà đi, nếu không tranh thủ thì trời tối chúng tôi không kịp trở về đâu.
Chủ tịch trấn Vương nói:
– Vâng… để tôi gọi người mang xe đến.
Chủ tịch trấn Vương đi ra ngoài đứng ở trước cửa ủy ban, gọi điện thoại, lập tức thái độ thay đổi, oai phong từ trên cao nhìn xuống nói:
– Ông chủ Trương, trong thành phố có xuống mấy lãnh đạo, phải đi thôn Tiểu Câu cùng thôn Hắc Hà thị sát, ông cho người mang xe đến nhé… đúng, đúng hai chiếc… tranh thủ nhanh lên!
Không quá vài phút, một trước một sau, hai chiếc màu đen Landrover lái đến trước cửa ủy ban trấn.
Trấn Bạch Thủy tuy nói kinh tế còn lạc hậu, là vùng hương trấn nghèo khó cấp quốc gia, nhưng trên thị trấn bởi vì tài nguyên than đá phong phú, địa phương cũng có mấy ông chủ than đá nhỏ, loại xe tốt như thế này toàn bộ trên thị trấn có hơn mười chiếc.
Chủ tịch trấn Vương đi vào phòng tiếp khách, cười nói:
– Cục trưởng Trương, Phó cục trưởng Vương, Lý thư ký, xe cho các vị lãnh đạo chuẩn bị đã xong, xin mời xuất phát.
Trương Ái Linh gật gật đầu, nhấp một miếng trà, để ly xuống, nói:
– Lão Vương, tiểu Lý, đi sớm về sớm, tranh thủ thời gian còn quay trở về.
Ba người đi ra khỏi đại viện ủy ban trấn, đằng sau đi theo một hàng các loại lãnh đạo ủy ban trấn, thanh thế to lớn.
Đi ra cửa, Chủ tịch trấn Vương mở cửa xe, cung kính mời Cục trưởng Trương cùng Phó cục trưởng Vương mỗi người lên một xe trước, tự mình lại dẫn theo hai Phó chủ tịch trấn, sáu người phân ngồi ở trên hai chiếc Landrover, theo gập ghềnh đất đỏ lộ hướng về thôn Hắc Hà cùng Tiểu Câu.
Chủ tịch trấn Vương cùng Phó cục trưởng Vương, hai người ngồi chung trên một chiếc xe, Vương An Quốc cuối cùng cũng đã có cơ hội bày ra một bộ tác phong quan liêu, trên xe vểnh lên chân bắt chéo, đốt điếu thuốc, quay đầu hỏi Chủ tịch trấn Vương:
– Lão Vương, hiện tại cụ thể về việc phá bỏ và dời đi nơi khác ủy ban trấn tiến hành chưa?
– Vẫn chưa xong, ủy ban trấn đang chờ đợi phía trên thông báo, chỉ cần có cái thông báo chính thức, chúng tôi sẽ hiệp trợ phá dỡ.
Vương An Quốc liếc mắt nhìn chủ tịch trấn, nói tiếp:
– Lão Vương, tôi nghe nói con của ông chủ mỏ than Lâm Đại Phát, là Lâm Kiến Dương đang làm bí thư huyện ở đây, có đúng hay không vậy? Hiện tại cha của Lâm Kiến Dương trúng quyền khai thác mỏ than ở thôn Hắc Hà, hắn có nói chuyện với lão Vương chưa vậy?
– Chuyện này chưa có… lãnh đạo yên tâm, mặc kệ là mỏ than Hắc Hà và Tiểu Câu đơn vị nào trúng thầu, chúng tôi đều là đối xử như nhau, ủy ban trấn chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công tác.
Nói là xuống tìm hiểu tình huống của hai thôn, nhưng chỉ là đến thôn Tiểu Câu nhìn một chút, rồi đi đến thôn Hắc Hà nhìn một chút, sáu người ngồi trên xe cũng không có bước chân xuống xe, tổng hợp dừng lại quan sát không đến năm phút đồng hồ, coi như là hiểu rõ… hết tình huống.
Trong lúc đi trên đường, Trương Ái Linh nhận được tin nhắn điện thoại, nàng mở ra xem, đó là phó chủ tịch TP Dư Dẫn Lương gửi tới: “Cô Trương, xuống nông thôn đi tìm hiểu tình huống chưa?”
Trương Ái Linh vội vàng nhanh chóng hồi âm tin nhắn: “Dư phó chủ tịch, đã hiểu rõ tình huống cụ thể, xin yên tâm.”
Trở lại ủy ban trấn, một đoàn người lại tiền hô hậu ủng, đem ba người bao vây đến phòng tiếp khách, bưng trà rót nước, chiếu cố cẩn thận.
Mặt trời đã sắp xuống núi, ngồi xuống nghỉ ngơi hơn mười phút, Trương Ái Linh liền đứng dậy hướng Chủ tịch trấn Vương cáo từ, cùng Vương An Quốc, lên hai chiếc Audi, hướng thành phố Du Dương quay về…
Tại trên đường trở về, Lý San San làm như vô tình hướng về Trương Ái Linh nhắc tới Triệu Đức Tam, Trương Ái Linh nói:
– Triệu Đức Tam tên tiểu tử này, chị tại trong hành lang cũng đã thấy qua mấy lần, ngoại hình không tệ, có khí thần, không biết lý do thật sự vì sao lão Vương lại đem hắn điều đến phòng hậu cần.
– Cục trưởng Trương, Triệu Đức Tam tính tình khôi hài, nhanh mồm nhanh miệng, biết cách ăn nói, cũng rất có tài năng đấy, em cảm thấy Phó cục trưởng Vương đưa hắn điều đến phòng hậu cần cũng khá là đáng tiếc.
Lý San San không ngừng ở trước mặt Trương Ái Linh khoa trương thổi phồng Triệu Đức Tam, hy vọng có thể xuất hiện một điều gì đó thay đổi, đây là sự cố gắng nàng lớn nhất có thể của nàng, để giúp đỡ Triệu Đức Tam.
– Tiểu Lý, xem qua em rất rõ ràng về Triệu Đức Tam đấy.
Trương Ái Linh quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười nói tiếp:
– Có phải là em để ý đến Triệu Đức Tam đẹp trai này rồi?
Lý San San nghe Trương Ái Linh nói, bên trên gò má nàng hồng hồng, liền vội vàng lắc đầu phủ nhận:
– Lãnh đạo… không có, chỉ là qua lại nói chuyện mấy lần… cảm thấy con người hắn khá tốt mà thôi.
Trương Ái Linh nói:
– Ý của em đại khái chị cũng có thể hiểu được, nhưng Triệu Đức Tam là do lão Vương điều đến phòng hậu cần, lão Vương có thể điều hắn xuống đó, chắc chắn là đều có đạo lý của lão Vương, chuyện này chị cũng không tiện nhúng tay vào, cứ để cho hắn ở dưới phòng hậu cần rèn luyện một thời gian đi, nếu quả thật hắn có khả năng, chỉ cần chị còn làm tại cục khoáng sản than đá một ngày cục trưởng, thì cũng sẽ không vùi chôn nhân tài đâu.
Lý San San đang ở trước mặt Cục trưởng Trương nghĩ đến biện pháp nói tốt giúp cho Triệu Đức Tam, còn hắn thì đang lại vắt hết óc, nghĩ hết biện pháp trợ giúp cho thiếu phụ quét rác Bạch Linh.
Giữa trưa, trong phòng làm việc của mình làm một phát sung sướng, Văn Thiến vừa ly khai, Triệu Đức Tam liền ghé vào trên mặt bàn nghỉ ngơi, vậy mà đã ngủ một giấc rồi.
Đến lúc gần 5 giờ, nghe thấy cửa phòng làm việc bị gõ vang, hắn vội vàng ngồi dậy, xoa nhẹ hai cái con mắt nói:
– Vào đi.
Cửa vừa mở ra, thì thấy thiếu phụ Bạch Linh bước vào, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ áy náy, nói:
– Tôi lại đến làm phiền cậu rồi, quá ngượng ngùng…
Triệu Đức Tam bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới buổi sáng ra chủ ý cho nàng, nên hỏi:
– Chị đi tìm Trương Đạt chưa?
Thiếu phụ có chút cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt góc áo của mình, nhỏ giọng nói:
– Còn chưa có, tôi không biết… không biết Trương Đạt có ở trong văn phòng không.
… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyensextv2.com/trieu-duc-tam/
Triệu Đức Tam nói:
– Chị chờ một chút, để tôi hỏi thì sẽ biết ngay.
Hắn vội vàng nhắn tin cho Trương Ái Ái, hỏi nàng cô gái mập hiện đang có tại nhà kho hay không.
Trương Ái Ái rất nhanh trả lời cho Triệu Đức Tam, nói rằng cô gái mập đã được Trương trưởng phòng gọi vào văn phòng có việc rồi.
Nếu trước đó, chỉ cần tại nhà kho có một mình Trương Ái Ái, Triệu Đức Tam chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, nhưng bây giờ thiếu phụ phong tình thành thục Bạch Linh đang bày ra ở trước mắt, khiến cho hắn đối với hứng thú Trương Ái Ái như đường cong hạ thấp xuống điểm thấp nhất.
Triệu Đức Tam nhận được tin tức gửi tới, hắn hòa nhã ngữ khí nói:
– Trương Đạt ở phòng làm việc, chắc chắn đang cùng cô gái mập làm chuyện đó, chị bây giờ cứ đi ngay đến đó gõ cửa, nếu hắn không chịu mở cửa, chị vẫn tiếp tục gõ, cho đến khi hắn mở cửa phòng làm việc, sau đó tôi sẽ liền đi qua.
Bạch Linh đôi mắt hạnh có chút mê loạn nhìn Triệu Đức Tam, cũng có thể là vì có chút sợ sệt, nói:
– Tôi… tự mình đi… qua gõ cửa?
Triệu Đức Tam lấy vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Nhanh đi! Có chuyện gì xảy ra, tôi giúp chị cho! Yên tâm, Trương Đạt tên khốn kiếp kia không dám làm gì chị đâu!
Bạch Linh nhìn thấy vẻ mặt Triệu Đức Tam kiên định, trong nội tâm nàng như nhận lấy thêm sự cổ vũ, nàng kéo cửa ra, đi đến văn phòng Trương Đạt.
Bạch Linh vừa đến Trương Đạt cửa phòng làm việc, thì phát hiện bức màn cửa sổ đã kéo kín lại, đón lấy âm thanh bên trong truyền ra, làm cho nàng mặt đỏ tới mang tai.
Làm một thiếu phụ trẻ tuổi có nhu cầu sinh lý bình thường, từ khi chồng nàng xảy ra tai nạn xe cộ tê liệt ở trên giường, nàng đã có nhiều năm không có hưởng thụ qua cuộc sống sinh hoạt, chớ đừng nhắc tới giữa vợ chồng duy trì mối quan hệ làm tình rồi.
Vừa nghe đến tà âm như vậy, Bạch Linh tâm tính như bị cái gì đó mê hoặc, kề sát tai vào cửa lắng nghe, nàng có cảm giác toàn thân cũng không tự chủ được, giống như có hàng đàn con kiến đang bò trong người, ngưa ngứa một chút, ngay cả trước ngực một đôi bầu vú đầy đặn cũng có chút như muốn nở ra, chỗ kia bên dưới càng không kềm hãm được đã hơi ẩm ướt.
Triệu Đức Tam từ cửa phòng làm việc của mình thò đầu ra quan sát cử động Bạch Linh, phát hiện thấy nàng si ngốc đứng ở sát bên cửa bất động thanh sắc, vì vậy hắn hướng về phía nàng tằng hắng một tiếng, mới nhắc được Bạch Linh đang theo đuổi dục vọng trong tưởng tượng kéo về thực tại.
Bạch Linh nhìn thoáng qua Triệu Đức Tam, gương mặt kia đỏ bừng, giống như mới vừa trải qua một lần khoái hoạt làm chuyện đó vẫn còn chưa có bình tĩnh trở lại, Triệu Đức Tam ra hiệu cho nàng gật gật đầu, vươn tay phất phất, ra dấu để nàng gõ cửa.
Bạch Linh nuốt nước miếng một cái, coi như rồi, cố gắng không có quá nhiều lo lắng nữa, nàng lấy hết dũng khí, thò tay trên cửa phòng làm việc bắt đầu gõ cửa, vừa mới gõ tiếng đầu tiên, tiếng rên rỉ bên trong không còn nữa, đúng là Trương Đạt cùng cô gái mập dừng lại tiếng động, im lặng, để cho người bên ngoài cảm thấy bên trong là không người.
Bạch Linh dựa theo Triệu Đức Tam dặn dò, lại bắt đầu gõ tiếp, chỉ Trương Đạt vẫn còn đóng kín cửa ở bên trong không có đi ra, thì nàng vẫn gõ…
Trương Đạt mới đầu còn tưởng rằng người ở phía ngoài gõ cửa vài cái, khi không có nghe phản ứng liền sẽ rời đi, nhưng xem qua điệu bộ gỏ cửa kiểu này là đã biết hắn đang ở bên trong phòng rồi, vì vậy nhỏ giọng kêu cô gái mập đem quần áo mặc vào, dọn dẹp nghiêm chỉnh xong, Trương Đạt bị người bên ngoài đập cửa như vậy rất bực bội, hắn rống to:
– Gõ cái gì mà gõ hoài thế, ai vậy?
Tiện tay mở cửa thì thấy là Bạch Linh, là mỹ thiếu phụ kia mà hắn thèm thuồng vẫn chưa có được leo lên người.
Cô gái mập vừa thấy là Bạch Linh, liền cười rạng rỡ nói:
– Bạch Linh a, cô tìm Trương trưởng phòng có chuyện gì vậy?
Bạch Linh đã bước vào tuyệt lộ, đây là biện pháp duy nhất, nàng cũng sẽ không vòng vo giữ mặt mũi cho cô gái mập nữa, lấy hết can đảm, nói:
– Trương trưởng phòng, anh… anh ở trong phòng làm việc với chị Phương… làm… làm cái… chuyện kia… tôi đều nghe rõ hết…
Trương Đạt trừng mắt trách mắng:
– Bạch Linh, cô đừng có nói nhảm! Cô Phương là tôi gọi tới chỉ để hỏi chuyện!
Bạch Linh xoay mặt nhìn cô gái mập, có chút nhát gan, ấp úng nói:
– Chị Phương… chị và Trương trưởng phòng… đang… làm tôi đã… biết…
Cô gái mập có tật thì giật mình, thoáng cái sắc mặt kinh hoảng, khoát khoát tay hốt hoảng nói:
– Không… không có… Bạch Linh… chớ nói lung tung… chớ nói lung tung…
Triệu Đức Tam cảm thấy chuyện đùa giỡn của mình bắt đầu diễn ra, đã có chuyển biến tốt, liền cố ý đi ra ngoài, hướng về văn phòng Trương Đạt đi tới, vừa đi vừa nói:
– Làm gì mà nhiều người náo nhiệt vây quanh ở cửa phòng làm việc lãnh đạo để làm cái gì vậy?
Bạch Linh nhớ kỹ lời Triệu Đức Tam, đợi Triệu Đức Tam vừa đến, đem chuyện của mình trước mặt Trương Đạt nói ra, có lẽ là nghĩ tới nàng phải giống như một diễn viên dùng thủ đoạn đê hèn chỉ vì vãn hồi công việc, trong lòng cũng đau xót, nên vô tình lại chảy xuống hai hàng nước mắt thật, nức nở nói:
– Tôi bị sa thải… Trương trưởng phòng sa thải tôi…
Triệu Đức Tam làm bộ đầu óc mơ hồ, nhìn Trương Đạt, còn Trương Đạt thì trong nội tâm không muốn bị Bạch Linh gièm pha chuyện của mình ra ngoài, cô gái mập ở một bên, cũng cúi đầu giống như phạm nhân vậy, tràng diện lại làm cho Trương Đạt cảm thấy rất là xấu hổ.
Trương Đạt cũng là thứ người thông minh khôn khéo vô cùng, gã có lẽ cũng đoán được Triệu Đức Tam biết rõ chuyện gã và cô gái mập ở giữa gian tình, nên giả vờ làm vẻ mặt phiền não nói:
– Bạch Linh, cô cũng không cần ở tại đây khóc lóc như thế!
Triệu Đức Tam bắt đầu làm người hoà giải, khoác lấy cánh tay Trương Đạt nói:
– Lãnh đạo, anh đi vào trong đi, để tôi đứng ra nói chuyện cho.
Hắn đem Trương Đạt đẩy vào trong văn phòng, xoay người dùng ánh mắt ra hiệu Bạch Linh, nàng ngầm hiểu, liền khóc sướt mướt hướng phía trong văn phòng Trương Đạt xông vào, Triệu Đức duỗi ra cánh tay ngăn cản nàng lại, nhưng giả vờ không ngăn cản nổi…
– Uy… Cô làm gì thế! Đi ra ngoài! Đi nhanh ra ngoài!
Đợi cho Bạch Linh vọt vào văn phòng Trương Đạt xong, Triệu Đức Tam lại ra vẻ mặt tức giận nắm lấy cánh tay của nàng kéo ra như là thật vậy.
– Trương trưởng phòng, đừng sa thải tôi… trong nhà của tôi còn có một người chồng bị tê liệt cần nhờ tôi nuôi sống… công việc này đối với tôi thật sự rất trọng yếu… van cầu anh… đừng sa thải tôi…
Người thiếu phụ này đang là khóc thật, mặt đầy nước mắt.
– Chỉ cần Trương trưởng phòng đáp ứng không sa thải tôi… chuyện tình của anh và chị Phương tôi nhất định sẽ giúp các người bảo mật…
Triệu Đức Tam cố ý làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Đạt, rồi quay qua ngó cô gái mập đang đứng cúi đầu, liền đẩy Bạch Linh hướng ra ngoài, nói:
– Cô ăn nói hồ đồ gì thế! Đừng làm loạn vu oan lãnh đạo! Mau đi ra!
Hắn lần này là thật sực đẩy Bạch Linh ra khỏi phòng làm việc của Trương Đạt, giả mù sa mưa đóng cửa lại, đi đến bên người Trương Đạt, mồi cho gã điếu thuốc, nở nụ cười nói:
– Trương trưởng phòng, anh xem người đàn bà này, vạn nhất nếu anh muốn sa thải, con kỹ nữ kia nói không chừng, trong cơn tức giận sẽ trắng trợn bu lu bu loa hủy hoại thanh danh của anh đấy!
Trương Đạt nhíu lông mày, lúc này đầu óc trống rỗng, hỏi:
– Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?
Triệu Đức Tam làm ra suy ngẫm, suy nghĩ rồi nói:
– Theo tôi thấy, cô ấy dù sao cũng chỉ là nhân viên thời vụ, chỉ cân để cho cô ấy quét sân làm vệ sinh, thì đã thỏa mãn, cũng là ngăn chặn cái miệng cô ấy lại, lãnh đạo cảm thấy thế nào?
Trương Đạt liếc nhìn Triệu Đức Tam, trong nội tâm có chút bực bội, bất quá gã cũng cảm thấy thằng Triệu Đức Tam cũng thật cơ trí, hắn nói cũng không sai, nghĩ thầm trong lòng không thể bởi vì sa thải một người đàn bà mà tự hủy đi tương lai mình, nếu để cho Bạch Linh tại cục khoáng sản than đá đại náo một phen, lão tử mất hết mặt mũi không nói, tại đây khắp nơi đều tràn ngập đá ngầm, không biết bao nhiêu người chằm chằm vào cái chỗ ngồi này dù là nằm ở bậc cuối cùng trong các ban ngành, nếu như bị con kỹ nữ kia làm ầm ĩ, vậy thì đại lộ của mình cũng xem như là chung kết.
Trong lòng làm một phen cân nhắc, cuối cùng Trương Đạt nói:
– Vậy thì để cho con kỹ nữ kia tiếp tục lưu lại làm công việc vệ sinh dọn dẹp đi!
Triệu Đức Tam rót cho Trương Đạt chén nước trà rồi nói:
– Lãnh đạo, trước uống nước xin bớt giận, để tôi đi ra ngoài truyền đạt cho con kỹ nữ kia nghe qua ý của anh, để cho cô ấy cút nhanh lên, đừng ở chỗ này khóc sướt mướt không tiện lắm.
Trương Đạt bưng lên chén nước nhấp một miếng, gọi Triệu Đức Tam lại, sắc mặt nghiêm nghị, nói:
– Tiểu Triệu, chuyện ngày hôm nay xem như là cậu không thấy gì đấy nhé.
Triệu Đức Tam cười tủm tỉm nói:
– Lãnh đạo yên tâm, tôi biết rồi.
Hắn kéo cửa ra đi ra ngoài, đến bên cạnh Bạch Linh bên người, cố ý nói to:
– Trương trưởng phòng đồng tình quyết định để cô tiếp tục lưu lại làm công tác dọn dẹp vệ sinh, còn khóc cái gì nữa! Còn không đi mau!
Bạch Linh bộ dáng thương người cực kỳ, khóe miệng nhúc nhích vài cái, muốn nói cái gì, vừa liếc nhìn thấy cô gái mập, nên im lặng, bước nhanh.
Triệu Đức Tam về tới trong phòng làm việc mình, đã nhanh đến lúc tan việc, bên ngoài đã không còn người, hắn vội vàng kéo cửa ra ngoài cửa cổng cơ quan, phát hiện Bạch Linh đang đi chậm cách đó không xa ở khúc đầu ngõ, hắn lại vội vàng đi tới, tại trên bờ vai nàng vỗ nhè nhẹ:
– Chị Bạch, chờ một chút…
Bạch Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền dừng bước, quay đầu nhìn xem hắn, nói:
– Hôm nay cám ơn cậu, nếu không có cậu, thì hôm nay tôi đã bị sa thải rồi.
Triệu Đức Tam ra vẻ can đảm hiệp nghĩa, chánh nghĩa lẫm nhiên nói:
– Trương Đạt tên khốn kia, lên không được chị, liền muốn sa thải, lão tử sẽ không bao giờ là không cho hắn thực hiện được!
Nói xong câu đó, Triệu Đức Tam lại ý thức được chính mình ngôn ngữ có chút thô tục rồi, nên vội nói:
– Chị Bạch… xin lỗi, ý của tôi là Trương Đạt tên khốn kia, âm mưu quỷ kế không có thành, nên muốn sa thải chị…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Triệu Đức Tam |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện 18+, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 212 |
Ngày cập nhật | 14/07/2022 12:39 (GMT+7) |