Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 21

Tru Tiên

Phần 21

Thất Mạch Hội Võ là sự kiện lớn của Thanh Vân Môn, một giáp mới tổ chức một lần, Thông Thiên Phong thoắt cái có đến mấy trăm người, chuyện nơi ở tất nhiên trở nên rất căng. Đệ tử Đại Trúc Phong muốn được sống cảnh tiêu dao mỗi người một phòng như ở bên nhà, quả thực đúng là vọng tưởng. Ngoài Điền Linh Nhi đến ở chung với đám con gái Tiểu Trúc Phong, còn thì từ Tống Đại Nhân trở xuống, cả thảy bảy nam đệ tử, đều chen chúc vào một phòng.

Thông Thiên Phong từ xưa tới nay vốn sắp xếp bốn người một phòng, lúc này trải thêm ba cái đệm, cố gắng cũng nhét vào được, nhưng chật chội là điều không sao tránh khỏi. Thành ra có người lớn tiếng oán thán: “Đúng là, suốt ngày nói chi phái chính tốt thế nào thế nào, bây giờ lại đem nhồi bảy người chúng ta vào một phòng, đúng là keo kiệt mà!”

“Lão lục, đệ đừng than vãn đi, nếu để các sư huynh đệ chi chính nghe thấy, thì không hay đâu.”

“Nhị sư huynh, huynh ngủ trên giường, tất nhiên là thoải mái dễ chịu, sao chẳng nhìn sư đệ nằm dưới đất lạnh giá này, hay là ta đổi chỗ đi.”

“Khò khò khò khò……”

“Không phải chứ, thoáng một cái đã ngủ cò quay rồi, lại còn ngáy nữa?”

“Khò khò khò khò……”

“Hừ, a, tứ sư huynh, huynh từ xưa tới nay anh tuấn tiêu sái phong lưu hào sảng thiên tư hơn người tài hoa đường hoàng…”

“Khò khò khò khò……”

“Làm cái trò gì vậy ta, lúc này hình như rất thịnh hành cái lối đặt mình là ngủ ngay? Í, đại sư huynh tấm lòng lương thiện, sao nỡ nhìn sư đệ…”

“Khò khò khò khò……”

“Huynh… a, tam sư huynh…”

“Khò khò khò khò……”

“Rầm rầm rầm rầm…”

Mọi người giật mình, bên kia vách đột nhiên dội thình thình, rồi có người giận dữ hét lên: “Ôi, bọn Đại Trúc Phong các ngươi tối đi ngủ sao lại ngáy ầm ỹ làm vậy?”

Trong phòng tức thì lặng như tờ, mãi lâu sau, chẳng biết có ai khe khẽ bật cười, lại một lúc nữa, âm thanh ban nãy thình lình cất lên, như nhớ ra điều gì: “A, ngũ sư huynh…”

“Huynh, huynh, huynh cái gì, ta ngủ ngay bên cạnh đệ, cũng trên mặt đất đây này, muốn đổi chỗ phỏng, chả sao hết!”

“Khục khục, chẳng có gì. Ồi, cái đệm này lạnh băng cũng đành, nhưng nó ngắn một mẩu như vầy, ngủ chẳng thoải mái gì hết, xem ra thì tiểu sư đệ vẫn dễ chịu nhất, thân mình vừa vặn.”

“Lục sư huynh, nhắm mắt nói chuyện à, chẳng thấy đệ bên này còn một con chó to lại một con khỉ tranh giành chăn đệm đây sao? Chật chội nhất là đệ đấy, huynh còn nói?”

“…có điều ta vẫn…”

“Im đi lão lục!” Mấy người trong phòng đồng thanh kêu lên.

Rất nhiều đệ tử lên Thông Thiên Phong lần này là lần đầu. Trời tối rồi, họ vẫn còn ra ngoài tản bộ, ngắm nghía cảnh vật một cách ngạc nhiên, thích thú và tò mò, nhưng về khuya, ai nấy đều trở lại phòng ngủ.

Khi bóng đêm dần buông, vầng trăng lạnh hiện ra trên vòm trời, rải ánh sáng xanh xuống ngọn núi cao ngập chân mây.

Trương Tiểu Phàm đang ngủ rất say, trong lúc mơ màng bỗng dưng có cái gì đụng vào mình, hắn kèm nhèm mở cặp mắt ngái ngủ, Tiểu Hôi và Đại Hoàng đã biến đâu mất. Hắn nhỏm hẳn dậy nhìn xung quanh, thấy cái bóng vàng của Đại Hoàng vừa ngoặt khỏi nơi bậu cửa, trên lưng cõng một cái bóng nhờ nhờ, chắc là Tiểu Hôi.

Trương Tiểu Phàm lấy làm lạ, khuya khoắt thế này rồi, con chó với con khỉ còn đi đâu, hắn bèn rón rén bò dậy, quáng quàng mặc quần áo, bước lại bên cửa, chỉ thấy trong ánh trăng thanh lạnh, Đại Hoàng đang cõng Tiểu Hôi chạy phăm phăm về phía Vân Hải.

Trương Tiểu Phàm nhìn theo hướng chúng chạy, nghĩ ngợi một lúc, rồi nhớ ra sáng nay Tống Đại Nhân bảo mình nơi đó là nhà bếp của Thông Thiên Phong, hắn vừa tức vừa buồn cười. Đại Hoàng chẳng biết đã được Điền Bất Dịch nuôi mấy trăm năm, cũng coi như một con chó lên bậc lão làng rồi, ai ngờ vẫn còn tham ăn như vậy. Hắn định mặc kệ quay lại ngủ tiếp, nhưng sực nghĩ ra, chẳng may có ai đó trông thấy chó với khỉ của Đại Trúc Phong đang ăn trộm đồ, thì thật khó coi lắm, phải lùa chúng nó về mới được.

Hắn trong lòng đã quyết, bèn ngước mắt nhìn, thấy Đại Hoàng với Tiểu Hôi lúc này chỉ còn là một cái bóng lờ mờ, bèn vội vã đuổi theo.

Hắn chạy khẽ khàng, e làm kinh động đến đồng môn ở các phòng khác, tới Vân Hải rộng rãi mênh mông, đã chẳng thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi đâu nữa, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, mây bồng bềnh trôi nổi, như sương như khói, đẹp không tả xiết.

Hắn ngắm một lúc, sau chẳng còn tâm tư đâu để ngắm tiếp nữa, ngảnh đầu ngó nhìn bốn phía, rồi nhắm hướng nhà bếp chạy đi, đột nhiên, tim hắn nhảy đánh thót.

Mãi nơi xa của Vân Hải, ở một hướng khác với hướng nhà bếp, trong đám mây trắng phiêu diêu, lờ mờ một bóng hình yểu điệu, dường như người đó, đang đi về phía Hồng Kiều.

Trương Tiểu Phàm cứ trông theo sững sờ, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng bóng dáng ấy đã in sâu trong lòng, hắn vừa nhìn là nhận ra ngay, sư tỷ Điền Linh Nhi.

Đêm, khuya như thế này!

Nàng tại sao lại ra ngoài một mình, rồi muốn đi đâu một mình đây?

Trương Tiểu Phàm đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời chẳng biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu trăm ngàn ý nghĩ dồn dập đến, lòng rối như tơ vò, rồi cũng hơi hơi đoán ra, nhưng trái tim lại không chịu thừa nhận.

Hắn quay đầu, mắt trông về hướng nhà bếp mà Đại Hoàng và Tiểu Hôi vừa chạy đi, dằn lòng bước theo hướng ấy, rồi tự nhủ với mình rằng: “Trương Tiểu Phàm, ngươi bớt quan tâm đến chuyện người khác đi! Bớt quan tâm đến chuyện người khác đi!”

Cứ thế đi được bảy bước, ánh trăng như nước, rỏ xuống thân mình gã thiếu niên, cô đơn. Hắn dừng lại, ngửa mặt nhìn, chỉ thấy một vầng trăng lạnh treo bên trời. Miệng hắn mấp máy, giây lát sau, hắn quay phắt mình, nghiến chặt răng, lao theo hướng vừa khuất bóng người.

Trăng soi trên mình hắn đang chạy, có chút dịu dàng thê lương.

Một lúc sau, bóng Điền Linh Nhi đã biến khỏi Vân Hải, nhưng Tiểu Phàm vẫn chẳng ngó đến nơi nào khác, cứ một mạch nhằm hướng Hồng Kiều mà chạy. Rất nhanh, hắn lên đến nơi, gió núi thổi tới, nước hai bên cầu tuôn đầm đìa, phản chiếu ánh trăng, đẹp lạnh lẽo, nhưng Trương Tiểu Phàm không hề chú ý, cứ chạy hết tốc lực.

Chạy, chạy, chạy mãi!

Chạy qua Hồng Kiều, vẫn chẳng nhìn thấy Điền Linh Nhi đâu cả. Mãi đến lúc xuống khỏi nhịp cuối, hắn mới chững lại, dưới ánh trăng thanh lạnh, đầm nước biếc sáng rỡ như ban ngày, và một hình bóng yêu kiều đang đứng cạnh bờ, chăm chú ngắm mặt nước gợn sóng lăn tăn, ngơ ngẩn xuất thần.

Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát sợ, một nỗi sợ không sao diễn tả thành lời, chỉ biết tuyệt đối không thể để sư tỷ phát hiện. Hắn đảo mắt nhìn khắp xung quanh, thấy bên tay phải nơi gần Hồng Kiều có một lùm cây nhỏ, bèn khẽ khàng đi tới, ẩn mình vào đó, rồi từ trong bóng âm thầm, len lén quan sát Điền Linh Nhi.

Một khoảnh khắc, mà như là vĩnh viễn!

Dưới ánh trăng, bên đầm nước biếc, cô gái trẻ hơi âu sầu, hơi mong ngóng, cặp mày rủ thấp, ánh mắt thấp thoáng một làn sáng ảm đạm, tựa hồ đang chờ đợi điều gì. Gió núi hiu hiu lướt qua mặt nước, lướt qua bên mình nàng, cũng nín cả thở, im cả tiếng, nhè nhẹ lùa vào vạt áo, vào mớ tóc đẹp của nàng, mơn lên làn da mịn màng như tuyết.

Từ đáy sâu tâm hồn Trương Tiểu Phàm bỗng trào dâng một niềm dịu dàng khó nói, có lẽ, người con gái kia chính là người hắn sẽ dành cả đời để bảo bọc, dẫu vì nàng mà phải chịu trăm cay nghìn đắng, hắn cũng quyết không do dự, quyết không hối hận.

Giờ khắc này, mong sao là mãi mãi!

“Linh Nhi sư muội.” bỗng nhiên một tiếng gọi từ Hồng Kiều vẳng tới, Điền Linh Nhi quay ngay người lại, ánh mắt lập tức ngập đầy niềm vui, khoé miệng nhoẻn cười tươi tắn.

“Tề sư huynh, huynh đến rồi đấy ư.”

Cõi lòng Trương Tiểu Phàm hình như vỡ tan, nhưng hắn chẳng thấy đau đớn, trái tim rỗng tuếch, chỉ đập mỗi một nhịp: “Tề sư huynh, Tề sư huynh, Tề sư huynh…”

Hắn khó nhọc quay đầu lại, thấy trên Hồng Kiều mau mắn đi tới một người, mày kiếm mắt sao, khí độ xuất chúng, chẳng phải Tề Hạo thì còn là ai nữa.

Tề Hạo đi rất nhanh đến bên Điền Linh Nhi, dịu dàng nói: “Xin lỗi muội nhé, mấy huynh đệ chỗ ta làm rộn, mãi khuya mới chịu đi ngủ, vì vậy ta đến muộn thế này, khiến muội đợi lâu.”

Điền Linh Nhi trong lòng vốn có chút hờn trách, nhưng chẳng biết tại sao, vừa trông thấy Tề Hạo, những hờn trách ấy đều tan biến cả. Nàng lắc lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, muội đến cũng chưa lâu.” rồi ngừng một lát, nàng đưa mắt liếc đầm nước bên cạnh, hỏi: “Nhưng sao lại hẹn gặp mặt ở nơi này, ban ngày linh tôn thình lình nổi giận, đến giờ muội hãy còn sợ hãi!”

Tề Hạo cười đáp: “Chuyện có gì đâu, ta nghe sư phụ nói, linh tôn vẫn như thường, chỉ là muốn đùa một chút với bọn đệ tử chúng ta, hôm nay ban ngày linh tôn làm náo loạn lên, đến tối lại càng thấy yên vắng hơn, chẳng phải ư?”

Điền Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Mình lén gặp nhau như vậy, không biết là hay hay dở?”

Tề Hạo ngắm khuôn mặt kiều diễm dịu dàng của nàng, nhỏ nhẹ bảo: “Linh Nhi sư muội, hai năm nay, kể từ lần đầu gặp gỡ trên Đại Trúc Phong, ta đã không thể nào thôi niềm nhung nhớ, thôi nỗi tương tư, đêm khuya chẳng bao giờ ngon giấc, đầu óc lúc nào cũng chỉ vấn vít mỗi hình bóng muội.”

Điền Linh Nhi bất giác mím chặt môi, mặt đỏ bừng lên, nhưng không hề tỏ vẻ giận, trong lòng lan dần những ngọt ngào.

Tề Hạo lại nói: “Linh Nhi sư muội, ta…”

Điền Linh Nhi đột nhiên ngước lên: “Tề sư huynh, huynh kêu muội là Linh Nhi là được rồi.” Nói tới đây, nàng chợt cúi mặt xuống, thỏ thẻ: “Cha, cha và mẹ muội đều kêu muội như vậy.”

Tề Hạo mừng rỡ, dường như còn chưa tin vào tai mình, y e dè một lúc rồi hỏi dồn: “Thật thế ư, Linh, Linh Nhi?”

Điền Linh Nhi liếc y, rồi thò tay vào trong bọc khẽ rút ra một cái hộp gấm nhỏ, ánh mắt nhìn xuống đất, lát sau hình như đã đủ dũng khí, nàng mới thì thầm: “Thanh Lương Châu này, hai năm nay muội chưa từng rời xa.”

Nàng nói xong, thì không dám nhìn thẳng vào Tề Hạo nữa, chẳng ngờ mãi một lúc lâu, vẫn không thấy Tề Hạo cất tiếng. Điền Linh Nhi nảy tính hiếu kỳ, bèn len lén ngước lên, chỉ thấy Tề Hạo ánh mắt ngập niềm vui sướng, khuôn mặt rạng rỡ, vẻ hạnh phúc không sao nói hết được.

Hai người nhìn nhau thật lâu, vòng tay bỗng nhiên rộng mở, và họ ôm nhau.

Ánh trăng lành lạnh, rải xuống mình họ, rải xuống cả lùm cây kia, nhưng rọi không tới những góc u tối.

Chẳng biết là đã bao lâu, đôi tình nhân cứ nói những chuyện nồng nàn đằm thắm, mãi cho đến khi Tề Hạo nhìn sắc trời, thấy trăng đã lùi về phương đông, mới bảo: “Linh Nhi, chẳng còn sớm sủa gì nữa, chúng ta nên về thôi, nếu để nguời ta trông thấy thì không hay lắm.”

Điền Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Cả hai lại nhìn nhau, cùng mỉm cười, Tề Hạo nắm tay Điền Linh Nhi, thong thả đi về phía Hồng Kiều, dưới ánh trăng, cặp uyên ương thân mật dìu nhau bước. Một lúc sau, bóng họ khuất dần trên cầu.

Đêm hôm nay, sắc trời thêm vẻ thê lương.

Trong lùm cây, dưới bóng âm thầm, Trương Tiểu Phàm chậm chạp lê ra, thờ thẫn bước đến bên đầm nước, nhìn sóng gợn lăn tăn, nhìn trăng lạnh phản chiếu dưới đáy, đang nhè nhẹ rung rinh theo sóng nước dập dềnh.

Bỗng dưng hắn muốn khóc.

Chỉ có điều, hắn khóc không được, nỗi đau đớn khó hiểu như dã thú cuồng nộ cắn xé khắp phía, làm tim hắn chỗ nào cũng hằn đầy vết thương.
Nhưng hắn nghiến chặt răng, chẳng thốt một lời.

Hắn mơ hồ nhớ lại năm năm về trước, lúc ấy hắn mất tất cả, ngoài Lâm Kinh Vũ bên cạnh ra, thế gian đã hoàn toàn biến đổi.

Như tối hôm nay, ngay lúc này, chỉ có hắn cô độc, đối diện với chính mình.

“Ùm”, một tiếng khe khẽ vang, như tiếng khịt mũi của một loài dã thú nào, chợt vẳng lên từ sau lưng hắn. Trương Tiểu Phàm đang cơn mê loạn vụt sực tỉnh, ngoảnh đầu lại nhìn, liền kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy Thuỷ Kỳ Lân, linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, con vật khổng lồ vẫn được mọi người cung xưng là Linh Tôn, lặng lẽ mà thình lình, xuất hiện sau lưng hắn. Nó đã áp đến rất gần, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt cồ cộ như dán chặt lên mình Trương Tiểu Phàm. Không biết nó to lớn như vậy, làm sao mà giữ yên lặng được đến thế, cũng có thể vì Trương Tiểu Phàm lòng dạ như đã chết, nên chẳng phát hiện ra sớm hơn.

Tim Trương Tiểu Phàm dường như muốn vọt ra khỏi miệng, thấy trước mắt thân hình khổng lồ như quả núi, mồm to như cái chậu máu, răng nanh dài nhọn hoắt đang lấp lánh ánh trăng, hắn sợ hãi lùi liền mấy bước, chân bỗng vướng quíu, thì ra vấp phải một hòn đá to, ngã lộn nhào.
Khi nãy hắn chạy khỏi phòng áo quần vốn xốc xếch, chỉ mặc tạm vào người, lúc này thân hình xiêu vẹo, chợt nghe tang một tiếng, vật gì đó rơi xuống đất.

Tiếng động lập tức lan ra trong cảnh tịch mịch, vọng đến trên mặt nước.

Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân cùng cúi nhìn, thì thấy dưới đất, bên bờ đầm, giữa Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân, chính là thanh Thiêu Hoả Côn đen thùi lùi, đang nằm yên lặng.

Trong đôi mắt to cồ cộ của Thủy Kỳ Lân, phản chiếu cả khuôn mặt xanh lét của Trương Tiểu Phàm và thanh Thiêu Hoả Côn xấu xí kia. Trương Tiểu Phàm thấy họng khô ran, mồ hôi riu ríu nhỏ xuống, trong lòng gào lên trối chết: “Chạy, chạy mau!”

Nhưng trước mặt Thuỷ Kỳ Lân, mặc kệ những vọng tưởng trong lòng, hắn thấy hai chân hình như chẳng phải là của mình nữa, không sao nhúc nhích nổi. Thủy Kỳ Lân hơi lấy làm lạ, thoạt tiên ngắm kỹ Trương Tiểu Phàm, rồi sự chú ý dần bị hút sang thanh Thiêu Hoả Côn. Nó nhìn chằm chằm, ngước lên, ngó xuống, cái đầu ù cứ chuyển tới chuyển lui, cuối cùng cũng chẳng nhận thấy gì. Giây lát sau, nó trù trừ, rồi thò vuốt trước ra, e dè đụng vào Thiêu Hoả Côn.

Trương Tiểu Phàm đứng một bên cứ ngây người ngó, tuy trong lòng vẫn vô cùng khiếp sợ, nhưng tính hiếu kỳ cũng cùng lúc nổi lên. Hắn nghĩ Linh Tôn này sống mấy ngàn năm rồi mà vẫn hồ đồ, y như con chó vàng to trên Đại Trúc Phong, trẻ chẳng ra trẻ, già chẳng ra già, nếu không sao lại thấy hứng thú với cái que cời lò ấy?

Móng vuốt to lớn của Thuỷ Kỳ Lân nhè nhẹ đẩy vào Thiêu Hoả côn, rồi lập tức rụt lại, trông dáng điệu thì hình như là rất e dè, Thiêu Hoả Côn bỗng động đậy, lăn đi mấy vòng, rồi nằm yên như cũ, không nhúc nhích.

Trong mắt Thuỷ Kỳ Lân hiện lên nỗi nghi hoặc, nhưng không chịu bỏ cuộc, cái đầu ù của nó lắc lư, rồi thình lình nhìn sang Trương Tiểu Phàm, từ cái mồm to như chậu máu truyền ra một tràng những tiếng gầm gừ khe khẽ. Trương Tiểu Phàm giật đánh thót, cơ bắp toàn thân căng cứng, đến hơi thở cũng ngưng ngang.

Nhưng Thủy Kỳ Lân chỉ liếc hắn một cái, rồi lại nhìn sang Thiêu Hoả Côn, lần này nó cúi thấp đầu, rê mũi lên cái que, tỉ mỉ ngửi hít. Trương Tiểu Phàm tim vẫn đập thình thình, nhưng quan sát hành vi cổ quái của con thú to lớn trước mặt, bất giác thấy rất giống Đại Hoàng, nếu không phải vì đang quá căng thẳng, chắc hắn đã phá ra cười.

Thủy Kỳ Lân đánh hơi một lúc, rõ ràng là vẫn không thu được kết quả gì, nó bèn ngẩng dậy, cái đầu ù quay ngó khắp phía, hình như cũng không thể làm rõ hơn sự việc. Linh thú ngàn năm rốt cục vẫn là linh thú ngàn năm, sau khi nghĩ ngợi một lúc, bèn quyết định buông xuôi, nó khịt khịt mũi rõ to, đôi mắt cồ cộ ngó Trương Tiểu Phàm, lại khiến hắn sợ gần chết, rồi lắc đầu vẫy đuôi xoay mình lội xuống đầm, lát sau, bọt nước sủi tung lên, thân mình khổng lồ chìm xuống.

Trương Tiểu Phàm lúc này mới hơi hoàn hồn, bèn từ từ bò dậy, thấy lưng áo đã ướt đẫm cả, trên trán mồ hôi lạnh cũng tuôn như mưa. Hắn đi lại bên thanh Thiêu Hoả Côn, nhặt nó lên, ngắm nghía một lượt, chẳng thể nào nhận ra điểm gì khác lạ, bất giác than thở: “Đi đời nhà ma!”

Than thở chưa dứt, chợt nghe tiếng động bên đầm, một bóng nước to tướng trồi lên, trong hoa sóng bạc trắng, lờ mờ trông thấy cái đuôi thù lù của Thuỷ Kỳ Lân quẫy lên mặt nước.

Trương Tiểu Phàm thất kinh, lập tức nhét Thiêu Hoả Côn trở vào trong bọc, rồi vắt chân lên cổ mà chạy, trên đường chỉ nghe sau lưng tiếng sục nước không ngừng, hắn cũng chẳng dám ngoái đầu lại nhìn, cứ chạy trối chết, gắng rời nơi đó càng xa càng tốt. Chẳng bao lâu là đến được Hồng Kiều, rồi chạy một mạch, tới khi không còn nghe tiếng động truyền lại, thì đã lên đến đỉnh cầu, mới dám dừng bước, thở hổn hển.

“Hộc, hộc, hộc!…”

Trương Tiểu Phàm hô hấp dần dần điều hoà trở lại, mới cảm thấy rã rời, một nỗi mệt nhọc trào lên trong người, hắn cúi đầu xuống, dưới ánh trăng, cái bóng cô đơn nhằng nhẵng đi theo.

Hắn đột nhiên ngước lên, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy cao xanh lạnh lùng, vầng trăng nhạt treo cao. Hắn ngây dại ngắm, đờ đẫn cả người.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 7
Quả nhiên, Phó Bá Cử cười vẻ lạnh lùng: Hạ Tưởng? Bí thư quận ủy quận Hạ Mã của Thành phố Yến? Cậu không đủ tư cách để được vào trong hội trường này. Tại sao cậu lại trà trộn được vào đây? Là người phụ trách hội trường, bây giờ tôi mời cậu đi ra ngoài ngay lập tức! Sự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Ba đây, con gái yêu - Tác giả The Kid
Thành là thanh niên nghèo, kiếm sống bằng công việc lao động chân tay. Anh đem lòng yêu cô gái mại dâm tên Thúy. Những lúc rãnh rỗi anh thường kiếm Thúy để chịch. Vì nghèo quá nên anh muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, anh liều lĩnh đi buôn ma túy. Không may bị công an bắt, số lượng ma túy cũng ít, nên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 19
Cường giả Thần Kim các triệu hoán khôi lỗi, hơn mười khôi lỗi tụ tập, quỷ dị dung hợp cùng nhau, uy lực nhất thời gia tăng, cuối cùng hóa thành một đầu khôi lỗi khổng lồ lớn hơn năm trăm thước, nhìn qua giống như thiên thủ quan âm, những cánh tay hóa thành móng vuốt, hoặc quyền ấn chưởng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba