Trên mặt đất, Mạnh Kí đang nóng nảy đi tới đi lui, sau lưng gã là đám đệ tử còn sót lại của Trường Sanh đường, nhìn sơ sơ, đại để còn có năm sáu chục người, mỗi gương mặt đều đeo nét sợ hãi, hướng trông về phía sau. Cho đến khi bọn họ nhìn thấy đạo ánh sáng nọ. Các đệ tử bình thường liền xáo động tức thì, có không ít kẻ lên tiếng hoan hô, Mạnh Kí lại nhìn qua bóng người bay đến đó, gương mặt lại tăng thêm mấy phần tư lự.
Luồng ánh sáng nọ lướt đến chỗ lân cận thì dừng lại, Ngọc Dương Tử nhẹ nhàng đáp xuống, chúng nhân lập tức “môn chủ, môn chủ” kêu liền một loạt, chẳng ngờ không đợi cho đám thuộc hạ ủng hộ dứt, Ngọc Dương Tử sắc mặt trắng ra, “oẹ” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả vạt áo phía trước.
Chúng thuộc hạ đều thất sắc. Mạnh Kí tiến lên, đỡ lấy Ngọc Dương Tử, chạm tay lạnh ngắt, chỉ cảm thấy toàn thân Ngọc Dương Tử lạnh giá, khác xa lúc thường, hơn nữa bên dưới y phục, thân hình vẫn còn rung rẫy nhè nhẹ, nhịn không được hoảng hồn biến sắc. Ngọc Dương Tử cảm giác được nỗi kinh hãi của Mạnh Kí, ánh mắt lại quét qua một lượt, chỉ thấy trên mặt các đệ tử môn hạ vẫn còn chưa hết nỗi kinh khủng, biết rằng nay đám người này bị khiếp sợ như chim phải tên, lòng quân đại loạn, nghĩ rằng bản thân nên nói vài lời khuyến khích để thay đổi tình thế tan rã như khỉ lạc bầy ngay tức thì.
Chốc lát lão lấy lại tinh thần, đè nén khí huyết nhộn nhạo nơi ngực, giọng nói rõ ràng: “Các ngươi không cần hoảng hốt, vừa rồi là ta tự vận công ép máu ứ trong người ra, tuyệt không đáng ngại.”
Ngày thường Ngọc Dương Tử ở trong lòng môn nhân tại Trường Sanh Đường, sánh như thần nhân, nay lời ấy nói ra, cũng có mấy phần hiệu quả, phần đông môn chúng đã giảm nét khẩn trương trên mặt, rõ ràng là yên lòng hơn nhiều. Chỉ là Ngọc Dương Tử lời nói tuy như vậy song sắc mặt lại thật là khác xa, y như giấy trắng, hơn nữa một mảng huyết tích nơi thân trái cùng cánh tay áo mất tăm, khốn đốn cùng cực. Vả lại hiện tại đương là đêm khuya, sắc trời mù mịt, nếu như là ban ngày, dưới hơn trăm ánh mắt nhìn xoang xoát, lập tức sẽ phát hiện ra lão giờ đã sớm như cung giương hết độ.
Mạnh Kí châu đầu mày lại, ngay sau đó xoay đầu hướng về đám môn nhân Trường Sanh Đường quát rằng: “Môn chủ tuyệt không gì đáng ngại, các ngươi trước tiên hãy sang bên nghỉ ngơi, đợi sau khi trời sáng rồi hãy tính sau!”
Chúng nhân y lời lần lượt giải tán, đợi đám môn nhân Trường Sanh Đường đi xa, Mạnh Kí đột nhiên cảm thấy thân hình Ngọc Dương Tử bên tay chìm mạnh xuống, nhanh chóng đỡ lấy, hướng Ngọc Dương Tử trông xem, xém chút là trái tim nhảy cả ra ngoài. Chỉ thấy Ngọc Dương Tử mặt mày không một chút máu, hít thở nặng nề, nếu không phải bản thân được nâng đỡ, hầu như đã không thể chống nổi.
Mạnh Kí nhanh chóng đỡ Ngọc Dương Tử ngồi xuống, Ngọc Dương Tử đả tọa trên đất, từ từ thổ nạp hô hấp, qua một lúc lâu sau, hơi thở từ từ bình thường lại, sắc mặt cũng nhìn tốt hơn. Trong lúc ấy Mạnh Kí đứng kề bên người Ngọc Dương Tử, thần tình trên mặt vừa thấy khẩn trương, vừa thấy lo lắng, đồng thời không nhịn được nhìn trông khắp bốn phía.
Xung quanh bóng đêm sâu thẩm, trừ đống lửa nhỏ gần đó của đám đệ tử Trường Sanh Đường nhóm, nhìn khắp chỉ là một màu đen nhìn không thấy cả ngón tay. Màn đêm hung tợn, phảng phất như cũng dòm ngó tới Trường Sanh Đường này, một hệ phái đang bị tai bay họa gió. Ngọc Dương Tử từ từ mở mắt tỉnh lại.
Mạnh Kí liền thấp giọng nói: “Môn chủ, người không sao chứ?”
Ngọc Dương Tử cười khổ một tiếng, trong mắt lão, tự nhiên không coi Mạnh Kí giống như đám môn hạ bình thường khác, than thở nho nhỏ rằng: “Ta vừa rồi bị đám con cháu chánh đạo kia vây đánh, đại hao nguyên khí, sau đó lại có một nữ tử nhảy ra thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” của Thanh Vân Môn……”
Mặt mày Mạnh Kí biến sắc, hoảng hốt hỏi: “Trong đám người đó không ngờ còn có cao thủ như thế à?”
Ngọc Dương Tử oán giận nói: “Hơn thế nữa, mấy tên ta giao đấu, ít nhất cũng có ba bốn tên đạo hạnh tư chất đều cao hiếm thấy, mãi cho đến lúc cuối, ta chỉ còn nước thi triển Huyết Chú, cuối cùng thì miễn cưỡng thoát đi!”
Thần sắc trên mặt Mạnh Kí biến chuyển luôn luôn, Huyết Chú vốn là chân pháp ma chú hữu danh của Trường Sanh Đường, có thể tăng cường đạo hạnh trong giây lát, nhưng sau đó thì phản lực lại cực kì đáng sợ, không nói đến chuyện hao tổn đạo hạnh, chỉ sợ người thi chú phải bị tổn thêm dương thọ.
Hoảng hốt trong phút giây, Mạnh Kí mới vừa tỉnh lại, đối Ngọc Dương Tử nói: “Môn chủ, như nay đây chúng ta phải tính làm sao?”
Sắc mặt Ngọc Dương Tử ngưng trọng, trầm lặng giây lát, oán hận nói: “Nay như tên ở trên dây, không thể không bắn, đợi đến sáng mai, chúng ta lập tức theo hướng tử trạch đi sâu vào, tiến vào nội trạch tìm kiếm bảo vật!”
Mạnh Kí mặt mày đổi sắc, không nhịn được nói: “Môn chủ……”
Ngọc Dương Tử khoát tay, cắt ngang lời Mạnh Kí, nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng nay chúng ta bỏ đi khỏi tử trạch, sớm muộn gì cũng chết trong tay ba đại phái phiệt, đến nước này sao không đánh cho một trận!”
Mạnh Kí run run trông lấy Ngọc Dương Tử, thấy gương mặt tái mét dữ dằn của lão càng thêm hung tợn, biết rằng không thể khuyên được, chỉ còn nước đứng lên từ từ, ngước đầu nhìn trời, than thầm trong lòng.
… Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv2.com/tru-tien/
Ao lầy chết chóc to lớn này nằm ở phía tây nam đất Thần Châu rộng lớn, chu vi có tới tám ngàn dặm, mênh mang vô tận, từ xưa đã ít thấy hơi người. Bên trong lại chia làm hai phần ranh giới: Một là đầm ngoài, là nơi mà mọi người đang ở bây giờ, nối liền với phạm vi bên ngoài tử trạch, chiếm hết bảy tám phần mười đất đai là vô số hố lầy không đáy, độc trùng dày đặc, song đối với người tu đạo mà nói, lại không để ở trong lòng, chỉ cần cẩn thận không đặt chân sai chỗ cũng không gì đáng ngại.
Ở nơi sâu nhất trong tử trạch, lại còn có một nơi thần bí, quanh năm suốt tháng bị bao bọc bởi chướng khí kịch độc, trước giờ cũng không ai biết nơi đó thế nào, đôi khi cũng có cao nhân tu đạo vào đó thám hiểm, rồi từ đó biệt vô âm tính, cho nên chánh tà hai đạo đều không muốn vội vã tiến vào.
Trong những ngày gần đây, vô số người ở trong tử trạch tìm kiếm bảo vật, nhưng đến nay cũng không chút tăm hơi, trong lòng Ngọc Dương Tử đã sớm liệu tính, chỉ sợ là bảo vật đó nằm ở trong phần nội trạch nhiều hung hiểm khó lường kia. Nếu là ngày thường, Ngọc Dương Tử cũng sẽ tính toán nghĩ suy đàng hoàng, ít ra cũng cần chuẩn bị chu đáo nhiều ngày, nhưng nay tình thế ép người, bản thân lão như con bạc đang khắc khoải, còn đâu mà để ý đến kẻ khác.
… Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv2.com/tru-tien/
Gió đêm thổi qua. Môn nhân Trường Sanh Đường sau một ngày lao nhọc liều đấu phần lớn mỏi mệt chìm đắm trong giấc ngủ, ánh lửa bập bùng từ đống lửa cháy dở trên mặt đất cũng từ từ tắt ngỏm, Ngọc Dương Tử vẫn cúi đầu đả tọa, vừa rồi Mạnh Kí còn đứng bên người lão, giờ đây cũng đại khái đã rời sang bên chổ đám môn đồ.
Bỗng nhiên, Ngọc Dương Tử đột ngột mở choàng mắt ra, ánh mắt dữ dằn, song lại tựa hồ như có chút lo sợ, trông ngóng khắp bốn phía. Màn đêm sâu thăm thẳm, tối tăm bao trùm. Da thịt toàn thân lão chợt căng phồng lên, sau đó, chầm chậm đứng dậy. Một cánh tay duy nhất, nắm chặt lấy âm dương kính.
Gió lạnh thấu xương, thổi trên thân thể lão, mà mường tượng như lạnh thấu cả con tim. Từ nơi tăm tối, từ từ vang lên tiếng bước chân. “Bạch, bạch, bạch……” “Sạt, sạt, sạt……” “Hoạt, hoạt, hoạt……” Phảng phất mang theo các tiết tấu bất đồng, cùng lúc đó, từ ba phương hướng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chỉnh tể, đồng hướng tới phía Trường Sanh Đường.
Trên mặt Ngọc Dương Tử lần đầu tiên xuất hiện một tia tuyệt vọng, đột nhiên quát lớn rằng: “Súc sanh, hãy mau ra đây cho ta!”
Tiếng quát to lớn đó, tuy hùng hồn song trung khí lại thấp thoáng không đủ, thế nhưng ở trên đầm lầy này vẫn mênh mang truyền ra xa, tức thời đánh thức đám môn nhân Trường Sanh Đường đương ngái ngủ ở đằng xa, trong tiếng kêu hoảng, lục đục bò dậy, vội vàng tụ họp trở lại. Ngọc Dương Tử mặt mày bất định, lòng không nhịn được mà chùng xuống, xoay đầu nhìn phải trái, bất chợt run lên, hỏi lớn rằng: “Mạnh Kí đâu, hắn đi đâu rồi?”
Đám người Trường Sanh Đường ngơ ngác nhìn nhau, một hồi lâu mà không một người hồi đáp, hiển nhiên là không ai biết cả. Ngọc Dương Tử hơi giận bốc lên, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa là lại hộc máu mồm. Sau đó một chút, bỗng từ nơi tối tăm truyền lại một giọng nói nhẹ nhàng của nam nhân, êm dịu nói rằng: “Ngọc Dương Tử sư thúc, có phải người nhất định phải tìm được người này?”
“Vù” một tiếng, từ nơi hắc ám ở phía trước Trường Sanh Đường bay ra một vật, bay qua theo hình cánh cung, rơi xuống trước mặt Ngọc Dương Tử và đám môn nhân Trường Sanh Đường, lăn long lóc mấy vòng. Có người ở bên đi thắp lửa, ánh lửa chiếu xuống, đột nhiên la hoảng, đó là thủ cấp của Mạnh Kí mà vừa rồi còn chuyện trò cùng bọn họ. Chỉ thấy hai mắt gã trợn tròn, trong mắt đầy nét kinh hãi, chỉ sợ là chết không nhắm mắt.
Ngọc Dương Tử hít một hơi thật sâu, dời ánh mắt từ nơi thủ cấp của thuộc hạ đắc lực cuối cùng của mình nhìn lên, trừng trừng nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: “Tần Vô Viêm?”
Một người trẻ tuổi chậm rãi bước ra, sắc mặt tai tái, song trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Sư thúc quả nhiên nhãn quang hơn người, tiểu điệt đứng trong chỗ tối, vậy mà người cũng có thể nhận ra, bội phục, bội phục!”
Mặt mày Ngọc Dương Tử đã khó coi lại càng khó coi hơn, lạnh lẽo nói: “Coi ngươi độc, nhưng mà Vạn Độc Môn các ngươi đối đãi thánh giáo đồng môn như thế này, cái lão độc vật sư phụ ngươi, bộ không sợ sau khi chết sẽ bị Thiên sát minh vương đánh vào địa phủ sao?”
“A!” Tần Vô Viêm lấy tay vỗ ngực, làm ra vẻ sợ hãi, nhưng thần sắc trên mặt vẫn cười cười, nào có chút gì là sợ hãi, gã xoay đầu nhìn qua một bên nói: “Kim tiên tử, cái tội danh lớn thế này, Vạn Độc Môn chúng tôi không đảm nhận một mình, người còn chưa chịu ra mặt sao?”
Ngọc Dương Tử biến sắc mặt khá nhiều, thoắt xoay đầu, chỉ thấy ở nơi u ám bên trái, quả nhiên có một người con gái phong tư ẻo lả thong thả bước ra, đầu mày cuối mắt chứa đầy phong tình, ở nơi hắc ám trong màn đêm này, dường như sáng thêm được mấy khi nàng bước ra.
“Kim Bình Nhi!” Ngọc Dương Tử nghe dường như là nghiếng răng trèo trẹo khi nói ra ba tiếng đó.
Kim Bình Nhi chúm chím cười, nói: “Ngọc Dương Tử sư thúc, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?”
Câu hỏi đó lúc này so với những câu chửi rủa độc ác nhất xem ra còn độc hơn mấy phần, Ngọc Dương Tử nhìn chết trân lấy y thị, giọng đầy hàn khí: “Trường Sanh Đường ta và Hợp Hoan Phái trước giờ vẫn như nước sông không phạm nước giếng, ngươi cớ gì cùng Vạn Độc Môn ném đá xuống giếng khi người gặp nạn?”
Kim Bình Nhi mỉm cười, nói: “Người thật là mau quên quá, mấy ngày trước, người biết được tiểu điệt đã đến tử trạch, lo sợ Hợp Hoan Phái chúng tôi theo người tranh đoạt bảo vật, sẵng tiện giết đi đệ tử môn hạ Vạn Độc Môn, rồi lấy đi độc môn độc dược “Hắc Thiềm Tán”, rồi dùng thuốc độc đó hại chết bốn người đệ tử Hợp Hoan Phái ở thôn bắc Đại Vương Thôn, có chuyện đó chăng?”
Ngọc Dương Tử đổi sắc, nói thất thanh: “Ngươi làm sao……” nói được một nửa, lão lập tức ngưng lại.
Kim Bình Nhi nói nhạt: “Sư thúc người mưu kế sâu xa, muốn xúi giục Hợp Hoan Phái chúng tôi tranh đấu cùng Vạn Độc Môn, quả nhiên cao minh, chỉ là Tần Vô Viêm sư huynh nói đạo lý ít nhiều, kỷ lưỡng điều tra, cuối cùng xét ra chân tướng, bằng không chúng tôi đã bị người hại cả lũ rồi!”
Tần Vô Viêm ở bên cười nhẹ: “Tiên tử quá lời rồi, có thể vì tiên tử ra sức, chính là vinh hạnh của tại hạ.”
Ngọc Dương Tử suy tính nhanh chóng, cục thế trước mắt nguy cơ bốn bề, hai kẻ này tuy là còn trẻ, nhưng những năm gần đây thanh danh vang lừng thiên hạ, tuyệt không dễ đối với lớp trẻ, hơn nữa ở phía sau bọn họ bóng người trùng trùng, mặc dù chưa từng hiện thân, song chỉ sợ là đại đội nhân mã của Vạn Độc Môn và Hợp Hoan Phái ẩn nấp mai phục, nếu như thế, chỉ sợ bản thân đêm nay đúng là dữ nhiều lành ít.
Ngọc Dương Tử suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên nghe đám đệ tử phía sau lưng rúng động một lượt, như nhìn thấy vật gì đáng sợ, tức khắp xoay mình, nhìn một cái, tức thì mặt không còn chút máu, chỉ thấy đường lui duy nhất ở sau lưng, trong chỗ u ám, Quỷ Lệ gương mặt trơ trơ từ từ bước ra.
Giờ này lúc này, tâm trí Ngọc Dương Tử chuyển động, dĩ nhiên biết rõ, cuối cùng tuyệt vọng, cười thảm rằng: “Nguyên lai các ngươi ba nhà đã sớm ước định rồi, một lượt đối phó Trường Sanh Đường ta, tức cười là ta cứ tưởng mình xúi bẩy các ngươi, bọ ngựa ve sầu, bọn ngươi sẻ vàng ở phía sau!”
Tần Vô Viêm mỉm cười, chợt nói rõ: “Các vị đệ tử Trường Sanh Đường, các vị cũng đã thấy rõ, đêm nay khí số Trường Sanh Đường đã tận, nếu như hiểu biết, hãy mau mau bước qua bên phía chúng tôi, còn có thể giữ được tính mệnh.”
Theo lời nói của gã, ở phía sau Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi và Quỷ Lệ, bóng người chớp động, trong bóng tối vô số người trong tay cầm pháp bảo bén nhọn tràn ra, lấy Ngọc Dương Tử làm đầu mà bao vây lại cùng đám thuộc hạ. Gió đêm thổi nhẹ, anh hùng mạt lộ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |