Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Vĩnh Hằng – Quyển 1 » Phần 50

Vĩnh Hằng - Quyển 1

Phần 50

Ngay khi đại môn của tòa nhà mở ra, ba người Đỗ Lăng Phỉ đầy cảnh giác nhìn lại, trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương bèn xuất ra một bó phù lục dán khắp người, thanh âm phù lục lốp bốp đầy ồn ào.

Thân ảnh kia xuất hiện đứng trên đại môn, tay cầm một chiếc đèn lồng, cả người như dung hợp lại cùng với bóng tối nơi này, ánh mắt đầy âm u nhìn về phía ba người.

Trong ánh sáng đèn lồng mờ ảo, ba người lờ mờ nhận ra trước mặt là một người thanh niên với ánh mắt đầy bình thản, sắc mặt tái nhợt như không có chút huyết sắc, toàn thân mặc một trường bào màu xanh.

Thấy có người xuất hiện, Phùng Viêm và Đỗ Lăng Phỉ đều thở ra một hơi nhẹ nhàng, cái cảm giác âm trầm phủ đầy nơi này vẫn còn nhưng dường như đã phai nhạt đi rất nhiều.

“Đạo hữu, ba người chúng ta là đệ tử Linh Khê tông, lần này bái phỏng là vì một chuyện quan trọng cần tìm hiểu.” Phùng Viêm chắp tay nói.

Lúc này Đỗ Lăng Phỉ mới chợt nhìn thấy tầng tầng màn phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần, bất giác cau mày lại.

Bạch Tiểu Thuần cũng không hơi sức đâu mà để ý đến thái độ của Đỗ Lăng Phỉ, không hiểu sao tòa nhà này, và cả người thanh niên đi ra kia đều mang lại cho Bạch Tiểu Thuần một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

“Hóa ra là các đạo hữu Linh Khê tông, như vậy thì mời vào trong nói chuyện…” Thanh niên ôn hòa nói. Ngay sau đó, tay cầm lồng đèn cũng chợt lắc lư, bên trong ánh sáng lờ mờ kia, gương mặt y cũng chợt sáng chợt tối bất định, nói xong thì y cũng lùi lại vài bước rồi quay người đi vào.

Đại môn được mở rộng ra như đang chờ ba người Bạch Tiểu Thuần bước vào.

Phùng Viêm có chút chần chừ nhưng cũng bước đi đầu tiên, Đỗ Lăng Phỉ đi theo sau, còn Bạch Tiểu Thuần thì nhìn khắp xung quanh một lượt, sau đó cũng cắn răng cẩn thận từng li từng tí theo sau, tiến vào bên trong tòa nhà.

Bọn hắn vừa tiến vào, thì cạch một tiếng, cửa đại môn cũng được đóng kín lại. Hai chiếc đèn lồng càng thêm lắc lư, mà hai mắt của hai con sư tử đá bên dưới cũng đột nhiên chuyển động, rồi từ từ chuyển sang một màu huyết sắc.

Trong tòa nhà, trên con đường nhỏ lát đá xanh, xung quanh còn có non bộ, thảo mộc nhưng cho dù dưới ánh trăng, những hình ảnh này vẫn mông lung. Chỉ có chiếc đèn lồng trong tay người thanh niên phía trước còn tỏa ra ánh sáng leo lắt, đong đưa theo từng bước chân của y.

Bốn người bước trên con đường lát đá xanh này mà đi, xung quanh cũng đầy yên tĩnh. Dường như nơi này cùng với bên ngoài như là hai thế giới hoàn toàn tách biệt với nhau vậy.

Lúc này, bên phải của mọi người cũng có mấy gốc cây ăn quả, có rất nhiều trái cây màu hồng. Trong tòa đình viện này không có gió, nhưng không hiểu sao đám trái cây này vẫn cứ đong đưa, còn phát ra âm thanh soàn soạt.

Đỗ Lăng Phỉ và Phùng Viêm đầy cảnh giác, mà Bạch Tiểu Thuần đi sau cùng liên tục nhìn quanh bốn phía, hơn nữa đám trái cây đang đong đưa kia còn mang đến cho hắn cảm giác rất quỷ dị.

Thời gian dần qua, hắn còn ngửi thấy một mùi máu tươi tràn ra, cho dù mùi này rất nhạt nhưng thật sự chính xác có mùi này.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần giật thót một cái, lúc hắn đang định mở miệng nói.

Đột nhiên, đám trái cây trên mấy gốc cây ăn quả chợt rụng lộp bộp xuống đất rồi lăn ra xa. Mặt ngoài của mỗi trái cây đều có một gương mặt trẻ em tươi cười như có người cố tình vẽ lên vậy. Đám trái cây này còn hướng về đám Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười.

“Nha nha nha, mọi người khỏe.”

Trên người bọn chúng còn mọc ra thêm tay chân nữa. Nguyên một đám khua khua cánh tay, nhanh chóng chạy về hướng đám người Bạch Tiểu Thuần, vây quanh lấy đám người Đỗ Lăng Phỉ, Phùng Viêm cùng Bạch Tiểu Thuần đang còn đầy biến hóa trên mặt. Thậm chí bọn chúng lúc này còn phát ra tiếng cười vui sướng.

“Cô cô nói, phải nghe lời, không được khóc, chỉ được cười, trái cây chín mọng là tuyệt vời nhất!” Đám trái cây này chạy vòng vòng quanh ba người Bạch Tiểu Thuần, thanh âm dễ nghe truyền ra.

Khi chúng tới gần, một hương vị ngọt ngào ập vào mặt ba người, nhưng hương vị ngọt ngào trên mũi này lại khiến cho mọi người gần như nôn thốc nôn tháo cả lục phủ ngũ tạng ra.

Có mấy trái cây còn chạy tới trước mặt người thanh niên kia, nhưng người này nghoảnh mặt làm ngơ, một cước mang đám trái cây này giẫm nát dưới chân. Thế nhưng đám trái cây sau khi bị giẫm nát vẫn bò lên như cũ, rồi tiếp tục giữ vẻ tươi cười đó mà hát bài ca dao mang giai điệu kỳ quái kia.

“Cái thứ quỷ quái gì thế này?” Trong mắt Phùng Viêm chợt lóe lên, gã hất tay áo tạo ra một cơn gió quét qua đám trái cây kia. Không ít trái cây bị hất lên, rơi xuống vỡ nát ra, nhưng chúng nó vẫn cứ đứng dậy rồi tiếp tục vui cười chạy vòng quanh mọi người như trước.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần lúc này nổi đầy da gà, bèn mở ra toàn bộ màn sáng phòng hộ bao bọc lấy bên ngoài cơ thể hắn.

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ tái nhợt lại, nhìn những đám trái cây đang cầm tay nhau ca hát kia làm nàng thêm hoảng sợ, bèn nén cảm giác buồn nôn trong lòng xuống, cắn răng lại, mắt phượng cũng lộ ra một vẻ đầy tàn khốc. Nàng đang định đưa tay bấm niệm một đoạn pháp quyết, thì đám trái cây này đột nhiên lộ ra một vẻ vô cùng sợ hãi.

“Cô cô đến rồi!!” Chúng nhanh chóng chạy ngược trở lại bên đám cây ăn quả, nhảy trở lại vị trí của riêng mình trên cây, khuôn mặt tươi cười cũng biến mất, chỉ còn lại một đám trái cây bình thường như cũ.

“Đây là một loại linh quả mà lão tổ chúng ta lấy về từ sâu bên trong Lạc Tinh sơn mạch. Đại khái thì chúng nó rất ưa thích ca hát, ba vị đạo hữu thấy bọn chúng hát như thế nào?” Thanh niên Lạc Trần gia vẫn đang đi về phía trước, cũng không quay đầu nhìn lại mà đột ngột hỏi một câu.

Sắc mặt Phùng Viêm và Đỗ Lăng Phỉ đều trở nên khó coi, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cất bước tiến lên phía trước.

Bạch Tiểu Thuần ở phía sau, sâu trong lòng chợt dâng lên một trận lạnh lẽo. Đang lúc bước tiếp về phía trước, hắn chợt phát hiện ra, dường như tiếng bước chân ở nơi này… nhiều hơn một tiếng!

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…

Không biết chuyện này khi nào thì đã bắt đầu, nhưng tiếng bước chân bây giờ, không còn là bốn người, mà là… của năm người!

Có lẽ là ngay từ đầu khi bọn họ vừa mới bước chân vào tòa nhà, tiếng bước chân này đã đi theo họ nhưng vì bị đám trái cây kia hấp dẫn mà không ai chú ý tới. Nhưng lúc này yên tĩnh lại nên nghe được rất rõ.

Bạch Tiểu Thuần nghe ngóng cẩn thận, rồi cả người run lên bần bật. Hắn phát hiện, cái bước chân nhiều thêm này là ở ngay sau lưng hắn. Thậm chí hắn còn cảm thấy sau cổ mình lạnh lẽo, tựa như có ai đó đang thở sát phía sau mình.

“Các ngươi… có nghe thấy, tiếng bước chân… nhiều hơn một tiếng!” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn bộ tóc gáy dựng đứng lên. Phùng Viêm đang đi phía trước cũng chợt biến sắc mặt lại, gã cũng đã nghe được tiếng bước chân nhiều thêm một người kia.

Đồng tử mắt của Đỗ Lăng Phỉ cũng chợt co rút lại, hơi thở đầy gấp gáp.

Bước chân của ba người đều dừng lại, cùng lúc đó, tiếng bước chân kia cũng chợt biến mất.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy sợ hãi, nhưng cũng cắn răng quay đầu nhìn lại. Vừa quay đầu, thì hắn đột nhiên nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đang đứng ngay sau lưng hắn!

Nữ tử này mặc một bộ đồ đỏ bay phất phơ, gương mặt xám như tro, nụ cười đầy xảo trá nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, đôi môi nàng này cũng khẽ nhúc nhích như đang định nói gì đó.

“Lửa còn thiếu, giúp ta một chút.”

Một màn này xảy ra đột ngột, cũng đủ làm cho Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, đồng thời thét lên một tiếng thê lương. Nhưng ngay khi hắn lùi lại, trong nháy mắt đó nữ tử kia cũng hóa thành một tia sáng đỏ chớp lóe lên rồi biến mất.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trở nên tái mét, hắn nhìn lại nhưng xung quanh lại không có gì nữa… chỉ còn tiếng thét của hắn vọng lại, vang khắp bốn phía.

Đỗ Lăng Phỉ và Phùng Viêm bị hắn hù đến chấn động cả tâm thần, đồng loạt nhìn quanh. Cho dù hai người không nhìn thấy bóng dáng nào cả nhưng cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Đúng lúc này lại có giọng hát của một nữ tử loáng thoáng truyền tới giữa bốn phía không gian đình viện đen kịt và yên tĩnh này. Giọng hát như có như không, như một khúc hát ru dỗ dành cho trẻ ngủ, nhưng giữa không gian yên tĩnh như vậy lại không khỏi khiến người khác tê dại cả da đầu.

“Hài tử ngoan, nhanh ngủ, gió nhẹ thổi tới khiến cho lửa lay động mà thôi, không cần cản, cũng đừng kêu la…”

“Giả thần giả quỷ!” Phùng Viêm đầy khẩn trương, đưa tay bấm niệm pháp quyết, một thanh phi kiếm xuất hiện vờn quanh.

Vừa lúc đó, người thanh niên đang cầm lồng đèn đi phía trước chợt quay người lại. Lồng đèn trên tay gã sáng le lói, nhìn qua cả người hắn như mờ mờ ảo ảo.

“Thế nào lại không đi? Tới đây, tới đây a.” Trên mặt người thanh niên này đầy nét tươi cười, nhưng nụ cười nhìn đầy quỷ dị.

“Chắc là chúng ta sẽ không đi vào nữa, lần này chúng ta đến đây để điều tra sự việc một vị đồng môn bị mất tích. Không biết đạo hữu có nhớ, khoảng năm tháng trước có gặp vị đồng môn của chúng ta đến đây hay không?” Phùng Viêm hít sâu một hơi rồi hỏi thẳng, trong mắt đầy vẻ lăng lệ ác liệt.

Đỗ Lăng Phỉ cũng đã lấy ra pháp khí từ trước, lúc này cũng tập trung tinh thần cao độ.

“Không có.” Thanh niên cầm lồng đèn kia nhẹ giọng trả lời. Thanh âm cũng chợt mơ hồ bất định, dường như đã cùng với giọng ca kia dung hợp lại thành một.

“Tộc nhân gia tộc đạo hữu, như thế nào lại không ở đây?” Đỗ Lăng Phỉ đột nhiên hỏi.

“Có việc ra ngoài rồi, các ngươi đã hỏi xong chưa?” Vẻ tươi cười trên mặt của thanh niên kia càng nhiều, thậm chí khóe miệng cũng cong lên vô cùng mất cân đối.

“Đã xong, vậy chúng ta cáo từ.” Phùng Viêm cũng nhanh chóng trả lời rồi lùi nhanh lại, đồng thời Đỗ Lăng Phỉ cũng nhanh chóng lùi về phía sau. Còn Bạch Tiểu Thuần thì đã nhanh chóng thụt lùi lại trước cả hai người kia.

“Các ngươi đã không muốn vào, vậy thì đành lưu lại nơi này luôn đi… Ở chỗ này, cùng với chúng ta…” Tiếng cười của thanh niên này truyền ra, mà khóe miệng của gã lại như bị xé rách thành một đường dài như muốn chia đôi cả cái đầu của gã ra!

Đèn lồng trong tay gã cũng đột nhiên biến thành màu xanh lá, khiến toàn bộ tòa nhà này càng thêm u tối, lờ mờ hơn. Cả người gã trong lúc vừa nói ra, vừa bay thẳng tới chỗ của Phùng Viêm.

Phùng Viêm biến sắc, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, thanh phi kiếm cũng gào thét bay đi. Nhưng gã thanh niên này cũng không có vẻ né tránh, mà tùy ý để thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình, đồng thời gã mang theo nụ cười đầy quỷ dị lao đến, quai hàm đang treo trên mặt cũng đáng thẳng về Phùng Viêm.

Hơi thở của Phùng Viêm đầy gấp gáp, cả người liên tục lùi về phía sau. Sau đó, gã cắn răng lấy ra một viên đan dược màu đen ném thẳng xuống mặt đất. Một tiếng nổ vang rền, đan dược kia ngay khi va chạm với mặt đất thì đã trực tiếp nổ tung lên.

Phùng Viêm đánh tới thẳng hướng thanh niên kia, nên gã bị lực trùng kích trực tiếp lên người mà bật lui lại. Trên người gã xuất hiện vô số chỗ bị tổn thương, nhưng dường như gã không biết đau đớn mà vẫn cười quỷ dị như trước, rồi như một cánh diều lượn vòng theo gió mà tiếp tục đánh tới.

Ở chỗ mà đan dược đen đó oanh kích xuống, lại xuất hiện vô số đường vân đan xen chằng chịt lẫn nhau. Những đường vân đó như được tạo thành từ những sợi tử khí, đang nhanh chóng đan xen như muốn khép kín lại.

“Nơi này có Trận pháp, là Âm Minh trận!” Sau khi Phùng Viêm nhìn thấy những đường vân kia thì nghẹn ngào kinh hô lên.

Mà lúc đó, đám đá xanh dưới chân Đỗ Lăng Phỉ cũng bắt đầu chuyển động, một đôi mắt xuất hiện, rồi dần sinh ra hai cánh tay khô gầy như que củi, giống như một thây khô. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy được một vật nào đó hình sợi tơ dài hẹp đang chui tới chui lui bên dưới… chụp lấy chân của Đỗ Lăng Phỉ.

“Ngươi giẫm lên làm chúng ta đau quá…”

“Đến đây, đến đây, đến đây ở chung với chúng ta luôn đi…” Trong đám đá lát xanh kia, một giọng nói đầy lạnh lẽo, khiến người khác nghe được rõ ý câu trên đều phải chấn động tâm thần.

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ đầy tái nhợt, nhanh chóng đưa tay bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ. Một cây tiểu kỳ trong túi trữ vật của nàng chợt bay ra, tạo thành hai vòng sương mù quấn quanh thân bảo vệ cho nàng, rồi một thanh phi kiếm cũng gào thét lao ra, ánh kiếm sáng rực chặt đứt lìa cánh tay đang tóm chặt chân nàng, rồi nàng cũng nhanh chóng lùi lại phía sau.

Còn về phần Bạch Tiểu Thuần, ngay chớp mắt này, bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng hát của nữ tử kia!

“Không cần cản, cũng đừng kêu la…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Vĩnh Hằng – Quyển 1
Vĩnh Hằng – Quyển 2
Vĩnh Hằng – Quyển 3
Vĩnh Hằng – Quyển 4
Vĩnh Hằng – Quyển 5
Vĩnh Hằng – Quyển 6
Vĩnh Hằng – Quyển 7
Vĩnh Hằng – Quyển 8
Vĩnh Hằng – Quyển 9
Vĩnh Hằng – Quyển 10
Vĩnh Hằng – Quyển 11
Vĩnh Hằng – Quyển 12
Vĩnh Hằng – Quyển 13
Vĩnh Hằng – Quyển 14
Vĩnh Hằng – Quyển 15
Vĩnh Hằng – Quyển 16
Vĩnh Hằng – Quyển 17
Thông tin truyện
Tên truyện Vĩnh Hằng - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/09/2019 11:29 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 7
Thìn lộ, Nguyệt hành cung, bên trong tẩm cung cung chủ xa hoa, từ lư hương trước giường xuất hiện khói xanh lượn lờ bay ra. Một nữ tử buông mái tóc dài rủ xuống trước giường, đôi môi đỏ thắm kiều diễm mê người đang nằm sấp hơi vươn người lên, đôi mắt khép hờ lim dim, đang lộ vẻ si mê...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 6
Hàn Lập thấy không làm gì được hai yêu thú trước mắt thì vô cùng kinh hãi, nhưng hắn sau khi nghĩ lại liền vô cùng trấn tĩnh. Phần lớn yêu thú cấp cao đều chuyên tu luyện thân thể. Mặt khác bọn chúng da dày thịt chắc, thậm chí có thể tu luyện khiến cho thân thể ngang bằng với pháp khí nên...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ngày mùng 5 Tết tuyệt vời - Tác giả The Kid
Cần năm nay 19 tuổi đang sống chung với đứa em gái tên Thơ, 15 tuổi. Vì gia đình quê gốc ở Cần Thơ nên ba mẹ đặt tên cho hai đứa con là Cần và Thơ, để cho gia đình luôn nhớ về quê cũ. Vào ngày mùng 1, 2, 3 Tết thì hai anh em có đi theo ba mẹ đi gặp gỡ dòng họ, đi chùa, đi chơi... Nhưng đến ngày...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba