Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 239

Tru Tiên

Phần 239

Màn đêm buông xuống Hà Dương thành, hàng vạn ánh đèn lấp lánh từ những ngôi nhà ấm áp dù không nói lên điều gì nhưng vẫn đem đến cảm giác thật ấm áp yên bình.

Đối với Quỷ Lệ mà nói, đây có lẽ là nơi lạ lẫm nhất với hắn..

Hắn lặng im ngắm ánh đèn, rồi chợt chuyển mình. Trên bức tường thành vốn không to lớn cũng chẳng kiên cố này, giờ đây không một bóng người. Những làn gió đêm từ khoảng không bao la bên ngoài thành Hà Dương nhẹ nhàng lướt qua bức tường thành nham nhở sau kiếp nạn thú yêu, thổi vào người hắn và Chu Nhất Tiên.

Không hiểu sao, lúc này Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân đều không có ở đây, chỉ có mình Chu Nhất Tiên và Quỷ Lệ đứng với nhau trên tường thành. Có điều Chu Nhất Tiên xem ra rất tự nhiên, một tay cầm lá phướn “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, một tay cầm bình rượu. Lúc này lão vừa ngửa cổ uống một ngụm lớn, phát ra một tiếng khà sảng khoái.

“Hảo tửu, hảo tửu….”. Lão vừa cười vừa nói, rồi hướng về phía Quỷ Lệ, cất tiếng: “Rượu vẫn còn nóng, ngươi muốn uống một chung chứ?”.

Quỷ Lệ khẽ lắc đầu: “Tiền bối, người cứ uống đi”.

Chu Nhất Tiên khẽ cười, lại ngửa miệng uống thêm một ngụm nữa. Chỉ là sau ngụm này, lão khẽ lắc lắc bầu rượu mấy cái rồi thuận tay ném luôn xuống dưới. Xem ra vừa rồi trong bầu chỉ còn lại một ngụm mỹ tửu cuối cùng, trong lòng lão cảm thấy hơi ngại nên mới hỏi Qủy Lệ như thế.

Màn đêm bao trùm khắp nơi, đó đây vài ngôi sao tỏa ánh sáng lập lòe cùng với ánh trăng như một dòng nước bạc, chiếu xuống tường thành. Chu Nhất Tiên uống hết rượu, bèn ngửa mắt đăm đắm nhìn lên cao, ngẩn ra hồi lâu không nói gì. Quỷ Lệ chậm rãi bước về sát bờ tường, đập vào mắt hắn là một dấu trảo to lớn khắc sâu trên thành, bên cạnh đó là vô số những dấu trảo khác.

Thật kinh hoàng!

“Đây là dấu vết còn sót lại của bọn quái thú sau cơn hạo kiếp”. Chu Nhất Tiên không biết từ lúc nào đã bước tới bước tới, cất giọng đều đều nói.

Trong cuộc nói chuyện trên tường thành của hai người đêm nay, lão giả du hí nhân gian này cơ hồ như thiếu đi mấy phấn dí dỏm hoạt náo của ngày thường, ngược lại trong ánh mắt nhìn Quỷ Lệ, không hiểu sao lại có thêm mấy phần bi thương.

Quỷ Lệ khẽ giơ tay, đặt vào dấu trảo sâu hoắm, từ đầu ngón tay như cảm nhận được không biết bao nhiêu oan hồn đã chết dưới bàn tay này.

Lặng im một hồi, hắn bỗng cất tiếng hỏi: “Khi ấy bá tánh vô tội trong thành chết nhiều lắm phải không?”.

Chu Nhất Tiên thở dài, bước tới gần hắn, nhìn xuống dưới tường thành, mắt lão phản chiếu ánh đèn yên bình trên phố “Rất nhiều…, mặc dù nhiều người đã tản cư lên hướng Bắc trước cuộc chiến, hơn nửa số dân thành Hà Dương đã chết trong tay bọn thú yêu”.

Quỷ Lệ hướng về phía Chu Nhất Tiên, đột nhiên nói: “Tiền bối, người nói những người bị giết đó, có ai không phải là người như chúng ta, có ai không đang sống rất tốt trên thế gian này. Không phải là toàn bộ, nhưng chắc cũng có đến chín phần mười những người đó đều không hề gây hại cho ai, họ đều là những người vô tội, vậy tại sao họ phải nhận thảm họa từ trên trời rơi xuống này?”.

Lão nhìn hắn, chống tay vào tường thành, chậm rãi cất tiếng: “Ngươi ngày hôm nay có thể đứng ở đây, nhưng những người vô tội kia lại chết oan, ta hỏi ngươi, rốt cuộc là lý do gì?”.

Quỷ Lệ im lặng hồi lâu, rồi trả lời: “Ta và họ hoàn toàn khác biệt, ta biết pháp thuật, khi yêu thú tới, muốn trốn muốn chạy cũng dễ hơn”.

“Thì đó chính là lý do tại sao, ngươi nhìn nhận và đánh giá sự vật, con người một cách chủ quan, chung chung, cũng giống như các nhà sư Thiên Âm Tự thường nói: Chúng sanh bình đẳng là nghĩa này. Kỳ thật ý của họ là, con người cũng như côn trùng, mãnh thú, cùng chia sẻ một mục đích”.
Lão khẽ cười, rồi nói tiếp: “Chỉ là, trong cuộc đời này, được mất là cuộc khảo sát của trời đất mà không phải loài côn trùng nào cũng chiến thắng. Ngươi có thần thông hộ thể, pháp lực cao cường, có thể làm nên những chuyện kinh thiên động địa, cứu vãn chúng sinh. Cho nên nói chúng sinh sinh ra bình đẳng, thật ra, điều này không hề tồn tại”.

Mặt Quỷ Lệ lộ nét hoang mang, khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không muốn siêu thoát chúng sinh, càng không có đủ dạ từ bi quan tâm đến chúng sinh, cũng như trong việc tu đạo, ta không có chút hứng thú nào đối với thuật trường sinh”.

Chu Nhất Tiên chậm rãi nói: “Vậy ngươi muốn gì”.

Quỷ Lệ cười khổ, hạ thấp giọng: “Sự thật ta cũng không biết đích xác cái ta muốn là gì”.

Thần tình trên gương mặt hắn chợt biến đổi, ánh trăng vằng vặc tỏ chiếu khắp nơi, hoa trăng như nở rộ, lấp lánh từ trên trời rơi xuống, bóng hắn trải dài trên đất.

Chu Nhất Tiên im lặng không nói gì, ngắm nhìn Quỷ Lệ, chỉ là ánh mắt lão đã hoàn toàn khác trước, cho dù trước mắt lão là kẻ duy nhất trên thế gian này tu tập qua bốn quyển Thiên Thư, đạo hành cao thâm mạt trắc, nhưng lúc này nhìn Chu Nhất Tiên, phảng phất như còn cao siêu hơn cả Quỷ Lệ.

Với vẻ ngoài nho nhã, bình tĩnh, cơn gió đêm thổi xuyên qua mái tóc bạc trắng, thậm chí cả ánh trăng cũng như tụ cả vào lão.

Quỷ Lệ không phát hiện được sự thay đổi ấy, sự thật là, Chu Nhất Tiên chỉ đứng trước mặt hắn, còn bản thân hắn, cơ hồ như đang chìm đắm trong tâm sự ở tận đáy lòng.

Hồi lâu sau, Quỷ Lệ chợt cười khổ: “Xem ra ta đúng là một kẻ bất thành khí, đến cả bản thân mình sống vì cái gì cũng không rõ nữa”.

Chu Nhất Tiên thần sắc tĩnh lặng nhìn Quỷ Lệ, khóe môi khẽ nhếch lên như cười nụ, cất tiếng: “Ngươi sai rồi, chàng trai trẻ à!”.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe lão gọi hắn là chàng trai trẻ, nhưng đây chưa phải là điều chính yếu, sau một thoáng ngạc nhiên, hắn liền cất tiếng hỏi: “Tiền bối, người nói ta sai, nhưng sai ở đâu?”.

Chu Nhất Tiên trả lời: “Ngươi tưởng rằng mình nghĩ không thông vấn đề đó thì là bất thành khí hay sao? Theo ta thấy, sự thực hoàn toàn ngược lại, ngươi có thể nghĩ đến vấn đề đó, đã là hơn rất nhiều kẻ khác trên thế gian này rồi”.

Quỷ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Ông nói gì?”.

Lão cười cười, chỉ tay nói: “Hãy nhìn kìa”.

Hắn chỉ về hướng Chu Nhất Tiên chỉ, bên trong Hà Dương thành, dưới ánh trăng, những ánh đèn leo lét tĩnh lặng chập chờn nhưng không tắt.
Chu Nhất Tiên nhìn về phía ánh đèn, thần sắc lộ vẻ phức tạp, im lặng trong giây lát rồi cất tiếng: “Ngươi thấy gì?”.

Quỷ Lệ trả lời: “Vô số ánh đèn trong những ngôi nhà”.

Lão gật đầu nói: “Đúng rồi, đó là những ánh đèn, những ánh đèn nhỏ bé đó, cũng như những con người sống trên thế gian này, hoặc là thỏa mãn, hoặc là không hài lòng, nhưng cuối cùng họ vẫn phải tiếp tục sống. Ta nói cho ngươi biết, trong muôn vạn chúng sinh, không biết có bao nhiêu kẻ sống chỉ để sống, những kẻ khổ não nghĩ ngợi mình sống vì cái gì như ngươi, thật vạn người mới có một mà thôi”.

Quỷ Lệ ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ theo cách này, tựa hồ như rất có lý, không thể phản bác.

Chu Nhất Tiên nhìn hắn, chợt lộ vẻ buồn rầu, chỉ là thần tình ấy chỉ thoáng qua mộ chốc rồi biến mất, khẽ thở dài, đặt một tay lên vai Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ lúc này tuy khong phải là tâm trí rối bời, nhưng tâm thần xao động thì cũng có, có điều với phản ứng của hắn, cơ hồ như hạ ý thức lách người tránh khỏi bàn tay của Chu Nhất Tiên. Nhưng chuyện bất ngờ đã đột nhiên xảy ra, Chu Nhất Tiên tầm thường xưa nay vẫn giả thần giả quỷ, bàn tay xem ra có vẻ hời hợt ấy, không ngờ vẫn vỗ trúng vai Quỷ Lệ mà hắn không thể tránh nổi.

Quỷ Lệ thầm kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì một câu nói làm tinh thần hắn càng thêm dao động đã thốt lên từ miệng Chu Nhất Tiên: “Huống hồ, ngươi là người duy nhất trên thế gian này tu tập bốn quyển thiên thư, làm sao mà giống những người khác được”.

Nghe hết lời, toàn thân Quỷ Lệ chấn động, chuyện hắn lấy được quyển Thiên Thư thứ tư là điều bí mật không ai có thể biết được. Thật ra chuyện hắn trên Thiên Đế Bảo Khố đắc hành đệ tam Thiên Thư và nơi Thiên Âm Tự trên Vô Tư Ngọc Bích đắc thủ Thiên Thư đệ tứ quyển ngay cả Lục Tuyết Kỳ và các hòa thượng Thiên Âm Tự cũng không hiểu được biết được. Chỉ có hắn tu tập từ đầu tới cuối, mới hiểu được đó là Thiên Thư tứ quyển mà thôi.

Vậy mà lúc này, Chu Nhất Tiên chỉ ra tất cả những bí mật của hắn, làm sao hắn không bị chấn động, nhất thời gương mặt hắn đầy vẻ hoang mang, chăm chăm nhìn lão.

Chu Nhất Tiên mỉm cười nói tiếp: “Ngươi không phải kinh sợ, không cần phải vậy”.

Quỷ Lệ như chôn chân trước mặt lão, một lúc sau, chợt cười, bước về sau một bước, mặt lộ nét nghiêm trang, cung kính hành lễ: “Tiểu tử vô lễ, đã khinh mạn tiền bối, chỉ là trong lòng còn nhiều uẩn khuất, mong tiền bối chỉ giáo”.

Chu Nhất Tiên thần sắc ung dung, được một người danh chấn thiên hạ như hắn cung kính hành lễ, nhưng lão không hề có cảm giác ngại ngùng, chỉ nói: “Những nghi hoặc trong lòng ngươi, nếu người khác có thể giải đáp được, với khả năng và đạo hạnh tu luyện từ Thiên Thư, chẳng lẽ ngươi không tự giải đáp được?”.

Quỷ Lệ lặng im trong chốc lát, từ từ trả lời: “Có phải tiền bối muốn nói là tình trạng của tại hạ, thật sự không có giải đáp?”.

Chu Nhất Tiên nghiêng đầu cười nói: “Điều này chỉ có thể ngộ được từ những kinh nghiệm của bản thân ngươi, cũng như Phật tu tại tâm, Thiên Thư và Phật môn lại có nhiều điểm tương đồng”. Lão nói tiếp: “Do đó, con người sống vì cái gì, chỉ có bản thân người ấy mới tự ngộ ra được. Lão phu may ra chỉ có thể chỉ cho ngươi, chứ không thể nói cho ngươi nghe được.”

Dứt lời, lão lại cười, hai tay chắp sau lưng, bước sang một bên.

Quỷ Lệ lại chìm trong trầm mặc, thời gian trôi qua, vẻ hoang mang trên mặt hắn dần dần biến mất, hắn cất tiếng: “Sanh, tử, biệt, ly, ta chỉ thấy bốn chữ này đeo bám con người suốt cả cuộc đời, thỉnh giáo tiền bối, có phải con người sinh ra là đã khổ rồi không?”.

Chu Nhất Tiên trả lời với nụ cười trên môi: “Sai rồi, sai rồi, cuộc đời ngươi gặp nhiều bất trắc, nên nghĩ rằng người người đều khổ sở, kỳ thực hoàn toàn không phải vậy. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi nghĩ rằng mình mệnh khổ?”.

Quỷ Lệ ngập ngừng như muốn nói, nhưng Chu Nhất Tiên đã tiếp: “Sao rồi, không trả lời được sao? Hãy lấy cái chết gần đây của sư phụ sư nương ngươi, ngươi nghĩ họ có đau khổ không?”.

Hắn trầm giọng trả lời: “Sư phụ và sư nương họ…”.

Chu Nhất Tiên ngắt lời: “Điền Bất Dịch chết rất anh hùng, không chút hối tiếc, ra đi với nụ cười trên môi, sư nương Tô Như của ngươi, thâm tình sâu đậm với ân sư ngươi, ngươi nghĩ vì thương tâm mà tự tận, thật ra linh hồn bà ấy được tề tụ cùng chồng, đó phải chăng là điều mà bà ấy muốn nhất?”.

Quỷ Lệ ngạc nhiên, nhất thời không nói được gì.

Chu Nhất Tiên lại nói tiếp: “Ngươi quá đỗi bi thương vì cái chết của phu phụ Điền Bất Dịch mà không hiểu phu phụ hai người bọn họ hoàn toàn không hề tiếc nuối cuộc đời mình, lấy mình ra để so người, không phải đáng cười lắm sao?”. Nói đến đây, lão nhìn Quỷ Lệ hỏi: “Ngươi có sợ chết không?”.

Quỷ Lệ thoáng do dự rồi trả lời: “Sợ”.

Chu Nhất Tiên tiếp: “Ồ, ta phải hỏi ngươi là cái mà ngươi sợ là gì, có phải là bản thân chữ Chết không?”.

Hắn lắc đầu trả lời: “Ta không hề nghĩ đến việc trường sinh, càng không quan tâm đến cái chết, ta chỉ sợ là sau khi ta chết, tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành”.

Chu Nhất Tiên cười nói: “Vậy thì đúng rồi. Ngươi có thể nhìn thấu sinh tử, trong lòng lại có chuyện quan trọng hơn cả chuyện sinh tử, cứ hỏi ta thế, nay chi bằng hãy nghĩ những chuyện quan trọng ấy có phải hơn không?”.

Đầu mi Quỷ Lệ nhăn tít lại, hai mắt nhìn vào một điểm, dường như ngộ ra điều gì, nhưng không lộ ra ngoài mặt, mà lại như chìm sâu thêm vào trong suy nghĩ. Chu Nhất Tiên cũng không làm phiền đến hắn, lặng lẽ đứng sang một bên, ngước nhìn xung quanh, chỉ thấy ánh trăng khắp nơi, ánh trăng cũng như nước rải xuống khắp nhân gian…

Nhìn lên trời, gió thổi lồng lộng, tinh di đầu chuyển, không gian bao la vô hạn.

Đứng lặng im một hồi, lão chợt khẽ thở dài.

Bên cạnh chợt vang lên tiếng hỏi của Quỷ Lệ: “Tiền bối trong lòng người lẽ nào cũng có chuyện chưa thấu?”.

“Ta?”.

Lão không quay đầu lại, mắt vẫn dõi theo hướng xa xăm nơi chân trời nơi ánh nguyệt quang, hồi lâu, thoảng tiếng lão trả lời: “Ta vẫn còn sống trên cõi đời này, tự nhiên trong lòng cũng có những chuyện nghĩ không thông thôi”.

“Là chuyện gì vậy?”.

Chu Nhất Tiên cười tiếp: “Chuyện ta nhìn không thấu, chính là luân hồi!”.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv2.com/tru-tien/

Thanh Vân Sơn, Tiểu Trúc Phong.

Trên Tiểu Trúc Phong này, đời đời chỉ thu nhận nữ tử, cho nên nơi này so với những chỗ khác trên Thanh Vân Sơn luôn luôn an tĩnh bình hòa. Dù là giữa ban ngày, mọi thứ vẫn rất tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng chim hót lẫn với hương hoa dịu nhẹ tỏa khắp nơi.

Bất quá từ sau khi Thủy Nguyệt đại sư trở về từ đám tang trên Đại Trúc Phong, khắp Tiểu Trúc Phong đã nhuốm thêm mấy nét bi thương. Rất nhiều môn đồ trẻ tuổi lần đầu tiên thấy Thủy Nguyệt không kềm nén được đau khổ và thương tâm.

Văn Mẫn là người hiểu Thủy Nguyệt đại sư nhất, nên đã sớm dặn dò các sư tỷ muội, để bọn họ chú ý chừng mực, đặc biệt không được cao giọng nói cười làm sư phụ tức giận, thế nên Tiểu Trúc Phong lại càng thêm yên tịnh mà nghiêm trang.

Kể từ khi trở về từ Đại Trúc Phong, Thủy Nguyệt Đại Sư suốt ngày nhốt mình bên trong tĩnh xá, không lộ diện ra ngoài. Ngay cả khi Văn Mẫn đại đệ tử đến vấn an, bà cũng khước từ không cho vào làm cho mọi người hết sức lo lắng.

Đến hôm nay Văn Mẫn đã một ngày một đêm không thấy sư phụ ra ngoài, trong lòng bối rối khôn tả, liền rủ Lục Tuyết Kỳ cùng đến thăm. Mặc dù Lục Tuyết Kỳ tâm tình bất ổn, không vui, nhưng không thể từ chối sư tỷ, ngoài ra nàng cũng có mấy phần lo lắng, nên đã nhận lời đi cùng Văn Mẫn..

Khi cả hai đến trước cửa phòng sư phụ, Văn Mẫn liếc mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, nàng chần chừ giây lát rồi bước lên, gõ nhẹ lên cửa: “Thưa sư phụ, đệ tử Lục Tuyết Kỳ cùng Văn Mẫn sư tỷ xin đến vấn an người”.

Tịnh xá vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, không người hồi đáp.

Hai người nhìn nhau, Văn Mẫn nhướng mày, khuôn mặt đầy nét lo âu. Kỳ thật với tính cách con người Thủy Nguyệt Đại Sư, vốn đã khác người thường, ngày trước đệ tử đến vấn an hỏi thăm cũng thường không dám lời thế này, có khi còn đột nhiên không thấy đâu mấy ngày liền nữa.
Nhưng lần này, sau khi bọn Văn Mẫn tham gia tang lễ trở về, có lẽ đã ít nhiều hiểu được vài phần câu chuyện bên trong, nên đối với những hành động này của bà cơ hồ như mẫn cảm hơn rất nhiều.

Văn Mẫn khẽ hắn giọng: “Thưa sư phụ, sáng hôm nay, trưởng môn Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh phái người đưa thư đến đây, đệ tử đem đến cho người”.

Tịnh xá vẫn hoàn toàn yên lặng. Văn Mẫn hít sâu một hơi, bước tới phía trước, mở cửa ra. Lục Tuyết Kỳ theo sát phía sau nàng.

Tiến vào bên trong, đảo mắt một vòng, bốn hàng lông mày thanh tú đều không khỏi nhíu lại, tịnh xá vốn không lớn, đồ vật bày trí lại đơn giản, thoáng nhìn đã thấy hết, nhưng không thấy bóng dáng Thủy Nguyệt Đại Sư đâu. Văn Mẫn thở dài: “Sư phụ không ở đây, không biết lão nhân gia đã đi đâu rồi”.

Lục Tuyết Kỳ trầm mặc giây lát rồi lắc lắc đầu: “Sư tỷ, chúng ta hãy trở về trước đã. Có lẽ là chúng ta thực sự đã quá lo nghĩ, sư phụ và Tô Như sư thúc tình cảm sâu đậm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là quá đỗi thương tâm thôi, muội nghĩ chắc không có chuyện gì đâu”.

Văn Mẫn gật đầu trả lời: “Cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, có điều trong lòng ta cứ cảm thấy không yên”.

Tuyết Kỳ cũng thở dài, khẽ lắc đầu, quay người bước ra. Văn Mẫn nhìn khắp phòng một lần nữa, rồi móc trong mình ra bức thư, đặt nhẹ nhàng lên bàn, bước theo sư muội. Cánh cửa phòng được nàng khép lại, vang lên một tiếng “kịch”.

Cả căn phòng lại chìm trong sự tịch mịch.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 10
“Xảy ra chuyện gì, chư vị đạo hữu vì sao lại kinh hoảng như vậy?” Kiền lão ma đến, bạch ảnh vốn với tư thế công kích, chỉ thoáng một chút thì đã trở về chỗ cũ, rồi bỗng nhiên như xoay cả nửa người về phía sau, thể hiện một tư thế đề phòng. Bởi vì các tu sĩ phi độn ra từ...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Miêu Nghị – Quyển 13
Nam nữ cầm đầu nhìn nhau, đầu nữ nhân kia nói: Ngươi tu vi gì? Nếu tu vi ngươi cao hơn ta, chúng ta sẽ cho ngươi qua, tu vi không bằng chúng ta thì lưu mạng lại. Miêu Nghị lạnh nhạt nói: Kim Liên cửu phẩm! Nam tử cầm đầu nói: Lộ ra cho chúng ta xem. Miêu Nghị im lặng, tên gia hỏa này đầu toàn cơ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 3
Tiếng sói hú bỗng thưa đi, tôi ngó ra ngoài tường, lũ sói từ triền núi đi xuống gần chùa mỗi lúc một đông. Có vài con đi qua đi lại giữa các bức tường đổ, có lẽ chúng nhìn thấy ánh lửa ở trong này nhưng không dám tự tiện hành động khi chưa có hiệu lệnh của vua sói, chỉ dám đi quanh ngôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba