Bắc Hàn Liệt ngạo nghễ đứng trên đài thí luyện, trong cơ thể hắn có một cỗ nhiệt huyết đang thiêu đốt. Lần này, hắn muốn báo thù, hắn muốn rửa sạch mọi sỉ nhục. Hắn muốn cho tất cả mọi người ở bờ Bắc này biết, Bắc Hàn Liệt hắn vẫn là thiên kiêu!
“Ta ngã xuống từ chỗ nào, liền đứng lên từ chỗ đó. Bạch Tiểu Thuần, ngươi chính là đá kê chân cho ta!” Trong mắt Bắc Hàn Liệt hiện lên vẻ điên cuồng. Hắn đã đợi ngày này lâu lắm rồi, giờ khắc này, hắn tràn đầy tin tưởng, với Lạc Nhật Quyết hắn có thể chiến thắng Bạch Tiểu Thuần!
Mặc dù hắn đã nghe nói đến cuộc chiến của Bạch Tiểu Thuần và Quỷ Nha, nhưng hắn vẫn có lòng tin như cũ, trước thắng Bạch Tiểu Thuần, sau lại thắng Quỷ Nha. Không vì điều gì khác, chỉ vì sự phấn đấu điên cuồng mấy năm qua của hắn.
“Bạch Tiểu Thuần, xuất hiện đi!” Bắc Hàn Liệt máu huyết cuồn cuộn, ngửa mặt lên trời rống, dẫn tới bốn phía vô số người kinh hô. Khí thế mãnh liệt tản ra tạo thành vòng xoáy, khuếch tán bốn phương.
“Bắc Hàn sư huynh, đánh ngã Bạch Tiểu Thuần đi!”
“Haha, chúng ta cũng đợi ngày này rất lâu, rất lâu rồi!”
… Bạn đang đọc truyện Vĩnh Hằng – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/vinh-hang-quyen-2-full/
Trong lúc mọi người còn đang hô hào, thì Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên lưng Xuyên Sơn Giáp, miệng ngân nga một khúc hát, đi dạo trong khu rừng. Đột nhiên, một đạo cầu vồng gào thét tiến lại, nhấc lên một mảnh huyết quang. Mơ hồ tràn ngập một cỗ sát khí kích phát nhiệt huyết cùng chiến ý ẩn sâu trong lòng người. Bạch Tiểu Thuần tim đập mạnh, nhìn đạo huyết quang vừa xuất hiện trước mặt hắn, hóa thành một con hạc giấy.
“Đệ tử nội môn Bạch Tiểu Thuần. Đệ tử bờ Bắc Bắc Hàn Liệt, ngưng khí tầng chín, lấy ba vạn bảy nghìn điểm cống hiến, hướng ngươi khiêu chiến, thời gian hạn định nửa năm. Nếu như ngươi thắng, có thể lấy toàn bộ điểm cống hiến. Nếu như ngươi bại, căn cứ quy tắc của đài thí luyện, ngươi không có tổn thất.” Thanh âm không hề có cảm xúc từ trong hạc giấy truyền ra, quanh quẩn bốn phía, kích phát nhiệt huyết cùng chiến ý càng thêm cường liệt.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to, trái tim kiềm không được đập liên hồi. Dưới sự ảnh hưởng từ thanh âm kia, trong lòng hắn như có tiếng thúc dục.
Chiến! Chiến! Chiến!
“Chiến cái rắm!” Bạch Tiểu Thuần đấm ngực một cái, đánh tan tâm tình do cái thanh âm kia ảnh hưởng. Hắn mấy ngày nay cũng có nghiên cứu qua môn quy của bờ Bắc, nên cũng không xa lạ gì cái quy tắc của đài thí luyện này.
“Bạch Tiểu Thuần ta là thân phận gì?! Ta đường đường là một vinh quang đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn. Cái loại sự tình chém chém giết giết này ta lười để ý!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần liếc con hạc giấy một cái, ho khan một tiếng, tay áo nhỏ hất lên một cơn gió nhẹ cuốn hạc giấy tới nơi xa.
Hắn khẽ hát, bày ra dáng ta đây không có việc gì, ngồi trên lưng Xuyên Sơn Giáp, tiếp tục đi xa.
Nửa canh giờ trôi qua, đám người bốn phía đài thí luyện hơi kinh ngạc, thanh âm reo hò cũng nhỏ đi rất nhiều.
Thêm một lúc lâu, không ít người thấp giọng nghị luận, Bắc Hàn Liệt đứng trên đài thí luyện thân thể kịch liệt run rẩy.
“Đừng nói cái tên Bạch Tiểu Thuần kia tránh chiến rồi ak? Không thể nào đi… hắn đường đường là đệ nhất Thiên Kiêu Chiến ak, hắn… hắn… Chẳng lẽ hắn không thèm để ý đến thanh danh một chút nào ư?”
“Chắc có lẽ không, bất kỳ một thiên kiêu nào, sau khi bị khiêu chiến thì đều đáp ứng. Còn không thì cũng đưa ra thời gian giao chiến khác, tên Bạch Tiểu Thuần này làm sao một điểm phản ứng đều không có?!”
Sau hai canh giờ, mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn “bặt vô âm tích”. Cả đám đệ tử đều ngây cả người.
“Chết tiệt, ta biết ngay sẽ như thế này. Cái tên Bạch Tiểu Thuần hạ lưu vô sỉ này thế nhưng lại tránh chiến!!!”
“Thật quá đáng. Hắn bây giờ là đại biểu cho bờ Nam, thật làm cho bờ Nam mất mặt a!!!”
Đám đệ tử bốn phía nghị luận. Bắc Hàn Liệt gắt gao nhìn về phương hướng Bách Thú Viện. Gã thật không ngờ, Bạch Tiểu Thuần lại tránh chiến. Gã không cam tâm. Bạch Tiểu Thuần thân là đệ nhất Thiên Kiêu chiến. Đổi ngược lại gã là đệ nhất thiên kiêu chiến, có người khiêu chiến thì tuyệt đối gã sẽ không tránh chiến!!! ‘
“Ngươi nhất định sẽ xuất chiến!!” Bắc Hàn Liệt cắn răng đứng tại đó. Thân ảnh lộ ra một cỗ chấp nhất, khiến cho đệ tử bốn phía đều chấn động trong lòng.
Qua hồi lâu, một đạo cầu vồng từ trong đám người bay ra, hóa thành một bóng người bay thẳng đến đài thí luyện. Lúc này mọi người đồng loạt nhìn lại, lập tức nhận ra, người đến cũng là một vị thiên kiêu như Bắc Hàn Liệt, là bờ Bắc Từ Tung!
Vẻ mặt Từ Tung nghiêm túc đứng trên đài thí luyện. Hắn nhớ tới một màn Bạch Tiểu Thuần đối chiến với Quỷ Nha tại Thiên Kiêu Chiến, lúc đó, bọn hắn đều nhìn ra, Quỷ Nha không phải bại bởi Bạch Tiểu Thuần, mà là bại bởi tự thân gã không chống nổi. Quả thật Bạch Tiểu Thuần cực kỳ mạnh, điểm này Từ Tung thừa nhận. Nhưng những năm qua… gã cũng mạnh lên. So với lúc tại Thiên Kiêu chiến hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Cũng bởi vậy, gã tự cho là mình có tư cách cùng Bạch Tiểu Thuần đấu một trận. Hắn cao giọng tuyên bố.
“Hôm nay, Từ Tung ta hưởng ứng theo chiến ý của Bắc Hàn Liệt, cũng đến khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần.”
“Từ Tung, đệ tử Bờ Bắc, xuất ra hai vạn điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!” Hắn vừa dứt lời, đám đông bốn phía còn đang yên tĩnh liền bộc phát.
“Từ Tung sư huynh rõ ràng cũng khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
“Từ Tung sư huynh vậy mới tốt chứ!”
Quang mang trên đài thí luyện chợt lóe, con hạc giấy thứ hai ngưng tụ, bay hướng Bách Thú Viện.
Bắc Hàn Liệt cảm động, nhìn về phía Từ Tung. Hai người mắt đối mắt, đều thấy được lẫn nhau sự quyết tâm khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần, cùng nhau cười ha hả.
Đúng lúc này, lại có một bóng người phóng thẳng lên đài. Thân ảnh hiện ra là một nữ tử, Công Tôn Uyển Nhi.
“Ta, Công Tôn Uyển Nhi, Xuất ra hai vạn điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
Không đợi đám người kịp xôn xao, đạo thân ảnh thứ tư bỗng nhiên xuất hiện trên đài.
“Ta, Công Tôn Vân, xuất ra hai vạn điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
Trong những năm này, Công Tôn huynh muội cũng đồng dạng có tiến bộ lớn. Ngày hôm nay đều ở chỗ này khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần.
Theo lời nói truyền ra, quang mang trên đài thí luyện cấp tốc lóe sáng, hóa thành hai con hạc giấy, vạch phá bầu trời, cùng nhau bay về phía Bách Thú Viện.
“Ta cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào a, đây mới chính là Thiên Kiêu bờ Bắc chúng ta chứ!”
“Thiên kiêu vô địch! Thiên kiêu vô địch!”
“Hặc hặc, tên Bạch Tiểu Thuần kia nhất định là sợ choáng váng. Được rồi, ta cũng muốn khiêu chiến hắn. Dù ta có thua thì cũng chỉ mất một chút điểm cống hiến. Ta muốn cho hắn thấy bờ Bắc chúng ta đoàn kết như thế nào, mạnh mẽ như thế nào!”
Tại lúc mọi người còn đang phấn khích, từng đạo thân ảnh từ bốn phía phóng lên đài thí luyện.
“Ta Trần Hạo, muốn cùng Công Tôn sư huynh cùng chung hoạn nạn, xuất ra bảy trăm điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
“Từ Tung sư huynh có ân với ta. Ta Tôn Long Thành cũng theo huynh ấy, xuất ra năm trăm điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
“Ta Chu Phương, xuất ra bốn trăm điểm cống hiến, khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!”
Vào giờ khắc này, toàn Bờ Bắc đều oanh động. Trong rừng Bách Thú Viện, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm nhìn từng con từng con hạc giấy hướng bản thân phóng tới, dừng ngay trước mặt, cái thanh âm không cảm xúc ấy vang lên liên tục.
“Ách!! Cái này hơi quá đi…” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, đang định ném ba con Hạc giấy xuống thì lại nhìn thấy phía xa nơi chân trời kia, năm sáu con Hạc đang nối đuôi nhau bay đến khiến hắn cũng phải hít vào một hơi lạnh.
Từng con hạc giấy đều mang theo một cỗ chiến ý tác động tới Bạch Tiểu Thuần, khiến lòng hắn cũng sinh ra một cỗ chiến ý mạnh mẽ, khó có thể tĩnh tâm. Bạch Tiểu Thuần từ bỏ việc đi dạo, tranh thủ thời gian xoay lưng, trở về lầu các.
Trên đường, hắn lại gặp hơn mười đầu hạc giấy phóng tới bên người, thanh âm truyền ra.
Từng lời khiêu chiến vang lên, kích thích tâm thần Bạch Tiểu Thuần, làm hắn muốn phát điên, ngửa đầu gầm rống một tiếng.
“AAAAA… Các ngươi khinh người quá đáng. Nhiều người khiêu chiến ta như vậy, mỗi người đều là Ngưng Khí tầng tám trở lên, muốn làm gì đây… Không được, ta phải khiêm tốn, phải khiêm tốn!” Bạch Tiểu Thuần vừa tiến vào trong các, liền mở ra đại trận, ngăn cách mấy đầu hạc giấy ở phía ngoài, lúc này mới ngạo nghễ khoanh chân ngồi xuống.
“Tại bờ Bắc, ta nhất định phải điệu thấp. Tuyệt đối không để bọn hắn thực hiện được mong muốn. Hừ hừ…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Khoanh chân ngồi tĩnh tọa, chậm rãi quên chuyện này.
Một đêm trôi qua, tại đài thí luyện, từ lúc bọn Bắc Hàn Liệt dẫn đầu khiêu chiến, liền liên tục không dứt người tiến lên khiêu chiến. Thậm chí tại trong tông môn nổi lên một cơn bão khiêu chiến. Trong đó có nhiều người vì nịnh nọt đám thiên kiêu, có đám vì hâm mộ Công Tôn Uyển Nhi… Nhưng nhiều nhất là thành phần náo nhiệt, tham gia khiêu chiến nhưng lại không xuất ra bao nhiêu điểm cống hiến.
Tại sáng sớm ngày thứ hai, lúc Bạch Tiểu Thuần kết thúc tu hành, đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt, vô số thanh âm khiêu chiến bộc phát, phảng phất như thiên lôi thét gào, đánh cho cả người Bạch Tiểu Thuần trở nên bối rối, qua thật lâu hắn mới đè xuống được cỗ chiến ý cuồn cuộn trong lòng. Hắn mở to mắt, ngơ ngác nhìn cả trăm con hạc giấy trước cửa, hít vài ngụm lãnh khí.
“Cái đám đệ tử bờ Bắc này cũng quá điên cuồng đi…” Da đầu Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tê dại, tranh thủ thời gian đóng cửa, không dám đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ ba, hắn nghĩ, có lẽ những tên kia sẽ yên tĩnh lại rồi đi, bèn mở cửa phòng ra. Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh. Trước mắt là một ngọn núi chừng hơn ba trăm đầu hạc giấy chất thành đống, rậm rạp chằng chịt bên ngoài lầu các.
Từng đầu hạc giấy đại biểu một phần khiêu chiến…
Bạch Tiểu Thuần vội ho khan một tiếng, đóng cửa. Hắn chợt phát hiện, cái đám người Bờ Bắc này điên hết rồi!
“Ai… có đôi khi, ưu tú cũng là một sai lầm. Bạch Tiểu Thuần a Bạch Tiểu Thuần, cái sai của ngươi là quá ưu tú rồi…” Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt buồn rười rượi, ngẩn người ngồi. Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu, dứt khoát tu hành Thủy Trạch quốc độ.
Bảy ngày kế tiếp, mỗi sáng sớm Bạch Tiểu Thuần đẩy cửa ra, liền thấy mấy trăm con hạc giấy rơi xuống. Lâu dần liền trở thành thói quen. Bên ngoài lầu các, số hạc giấy đã tích lũy đến hai nghìn con.
Đám đệ tử mỗi lần tiến vào Bách Thú Viện đều bắt gặp những con hạc giấy rơi đầy trên đất.
Trong bảy ngày này, vì sự kiện Bắc Hàn Liệt khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần, mà toàn bộ thiên kiêu bờ Bắc đều hưởng ứng, dấy lên một hồi phong ba bão táp. Đến cuối cùng, cơ hồ có bốn thành đệ tử nội môn đều hướng Bạch Tiểu Thuần khiêu chiến. Tuy điểm cống hiến những người này xuất ra chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng điểm của mình, không điên cuồng như Bắc Hàn Liệt, nhưng tính gộp lại cũng là một con số kinh người, vả lại việc này quá mức oanh động, liền đến những trưởng lão cùng chưởng tọa sơn phong cũng bị kinh động.
Đài thí luyện này được dựng nên đã hơn bốn ngàn năm, thế nhưng lại chưa từng có lần nào… lại gây ra oanh động và có quy mô như hiện tại.
Gần hai nghìn đệ tử nội môn khiêu chiến, hơn nữa lại khiêu chiến cùng một người…
Việc này căn bản là không cách nào khống chế, phảng phất trở thành một trào lưu, khiến có bờ Bắc trong khoảng thời gian này trở nên điên cuồng.
“Tin tức mới nhất, hôm nay lại có hơn ba trăm đệ tử nội môn khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần tại đài thí luyện!”
“Hặc hặc, ta khẳng định cái tên Bạch Tiểu Thuần này đã sợ chết khiếp. Lần này hắn hẳn phải biết bờ bắc chúng ta cường hãn và đoàn kết như thế nào!”
“Hãy đợi đấy, ta bây giờ cũng phải đi khiêu chiến tên Bạch Tiểu Thuần đây!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/09/2019 11:29 (GMT+7) |