Cơ thể Vân Linh gần như rã rời, một chút sức lực còn không có, trong đầu chàng liên tục va lên những âm thanh o o kéo dài, đầu nhức như búa bổ, trong khi cả người mệt mỏi đói khát, tưởng như không thể nào nhúc nhích được.
Vân Linh chính là đang bị sốt nóng, lại bị kiệt lực và đói khát, chàng tưởng rằng số mệnh đã tuyệt, không ngờ lại có thể sống như thế này, quả là ông trời vẫn chưa dứt mệnh của chàng.
Chàng hiện giờ mơ hồ không biết mình đang ở nơi đâu, nhưng điều chàng biết rất rõ là bản thân đang bị xích vào thân thuyền, hai chân bị ghim chặt xuống đáy thuyền bằng những dây xích to như cổ tay, một chút dời đi cũng không thể nào được.
Trong cảnh mịt mù tối tăm đó, thỉnh thoảng lại loé lên tia sáng, những tiếng quát tháo vào tiếng roi đánh xuống, tất nhiên là đều nhằm vào những thuyền phu đang chèo thuyền kia.
Hai tên sai phu lúc này đang đi lại tới lui quát tháo bọn phu nô, buộc chúng phải tận lực mà chèo thuyền tiến lên, kẻ nào chậm chạp, lười biếng là bị ngay cái quất roi làm bằng những sợi thừng lớn của chúng, hành vi này liên tục được thực hiện, có những lúc đánh ra vô tội vạ, bất kể nạn nhân là ai.
Cũng may cho Vân Linh là hai tên sai phu vẫn tưởng là chàng còn bất tỉnh, do đó bọn chúng không đi tới chỗ chàng ngồi mà dùng roi đánh đập. Hơn nữa mà nói, khu vực mà Vân Linh đang ngồi là ở cuối thuyền, nơi đây gần với chỗ phóng xú uế, vì thế bọn sai phu cũng không thích lại gần chỗ đó.
Nhưng mà mọi chuyện không dễ dàng như vậy, 2 ngày sau đó, tuy Vân Linh cơ thể vẫn còn hư nhược, toàn thân hầm hập sốt nóng triền miên, một chút thuốc uống cũng không có, vậy mà bọn sai dịch thuyền phu vẫn không buông tha, bọn chúng đánh đập tàn tệ, buộc chàng phải chèo thuyền trong khi bản thân Vân Linh một tý sức lực vận động cũng khó khăn, nói gì đến việc chèo thuyền.
Vân Linh vì hơn chục ngày trời bị đói, bị khát, lại vật lộn với sóng biển đến mức sức lực suy kiệt, do đó nên mới trở nên tình trạng này. Chàng bị đánh đập như vậy, nhưng cũng không thể phản kháng, đành cố sống cố chết mà chèo thuyền, dường như không biết bản thân mình ra sao nữa.
Trong lòng Vân Linh lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất “phải sống” dù bằng cách nào cũng phải sống, cho dù bị đánh đập, bị chửi mắng, bị khinh rẽ thì cũng không thể không sống được.
Nếu chàng chết đi thì những người thân của chàng sẽ ra sao, chàng không thể và cũng không muốn bọn họ phải vì chàng mà đau thương, vì chàng mà rơi lệ.
Còn bản thân Vân Linh cũng không muốn rời xa bọn họ, rời xa những người thân yêu của chàng như Tiêu hồn ma nữ, như Sử Nguyệt Nga, như Hoạt trúc sư thúc…
Bởi thế mà Vân Linh dặn lòng phải nhẫn nhịn, phải cố vượt qua tủi nhục, đau thương, chờ cơ hội chàng khỏe lại thì sẽ không sợ ai hết, không phải ngán ngại kẻ thù nào trên cõi đời này.
Trong đoàn phu thuyền, ai nấy đều làm việc cật lực, hầu như rất ít cơ hội nghỉ ngơi, bọn họ chỉ được ăn và ngủ trong vỏn vẹn 3 canh giờ, trong thời gian đó chính là lúc Vân Linh âm thầm vận động Vô hình tâm pháp trong người, ra sức nâng cao thể lực, đẩy lùi cơn suy kiệt đã khiến chàng phát sinh bạo bệnh bất ngờ như vừa rồi.
Những ngày đầu tiên vận khí thật là vô cùng cực khổ, Vân Linh phải cố gắng lắm mới đưa được một ngụm chân khí đi quá một vòng chu thiên. Thời gian sau, chàng vận công càng lúc càng thuận lợi hơn, khí huyết lưu động ngày một dễ dàng, cảm giác như sức lực đã bắt đầu dần dần hồi phục.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyensextv2.com/vo-hinh-than-cong/
11 ngày sau, con thuyền của bọn hải tặc đã tiến nhập vào một dãy núi đá cao thấp khác nhau, mọc nhô ra trên biển khiến người ta thoạt nhìn đều khiếp sợ không dám đi qua.
Con thuyền theo sự điều khiển khéo léo và quen thuộc của bọn hải tặc luồn lách, né tránh trước những núi đá đột ngột hiện ra. Quang cảnh trên đường đi thật là tuyệt cùng xinh đẹp, hùng vĩ và hoành tráng khó tả. Tuy vậy mà nói, sự nguy hiểm thì cũng hết sức to lớn, nếu chẳng phải bọn hải tặc đã quá quen thuộc nơi này, thì e rằng không một ai khác dám đưa thuyền liều lĩnh vượt qua một nơi tàng chứa nhiều bất ngờ đáng sợ như vậy.
Ở bên dưới Vân Linh và bọn phu thuyền không hề biết được tình cảnh nguy hiểm đang diễn ra, tuy nhiên, do tên cai phu thuyền này đã được lệnh từ trước, do đó khi ở khu vực này, hắn không hề thúc ép mọi người phải chèo cực lực, mà chỉ ra lệnh ngắn gọn, điều khiển nhịp chèo các thuyền phu hành động phối hợp, ăn khớp với mệnh lệnh của hắn.
Đi một hồi lâu, ước chừng cũng cạn tuần trà, con thuyền lớn của bọn hải tặc cuối cùng cũng vượt qua được sự nguy hiểm, chính thức tiến vào phạm vi hòn đảo nhỏ xinh đẹp, nơi đây cũng là hang ổ cực kỳ bí mật của bọn chúng.
Vân Linh và đám phu thuyền bị trói lại bằng những sợi xích lớn, do một tên hải tặc thân hình thấp đậm kéo đi. Đoàn phu thuyền người nào người nấy y phục rách nát, thân thể dơ bẩn, tóc tai rối bù nhìn cực kỳ thảm hại. Bọn họ giống như người vừa bị giam cầm trong lao tù mà ra, thân thể bốc mùi hôi không thể tưởng được. Bọn họ đứng trước khung cảnh mới lạ với đầy những hình ảnh tươi sáng, xinh đẹp trước mắt thì không khỏi ngẫn người ra nhìn, nhưng ngay lập tức vài người trong số họ đã bị những tên áp tải đánh cho mấy roi, rồi bị lôi đi thành mỗi xâu dài tiến vào trong đảo.
Đám người phu thuyền như Vân Linh được đưa tới một láng trại tạm bợ. Những láng trại này được dựng lên trong một khu rừng cây với một khuôn viên bé nhỏ. Từ trong nhà nhìn lên trên trần có thể thấy từng khoảng, từng khoảng ánh sáng chiếu vào, nơi đây nắng gắt thì không đủ che thân, khi mưa thì không đủ cho toàn bộ hơn 30 chục nhân mạng trú ngụ. Thật là một nơi tệ hại.
Vân Linh trong thời gian này tủi cực chưa lúc nào bằng. Nếu chẳng phải chàng có lòng chịu đựng và hy vọng ở tương lai hồi phục nội lực thì e rằng chàng đã không chống trọi nổi.
Mấy người bị bắt ai nấy đều nằm ngồi la liệt trên mặt đất. Bọn họ hiện giờ đã được tháo bớt cùm xích, chỉ còn hai chân bị xích vào nhau thôi, như vậy dù họ có muốn phản kháng cũng không cách nào chống đối nổi với bọn hải tặc.
Trong thời gian này, Vân Linh tuỳ tâm dưỡng thần, tích tụ sức lực trong cơ thể để mau chóng hồi phục. Đối với Vân Linh nơi này đây chính là thiên đường để cho chàng có cơ hội nâng cao thể trạng của bản thân. Từ lời nói của những nam tử bị bắt cùng làm phu thuyền, Vân Linh đã nhận biết được bọn hải tặc đông và mạnh vô cùng. Do đó chàng quyết định tận dụng thời gian rãnh rỗi không phải chèo thuyền để tự mình nâng cao nội lực cho mình.
Bên ngoài lán trại nhốt thuyền phu, cách đó độ chừng 10 trượng là một hàng rào cọc bao quanh, lại thêm hơn chục hải tặc tay cầm vũ khí ngày đêm túc trực đi lại canh giữ, chỉ cần ai đó có ý muốn trốn thoát thì khi nhìn cảnh này cũng vô phương thực hiện ý định.
Mấy ngày liền, thức ăn mang đến cho đám thuyền phu chỉ là một ít đồ ăn nguội lạnh, ít ỏi và đôi chỗ còn bốc mùi, thứ thức ăn đó đúng là chỉ khiến người ta dù đói cũng khó lòng nuốt nổi.
Đám thuyền phu nhiều người đã chịu không nổi lên tiếng chửi rủa, mắng nhiếc bọn hải tặc ác độc, có người âm mưu cố tìm cách thoát khỏi gông cùm dưới chân, định nhân cơ hội chạy trốn vào rừng.
Tất nhiên những điều đó Vân Linh đều nghe hiểu cả. Chàng không nói gì chỉ chăm chú tìm những cây lớn mọc quanh lán trại rồi chọn nơi đó làm chỗ ngủ. Đêm xuống, nhân lúc không ai để ý, chàng mới bắt đầu âm thầm vận dụng vô hình tâm pháp lên để hút nguyên thần của cái cây kia, mục đích để hồi phục thể lực nhanh hơn.
Nhớ lần trước, sau khi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tự động bỏ trốn, để mặc một mình chàng trên hoang đảo, Vân Linh đã bị một trận đau thương cùng cực, từ đó kích nộ tiềm năng trong cơ thể, giải phá được cấm chế của Thanh dị thảo trong người.
Thế rồi năng lực của chàng từ đó trở nên cường đại đến không ngờ, đại đại biến dị trong cơ thể lúc đó đã biến chàng trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có trong võ lâm.
Nhưng sau này, vì phải chống trọi với bão tố và đói khát trên chiếc thuyền con lênh đênh lạc hướng trên biển, nội thể chàng đã bị tổn hại nghiêm trọng, cái chết chỉ còn trong gang tấc.
May mà năng lực kỳ bí của Vô hình thần công đã giúp chàng chịu đựng được khốn khổ nhiều hơn gấp mấy chục lần người thường, do vậy mới có cơ hội tồn sinh cho đến bây giờ.
Hiện nay mà nói, tuy Vân Linh sức khoẻ đã khá, nhưng bất quá chàng mới chỉ hồi phục được 5 thành nội lực, so với khả năng lúc bình thường của chàng thì còn một khoảng cách xa.
Mặc dù vậy, với năng lực đó Vân Linh đã có thể tự mình bẻ xích sắt dưới chân mà đi, nhưng hiện tại chàng chưa muốn làm thế, chàng còn đang định tìm hiểu về năng lực cường đại của bọn cướp biển, nhân số của bọn chúng, làm cách nào có thể khống chế toàn bộ bọn hải tặc một cách êm thấm nhất ? Tất cả điều này chỉ có thể từ từ mà tính, không thể tuỳ tiện đánh động để bọn hải tặc biết được chàng có thể gây khốn cho chúng, như vậy thì thật nguy a.
Đêm hôm nay, Vân Linh mới thực hiện kế hoạch thám thính của mình, chàng đại triển thần lực vận vào bản thủ từng chút nới rộng xích sắt nơi chân ra, sau đó bí mật lách người thoát khỏi trạm gác, nhanh chóng tiến ra khu vực bên ngoài.
Trong cảnh trời đêm, thời tiết se lạnh, ánh trăng sáng trên cao bị mây che phủ không chiếu nổi ánh sáng xuống nơi này. Hình bóng Vân Linh từ trong màn đêm bí mật, liên tục bôn hành phóng đi vun vút, thoắt cái đã cách xa hàng chục trượng.
Hiện giờ chàng đã vượt qua khu rừng cây, chính thức tiến nhập một bình nguyên rộng lớn. Từ nơi xa xa, mơ hồ có những tiếng cười nói vọng lại, nếu chẳng phải Vân Linh công phu võ học đặc dị, e rằng cũng khó mà nghe được thứ âm thanh này.
Hít một hơi dài thanh khí, đôi mắt Vân Linh thoáng tia quang man, hiển nhiên chàng đã nhận biết bọn hải tặc đang ở đâu, vì thế chân lại dồn bước, phóng đi như một bóng ma xuyên qua khu vực bình nguyên trống trải.
Khi Vân Linh tiếp cận lại gần khu vực ồn ào, liền phát giác ra cảnh tượng vô cùng quái lạ, xung quanh trại của bọn cướp, đèn hoa kết lại, tiếng nói cười râm rang, cảm tưởng như chàng đang chứng kiến một buổi thịnh yến dành cho tân nương và tân lang trong đêm hợp cẩn vậy.
Vân Linh trong lòng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn quanh, lập tức nghĩ ra một chủ ý. Chàng nhân cơ hội bọn cướp đang ăn uống vui mừng, tinh thần cảnh giác kém cỏi, đã hạ thủ một tên cướp rồi dấu vào góc khuất, sau đó tuỳ tiện lấy y phục của nạn nhân, đóng giả làm tên cướp đó tham dự thịnh yến.
Chàng trà trộn trong đám cướp biển, mới hiểu ra hôm nay đại vương Sa Lâm Tinh chọn chính phòng. Trong lòng Vân Linh thấy ngạc nhiên, lại tò mò không hiểu nữ nhân nào đồng ý nhận hải tặc đại vương làm trượng phu nhỉ ?
Đang khi đó, vô tình chàng nhìn thấy ở phía xa xa, một đội hải tặc đang đứng gác, nhân số khoảng chục người, bao bọc lấy một túp lều xinh xắn, nhìn bề ngoài túp lều cực kỳ hoa lệ, chàng lại nghĩ cái lều đó chính là nơi ở của Sa Lâm Tinh, trong lòng quyết định phải đến đó một phen, nếu có cơ hội thì chàng sẽ hạ thủ luôn hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |