– Em đã kiểm tra qua bạn em, đợt kiểm tra nhà hàng của chị rất bất thường, không có quyết định thành lập đoàn kiểm tra. Em cũng nghe nói là theo yêu cầu của một vị thư ký của một Cục trưởng trên Bộ. Đây người này, không biết chị có biết không?
Hiền nhìn thông tin trên điện thoại của cô nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn tôi.
– Chắc chắn đúng như em nghi ngờ.
– Chị biết người này, vậy chắc biết rõ nguyên nhân? Có cần em hỗ trợ gì nữa không?
– Ừ vậy được rồi. Trước mắt tao sẽ xem xét, nếu cần gì tao sẽ gọi cho mày sau.
– Uh, vậy đi. Tao sẽ gửi mày thông tin đoàn kiểm tra. À này… thằng Trí vừa gọi cho tao, tao cũng hẹn nó ra đây đấy, mày có muốn gọi thêm thằng Kiên không? Thằng Minh đi tăng cường cho tỉnh rồi, nó phải hết tháng sau mới ra.
– Thôi, để khi khác. Tuần rồi tao với Kiên gọi nhau suốt, nó đang có tình yêu mới à? Hôm trước đang nói chuyện nó vội vàng tắt máy bảo là người yêu gọi đến. Sau đó tao hỏi mà nó không chịu khai.
Tiếng thằng Trí cười cợt nhả vang lên từ phía sau, đế thêm vào. Nó đi cùng cô bé người yêu mà tôi đã gặp một lần.
– Hehehehhe… mày hôm nào hỏi nó ấy, nói chung là vui lắm. Em chào chị Hiền. Chào Hương. Hai thằng khỉ này, đã ngồi nói xấu tao chưa?
Tôi vỗ bốp vào mông nó, khi thằng Trí đang liến thoắng chào mọi người, trong khi người yêu nó lí nhí chào “Em chào anh chị!”.
– Xì… mày xấu sẵn rồi, cần gì nói thêm nữa. Chào em!
Tôi chào cô bé người yêu thằng Trí, tôi chợt nhớ ra tôi không biết tên con bé. Hiền ghé đầu nói nhỏ vào tai tôi.
– Con bé tên Chi.
Thằng Kiên vẫy tay gọi người phục vụ, rồi quay sang thằng Trí.
– Chuyện hôm nọ, các cụ nhà mày đã nguôi chưa?
– Vẫn đang giận, nhưng tao kệ, nếu hai cụ không giúp tao sẽ tìm cách khác.
– Mày làm gì cũng sồn sồn lên, dục tốc bất đạt. Tao cũng không đồng ý, thằng Hùng chắc cũng vậy.
Tôi gật đầu.
– Tao cũng không đồng ý. Mở một xưởng sửa chữa ô tô đâu phải ít tiền, rồi chi phí vận hành, mô hình kinh doanh… mày chưa có kế hoạch cụ thể gì mà cứ sồn sồn lên. Bị mắng là đúng.
– Tao bây giờ có nhiều khách quen lắm, tao mà đi đảm bảo xưởng của tao giảm một nửa.
– Uh, thì biết vậy. Nhưng mày có tính được bài toán kinh tế không? Liệu một nửa số khách của mày có đủ nuôi xưởng không? Tao vẫn ủng hộ mày ra làm riêng, biết năng lực của mày, nhưng trước khi mày có kế hoạch cụ thể tao vẫn không đồng ý.
– Tao cũng nghĩ giống thằng Hùng, mày phải có kế hoạch cụ thể, để bọn tạo còn tin tưởng ủng hộ mày chứ.
Thằng Quang bổ sung thêm.
– Được rồi… được rồi, tao sẽ làm bản kế hoạch cụ thể.
Thằng Trí đồng ý với vẻ bất đắc dĩ.
– Bọn tao sẽ chờ. Tao sẽ cho mày một hỗ trợ ban đầu. Mày nhớ miếng đất bố mẹ tao mua không? Miếng đất mà tao với mày xuống hai lần mà không nhớ đường vào ấy?
– À, tao nhớ rồi. Miếng đất ở cuối làng ấy hả?
– Uh, đúng rồi. Giờ có con đường làng mới mở đi ngang qua miếng đất đấy, nối với đường quốc lộ. Tao nghĩ mày có thể mở xưởng ở đó. Các cụ nhà tao ngày trước mua vì nó rẻ, giờ bỏ không đấy. Tao cho mày mượn, khỏi phải thuê.
– Nhưng xa quá.
– Xa thì tính phương án xa. Mà cũng không xa lắm đâu, từ đây xuống đó cũng chỉ hơn chục cây mà toàn đường quốc lộ. Giờ mày tính xem nếu thuê xưởng đủ rộng trong thành phố, mày cũng mất vài chục đến cả trăm triệu tiền thuê một tháng chứ ít à.
– Tao nghĩ hợp lý đấy, mày xem xét đi.
Thằng Trí vẫn suy tư, lưỡng lự. Tôi vỗ vai thằng Trí.
– Lúc nào rảnh mày chạy xuống đấy xem đi, cho yên tâm.
– Uh… tao sẽ xem và làm bản kế hoạch cho chúng mày lác mắt.
– Bọn tao sẽ chờ.
Rồi bắt đầu như được cởi tấm lòng, thằng Trí thao thao bất tuyệt về kế hoạch và tham vọng của nó, tôi với thằng Quang ngồi nghe thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến. Các cô gái thì có vẻ không quan tâm, đang chụm đầu vào nhau nói chuyện, chắc chuyện thời trang gì đó, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Cuối cùng, sau cả buổi chiều ngồi nghe thằng Trí nói chuyện, cả hội cũng chia tay. Tôi đưa Hiền về ăn cơm với bố mẹ. Sau bữa cơm, con bé Hoa kéo Hiền lên phòng tâm sự, còn tôi nói chuyện với bố mẹ.
Sau đó tôi đưa Hoa về nhà cô.
… Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: http://truyensextv2.com/truong-thanh/
Sau khi đưa Hiền về, tôi bắt đầu kế hoạch của mình.
Tôi lên mạng tìm kiếm, rồi cũng tìm được trang facebook của Trưởng đoàn thanh tra, sau vài thủ thuật đơn giản tôi cũng hack vào được trang đó. Xem hết danh sách bạn bè và các bài post của ông ta, tôi cũng có thể hình dung phần nào con người ông ta. Một người đàn ông mặt béo tròn, hai mí mắt cụp xuống và ham ăn chơi hưởng lạc khi mà ông ta toàn post ảnh nhậu nhẹt, ảnh ông ta chụp với các cô gái phục vụ ăn mặc hở hang, ảnh đi karaoke trong vòng tròn bạn bè của ông ta. Tôi gửi vào tin nhắn facebook cho ông ta một video ngắn của cô ca sĩ dính scandal sex gần đây có nhúng một đoạn mã để cài xuống điện thoại khi ông ta mở video. Nó sẽ âm thầm ghi âm các cuộc gọi và gửi về địa chỉ lưu trữ trên mạng.
Sau đó tôi xem lại toàn bộ các thông tin của Hảo được gửi đến, trong đó cả những thông tin được lấy từ máy tính của anh ta. Có rất nhiều thông tin về giao dịch tài chính của anh ta, thông qua công ty bù nhìn mà anh ta đứng đằng sau.
Từ những thông mua được, tôi thử hack vào máy tính của anh ta, như dự đoán tôi rất dễ dàng vượt qua tường lửa và truy cập được vào máy tính của anh ta. Rất nhanh tôi đã có toàn bộ dữ liệu trong máy tính của anh ta. Sau đó tôi, tôi để lại một chương trình virus để xóa dữ liệu, sau đó thoát ra.
Cẩn thận kiểm tra từng thư mục, tôi nhận được món quà ngoài ý muốn. Đó là những video được ghi lại bởi camera bí mật, trong đó ghi lại cảnh nhận tiền, cảnh chơi gái… của rất nhiều người đàn ông khác nhau. Tôi phần nào đoán ra được mục đích của những video này. Dùng phần mềm nhận dạng, tôi đã có hầu hết thông tin của những người trong video.
Sắp xếp lại các thông tin, tôi đã yên tâm anh ta đã nằm trên thớt để tôi muốn chặt thế nào thì chặt. Tôi copy vào trong ổ cứng, rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đến quán café gần văn phòng của Hiền. Mở máy tính, tôi mở các tài liệu cho cô xem, cô trợn mắt nhìn các số liệu.
– Kinh khủng. Một mình anh ta đã như thế này thì không biết nhà nước thất thoát bao nhiêu? Có những cái này em tin sẽ xử lý được anh ta.
– Còn có cái này nữa, em cần xem thêm.
Tôi mở các video và giới thiệu những thông tin liên quan.
– Anh nghĩ cái này sẽ hữu dụng hơn, vì nó rõ ràng hơn và sẽ xử lý triệt để.
– Uh, anh nói xem nào.
– Có 2 lựa chọn, một mang cái này cho anh ta xem và yêu cầu anh ta dừng lại, nếu không sẽ công bố những video này. Hai là sẽ gửi cho những người xuất hiện trong video này dưới danh nghĩa của anh ta. Không cần nhiều chỉ cần 5 là đủ. Lựa chọn một, có ưu điểm nhanh, nhược điểm lớn nhất là sau đó lúc nào cũng phải đề phòng anh ta cắn lại. Lựa chọn hai, ưu điểm là anh ta sẽ bị cắn cho máu chảy đầu rơi, có khi sẽ vạn kiếp bất phục, nhược điểm là có lẽ mất chút thời gian xử lý đoàn kiểm tra, nhưng nếu xử lý tốt có lẽ sẽ có lợi cho uy tín của nhà hàng. Anh thiên về phương án hai, để chó cắn chó, trừ hại cho nước cho dân, được việc của mình.
– Được. Vậy theo ý anh đi, đoàn kiểm tra em có thể xử lý được.
Sau khi thống nhất danh sách với Hiền, tôi dùng một email nặc danh gửi đến năm người đã chọn với lời nhắn “Gửi để ông biết mà xử lý. Các video này đã được xóa khỏi máy tính của Hảo”.
Gấp máy tính lại, quay lại nhìn cô, đưa tay lên áp vào má cô.
– Mặt anh đang nở một bông hoa à? Hay soái quá làm em nhìn không rời?
– Em không muốn nhìn thấy anh tức giận.
– Ahh… em phải thay đổi cả đôi giày nữa, đừng đi cao như thế. Nhìn vết xước, anh còn tức giận hơn nữa.
Cầm chân cô đặt lên đùi, tôi lấy một cái band aid để dán vào gót chân, đang bị xước đỏ của cô. Rồi nhè nhẹ xoa bóp chân cho cô.
– Em đi giày thấp thôi, đi cao gót hay bị đau chân, lại còn hay bị xước gót. Anh đã bảo em rồi, chênh nhau tám đến mười hai phân mới là đẹp đôi. Em đi giày năm phân là vừa đẹp, lại không bị mỏi. Em xem này gót chân này đẹp như thế này, gót kia của em đã tạo thành một vết đỏ này, lâu dần nó sẽ làm chỗ này sạm lại. Anh xót ruột lắm, em biết không.
– Vâng, tại nhìn đôi giày cao, em không nhịn được lại mua.
Cô kéo người lại, ngả đầu lên vai tôi, một lúc sau cô mới nói khẽ.
– Mình về nhà em đi, Anh. Em muốn được ở bên anh đến khi anh đi.
Chúng tôi về căn hộ của cô, cô nằm trên sofa để tôi massage cho cô và sau khi ăn nhanh hai bát mì, cô nằm trên người tôi, vừa nghe nhạc vừa liu riu ngủ, buổi chiều cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Cô theo tôi về nhà, cô sẽ ngủ lại với bé Hoa để chuẩn bị tư tưởng cho bé Hoa đi du học, hai tháng nữa Hoa phải đi rồi. Tôi gọi xe ra sân bay một mình.
Trở lại Singapore, tôi lại bù đầu với công việc đang làm và công việc của Công ty của tôi. Hiền sang với tôi như kế hoạch để cùng tôi sang Hàn Quốc.
Gọi là sang Hàn Quốc cùng tôi để nghỉ ngơi, nhưng cô cũng chẳng được nghỉ chút nào, sau khi bàn bạc về hợp tác với Tsao cùng tôi, cô lại đi cùng vợ Tsao ngoại giao, trong khi tôi và Tsao bàn cụ thể về công việc. Tôi tương đối hài lòng, dù chỉ là công việc coding, nhưng đủ để tôi nuôi công ty trong vòng hai năm tới và đào tạo nhân sự.
Sau bốn ngày, chúng tôi lại chia tay tại sân bay, cô về Hà Nội còn tôi bay về Singapore. Trong bốn ngày dù thời gian tôi dành cho cô không nhiều và hiếm có thời gian riêng tư, trừ ban đêm khi về khách sạn, nhưng cô luôn bừng bừng phấn khích, cô biết những viên gạch đầu tiên cho kế hoạch tương lai đã được chúng tôi cùng nhau đặt xuống.
Trở lại với công việc, tôi lại bù đầu suốt ngày, tôi thực sự mong chờ ngày trở về để bắt tay xây tiếp những viên gạch tiếp theo cho tương lai của mình, tương lai mà mình sẽ tự làm chủ. Tôi không dứt ra được, một phần do công việc tự nhiên nhiều lên và một phần tôi không còn ngày nghỉ, để đưa bé Hoa đi du học, chỉ kịp chạy về một ngày để tiễn nó và Hiền lên máy bay.
Sau nhiều lần thương lượng và gia hạn thêm ba tháng, tôi cũng kết thúc hợp đồng của mình. Bữa tiệc chia tay của tôi được công ty tổ chức khá long trọng, sau đó lại kéo đến quán bar mà chúng tôi hay tụ tập. Tôi cũng không ngờ mọi người lại đến đông như vậy, gần như không thiếu một ai. Nhìn những gương mặt đã vất cùng tôi trong hơn hai năm qua, cả những gương mặt cùng tôi đỏ mặt tía tai đập bàn cãi nhau, có những gương mặt chỉ cùng tôi nói chuyện khi ăn trưa, hoặc cùng nhảy lên mừng rỡ khi thắng một trận bóng… tôi không khỏi bồi hồi, tôi cũng không biết mình đã cười, đã khóc, đã uống bao nhiêu tối hôm đó. Chỉ biết khi tôi tỉnh dậy, trên người đã không còn quần áo và một thần hình rắn chắc mềm mại đang cuộn tròn ôm lấy tôi.
Cái đèn đầu giường đột nhiên bừng lên làm tôi hấp háy một lúc và nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường khá quen và Carol đang chống tay nhổm người nhìn tôi.
– Tỉnh rồi à?
Tôi cố há miệng nhưng không phát ra tiếng, mồm khô khốc, cả người như không còn sức lực, đành gật gật đầu. Carol bò qua người tôi, đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với chai nước. Uống một hơi hết chai nước, tôi mới cảm thấy tỉnh táo một chút.
– Sao anh lại ở đây?
Tôi cố mở miệng, giọng khản đặc.
– Không nhớ gì à? Hôm qua anh uống khủng khiếp, ai mời cũng uống, hết cười, lại khóc, sau đó anh gục xuống không biết gì nữa. Em phải vất vả lắm mới kéo được anh lên đây đấy.
– Ahh… cảm ơn!
– Không cần cảm ơn, em nhận được cái mình thích rồi.
Carol khoanh chân ngồi trên giường, cười cười nhìn tôi nói. Chợt nhớ ra, tôi hỏi.
– Vậy… Hôm qua ai đã thanh toán?
– Yên tâm đi, em thanh toán rồi.
– Vậy hết bao nhiêu để anh trả.
– Không cần. Hôm qua anh hứa rồi. Em chưa cần bây giờ.
– Anh hứa gì?
– Anh sẽ trả bất cứ thứ gì em yêu cầu. Giờ em chưa nghĩ ra yêu cầu.
– Haizz… hy vọng anh có thể trả cho em.
Chỉ những vết đỏ, có cả những vết răng trên người cô, tôi gục gặc đầu.
– Thành quả của anh đấy.
– Anh xin lỗi.
– Nhưng em thích…
Cô nhoài người, nằm đè tôi giường, vắt đùi qua bụng và ôm lấy tôi.
– Vẫn còn sớm, anh nằm với em một lát, nghỉ ngơi cho đỡ mệt rồi hãy về.
Tôi vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Carol, đầu tôi trống rỗng, cả người hư thoát nhưng lại không buồn ngủ. Tôi và Carol nằm yên ôm nhau yên lặng cho đến khi ánh sáng bên ngoài làm căn phòng sáng lên nhờ nhờ, mới ngồi dậy và đi tắm.
Carol từ chối lời mời ăn sáng, vẫn nguyên tấm thân trần truồng đưa tôi ra của, rồi ôm lấy tôi với lời chúc may mắn và lời hẹn gặp lại.
Rời nhà Carol với tâm trạng bùi ngùi, một chút chờ mong và hưng phấn, tôi dừng lại quán của Martha, ăn một suất bánh chuối cùng một cốc sữa, ôm lấy Martha với câu chào tạm biệt. Sau đó tôi về nhà, hoàn thành các thủ tục trả nhà và chờ xe đến đón. Thêm một chút bất ngờ, khi cô bé thư ký lại xuất hiện cùng chiếc xe công ty, sau khi giao thùng quà mà hôm qua cô gom lại và đóng gói, ngần ngừ cô tiến đến ôm tôi kèm câu chúc may mắn, tôi vẫn nhớ cô là một cô gái theo đạo hồi.
Lần này về nhà, tôi có một tâm trạng đặc biệt, hít một hơi sâu không khí lạnh lành báo hiệu mùa đông đã đến để kìm lại sự phấn khích, tôi rảo bước theo đoàn người tiến về phía nhà ga hàng không.
Hiền như thường lệ đang cố kiễng chân nhìn qua cửa kinh và hưng phấn vẫy tay khi nhìn thấy bóng tôi. Ôm cô trong vòng tay, hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc. Tôi phấn khích nói.
– Anh đã trở về!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trưởng thành |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/05/2021 01:36 (GMT+7) |