Sự bế tắc vì vô vọng sống giữa thiên nhiên hoang dạng đã từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Lúc này, mùa đông đến gần, âm khí lạnh cực cùng với gió thổi mạnh hơn từ ngoài biển đã làm cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chịu không nổi cực khổ mà tìm đến trú ngụ trong nhà Vân Linh. Hai người xích lõa ở bên cạnh nhau tự nhiên rất khó khăn.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì vướng dược lực kỳ lạ của Thanh dị thảo trong người nên dâm hỏa vượng nhiều, nàng ở gần Vân Linh thì càng lúc càng khó kiểm soát cơ thể, đôi khi trở nên khiêu khích tuyệt đối, làm cho Vân Linh thiếu điều chảy máu mũi.
Còn Vân Linh bấy lâu xa cách nương tử nên dục tính cũng sục sôi nào kém gì nữ nhân kia. Nếu chẳng phải chàng định lực thâm hậu thì e rằng khó mà cưỡng nổi không đè nàng nọ ra mà tự thưởng cho mình, để cho tấm thân xử nữ kia biết thế nào là cực thú, cực lạc của nhân gian.
Ở trên đảo, ngày đi đêm lại, nhiều lúc khiến cho người khác muốn phát cuồng. Nếu Vân Linh không phải dựa vào ý chí cố gắng của mình thì cũng không thể chịu đựng được sự buồn tẻ và cô độc nơi đây.
Chàng tuy thân bị giam nơi hoang đảo cùng với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, nhưng trong lòng chàng không ngày nào không nhớ đến người thương nơi xa.
Do vậy chàng cố gắng tìm mọi cách giải bỏ cấm chế trên cơ thể, phục hồi nội lực bản thân hiện đang bế tắc không thể phát huy, đây là con đường duy nhất để chàng có thể sinh tồn vượt qua gian nguy mà theo đuổi mục đích của mình.
Hàng ngày, chàng đều đi tìm những cây to mọc trên đảo, dùng tâm pháp nội công Vô hình tâm pháp để cố công thu hút năng lực nguyên thuỷ tiềm ẩn trong cây, dùng công năng của chính loại ngoại lực này, kích hoạt nội lực bản thân, mong có ngày phục hồi được nội lực.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì không như vậy, mùa đông đến mang theo cái lạnh cắt da khiến nữ tử này lười biếng cả ngày chỉ ở trong nhà đốt lửa lên mà sưởi. Nàng thỉnh thoảng lắm mới ra ngoài bốc chút tuyết lên mang vào đun nóng làm nước để uống.
Thời gian này tâm tình Tiểu ma tiên cực kỳ tồi tệ, sức chịu đựng của một thiếu nữ trong hoàn cảnh vô vọng sống trên hoang đảo đã làm nàng như không còn sức phấn đấu. Nội lực võ công của nàng cao hơn Vân Linh nhưng khả năng tâm lý chống chọi lại hoàn cảnh khó khăn lại tệ hơn chàng nhiều.
Nàng có thể tham gia đấu chiến cùng địch nhân mạnh hơn không chút uý kỵ gì, nhưng bảo nàng ngồi yên hoặc sống lẻ loi trên một đảo hoang trong hoàn cảnh vô phương vô vọng này thì nàng không chịu nổi, chỉ muốn rời bỏ nơi đây thật nhanh.
Vân Linh ngày ngày ra ngoài luyện công và kiếm thức ăn, dần dà cảm nhận nơi nội thể có chút chuyển biến, sự tích cực này là kết quả của hơn mấy tháng trời nổ lực không mệt mỏi, nó làm chàng phát sinh một tia hy vọng về tương lai có thể phục hồi nội lực cho mình.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyensextv2.com/vo-hinh-than-cong/
– Loan tỷ, tỷ chưa ngủ à? – Tiếng nói của Linh Lung theo gió đưa lại, nhẹ nhàng thổi đến bên tai Tiêu hồn ma nữ.
Tiêu hồn ma nữ toàn thân vẫn bất động, ngồi yên lặng nhìn ra xa. Đôi mắt mơ màng, trái tim thổn thức nỗi chờ mong khôn sao nguôi được.
Đêm nay là đêm thứ mấy Tiêu hồn ma nữ ra ngồi trước Thạch Quan, nơi cao nhất của Rặng Phong Lĩnh mà nhớ đến Vân Linh. Nàng ngồi đó, cảm giác như không thấy gì hết, không thấy ai hết, chìm đắm cho tâm tư tình cảm nhớ thương của mình.
Linh Lung từ xa đi lại, nàng hỏi mà vị tỷ tỷ xinh đẹp kia vẫn im lìm thì khẽ thở dài nhìn ra phía xa. Hơn ai hết nàng hiểu rõ vị tỷ tỷ kia đang nhớ đến ai, bởi vì chính bản thân nàng cũng nhớ đến người ấy. Nhưng thật tình mà nói, thứ tình cảm luyến ái đến mức gần như si mê, như cuồng loạn giống như Tiêu hồn ma nữ trong thời gian gần đây thì thật nàng không dám sánh và cũng không thể ngờ ái tình kia khi chia xa lại có thể làm cho người ta đau khổ đến vậy.
Ôi chao ! Không hiểu y có biết không nhỉ ? Tại sao y chưa quay trở về. Đã lâu quá rồi, gần 4 tuần trăng còn gì.
Linh Lung ngẫm nghĩ nhớ đến Vân Linh, tự thân nàng cũng không xem Vân Linh là sư huynh của mình, chỉ có thể xem chàng là ngoại lệ, nam tử hán ngự ở trong tim.
Ấy thế nhưng nàng so với Tiêu hồn ma nữ đang ngồi bên thì sự luyến ái làm sao sâu sắc cho bằng. Hai người Tiêu hồn ma nữ và Vân Linh đã trải qua không ít tháng ngày tươi đẹp, cũng không biết bao lần cùng nhau vui thú chuyện yêu đương, thứ tình cảm hạnh phúc đó, e là chỉ có ai trải qua mới có thể hiểu được, mới có thể thấy được sự tiếc nuối đau thương của Tiêu hồn ma nữ lúc này.
Trên cao, ánh trăng sáng mờ chiếu xuống Thạch Quan, soi không rõ khuôn mặt thê lương của Tiêu hồn ma nữ khi nhớ thương, thật là tuyệt diễm lệ khí tang thương say đắm chấn động con tim người ta.
Linh Lung nhìn khuôn mặt bất động nhưng lại toát lên nỗi đau thương nhớ tiếc đó thì cảm khái than dài một tiếng:
– Tỷ tỷ ! Mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi mà ? Tỷ đừng quá đau buồn như vậy ? Linh ca huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ trở lại. Khi đó thật là vui mừng a.
Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt thoáng chút lay động, quay sang nhìn Linh Lung hỏi:
– Muội nghĩ bao giờ huynh ấy sẽ trở lại ? Sao tỷ thấy lâu quá ? Tỷ thật muốn xuống núi để tìm huynh ấy, nhưng lại không biết huynh ấy đi đâu mà tìm ?
Linh Lung nghe Tiêu hồn ma nữ định xuống núi tìm Vân Linh thì vội kêu lên:
– Không được. Tỷ không được đi khỏi đây ? Ở nơi này không có tỷ thì lỡ sư huynh về đây thì muội biết nói làm sao? Tỷ đừng đi, huynh ấy sẽ sớm trở lại mà.
Tiêu hồn ma nữ hai mắt hoen đỏ, nàng thật sự rất muốn trùng lập giang hồ để tìm tung tích Vân Linh. Nếu chẳng phải trước khi đi chàng đã dặn nàng phải ở lại bảo vệ mọi người thì nàng đã xuất núi từ lâu rồi, đâu thể ngồi yên lặng ở đây ngày ngày ngồi trông ngó Vân Linh một cách vô vọng như thế. Nổi đau khổ này quả là quá dài, đã quá sức chịu đựng của nàng rồi.
Linh Lung thấy Tiêu hồn ma nữ muốn khóc thì ôm lấy vai tỷ tỷ dìu vào nhà, nếu nàng không làm vậy thì cả đêm nay Tiêu hồn ma nữ lại không ngủ, sức khỏe của Tiêu hồn ma nữ gần đây đã xuống rồi. Cha nuôi của nàng Hoạt trúc thần y cũng đã cảnh báo điều đó, lão nói bệnh của Tiêu hồn ma nữ là tâm bệnh, cần phải nghỉ ngơi, ăn uống và đặc biệt không được thức khuya như thế này.
Thế nhưng Tiêu hồn ma nữ vào phòng rồi vẫn không ngủ, trằn trọc ngồi thức trong đêm thâu. Linh Lung thấy thế không biết làm sao đành kiếm cớ nói:
– Tỷ biết tỷ tỷ Nguyệt Nga dạo này sức khỏe thế nào không? Muội thấy tỷ không quan tâm gì đến Nguyệt Nga tỷ cả.
Tiêu hồn ma nữ đang nhớ đến Vân Linh chợt nghe Linh Lung trách cứ chuyện của Sử Nguyệt Nga thì giật mình, nhớ đến nữ nhân đó cũng là tỷ muội chung thuyền cùng mình. Vậy mà đã hơn tháng nay nàng không đến thăm tỷ ấy. Chỉ ngồi một mình nhớ Vân Linh thôi, thật là tệ.
Tiêu hồn ma nữ cảm thấy hối hận, nhất thời tạm quên mối tình si với Vân Linh, quay sang hỏi chuyện Sử Nguyệt Nga dạo này ra sao.
Linh Lung thấy Tiêu hồn ma nữ đã thoát khỏi tình trạng si tưởng, chịu nói chuyện cùng mình thì liền cười khẽ nói giọng hài hước:
– Nguyệt Nga tỷ lúc này khỏe lắm. Tâm trạng tỷ ấy tốt lắm. Hôm qua muội đến thăm, tỷ ấy còn hỏi sao không thấy “cô nương mặt đẹp” đến thăm.
Tiêu hồn ma nữ nghe Linh Lung nói Sử Nguyệt Nga gọi mình là “cô nương mặt đẹp” thì miệng khẽ nhếch cười. Ba tháng trước bệnh tình của Sử Nguyệt Nga đã có chuyển biến tốt, nàng đã nhận biết mọi người dễ dàng hơn. Mấy người khác nàng đều nhớ tên, riêng có Tiêu hồn ma nữ thì nàng không sao nhớ tên được cứ gọi Tiêu hồn ma nữ là “cô nương mặt đẹp”, riết rồi Tiêu hồn ma nữ cũng phải chịu cái tên đó, mặc kệ cho Sử Nguyệt Nga ngơ ngốc kêu mình là “cô nương mặt đẹp”.
Chuyện Sử Nguyệt Nga tinh thần sáng lạn hơn, có thể nhận ra người nọ với người kia là cả một sự cố gắng hết lòng của Thánh thủ thần y Hoạt Trúc. Sự kiện này đã làm cho mẫu thân của Sử Nguyệt Nga là Vương Thiên Ngọc vô cùng mừng rỡ, niềm hy vọng chữa được cuồng bệnh cho Sử Nguyệt Nga ngày càng nâng cao. Mọi người vì việc này đều chúc mừng bà, riêng Tiêu hồn ma nữ còn cảm thấy hạnh phúc hơn nữa. Nếu Hoạt trúc thần y có khả năng chữa được cuồng bệnh cho Sử Nguyệt Nga, thì việc Vân Linh phải cất công đi tìm dược liệu sẽ không cần thực hiện nữa, chàng nếu biết tin này có phải là rất mừng không, có khi chàng sẽ mau chóng trở lại không chừng.
Tiếc là một việc hay ho như thế Tiêu hồn ma nữ lại không cách nào thông báo cho Vân Linh biết được. Điều này làm cho Tiêu hồn ma nữ vừa tiếc nuối vừa bực bội khó chịu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |