Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 80

Tru Tiên

Phần 80

Vượt qua khỏi cổng môn quan là một khung cảnh trang nghiêm bất phàm, thánh địa của Thanh Vân Môn nơi bất khả xâm phạm, khí thế hùng vỹ ngàn năm bất dịch người người ngưỡng mộ. Bên trong đại điện, người đứng ngồi rất nhiều nhưng tựu trung Trương Tiểu Phàm không nhìn đến ai, hắn chỉ nhìn sâu vào bên trong đại điện, nơi tượng thần tam thanh ngồi đó như đang nhìn phán xét hắn.

Phía trước đại điện, ánh sáng nhè nhẹ cùng với hương thơm thoang thoảng toả ra từ nến và nhang, những làn khói chập chùng tao nên khung cảnh trang nghiêm thần bí. Nơi trung tâm đại điện, chưởng môn nhân Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân ngồi trên ghế chủ toa. Trên trà kỷ bên cạnh ông ấy là Thiêu Hoả Côn pháp bảo kỳ dị của Trương Tiểu Phàm.

Bên phải Đạo Huyền Chân Nhân là hàng ghế dành cho chủ tọa các chi phái, có cả Điền Bất Dịch đang ngồi. Ngoài ra còn có trưởng lão đệ tử các chi ngồi xung quanh theo thứ tự xắp đặt. Lâm Kinh Vũ, người anh em thân thiết nhất của Trương Tiểu Phàm cũng đứng đó. Gần đó la Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Thủy Nguyệt Đại Sư cùng với Văn Mẫn, người yêu của Tống Đại Nhân, mọi người kỳ dư đều lo lắng nhìn Trương Tiểu Phàm.

Những người bên trái Đạo Huyền Chân Nhân Hoàn toàn lạ mặt với Trương Tiểu Phàm, là những hòa thượng tướng mạo hiền hòa nhưng sắc diện thâm trầm. Lướt mắt qua đám người đó, Trương Tiểu Phàm chỉ thấy vài khuôn mặt quen thuộc là những đại sư ở Pháp Âm Tự, trong đó có Pháp Thiện Đại Sư, những người này dường như là những trưởng lão, thần tăng của Pháp Âm Tự.

Tống Đại Nhân tiến lên phía trước, cùng với Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi hướng về Đạo Huyền Chân Nhân hành lễ: “Đệ tử Đại Trúc Phong cùng Trương sư đệ kính bái chưởng môn nhân.”

Mọi người xung quanh đều đổ dồn vào bọn Trương Tiểu Phàm, Tống Đại Nhân va Điền Linh Nhi. Điền Bất Dịch ngồi cạnh bên Tô Như cất tiếng: “Các con đứng lên đi.”

Bọn Tống Đại Nhân đứng dậy, thốt nhiên Thượng Tùng Đạo Nhân, ngồi bên trên Điền Bất Dịch, cất tiếng ho khan. Cơ mặt Điền Bất Dịch giật giật, khoé mắt như co rút lại, nhưng rồi lại giãn ra, cất tiếng nói làm giảm bớt sự căng thẳng trong sảnh đường: “Lão Thất, lại gần đây, chưởng môn và các trưởng bối muốn nói chuyện với ngươi.”

Trương Tiểu Phàm dạ lên một tiếng rồi từng bước bước lên bậc thang, tiến về phía các trưởng toạ rồi ngừng lại. Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi lo lắng nhìn Trương Tiểu Phàm, biết rằng đây là thời khắc quan trọng, chỉ biết tiến lên đứng sau lưng Điền Bất Dịch.

Đạo Huyền Chân Nhân mặt không động dung, nhìn vào chính giữa đại điện, nơi vị môn đồ trẻ tuổi đứng cô độc một mình, ánh mắt ánh lên chút khẩn trương, song quyền chợt nắm chặt lại. Ông tự nhủ, đây phải chăng là đứa bé đần độn năm nào tu Thảo Miếu Thôn? Chợt giật mình thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, ông lại thở dài.

“Trương Tiểu Phàm”, Đạo Huyền Chân Nhân cất tiếng.

Trương Tiểu Phàm khẽ rung ngưới, từ từ quỳ xuống, cất giọng nghèn nghẹn: “Dạ, đệ tử.”

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thẳng vào hắn nói: “Ngoài những trưởng bối của ngươi, những cao nhân chính phái đều tề tụ nơi đây vì ngươi. Đây là trụ trì Thiên Âm Tự, Phổ Hoằng Thần Tăng, bên cạnh là Phổ Không Thượng Nhân cùng với cốc chủ Phần Hương Cốc, Dịch Thượng Quan.”

Đạo Huyền Chân Nhân giới thiệu từng người một những cao nhân chánh phái, nhưng Tiểu Phàm như không hề để tâm đến, ánh mắt hắn như dính vào thần tăng Thiên Am Tự, người thân vận Hoàng bào, mi trắng như tuyết, cùng lúc cũng đang nhìn vào hắn. Phổ Hoằng Thần Tăng là một trong Thiên Âm Tự tứ đại thần tăng, trong thiên hạ ngang hàng với chưởng môn Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân, cùng với cốc chủ Phần Hương Cốc hợp thành Tam Đại Cao Nhân, địa vị tối cao trong võ lâm, bình thời khó lòng có thể diện kiến từng người một nói chi đến ba người một lúc. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ba người cùng hạ pháp giá đến thượng đỉnh Thanh Vân Môn. Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên không nói nên lời. Có lẽ nghe tin tức có một đệ tử Thanh Vân Môn biết sử dụng Ban Nhược Thần Công bí truyền của Thiên Âm Tự, nên đã đến đây.

Đạo Huyền Chân Nhân lặng im nhìn Trương Tiểu Phàm, trong lúc ấy, hắn cứ cúi đầu, nhìn xuống sàn gạch, chợt nghĩ đây có lẽ là người cùng thời với Phổ Trí thần tăng. Ở bên trên, Thiêu Hoả Côn bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân như cảm ứng được nổi lo lắng của chủ nhân, chợt phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ.

“Trương Tiểu Phàm.” Đạo Huyền Chân Nhân cất tiếng: “Bây giờ ngươi phải trả lời thật cho ta.”

Trương Tiểu Phàm đáp lời: “Dạ.”

Đạo Huyền Chân Nhân suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng cất tiếng: “Lúc ở Lưu Ba Sơn biển Đông Hải, môn nhân Thiên Âm Tự đã phát hiện ngươi dùng Bát Nhã thần công co phải không?”

Trương Tiểu Phàm lai lặng yên, không khí bên trong Ngoc Thanh Điện càng trở nên khẩn trương hơn. Điền Bất Dịch lo lắng nhìn xung quanh, thấy mọi người đều chú mục nhìn vào Trương Tiểu Phàm chờ đọi câu trả lời của hắn. Một luồng áp lực vô hình đè nặng lên sảnh đường.

Trương Tiểu Phàm nói không ra tiếng: “Dạ.”

“Trời. Cái gì.”

Ngay lập tức, những người bên trong đại điện đều giật mình, không thể tin được. Mặc dù đã lường trước được câu trả lời, những hòa thượng Thiên Âm Tự thần sắc hết sức khích động, chỉ có Phổ Hoằng, Phổ Không và sau lưng họ là Pháp Tướng thần sắc vẫn thản nhiên, không thay đổi.
Nhưng về phía Thanh Vân Môn, Điền Bất Dịch khuôn mặt méo mó, biến dạng, Điền Linh Nhi mặt trắng bệch, mọi người đều hết sức kinh ngạc, phẫn nộ. Chỉ riêng Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng yên, trầm mặt không nói một lời.

Đạo Huyền Chân Nhân nhíu mày, nhìn về phía Phổ Hoằng thần tăng và chúng môn nhân đang khích động. Phổ Hoằng từ từ nhắm mắt lại, không nói gì ngay lúc này. Đạo Huyền Chân Nhân giơ tay lên, khẽ ho 1 tiếng ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nhìn vào Trương Tiểu Phàm.

Khi mọi người đã lặng im, Đạo Huyền Chân Nhân lai cất tiếng hỏi: “Có người nói rằng pháp bảo của ngươi” cùng lúc ông cầm Thiêu Hoả Côn lên, “bắt nguồn từ tà vật tàn ác Phệ Huyết Châu của Ma Giáo có phải không?”

Trương Tiểu Phàm như lầm bầm trong miệng: “Dạ.”

Đến lúc này, mọi người đều im lặng, không ngờ Phệ Huyết Châu, tà vật hung ác của ma giáo lại xuất hiện trong tay một đệ tử chính phái Thanh Vân Môn. Đạo Huyền Chân Nhân xầm mặt lại: “Ngươi còn có gì để nói không?”

Mặc dù đã lường trước sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện này, trong đầu Trương Tiểu Phàm vẫn trống rỗng, biết rằng mình đang đối mặt với sự trừng phạt rất nặng, Trương Tiểu Phàm khẽ rung người, cất tiếng “Con…. Con…. Con….”

Trong nỗi tuyệt vọng vô bờ, Trương Tiểu Phàm không biết phải trả lời như thế nào. Đạo Huyền Chân Nhân cất cao giọng, giận dữ hỏi: “Làm sao ngươi có Phệ Huyết Châu này?”

Trương Tiểu Phàm sợ hãi, thần trí hỗn loạn, nhưng cuối cùng cũng cất tiếng: “Lúc con mới nhập môn, trong lúc cùng với Điền Linh Nhi đuổi theo con khỉ Tiểu Hôi, đã vô tình lạc vào một u cốc ở hậu sơn. Cùng lúc đó đã nhìn thấy Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn Bổng đang đấu với nhau kịch liệt, cuối cùng kết hợp với nhau tạo thành pháp bảo này.”

Mọi người nhìn nhau nghi hoặc, ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân, Phổ Hoằng, Phổ Không cùng với Thượng Quan lão nhân của Phần Hương Cốc đều nhíu mày. Phệ Huyết Châu kết hợp với Nhiếp Hồn Bổng tạo nên Thiêu Hoả Côn là điều chưa từng nghe đến. Mọi người đều lộ vẻ hoài nghi, nhìn Trương Tiểu Phàm mục quang thất thần, thần tình thất lạc, không co vẻ như đang nói dối.

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm trong giây khắc, rồi nhìn qua Trương Tiểu Phàm nói: “Hảo, ta tạm tin vào những gì ngươi nói, nhưng trước đó, Phệ Huyết Châu đã ở trên người ngươi, làm sao một tiểu hài tử như ngươi lại có được vật tà ác như vậy? Ngoài ra, Phệ Huyết Châu luôn hút hết tinh huyết của những vật sống mà nó tiếp xúc, nhưng lúc huyết luyện cùng với Nhiếp Hồn Bổng đã không gây hại gì đến ngươi?”

Trương Tiểu Phàm không biết phải trả lời như thế nào, sự tình đích thực là như vậy, trước đó Phổ Trí đã sử dụng phật môn chân pháp khống chế Phệ Huyết Châu, đồng thời đã dặn dò Tiểu Phàm phải chôn dấu nó đi, đừng để cho người đời biết đến, nhưng sau đó Tiểu Phàm đã không những không quăng đi mà còn giữ như một kỷ vật. Lúc này, nghĩ về Phổ Trí, Trương Tiểu Phàm hồi tưởng về quá khứ, có nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra. Nhớ về lão hòa thượng từ hòa, vào cái đêm định mệnh, trong lúc hấp hối, hắn đã gọi một tiếng “sư phụ”. Chuyện dù đã xảy ra rất lâu rồi, trong bất kỳ Hoàn cảnh nào, hắn vẫn không thể quên. Trong sát na đó, những hình ảnh, âm thanh trong quá khứ tràn về, hắn như thấy người hòa thượng già trước mặt, hắn trở nên quật cường, cương quyết, như đang nói với bản thân: “Dù chết ta cũng không thể nói ra. Chết cũng không nói. Chết cũng không nói……… Chết cũng không nói……….. Chết cũng không nói……….”

“Nói!” Một tiếng hét cất lên, chấn động bốn phương, Điền Bất Dịch khích động, đứng phắt dậy một cách giận dữ, làm mọi người hết sức sợ hãi. Khuôn mặt lão đổi sắc, ánh mắt ngày càng nặng nề, Trương Tiểu Phàm đã thừa nhận tất cả, hắn đã phạm vào điều đại kỵ cua Thanh Vân Môn và các môn phái chánh đạo, xét theo tình lý, không thể tránh khỏi cái chết.

Điền Bất Dịch trong lòng hết sức tức giận, nhìn tên đồ đệ tựa hồ như không biết tính mạng mình như chỉ mành treo chuông, có mặt những người Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc ở đây, Thanh Vân Môn phải thanh lý môn hộ, tự hận mình vô kế khả thi, ngồi xuống, chỉ sợ Trương Tiểu Phàm tính mệnh khó bảo toàn lần này.

Nhắc lại Trương Tiểu Phàm người như trúng tà, từ từ cúi đầu xuống, không nói tiếng nào. Kỳ dư mọi người đều im lặng, Tô Như và những đệ tử Đại Trúc Phong, những người đã nhìn hắn khôn lớn, mặt đều biến sắc. Trương Tiểu Phàm vẫn trầm mặc im lặng, thời gian như đứng lại, nhân dạng hắn chừng như nhất quyết không nói dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Điền Bất Dịch bỗng nhiên bước tới một bước, dường như không thể chờ được nữa, đúng lúc này người chủ trì Thiên Âm Tự, Phổ Hoằng Thần Tăng đột nhiên mở mắt ra, cất tiếng: “Điền thí chủ, mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng được, hãy khoan động thủ vội.”

Điền Bất Dịch giật mình, không tưởng Phổ Hoằng Thần Tăng lại cất tiếng bảo vệ cho Trương Tiểu Phàm, tuy nhiên Phổ Hoằng Thần Tăng đức cao trọng vọng, ngang hàng với chưởng môn Thanh Vân Môn, không thể thất lễ, trở về chỗ ngồi.

Đạo Huyền Chân Nhân khẽ liếc qua Phổ Hoằng, rồi nhíu mày, hướng về Tiểu Phàm hỏi: “Ngoài ra, Bát Nhã thần công ngươi học được ở đâu?”

Lời nói vừa cất lên, mọi người lập tức trở nên khẩn trương, điều này hết sức quan trọng đối với hai phái đứng đầu chánh đạo, câu trả lời lần này nhất định kinh thiên động địa. Trương Tiểu Phàm vẫn lặng im quỳ đó, không nói một lời.

Đạo Huyền Chân Nhân mắt như co rút lại, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi thật sự không nói?”

Từ đầu đến giờ vẫn nhìn vào Tiểu Phàm, lão chợt lắc đầu, không nhìn hắn nữa mà chuyển hướng qua Phổ Hoằng, Phổ Không, nhìn vào mắt họ, nhãn quang như lóe lên, không biết họ đang nghĩ gì. Sự im lặng bao trùm sảnh đường, tựu trung một áp lực vô hình đè nặng vào trung tâm, như ép Tiểu Phàm cất tiếng.

Trương Tiểu Phàm vẫn như đang chìm trong suy nghĩ, không nói gì cả. Ngay cả hắn cũng không biết bản thân hắn đang kiên trì vì điều gì.
“Conggg!” Một âm thanh vang dội cất lên, mọi người giật mình, ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng nhìn lên, thấy Đạo Huyền Chân Nhân cầm lấy Thiêu Hoả Côn đánh văng cả trà kỷ, đứng bật dậy, nhướng mày, động nộ toàn thân, hét lên: “Nghiệt chướng, ngươi nghĩ là ngươi không nói gì, thì ta không co cách đối phó với ngươi sao?”

Trương Tiểu Phàm thân hình run lên, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Đạo Huyền giận run người, cười gằn: “Được, được, được lắm, ngươi… nghiệt chướng này, hôm nay ta sẽ cho ngươi ……..”

“Chưởng môn xin bớt giận!” Đột nhiên có tiếng nói cất lên từ giữa đám đông đệ tử Thanh Vân Môn, làm chúng đệ tử biến sắc mặt. Đạo Huyền Chân Nhân lãnh đạo Thanh Vân Môn đã hàng trăm năm, uy thế tối cao mọi người đều nể phục, đột nhiên hôm nay có người dám chen ngang vao lời ông đang nói, ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng quay mặt về hướng đó tìm kiếm.

Trong sự ngạc nhiên, im lặng của mọi người, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ bước ra khỏi đám đông, tiến lên đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm, quỳ xuống. Đạo Huyền Chân Nhân hết sức ngạc nhiên, Thủy Nguyệt Đại Sư hoảng hốt, đứng dậy, lo lắng nói: “Tuyết Kỳ, con có biết con đang làm gì không? Quay trở lại đây ngay!”

Lục Tuyết Kỳ mặt hơi tái đi, nhưng vẫn quỳ bên cạnh Tiểu Phàm, không có ý định thối lui. Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần ngẩng lên, cất tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt như tuyết nói: “Chưởng môn sư bá, Tiểu Trúc Phong đệ tử Lục Tuyết Kỳ xin được nói đôi lời.”

Thủy Nguyệt Đại Sư nhíu mày, cất tiếng: “Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm là đệ tử Đại Trúc Phong, thân mang trọng tội, do chưởng môn nhân định đoạt, ngươi không được nhiều lời, mau trở về đây!”

Lục Tuyết Kỳ miệng méo xệch, vẫn quỳ bên cạnh Trương Tiểu Phàm, lúc này tiếng hô hấp trở nên nặng nề. Dĩ nhiên trước mặt mọi người, ngay lúc này, quỳ bên cạnh Tiểu Phàm, áp lực vô cùng lớn khó ai có thể chịu được. Chỉ là, trong không khí trang nghiêm nơi đại điện này, nơi đang phán xét tội đồ, người con gái mỹ lệ này vẫn không lùi bước.

Bên ngoai Ngọc Thanh Điện, gió núi vẫn từng luồng thổi vào trong. Tà áo nàng nhẹ nhàng phất phơ. Tiểu Phàm nhìn vào người nữ tử bên cạnh, không biết phải nói sao. “Chưởng môn sư bá, xin cho đệ tử nói vài lời.”

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn xung quanh rồi cất giọng lạnh lùng: “Được, nói đi.”

Lục Tuyết Kỳ gật nhẹ đầu nói: “Đa tạ chưởng môn. Chưởng môn sư bá, chư vị sư bá, sư thúc, đệ tử cùng với Trương Tiểu Phàm sư đệ mặc dù không có mối thâm giao, nhưng đã từng giao thủ ở Thất Mạch đại hội, cũng từng xuống núi một lúc, tại Không Tang sơn, Vạn Bức Cổ Quật và trên Lưu Ba sơn ở Đông Hải đã chứng kiến Trương sư đệ giao đấu với chúng nhân ma giáo hết sức kịch liệt, tuyệt không phải là nội gian cho ma giáo. Trong lúc này, Trương sư đệ có lẽ có gì khó nói trước mặt ngoại nhân, thỉnh mong sư bá suy xét kỷ mọi chuyện, đừng để …….”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên cắt ngang lời nói Lục Tuyết Kỳ, mọi người nhìn sang, là người ngồi bên cạnh Thiên Âm Tự hai vị thần tăng, Thượng Quan lão nhân cốc chủ Phần Hương Cốc. Lúc nãy Trương Tiểu Phàm chỉ chú tâm vào hai vị thần tăng, không để ý đến lão, lúc này nhìn kỹ lại, thấy lão khuôn mặt hơi gầy, thân hình cao, ốm, chính là người đẵ gây nên tiếng động.

“Cô nương nói đến ngoại nhân, dĩ nhiên ám chỉ ta, Phổ Hoằng đạo huynh, Phổ Không đạo huynh cũng như các đồng đạo ở đây. Hê hê, Thanh Vân Môn mang danh là thiên hạ chánh tông, xử trí đồ đệ có liên hệ tới ma giáo lại không dám cho người khác tham dự sao?”

Đạo Huyền Chân Nhân và các mạch thủ tọa trưởng lão biến sắc, không thể ngồi im, Thượng Tùng Đạo Nhân lên tiếng: “Thượng Quan Sách đạo huynh, hôm nay trưởng môn nhân chúng tôi đã quyết định xử lý công khai chuyện này, chư vị hãy chờ xem!”

Thượng Quan Sách lại cất tiếng cười khinh khỉnh nói: “Thượng Tùng Đạo Trưởng, môn đồ đắc ý của Thanh Vân Môn, Trương Tiểu Phàm, tội chứng đã rành rành, thân mang tà vật của ma giáo, lại biết cả chân pháp bất truyền của Thiên Âm Tự, đồng thời cũng có liên quan đến sự mất tích của Huyền Hỏa Giám thần vật Phần Hương Cốc.”

Nói đến đây thì dừng lại, chuyển mắt sang Đạo Huyền Chân Nhân nói tiếp: “Huyền Hỏa Giám là pháp bảo tối thượng của Phần Hương Cốc, ta nhất định phải truy xét cho rõ!”

Điền Bất Dịch nghe đến đấy thì nổi giận, cao giọng đáp: “Thượng quan đạo huynh, đã là bảo vật trấn sơn của Phần Hương Cốc, sao lai sơ ý để lạc mất, lại đổ thừa đến đồ đệ của ta, quý môn bảo vệ lơi lỏng như vậy, chỉ sợ đó chỉ là phế vật.”

Thượng Quan Sách động nộ, đứng bật dậy, Điền Bất Dịch cũng không kém, thẳng người lên, tình hình khẩn trương như đao kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Đạo huyền la lên: “Điền sư đệ, ngồi xuống!”

Điền Bất Dịch vẫn trừng mắt nhìn Thượng Quan Sách, nhưng rồi không dám trái ý chưởng môn, ngồi trở xuống. Đạo Huyền Chân Nhân lại quay qua Thượng Quan Sách nói: “Thượng Quan đạo huynh, bản môn tự biết cần phải làm gì, xin hãy an lòng.”

Thượng Quan Sách hừ lên một tiếng rồi ngồi xuống. Thủy Nguyệt Đại Sư cũng cất tiếng: “Tuyết Kỳ, còn không mau quay về!”

Nhưng không như những ngày thường vẫn nghe lời sư phụ, Lục Tuyết Kỳ hôm nay như là một người khác, vẫn hưóng về phía Đạo Huyền nói: “Chưởng Môn sư bá, vô luận trương sư đệ phạm lỗi lầm gì, xin sư bá hãy tra xét kỹ, nhưng huynh ấy tuyệt đối không phải là nội gian tiềm nhập làm môn hạ Thanh Vân Môn.”

Nàng nhìn thẳng vào phía trước, sắc mặt đoan nhiên, như không sợ bất cứ ai trên thế giới này, nói một cách cương quyết: “Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, nguyện lấy tính mệnh đảm bảo!”

Mọi người nhất thời bị chấn động. Thậm chí Trương Tiểu Phàm cũng bàng hoàng, môi hắn rung rung, người con gái đang quỳ bên cạnh hắn lúc này, tỏa ra nét cao quý khôn tả, diện mạo bất phàm, nhưng lại phảng phất nét ôn nhu.

“Đệ tử Lâm Kinh Vũ, cũng nguyện lấy tính mệnh của mình đảm bảo cho Trương Tiểu Phàm.” Dường như đồng thời với lúc Lục Tuyết Kỳ đang nói, Lâm Kinh Vũ không thể nào giử dược kiên nhẫn nữa, tiến lên quỳ phía trước đại điện, không dám nhìn vào khuôn mặt biến sắc của sư phụ Thượng Tùng Đạo Nhân, sẵng sàng chấp nhận sự hy sinh, nói to: “Trương sư đệ vì Thanh Vân Môn vào sanh ra tử, tuyệt không phải là nội gian, đệ tử từ nhỏ lớn lên với đệ ấy, biết chắc rằng điều ấy không thể nào là sự thật, xin chưởng môn sư bá xem xét.”

Đạo Huyền Chân Nhân lúc này sắc mặt hết sức khó coi, như bị kích thích, các đệ tử Thanh Vân Môn xao động, bỗng nhiên ba đệ tử Phong Hồi Phong, Thủ Phong, Đại Trúc Phong đồng loạt quỳ xuống cất tiếng: “Chúng đệ tử nguyện lấy tính mệnh đảm bảo cho Trương sư đệ!”

Những người còn lại đều biến sắc, ba người này là Tăng Thu Thu, Tề Hạo va Điền Linh Nhi, thời khắc này ngoại trừ vợ chồng Điền Bất Dịch, Thủ Phong thủ tọa Thượng Tùng Đạo Nhân cùng với thủ tọa Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường, đồng thời bật dậy, hết sức kinh ngạc. Lúc này trong đại điện tình hình hết sức hỗn loạn, Đạo Huyền Chân Nhân giận không nói nên lời, buổi phán xét tên phản đồ ngày hôm nay bất thành, những người bên chánh đạo hiện diện đều tin rằng hắn có tội, bây giờ lại trở nên không. Thật là mất mặt, cơn giận dâng lên tới ngực, nhưng không biết phải làm sao.

Cùng lúc, chợt có tiếng ho nhẹ vang lên từ phía Tiêu Dật Tài, hắn cất tiếng: “Sư phụ, hay là chúng ta hãy tạm nghỉ một chút, thương nghị lại rồi hãy xử trí sau?”

Đạo Huyền Chân Nhân như tỉnh ngộ, gõ xuống một tiếng làm cho mọi người đang hỗn loạn đều im lặng, hướng mắt về phía ông. Đạo Huyền Chân Nhân không nói không rằng, bước thẳng vào trong nội điện, mọi người hiện diện đều ngạc nhiên nhìn nhau, chỉ có Tiêu Dật Tài mỉm cười nói: “Phía sau hậu sơn có chuyện khẩn cấp cần an sư xử lý, xin chư vị chờ trong giây lát.”

Thượng Quan Sách mặt cười ruồi nói: “Tiêu sư điệt, đã nghe Thanh Vân Môn quy củ thâm nghiêm, bây giờ tận mắt chứng kiến, quả nhiên không tầm thường!”

Tiêu Dật Tài ánh mắt lóe lên một tia nộ khí rồi tan mất, cất tiếng trả lời: “Tiền bối quá lời.” rồi quay qua, hướng về phía Thượng Tùng Đạo Nhân và các thủ tọa các mạch, nói tiếp: “Chư vị sư thúc, có thể kêu bọn họ đứng lên không?”

Tăng Thúc Thường kêu con của mình về giáo huấn, Tô Như cũng kéo Điền Linh Nhi đứng lên, dù không bị la mắng gì, nàng lệ hoen khóe mắt, nấc lên: “Mẹ…….” Tô Như thở dài, lắc đầu, khuyên nhủ nàng đừng nói gì, Điền Linh Nhi hướng về phía Điền Bất Dịch, thấy cha mặt trắng bệch, ngồi chết cứng trên ghế.

Lục Tuyết Kỳ bị sư tỷ Văn Mẫn kéo ra khỏi Ngọc Thanh điện, mọi người chung quanh đều lộ vẻ kỳ quái nhìn theo. Đến khi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, Văn Mẫn nhẹ nhàng tâm sự, nhưng Lục Tuyết Kỳ chỉ cúi đầu, không nói năng gì. Một lúc sau, Thủy Nguyệt Đại Sư chầm chậm bước tới.

Văn Mẫn sau cùng cũng làm sư muội mình tươi lên một chút, hướng về phía Thủy Nguyệt Đại Sư, tận lực giải thích, nhưng Thủy Nguyệt thần sắc ngưng trọng, tiến thẳng về phía Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ không dám nhìn bà, chỉ biết cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa sư phụ.”

Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn nàng, người đệ tử xinh đẹp đắc ý nhất của bà, nửa thời thần không nói gì, đột nhiên thở dài, thanh âm như vô vọng, phản phất vẻ thê lương. Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ đồng thời giật mình. Thủy Nguyệt di chuyển mục quang ra khỏi Lục Tuyết Kỳ, nhìn ra ngoài lan can Ngọc Thanh điện, hướng về phía những dãy núi cao tới trời, mây trắng trùng trùng, lẫm nhiên tiên khí.

“Tuyết Kỳ, hôm nay con đã làm sai, có biết không?”

Lục Tuyết Kỳ lại cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Dạ, sư phụ, con đã làm mất mặt sư phụ, là lỗi của con. Nhưng Trương Tiểu Phàm thật sự không thể là……..”

Thủy Nguyệt đột nhiên quay lại, nhìn nàng hỏi: “Sao con có thể lấy tính mạng ra bảo đảm cho hắn?”

Lục Tuyết Kỳ tái mặt, không biết nói sao. Thủy Nguyệt hướng về phía hàng liễu, lắc nhẹ đầu, thở dài: “Thật là oan nghiệt!”

Lục Tuyết Kỳ run run giọng nói: “Sư phụ, con, con không có…..”

Thủy Nguyệt đột nhiên hỏi: “Con phải biết rằng con đã phạm một sai lầm, làm sao ta có thể giải được tình huống khó khăn này?”

Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn đều giật mình, mục quang hướng về phía sư phụ hỏi: “Sư phụ, người có ý gì?”

Thủy Nguyệt cười khổ, ánh mặt lại hướng về phía xa xăm, phảng phất như đang nhớ về quá khứ: “Các con còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, dũng cảm nhất thời, chỉ sợ rằng càng đẩy Trương Tiểu Phàm về phía tử lộ!”

Lục Tuyết Kỳ thất sắc hỏi: “Sư phụ?”

Thủy Nguyệt lại cất giong trầm trầm, như đang chìm về quá khứ: “Nhiều năm trước đây, cũng có một người giống như hắn, đã phạm trọng tội, nhưng chúng ta, chúng ta bất chấp tất cả xin tha cho hắn, để rồi cuối cùng……”

Bà từ từ quay đầu lại, nhìn vào mắt Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn, từ tốn nói: “Mặc dù tình cảnh Trương Tiểu Phàm hiện nay va người đó trong quá khứ không hoàn toàn giống nhau, nhưng sự hung hiểm cũng tương tự. Người đó là người mà chưởng môn sư bá thống hận nhất!”

Thủy Nguyệt trầm lặng, lời nói đầy vẻ đau khổ, lần đầu tiên kể về cuộc đời mình cho đệ tử nghe, nhân dạng đầy nét đau thương.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 24
Thì ra là thế, hóa ra là đại sự như vậy. Địa lão nói. Nam thúc, nhưng chuyện này dường như không có quan hệ với Thiếu Du a? Sát Phá Quân nghi hoặc hỏi. Nói chung là không có liên quan. Nam thúc giống như lão tăng ngồi nhập định, quay đầu nhìn về phía Sát Phá Quân nói: Thiếp mời này cũng chỉ là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Tên côn đồ và ba mẹ con - Tác giả The Kid
Hiển và Tố Tố là hai vợ chồng hạnh phúc sống trong một căn hộ chung cư. Nhưng Hiển mất sớm bỏ lại Tố Tố và hai đứa con gái dễ thương. Đứa con gái lớn tên Thanh Thanh, 19 tuổi. Đứa con gái nhỏ tên Na Na, 17 tuổi. Thanh Thanh là đứa con gái ngoan hiền, trong khi Na Na là đứa con gái bướng bỉnh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 21
Một tay hắn bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, hắc khí sau lưng phóng lên cao vút, bên trong hắc khí mơ hồ hiện lên một cái hư ảnh ma tướng ba đầu sáu tay màu vàng rực rỡ. Bốn cánh tay của ma tướng này khẽ đảo, tức thì bốn thanh kim sắc cự nhận cũng theo đó hiện ra trong tay, đồng thời mỗi...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba