Trương Tiểu Phàm trăn trở không tài nào ngủ được, con khỉ Tiểu Hôi ở bên trợn to đôi mắt, chớp chớp nhìn hắn, về phần các sự huynh của hắn tất cả đầu đã ngáy vang, ngay cả Đại Hoàng, lúc này cũng đã nằm sấp trên mặt đất ngủ say.
Ánh trăng loang loáng như nước, rọi vào từ phía của sổ, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết.
Trương Tiểu Phàm khe khẽ bò dậy, Tiểu Hôi lập tức chui tọt vào trong lòng hắn, Trương Tiểu Phảm ôm lấy nó, xoa xoa đầu nó, bước ra bên ngoài.
Hành lang trống trơn, không một tiếng người.
Hắn kín đáo cười khổ, từ sau khi đến Thông Thiên Phong, hắn gần như không có một đêm nào được ngủ yên ổn, nghĩ đến ngày mai phải tỷ thí với Lục Tuyết Kì, trong lòng hắn đột nhiên thấy căng thẳng không sao diễn tả được.
Thế rồi vào lúc này, con khỉ Tiểu Hôi trong lòng hắn bỗng nhiên ngọ nguậy một cách bất an, Trương Tiểu Phàm nhìn nó, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Hôi đang nhìn thẳng ra khoảng tối ngay phía trước mặt.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người lướt qua
Trương Tiểu Phàm giật mình một cái, lập tức bám theo.
Bóng nguời này chạy không quá nhanh, hơn nữa vừa chạy hai vai vừa rung lên không ngừng, hình dáng giồng như là đang khóc nức nở. Trương Tiểu Phàm nhìn từ phía xa, nhận ra đó là Điền Linh Nhi, trong lòng lấy làm kỳ quái, đồng thời nhìn dáng vẻ đang nức nở của sư tỷ, trong tim lại có một thoáng buồn không tên.
Điền Linh Nhi chạy một mạch đến Vân Hải, tới khu vực lôi đài trung tâm, nhìn bốn xung quanh không một bóng người, dường như không chịu đựng được hơn nữa, ngồi bệt xuống đất oà khóc.
Trương Tiểu Phàm chưa từng nhìn thấy sư tỷ đau buồn như vậy bao giờ, trong đầu hốt hoảng, từ từ bước đến bên cạnh nàng ta, khe khẽ gọi: “Sư tỷ, tỷ …”
Điền Linh Nhi sợ hãi giật bắn cả mình, nhảy xoay mình lại, nhìn thấy đó là Trưong Tiểu Phàm liền bình tâm trở lại, tức thì trong tim lại thấy đau xót, không kìm chế được nữa lao vào trong lòng Trương Tiểu Phàm, gục mặt vào vai hắn khóc oà lên.
Trương Tiểu Phàm mình mẩy tức thì cứng đơ, toàn thân tựa như hoá đá, không thể nào cử động lại được.
Tiếng nức nở của nàng vang vang bên tai, trên vai cảm thấy hơi ấm phảng phất lan toả từ cơ thể của nàng, dường như cảnh tượng hắn thường thường nhìn thấy trong giấc mơ hôm nay đột nhiên đã trở thành sự thật. Như có một mùi hương tinh tế, phảng phất lan tới.
Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám.
Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng?
Lúc này Điền Linh nhi đã rời khỏi vai của hắn. Trương Tiểu Phàm tâm tư trống rỗng, trong lúc đang lơ mơ, cảm thấy bản thân đã đánh mất đi một điều gì đó.
Trên vai hắn, đã ướt đẫm nước mắt.
Điền Linh Nhi lấy tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vai của Trương Tiểu Phàm đã ướt đẫm nước mắt của mình, thì mặt đỏ bừng lên, nói: “Xin lỗi, Tiểu Phàm”
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu đáp: “Sư tỷ, tỷ có chuyện gì vậy”
Điền Linh Nhi vừa định nói, chợt nghe dưới chân có hai tiếng kêu “chí chí”, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Hôi. Nàng khẽ cúi người xuống, bế Tiểu Hôi vào lòng.
“Không có gì, Tiểu Phàm, không có gì”. Cô gái này đứng dưới ánh trăng trong đêm tối, xinh đẹp thê lương, mang đến cho Trương Tiểu Phàm một thoáng đau buồn, nói: “Cha và mẹ chưa từng bao giờ mắng ta cả.”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong đau khổ ấy, Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy đau xót tê tái, dường như là bản thân mình đã gây ra cho nàng sự bi thương này vậy. Hắn cố gắng ổn định tâm tư, nhẹ nhàng hỏi “Sư tỷ, sao vậy? Tại sao sư phụ và sư nương lại mắng tỷ”
Điền Linh Nhi ngập ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiểu Phàm, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra thì người tiểu sư đệ này luôn luôn là người thân thiết nhất, lúc này trong lòng nàng, tựa hồ có một suy nghĩ lờ mờ không rõ ràng: Từ khi nào Tiểu Phàm sư đệ bắt đầu dịu dàng đối với ta vậy?
Tuy nhiên, ý niệm này thực chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tim nàng lúc này đầy ắp nỗi buồn, cuối cùng bật khóc nói với Trương Tiểu Phàm: “Là vì Tề Hạo đại ca!”
Trương Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệch, bất giác nắm tay lại, hắn nắm rất chặt, đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Đệ không biết sao” Điền Linh Nhi khởi đầu câu chuyện, hoàn toàn không có chút phòng bị nào đối với gã tiểu sư đệ, thế nhưng quả thật trong tim Trương Tiểu Phàm đang điên cuồng gào thét: “Ta biết chứ, ta biết chứ, ta đã sớm biết rồi”
Ánh trăng lành lạnh, trải khắp nhân gian.
“Tề hạo sư huynh và ta đều thích nhau, ta nói với họ chuyện đó, ta quả thật, quả thật rất thích huynh ấy.” Điền Linh Nhi dừng lại một chút, quả thật không hề nhận thấy, sau mỗi một câu nói của nàng, sắc mặt của Trương Tiểu Phàm lại trắng bệch hơn.
“… Thế nhưng cha thực đã lớn tiếng mắng mỏ ta, nói ta không biết phải trái, mẹ thường ngày luôn yêu quí ta cũng thay đổi sắc mặt, đứng về phía cha ta. Tại sao như vậy, Tiểu Phàm?”
Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu, để cho Điền Linh Nhi không nhìn thấy mặt của mình, thấp giọng nói: “Làm thế nào mà sư phụ sư nương lại biết chuyện đó?
Điền Linh Nhi trong lúc tâm tình kích động, chẳng hề phát giác trong lời nói của Trương Tiểu Phàm có lộ vẻ khác thường, khoé miệng nhành ra, chỉ chút nữa lại bật khóc “Ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đó, chỉ sau đó mới biết, đó là sư tỷ Văn Mẫn bên Tiểu Trúc Phong ở cùng với ta đã nói với Thuỷ Nguyệt sư thúc, thế rồi Thuỷ Nguyệt sư thúc nói lại với mẹ của ta. Ta với bọn Văn Mẫn sư tỷ vốn rất tốt với nhau, đã kể cho họ nghe rất nhiều, bọn họ nói ra, ta, ta …..”
Khoé mắt nàng cay xè, nước mắt cuối cùng lại trào ra
Trương Tiểu Phàm cười đau khổ nói “Có lẽ sư phụ sư nương họ chỉ muốn tốt cho tỷ thôi, họ là cha mẹ của tỷ mà, không thể nào không đối tốt với tỷ!”
Điền Linh Nhi lau khô giọt lệ trên khoé mắt, cuời lớn :”Họ chẳng hiều gì hết! Họ chỉ biết mỗi danh dự môn phái, chỉ biết Tề Hạo đại ca là đệ tử đắc ý của Long Thủ Phong Thương Tùng sư thúc, chỉ biết nếu ta và Tề Hạo đại ca thích nhau thì môn phái của họ không thể ngẩng đầu lên được trong Thanh Vân Môn, chẳng hề nghĩ gì đến ta cả”.
Nàng nói với giọng pha chút thương tâm lẫn chút phẫn nộ, thậm chí quả quyết: “Nếu phải cân nhắc giữa danh dự của họ và hạnh phúc của ta, ta thực sự ngờ rằng họ sẽ cọi trọng bộ mặt họ hơn là coi trọng ta, cô con gái của họ?”
Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sự thay đổi kỳ lạ đột ngột của sư tỷ.
Đó là một cái nhìn đầy thương tâm!
Bàng hoàng không sự giúp đỡ, cảnh tượng một con chim nhỏ cô đơn mất hết cha mẹ đứng chờ đợi trong mưa gió, trong bi ai có một nỗi kinh hoàng, như một con dao đâm sâu vào trong tâm trí hắn!
Trương Tiểu Phàm gần như ngay lập tức bị đánh gục bởi cái nhìn này, một sự bi thương trước đây chưa từng có trỗi dậy từ trong tim, lúc này nếu có thể để hắn chịu đựng sự thống khổ này vì nàng, hắn sẽ bất chấp tất cả các sự gian khổ nguyện ý ngánh vác hết, thế nhưng hắn chẳng biết phải nói thế nào cho đúng,chỉ có thể khê khẽ nói một câu:
“Sư tỷ!”
“Ta phải ở cùng với huynh ấy” Điền Linh Nhi nói quả quyết, tưởng chừng nàng nói điều này với Trương Tiểu Phàm, thế nhưng không nàng không nói với hắn, mà nói vói chính nội tâm của mình, nói vói vợ chồng Điền Bất Dịch lúc này không có mặt ở đó: “Con nhất định sẽ phải ở cùng Tề Hạo sư huynh, chúng con đã thề non hẹn biển rồi, dù cha mẹ có phản đối lần nữa, dù cho bể cạn đá mòn, chúng con sẽ ở bên nhau.”
Nàng ngước lên nhìn bầu trời đêm, hướng lên vầng trăng sáng phát thệ. Ánh trăng vằng vạch lạnh lẽo yên lặng tưới trên mình nàng, hình ảnh xinh đẹp của nàng như một đoá hoa bách hợp sầu thảm nở bung trong đêm, khiến người ta phải sững sờ kinh ngạc với vẻ đẹp của nàng mà quên đi mất là đang ở bên cạnh nàng, là hình ảnh của niềm hy vọng đã tan biến.
… Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv2.com/tru-tien/
Đứng trên đài cao, những tia nắng ban mai ấm áp rọi trên người Trương Tiểu Phàm, làm ấm thân thể nhưng không hề làm ấm lòng hắn chút nào. Hắn đứng trên lôi đài mặt lạnh tanh, đối diện đang đứng ngay trước mặt hắn là Lục Tuyết Kỳ đẹp như thiên tiên.
Trong con mắt băng sương của nữ lang này rõ ràng có sự khinh miệt, trên quảng trường, tất cả mọi người đều biết, hắn chủ yếu dựa vào vận khí chứ không phải dựa vào thực lực để tiến vào nhóm tứ cường.
Phía sau lưng nữ lang, Thiên Gia đang tán phát ra những tia sáng xanh nhàn nhạt. Trương Tiểu Phàm ngắm nhìn thần vật trong truyền thuyết, loáng thoáng nghĩ: Lại gặp nữa rồi, mình đang đối diện với nó sao?
Sau đó, trong giây lát hắn đã quên luôn câu hỏi vừa rồi, sau khi trở về đêm qua, tinh thần của hắn có điều gì đó hoảng hốt không yên.
Trên Vân Hải, lúc này chỉ còn lại hai khu lôi đài lớn, thế nhưng bàn về số đệ tử Thanh Vân Môn bao quanh, thì số người xem cuộc đấu Tề Hạo Tăng Thư Thư tại đài phía tây chỉ sợ không bằng ba phần ở đây, gần như tất cả mọi người bị hấp dẫn bởi Lục Tuyết Kỳ vô cùng mạnh mẽ cũng như Trương Tiểu Phàm cực kì may mắn, ngay đến các trưởng lão, tuyệt đại đa số là ngồi dưới lôi đài này kể cả trưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân.
Chỉ là, đám khán giả sau khi thấy Lục Tuyết Kỳ bay lên lôi đài, sau khi trong đám người vang lên một trận hoan hô, đa phần đều thảo luận về việc Trương Tiểu Phàm sẽ bị đánh bại trong chốc lát.
Dưới đài, Điền Bất Dịch nhíu chặt đôi mày, mặc dầu lão biết rất khá rõ thực lực của Trương Tiểu Phàm, thế nhưng những lời khinh miệt của đám người phía sau vẫn làm cho lão không thấy thoải mái chút nào. Tố Như ngồi ngay bên cạnh lão đưa mắt nhìn bốn xung quanh để tìm kiếm cô con gái, sau cuộc tranh cãi to tiếng tối qua, Điền Linh Nhi đã khóc chạy ra ngoài, hôm nay ngay từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả, là người mẹ bà hiểu được con gái mình, chỉ sợ đưa con gái ương ngạnh này đã chạy đến chỗ lôi đài Tề Hạo thi đấu mất rồi.
Bà lắc lắc đầu, mặc dầu bà rất thương yêu cô con gái duy nhất này, thế nhưng lần này bà hoàn toàn đứng về phía trượng phu, có lẽ hành động lần này là do bản năng của ngưới mẹ, bà luôn nghĩ rằng, tất cả đám người Long Thủ Phong đều không tốt đẹp gì.
Bà nghoảnh đầu lại, nhìn lên trên đài, cùng lúc này, trên đài Trương Tiểu Phàm khuôn mặt nhìn lạnh tanh, mục quang của họ bất gặp nhau trong không trung, sau giây lát, Trương Tiểu Phàm nhìn về phía bà, dường như không hề tìm thấy người mình muốn tìm, lại lẳng lẳng thu hồi mục quang rồi quay đi.
Tố Như hơi nhíu lông mày, nói với Điều Bất Dịch: “Tiểu Phàm hôm nay thần sắc có chút gì đó không ổn, trông giống như một kẻ mất hồn”
Điền Bất Dịch khe khẽ đáp “Nó căng thắng quá mà, tiểu hài từ chưa hiểu việc đời lắm, không có gì là lạ”
Tố Như liền im lặng, rồi không nói thêm gì nữa.
Trương Tiểu Phàm thu hồi mục quang, nhìn lên khuôn mặt của Lục Tuyết Kỳ ở đối diện, trong ánh nắng ban mai khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng quả thực rất tươi tắn và lộng lẫy, ánh sáng rạng ngời, rất nhanh, Lục Tuyết Kỳ nhận thấy mục quang của Trương Tiểu Phàm đang nhìn mình, trong mắt một lẫn nữa xuất hiện ý khinh thường.
Thế nhưng lần này, Trương Tiểu Phàm quả thật không hề tránh né nữa, hắn thậm chí chẳng cảm thấy ánh mắt giễu cợt của đối phương, dung nhan mĩ lệ ấy lúc này đối với hắn bất giác không hề có chút ý nghĩa gì, chỉ có trong thâm tâm hắn, sâu sâu thẳm, nỗi thống khổ đang gào lên: “Nàng không có ở đây, nàng đã đi xem Tề Hạo thi đấu mất rồi!”
Thông minh như Lục Tuyết Kỳ, ngay lập tức nhận thấy đối thủ này mặc dù mục quang đang nhìn mình, thế nhưng trong nhãn thần trống rỗng rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác chứ hoàn toàn không lý gì đến sự tồn tại của nàng. Đây dường như là lần đầu tiên nàng gặp phải trong đời, trong con mắt nàng thoáng xuất hiện một đỗi kinh ngạc.
“Bắt đầu!”
Tiếng chuông nhất tề vang lên, vang vọng trên khắp Thông Thiên Phong. Bốn bề ngay lập tức yên ắng trở lại.
Lục Tuyết Kỳ vươn mình, hít sâu một hơi, chỉ cần thắng thêm hai trận, chỉ hai trận, thì có thể thực hiện được mơ ước của bản thân cũng như kỳ vọng của ân sư. Thiên Gia phía sau lưng nàng, dần dần toả ánh sáng sắc xanh.
“Lục Tuyết Kỳ đệ tử Tiểu Trúc Phong, xin tứ giáo”
Trương Tiểu Phàm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng đầu tiên không phải là đáp lễ, mà chỉ là nhìn xuống phía dưói đài với một chút hy vọng mong manh, một rừng người, vạn con mắt đang ngắm nhìn, quả thực không hề có bóng dáng ngưòi mà bản thân đang trông ngóng.
Lục Tuyết Kỳ vẻ mặt biến sắc, dưới đài Thanh Vân đệ tử la ó rầm rĩ, đây là người đầu tiên thất lễ với Lục Tuyết Kỳ, Điền Bất Dịch và Tố Như đưa mặt nhìn nhau, cả hai đồng thời nhận thấy, hôm nay gã tiểu đồ đệ này quả thật có gì đó không bình thường.
Trương Tiểu Phàm từ từ ngẩng đầu lên, sắc diện xám xịt như hòn tắt lửa, chầm chậm đáp: “Tại hạ Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm, xin sư tỷ bất tất phải hạ thủ lưu tình”
Lục Tuyết Kỳ hơi run, mặc dù chỉ là câu nói khách sáo trước trận đấu, thế nhưng gã Truơng Tiểu Phàm này thực sự trông vô cùng cổ quái, ở đâu mà có người có thể nói câu bất yếu lưu tình, dường như có vẽ rất nhạo bang, thế nhưng nhìn diện mạo hắn lại không giống như vậy.
Thế nhưng Lục Tuyết Kỳ vốn là đệ tử đắc ý của Thuỷ Nguyệt Đại Sư, tâm lực kiên định, trên mặt thần sắc không chút thay đổi, không nói thêm gì nữa, hữu thủ giơ lên, “Thiên Gia” phía sau lưng nàng từ từ bay lên.
Trương Tiểu Phàm nhìn tia sáng sắc xanh phát ra mỗi lúc một dày đặc, mỗi lúc một lan rộng, lam sắc bao trùm thân thể hắn, quả thực không hề cảm thấy một chút căng thẳng nào, thay vào đó sâu bên trong tim, loáng thoáng có chút mong đợi.
Hắn rút ra thanh que cời lò đen xịt xấu xí.
Dưới đài vang lên một trận cười, so với “Thiên Gia” đường hoàng cao quý tiên khí vạn phương, thì hình ảnh thanh que cời lò chỉ như một con côn trùng thô lậu.
Thế nhưng giây phút này, nó là một con côn trùng với trái tim như đã chết.
Cảm giảm lạnh lẽo băng giá, một lần nữa lại tràn đầy cơ thể, không biết tại sao, hôm nay trên thanh que cời lò, dường như có linh tính đặc biệt hưng phấn, cảm giác lạnh lẽo băng giá ấy du động với tốc độ nhanh hơn hẳn mấy ngày trước. Trương Tiểu Phàm thậm chí cảm nhận được, nếu không vì cảm giác huyết nhục tương liên giữa bản thân hắn với thanh que cời lò, nếu không vì bản thân hắn đang năm chặt thanh qua cời lò ấy, chỉ sợ nó đã sớm lao vào Lục Tuyết Kỳ rồi.
Không, nó không nên hướng về Lục Tuyết Kỳ, mà là hướng về Thiên Gia, đó là một thứ cảm giác không sao giải thích được, tựa như hai thứ đó là cừu nhân có mối thâm thù đại hận.
Lúc này, Lục Tuyết Kỳ sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi liên tục, Thiên Gia kiếm quang đại phát, tựa hồ bản thân nàng cũng thấy hết sức kì quái.
Nhưng chỉ Trương Tiểu Phàm, quả thật không hề có ý tứ sâu xa, hắn nhìn ngắm nữ lang xinh đẹp bên trong lam sẳc rực rỡ, thốt nhiên phát hiện ra, nàng ta giống với sư tỷ, thế nhưng là “sư tỷ” với mục quang băng giá, đang lành lạnh nhìn hắn.
Trên lôi đài, phát sinh một sự việc ngoài dự kiến của mọi người, hai người Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ, không ngờ vẫn chưa động thủ, chỉ đứng nhìn đối phương, toàn thân bất động.
Phía dưới náo động, phân vân bàn tán.
Lục Tuyết Kỳ giật mình choảng tỉnh, lúc ban nãy Thiên Gia vốn linh tính tương thông với nàng đột nhiên xuất hiện chuyển động lạ thường chưa từng có mấy ngày trước đây, khiến trong lòng náng thấy kinh ngạc, liền dùng niệm lúc dò xét Thiên Gia, vẫn tịnh không thấy đều gì khác lạ, chỉ cảm giác thấy dường như là Thiên Gia hơi có một chút kích động muốn thi đấu.
Cảm thấy phía dưới đài có vô số đạo mục quang khác thường, Lục Tuyết Kỳ nhíu đôi mày, định thần, hừ lên một tiếng lạnh lẽo, gạt bỏ hết tạp niệm khỏi đầu óc, quát khẽ một tiếng, Thiên Gia bừng sáng sắc xanh, bắn vụt lên trời, thế nhưng kiếm vẫn chưa rút khỏi vỏ.
Từ khi bắt đầu cuộc tỷ thí Thất Mạch Hội Võ, Thiên Gia đã trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, thế nhưng đến tận lúc này, Lục Tuyết Kỳ vẫn đả bại tất cả đối thủ mà kiếm vẫn không ra khỏi vỏ, điều này làm mọi người suy đoán, kết cục ai có đủ khả năng buộc nàng phải rút thần kiếm ra, lần này, tất cả mọi người đều phỏng đoán nhất định phải đến trận quyết chiến cuối cùng, bởi tài năng, tu vi tầm cỡ Tề Hạo của Long Thủ Phong đạt đến cỡ đó.
Lam quang, chiếu lên gương mặt của Trương Tiểu Phàm, vẫn không soi ra được bất cứ biểu hiện tình cảm nào. Thanh Thiêu Hoả Côn đen xì phát xuất thanh quang nhàn nhạt, từ từ rời khỏi lòng bàn tay của hắn, rồi dừng lại trước mặt hắn.
Mặc dầu sớm đã nhìn thấy thanh Thiên Hoả Côn hắn cầm, thế nhưng đám người Đại Trúc Phong bên dưới đài, và hầu hết mọi người đang bao quanh đài, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tiểu Phàm thi pháp. Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, nói: “Nếu không chính mắt nhìn thấy, ta thật không thể tin gã tiểu sư đệ ngu ngốc hai năm trước đột nhiên biến thành kỳ tài thiên bẩm.”
Trên đài, Lục Tuyết Kỳ sắc mặt nghiêm nghị, pháp quyết nắm chắc như sơn, chỉ thấy trong không trung quang mang vạn trượng Thiên Gia chợt chuyển động, nhanh như tia chớp, lao thẳng về Trương Tiểu Phàm với khí thế khai sơn trảm hải.
Thiêu Hoả Côn lập tức lao ra nghênh đón, ánh sáng mầu xanh đen khởi một trận giao tranh vói lam sắc muôn trượng đó trên lưng chừng trời, trận thế này, kết cụcc tựu hồ không hề có chút gì sợ hãi.
Một khắc sau, trong ánh mắt trừng trừng ngây dại của mọi người, chỉ thấy bộ dạng Trương Tiểu Phàm hết chịu nỗi sự tấn công, hình như đã thụ trọng thương, toàn thân bay vọt về phía sau, Thiêu Hoả Côn quang mang vụt tắt, sắc đen hốt nhiên xoay chuyển trên không trung bay về phía chủ nhân.
Trong giây lát, đám ngươi Đại Trúc Phong đứng bật cả dậy, những kẻ nóng vội như Đỗ Tất Thư hét lên thất thanh.
Trương Tiểu Phàm đập vào cột của lôi đài ở phía sau lưng, ngã vật xuống, yết hầu thấy ngòn ngọt, thế rồi ộc ra một ngụm máu, phun lên thanh Thiêu Hoả Côn vừa bay về, huyết sắc lấm tấm, thế rồi, trong tình trạng không ai nhìn thấy, máu tươi của Trương Tiểu Phàm chảy ra ào ào.
Thiên Gia uy thế dường như cực kỳ to lớn, khiến cho những ngưòi có mặt thấy kinh hoàng!
Lục Tuyết Kỳ mặt lạnh như sương, không hề do dự, lam quang như chớp, Thiên Gia trên cao chém xuống một cách vô tình. Vào lúc này, trên Thiêu Hoả Côn đột nhiên hắc khí ngùn ngụt bốc lên, đặc biệt ở đầu cây gậy, thanh quang đại phát, Trương Tiểu Phàm bên mép lòng thòng một vệt máu, từ từ đứng dậy, sắc diện trắng xanh thế nhưng vành mắt lại đỏ như máu, tướng mạo đột nhiên có vài phần hung tợn.
Nói thì lâu nhưng thật ra rất nhanh, Thiêu Hoả Côn bên trong thanh quang hắc khí một lần nữa lao vọt đến Thiên Gia, hai món pháp bảo gặp nhau trên không trung, tức thì xông vào đánh nhau, đứng phía sau thân hình Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm chấn động dữ dội
Trên trời, lam quang chói lọi, thanh quang xán lạn, bay qua bay lại, trên đài các cây gỗ lớn vốn dĩ vô cùng rắn chắc đã bị bay toán loạn ra bốn phía giống như những mẩu giấy vụn, âm thanh vang ầm như sấm sét giữa tròi xanh, nổ muốn điếc tai. Chung quanh gần nghìn người Thanh Vân Môn tất thẩy đều biến sắc, từ khi khai mạc đại hội, chưa từng có trện đấu nào giống như ngày hôm nay, kịch liệt ngay từ lúc bắt đầu, cảnh tượng hôm nay không hùng vĩ, chỉ trong chốc lát, một lôi đài rộng lớn như vây đã bị hai pháp bảo uy lực tuyệt luân phá tan thành nhiều mảnh nhỏ.
Dưới đài, tất cả mọi ngưòi vốn vây quanh đều đã lùi lại đằng sau cách một đoạn xa, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm với Lục Tuyết Kỳ hai người lúc này đang lơ lửng trong không trung, Lục Tuyết Kỳ song thủ nắm pháp quyết, dùng toàn lực để khống chế, trong tư thế nghiêm túc vẫn có nét tiêu sái, nhưng ngược lại TrươngTiểu Phàm, vẫn tựa hồ có gì đó cổ quái, Thiêu Hoả Côn uy lực mặc dầu to lớn vượt quá ý nghĩ của mọi người, thế nhưng hắn ta vẫn tịnh không nắm pháp quyết giống như Lục Tuyết Kỳ, thay vào đó người trong không trung, tay múa chân đạp, mà thanh Thiêu Hoả Côn ấy vẫn thuận theo tâm ý của hắn, nháng lên như chớp giật, say sưa chiến đấu vời Thiên Gia.
Mặc dầu vậy, thế nhưng trong lòng Trương Tiểu Phàm có nỗi khổ không nói ra, Thiên Gia uy lực cực lớn, vượt xa so với sự tưởng tượng của hắn, Thiêu Hoả Côn mỗi một lần đánh phải Thiên Gia, kinh mạch toàn thân hắn bị chấn động kịch liệt, nếu không phải là hắn từ bé đến lớn ngoài Thái Cực Huyền Thanh Đạo còn bí mật tu tập công pháp “Đại Phạm Bát Nhã” của Thiên Âm Tự, kinh mạch vững chắc, lại có được Đại Phạm Bát Nhã hộ thân, miễn cưỡng kháng cự với Thiên Gia thần lực, thì sớm đã thổ huyết mà bại vong rồi. Thế nhưng nhìn về phía trước Lục Tuyết Kỳ mảy may không có chút gì khác lạ, Thiên Gia dưới sự điều khiển của nàng, lam quang mỗi lúc một thịnh, uy thế mỗi lúc một lớn mạnh, dần dần trấn áp thanh quang hắc khí của Thiêu Hoả Côn.
Lúc này, Trương Tiểu Phàm luôn miệng kêu khổ, phía bên kia Lục Tuyết Kỳ trong lòng kinh hãi không ít, không kể pháp bảo Thiêu Hoả Côn hình thù kỳ dị của đối phương không ngờ có được linh lực đối kháng với Thiên Gia, hơn nữa tựa hồ ẩn chứa khả năng hút sinh lực, liên tục hút lấy tinh huyết niệm lực bên trong bản thân mình, nếu không có một căn bản vững chắc, chỉ sợ không kiềm chế được bầu nhiệt huyết sục sôi trong cơ thể mất rồi.
Nghĩ đến đây, trong tim Lục Tuyết Kỳ lại dâng lên một trận huyết khí, bồng bềnh trong không trung, thân thể gần như mất hết thăng bằng, tâm trạng của nàng vô cùng lo lắng và tức giận, nhìn vào tình trạng giao thủ, trực giác của nàng mách bảo đối thủ tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo kì thực không hề cao thâm, còn kém xa bản thân mình, thế nhưng không hiểu tại sao lại có thể vận dụng được pháp bảo cổ quái uy lực to lớn không ngờ như vậy, ngay cả Thiên Gia cũng chỉ có thể chiếm được chút ít thượng phong bề ngoài.
Lục Tuyết Kỳ răng ngà nghiến lại, mặt phấn lộ sát khí, y phục toàn thân không có gió mà vẫn bay phấp phới, chỉ thấy sau khi Thiên Gia trên trời liên tục tấn công Thiêu Hoả Côn, Trương Tiểu Phàm toàn thân rúng động mạnh, Thiêu Hoả Côn chậm lại một chút.
Trong lúc đó, Thiên gia đột ngột bay trở lại, Lục Tuyết Kì vôi vàng vung tay phải ra, nắm lấy Thiên Gia, đúng lúc bàn tay ngọc ngà của Lục Tuyết Kỳ chạm vào Thiên Gia, trong giây lát vạn đạo lam quang, lập tức bao trùm lấy thân ảnh của nàng, thân kiếm rung động, phát ra âm thanh to lớn tựa long ngâm, vang vọng đến tận trời cao, Lục Tuyết Kỳ tựa như nhân kiếm hợp nhất với Thiên Gia, bắn vọt lên cao, thẳng đến trời xanh.
Trương Tiểu Phàm lúc này trong lòng nhanh chóng quên hết toàn bộ các việc ngoại thân, chỉ nghĩ đến việc ra tăng hơn nữa thứ cảm giác huyết nhục tương liên giữa bản thân và thanh Thiêu Hoả Côn đang bay trước mặt, thậm chí nghĩ Thiêu Hoả Côn giống như một sinh vật, lúc này chưa hoàn toàn bị kích động, có một luồng sát khí vô danh bốc thẳng lên não hắn.
Hắn đứng trong không trung, ngửa cổ lên trời hú một tràng dài.
Âm thanh động bốn cõi, thiên địa biến sắc!
Hắc sắc thanh quang, thẳng đến tận trời, cuồng phong đại tố, vân khí sục sôi!
Đột nhiên, lam quang như chớp, một tiếng hú nhọn hoắt vang từ xa đến gần, từ mức lặng yên không thể nghe thấy gì rồi tăng lên rất nhanh, đến mức làm điếc cả tai, khiến cho người ta không nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa. Vạn đạo lam quang, lúc này bất ngờ đã hợp lại làm một, biến thành một cột sáng cực lớn đang đánh xuống, nhìn khí thế tựa hồ như muốn xẻ Thanh Vân Sơn thành hai nửa.
Trương Tiểu Phàm mặt mũi méo mó, ngũ quan thất khiếu lúc này đột nhiên tất cả đểu chảy máu, thế nhưng nhìn trong thần sắc của hắn, không hề có một chút gì kinh sợ, ánh mắt sáng rực, đưa tay ra nắm lấy Thiêu Hoả Côn, tức thì thanh quang hắc khí ngập trời như được nắm trong tay hắn, đường hoàng nghênh đón cột sáng lam sắc đang lao xuống.
Xung quanh, đám Thanh Vân đệ tử trẻ tuổi gần như ngừng thở, mắt nhìn thẳng, không một ai có ý dám khinh thường Trương Tiểu Phàm thêm một lần nữa, đến cả hàng ngũ trưởng lão thủ toạ tiền bối, sắc mặt cũng thay đối rất nhiều.
Cuộc tỷ thí này, không ngờ đã biết thành một trận thi đấu sinh tử.
Thế nhưng không biết tại sao, không có một ai đứng ra ngăn cản?
“Oành”, như tiếng sấm ngang trời, nổ vang khắp nhân gian, dường như tất cả mọi nơi trên Thông Thiên Phong đều rung động kịch liệt, lam quang bị đánh bật ngược trở lại, Lục Tuyết Kỳ hiện ra ngang trời, nắm chặt Thiên Gia, thế nhưng bên mép đang từ từ chảy ra một dòng máu tưới.
Dưới đài, Thuỷ Nguyệt Đại Dư vụt đứng bật dậy.
Trên không trung, Trương Tiểu Phàm bên tai chỉ còn lại thanh âm cuồng phong đang gào thét, trước mắt chỉ thấy mờ mờ, máu tươi màu đỏ sẫm hầu như đã phủ kín con mắt hắn. Nếu hắn nghe được tiếng la hét bên ngoài, hắn sẽ nghe thấy hiện tại bên dưới hắn, đám người Đại Trúc Phong đang hét lên kinh hoảng.
Môi của Tố Như xám xịt, nhìn thấy trong không trung gã tiểu đồ đệ gần như đã biến thành một con người máu, hướng về Điền Bất Dịch khẽ nói rất nhanh: “Bất Dịch, bảo Tiểu Phàm nhận thua đi, mau bảo hắn nhận thua đi.”
Điền Bất Dịch thân hình rung động, ngoan cố nhìn lên không trung, từ từ lắc lắc đầu.
Không cảm thấy đau đớn chút nào, trong không trung biến đổi vô cùng nhanh chóng đó, Trương Tiểu Phàm trong tim chợt loé lên một ý niệm, hắn thậm chí đột nhiên nghĩ, sau khi ta chết, sư tỷ cô ấy có thể không đến gặp ta nhỉ, nhiều năm sau, vào ngày cô ấy đạt được hạnh phúc, liệu có quên ta không nhỉ?
Hắn đưa tay lên khoé mắt để lau máu, hoà lẫn với nước!
Lục Tuyết Kỳ chỉ thấy đau đớn dữ dội toàn thân, khí huyết trong cơ thể đang nhộn nhạo bên trong các kinh mạch vừa bị chấn động dữ dội, tựa như muốn phá cơ thể lao ra ngoài, hoan hô loài ác ma dữ tợn bên trong luông thanh quang hắc khí khủng bố đang xông tới trước mặt.
Đây đã là thời khắc sinh tử!
Đây đã là giây phút vĩnh hằng!
Nữ lang xinh đẹp ấy, đứng lặng im kiêu ngạo trong cuồng phong, mặc cho phong lực như đao, vẫn không hề chịu thối lui nữa bước. Nàng ngửa mặt lên, ngắm trời.
Gió, đột ngột dừng hẳn, ngưng đọng lại trong không trung!
Đất trời, đột nhiên tĩnh lặng, dừng lại thời khắc đó!
“Xoảng” một thanh âm trầm thấp tựa như từ trên trời truyền xuống, vang vang khắp đất trời.
Lục Tuyết Kỳ tay trái, đã rút ra “Thiên Gia Thần Kiếm”.
Tức thì, lam quang tiêu tán đầy trời, rồi co lại, tựa như một làn thu thủy bị một con rồng lớn hút lại đọng trên lưỡi kiếm.
Trên Thông Thiên Phong, một bầu tịch mịch!
Thiên Gia truyền thuyết nghìn năm cuối cùng đã ra khỏi vỏ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |