Không giống như ngày thường hay nằm mơ chuyện của bốn năm trước, ngược lại trong mơ, cô thấy Trang Diệp và Kỷ Tùy, một lát lại là Trang Diệp máu me đầy người nói lời từ biệt cùng cô, một lát lại là Kỷ Tùy cả người bị thương chăm chú nhìn cô, cái cảm giác sợ hãi khi chìm ngập trong bóng tối kia ép cô không thể thở nổi.
“Không sao, đừng sợ.” Thấy cô lần nữa bừng tỉnh từ trong ác mộng, Thương Lục chỉ có thể ôm chặt cô liên tục an ủi: “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Triệu Ngu vẫn cảm thấy trong lòng không yên, nhìn di động thì thấy mới hơn 2 giờ đêm, nhưng cô thật sự không muốn ngủ tiếp, chỉ có thể nói: “Thức cùng em một lát được không.”
“Được.”
Thương Lục đứng dậy rót cho Triệu Ngu cốc nước, cô tùy tiện lướt điện thoại xem vài tin tức, nhưng lọt vào trong tầm mắt lại là một tiêu đề chói mắt “Gia đình Chủ tịch Lan Tỉ mâu thuẫn dẫn tới một vụ nổ súng”.
Hai tay nắm chặt lại không tự chủ được run rẩy, Triệu Ngu nỗ lực mở to hai mắt nhìn chằm chằm tiêu đề tin tức, chính xác là vụ nổ súng trong nước, cũng đúng là Lan Tỉ, cô không nhìn lầm.
Cô muốn mượn người Trang gia để đối phó với Trang Diệc Tình, muốn từng bước chậm rãi tra tấn người phụ nữ kia, nhưng lại không nghĩ tới Trang gia sẽ xảy ra cả chuyện này.
Có liên quan đến Trang Diệp sao?
Click mở tin tức vội vàng đọc, cô nhìn kỹ lại thấy mấy dòng, con gái riêng tàng trữ súng trái phép, cảm xúc mất khống chế muốn giết cha ruột, con trai nuôi có tình nghĩa sâu nặng, vào thời khắc quan trọng đã hy sinh thân mình đỡ đạn cho cha nuôi, bệnh viện, cứu chữa, không qua khỏi cơn nguy kịch…
Triệu Ngu chỉ cảm thấy bên tai đã ù cả đi.
Tại sao là Kỷ Tùy? Không phải Kỷ Tùy đã từ chức ra khỏi Trang gia rồi sao? Tại sao lúc đó lại có mặt ở hiện trường?
“Em muốn cổ phần Lan Tỉ trong tay anh, phải không?”
“Được.”
Từng câu hắn nói ngày đó chậm rãi hiện lên trong đầu Triệu Ngu, bỗng nhiên lúc này cô mới kịp hiểu, một chữ “Được” kia, đã bao gồm tất cả những điều này.
Trang gia có ơn đối với hắn, mà hắn lại đem cổ phần Trang gia chuyển cho cô – một kẻ thù của Trang gia, cho nên, hắn đã lựa chọn dùng mạng mình để trả ơn sao?
Ngày đó, hắn cũng đã đưa ra quyết định rồi sao?
Hắn đã sớm biết Trang Như Vân tàng trữ súng ống? Nhưng lại cố ý không vạch trần, bởi vì muốn chờ đến một ngày này sao?
Là vậy phải không?
Người như hắn, cũng sẽ cực đoan quyết tuyệt đến thế sao?
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: http://truyensextv2.com/tro-ve/
Lúc Triệu Ngu đuổi tới bệnh viện, Kỷ Tùy vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Ngoại trừ Trang Diệp, Trang Diệc Tình và Trang Chấn cũng đang ở đây, thậm chí ngay cả Ôn Nhược Hoa cũng đều nôn nóng canh giữ ở bên ngoài.
Bình thường thì xem Kỷ Tùy là người ngoài, đến khi hắn thật sự gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ để ý lo lắng sao?
Nở một nụ cười châm chọc, nhưng Triệu Ngu lại không biết, đến cùng là nên châm chọc bọn họ, hay càng nên châm chọc bản thân nữa.
Vì dục vọng của mình, cô đem người vô tội nhất kéo vào vực sâu, lần lượt lừa gạt trục lời trên tình cảm chân thành của hắn, vô tình xem hắn là công cụ báo thù. Làm tất cả mọi chuyện tổn thương hắn rồi, lại còn tới tận đây giả vờ giả vịt quan tâm sao?
Trước đây, thứ cô gánh vác chỉ là một thân nợ máu, mà bây giờ, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng thêm vào một mạng người.
Trong quá khứ, cô lấy cái cớ vì ba mạng người đã mất mà lần lượt đi tổn thương người khác, còn hiện tại, mạng của người khác thì phải tính cho ai?
“Cô chính là Đường Hi?” Ôn Nhược Hoa đang thất hồn lạc phách bất ngờ lao về phía cô, nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị Trang Diệp ngăn lại.
Bên cạnh Triệu Ngu còn có Thương Lục và vệ sĩ hắn cố ý mang theo, người Trang gia sẽ không thể gây thương tổn cho cô, nhưng cô cũng không muốn để ý tới Ôn Nhược Hoa, chỉ nhìn Trang Diệp nhẹ giọng hỏi: “Tình hình Kỷ Tùy sao rồi?”
Trang Diệp nói: “Vừa rồi bác sĩ đi ra đã nói tiến hành phẫu thuật phổi, những vẫn còn phải… Còn phải tiếp tục phẫu thuật gan, hẳn là… Có thể cứu được.”
Cơ thể của Triệu Ngu mềm nhũn ngã khụy xuống, Thương Lục kịp thời ôm lấy cô: “Em đừng lo lắng, đây là bệnh viện tốt nhất toàn thành phố, sẽ không có việc gì đâu.”
Ôn Nhược Hoa giận dữ nhìn Triệu Ngu chằm chằm: “Trang gia chúng tôi đã bị cô hại thành như vậy, cô còn muốn thế nào nữa? Con trai tôi ngay cả ống dẫn tinh cũng đã cắt rồi, cả đời này nó sẽ không thể nào có con được, cô hại Trang Diệp, hại Kỷ Tùy, rốt cuộc cô còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa?”
Triệu Ngu khẽ rùng mình, không dám tin mà nhìn lại Trang Diệp, nhưng hắn lại chỉ chậm rãi quay đầu đi né tránh ánh mắt của cô.
Bàn tay đặt trên eo Triệu Ngu siết lại chặt hơn, Thương Lục cất giọng lạnh lùng nói: “Vì sao đi đến một bước này, so với ai khác Trang gia các người phải tự biết rõ hơn chứ, bà không cần phải nói những lời này.”
Ôn Nhược Hoa còn muốn tiếp tục nói gì đó, lại bị Trang Diệp kéo ngồi xuống ghế.
Trang Diệc Tình suy sụp ngước mắt nhìn Triệu Ngu, cười nói: “Cô chỉ có chút thủ đoạn này thôi à? Còn có chiêu trò gì, cứ dùng hết đi.”
Triệu Ngu nghiêm túc đánh giá Trang Diệc Tình, so với người ban ngày cho dù bị rơi vào đường cùng vẫn giữ được khí thế mạnh mẽ như cũ, thì vào giờ phút này, cô ta lại giống như một con thú mất hết móng vuốt sắc bén bị giam hãm, ngay cả hận ý trong mắt cũng giảm đi rất nhiều, ngược lại là sự lo lắng cùng tuyệt vọng viết rõ ràng trên mặt.
Vô thức quay đầu nhìn về hướng phòng giải phẫu, Triệu Ngu nghĩ, người phụ nữ này cuối cùng vẫn thật sự để ý đến Kỷ Tùy sao?
Đáng tiếc, không trải qua mất mát thì không biết quý trọng.
Mà không phải… cô cũng vậy đó sao?
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, là Tiết Trạm cùng Tiết Tử Ngang vội vã đi tới, vừa nhìn thấy người con gái bình an không chút thương tổn nào trong vòng tay của Thương Lục, Tiết Trạm thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại không nhịn được liếc nhìn Thương Lục, muốn từ trong mắt hắn tìm kiếm ra đáp án nào đó.
Bọn họ từ trước đó đã đoán rằng, sau khi trả thù xong, Triệu Ngu sẽ không lựa chọn sống tiếp.
Hiện giờ những lo lắng đó còn chưa bớt đi, Kỷ Tùy lại đột nhiên xảy ra chuyện, nếu có thể cứu sống thì tốt, còn nếu không thể cứu được, Triệu Ngu nhất định sẽ đem mạng mình ra bồi cho hắn.
“A!” Nhìn từng người lại từng người đàn ông canh giữ bên cạnh Triệu Ngu, Trang Diệc Tình lại đột nhiên bật cười: “Sao hắn lại có thể yêu dạng phụ nữ như cô chứ?”
“Đúng vậy, lúc trước anh ấy… Sao lại coi trọng dạng phụ nữ như cô chứ?” Triệu Ngu đáp trả mỉa mai: “Yên lặng bảo hộ cô nhiều năm như vậy, cô lại coi anh ấy như một đôi giày rách, đối với anh ấy gọi là tới đuổi là đi, hiện tại mất mới biết hối hận? Đáng tiếc, người anh ấy yêu bây giờ chính là tôi, cả con tim lẫn thân thể, tất cả đều là của tôi, ngay cả cổ phần cô coi trọng nhất Kỷ Tùy cũng đưa cho tôi, còn cô thì sao? Cô thì có được cái gì?”
Tuy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đến vậy, nhưng Triệu Ngu thật sự không biết, đến cùng là đang chất vấn Trang Diệc Tình, hay là đang chất vấn chính mình nữa.
Trang Diệc Tình siết chặt tay chòng chọc nhìn Triệu Ngu, đôi mắt vì phẫn nộ mà đã càng thêm đỏ ngầu.
Triệu Ngu mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Cô còn nhớ cô đã từng nói với tôi những gì không? Cô nói, tôi chẳng qua chỉ có cái gương mặt này, dáng người này là còn chút giá trị. Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nếu không tôi cũng không thể nghĩ đến việc sẽ cướp lấy vị hôn phu của cô, lại cướp luôn cả người đàn ông cô để ý nhất. Cô biết không? Kỷ Tùy đã chuẩn bị cầu hôn với tôi, anh ấy nói cả đời này chỉ muốn ở bên tôi, chỉ yêu một mình tôi. Mà cô, vĩnh viễn cũng không có cơ hội. Anh ấy còn nói tôi hãy sinh cho anh ấy một đứa con, nhưng tôi không thể sinh được, hy vọng của anh ấy đã bị chính tay cô bóp chết, Kỷ Tùy sẽ vĩnh viễn hận cô…”
Trang Diệc Tình đột nhiên đứng phắt dậy đi thật nhanh về phía Triệu Ngu, nhưng không đợi vệ sĩ hành động, Tiết Tử Ngang đã một tay đẩy cô ta ra: “Tôi không đánh phụ nữ, cô có muốn thử làm trường hợp ngoại lệ không?”
Lảo đảo lui về sau vài bước, Trang Diệc Tình gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Ngu như cũ, hô hấp dồn dập cùng lồng ngực phập phồng, tất cả đều lộ rõ dáng vẻ chật vật sau khi đã hoàn toàn giận dữ.
Trang Diệp nhìn vào phòng giải phẫu, lại nhìn sang Triệu Ngu vẫn luôn cười lạnh, thống khổ nhắm mắt lại.
Tiết Trạm cùng Thương Lục liếc nhìn nhau, sau khi đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, cả hai lặng lẽ đi sang một bên gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Triệu Ngu như vậy, thay vì nói cô đang cố ý kích thích Trang Diệc Tình để chậm rãi tra tấn cô ta, chi bằng nói cô đang tra tấn chính mình thì đúng hơn.
Cô không muốn Trang Diệc Tình được thoải mái, không muốn cho người phụ nữ này một cái kết dễ chịu, nhưng trong cả quá trình dài dằng dặc này, cô có cảm nhận được khoái cảm khi trả thù không? Hay lại tự làm bản thân càng thêm tổn thương hơn nữa?
Bắt đầu từ khi mất hết tất cả 4 năm về trước, trận chiến này đã định sẵn sẽ không có người chiến thắng.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như đã trải qua cả thế kỷ, tới khi cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, hai chân Triệu Ngu đã tê dại, toàn bộ thân thể đã không nghe theo điều khiển của mình nữa.
Hình như cô nghe được bác sĩ nói, đã giải phẫu thành công, nhưng chỉ là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, 24 giờ kế tiếp mới là giai đoạn quan trọng nhất.
Cô dường như nhìn thấy Kỷ Tùy đang hôn mê bị đẩy ra ngoài, phải thở oxy, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng giường bệnh đang ở ngay trước mắt, nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách giữa cô và hắn quá xa xôi.
Một vòng tay rắn chắc ôm lấy Triệu Ngu lung lay sắp ngã, cô yếu ớt dựa vào lòng Thương Lục, nước mắt dần đong đầy nơi đáy mắt.
Trang Chấn và Ôn Nhược Hoa đều nhẹ nhàng thở ra, hai người ngơ ngác ngồi trên hành lang, Trang Diệp đưa mắt nhìn Triệu Ngu, lại yên lặng đi theo bác sĩ và y tá, cùng rời đi với Kỷ Tùy.
Trang Diệc Tình đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cũng địhnh đứng dậy đi theo, nhưng mà vừa đến ngã rẽ, hai cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục đã đi đến chặn cô ta lại: “Xin hỏi, có phải là cô Trang Diệc Tình không?”
Trang Diệp dừng lại, Trang Chấn cùng Ôn Nhược Hoa cũng giật mình, vội vàng đứng dậy từ trên ghế tới chào họ.
Nhìn giường bệnh đã dần đi xa, Trang Diệc Tình trầm mặc một lát, nói: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi được biết vào nửa năm trước cô từng thuê người gây ra một vụ hành hung, cũng gây ra cái chết của một người phụ nữ quốc tịch Trung Quốc tên là Thôi Lam, hiện tại chúng tôi yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
Ôn Nhược Hoa lập tức biến sắc, nhưng vẫn vội vàng xông lên: “Mấy lời đồn trên mạng mà cũng có thể tin sao? Các người…”
“Còn có cả chứng cứ.” Một nữ cảnh sát trong hai người mở tài liệu và giấy tờ xác nhận trong tay ra: “Phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến đến cục cảnh sát.”
Trang Diệc Tình quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Ngu.
Triệu Ngu cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, Thương Lục ôm vai cô, Tiết Trạm nói: “Chuyện còn lại, cứ giao cho bọn anh.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |