Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 » Phần 148

Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 148

Sau khi trao đổi, Diệt Tuyệt sư thái cùng Trương Siêu Quần quay trở lại, nàng gọi Kỷ Hiểu Phù đến trước mặt, nói vài câu gì đó, Kỷ Hiểu Phù thần sắc kiên quyết, Diệt Tuyệt sư thái nhẹ gật đầu, tại trên bả vai Kỷ Hiểu Phù vỗ nhẹ hai lần, lại đem Đinh Mẫn Quân gọi đến căn dặn một phen, Đinh Mẫn Quân nước mắt ròng ròng quỳ gối…

Một góc khác, Chu Điên chắp tay với Dương Tiêu, nói:

– Chúc mừng Dương tả sứ!

Dương Tiêu ngó theo bóng lưng Kỷ Hiểu Phù rồi hỏi:

– Chúc mừng cái gì?

Chu Điên cười nói:

– Trương giáo chủ, chẳng những võ công cao cường, miệng lưỡi hùng biện quần hùng, chỉ đôi câu vài lời, đã xóa tan thù hận Minh Giáo chúng ta cùng các đại môn phái kết xuống cả trăm năm qua hóa thành hư không, ta Chu Điên rất là bội phục, với lại Trương giáo chủ không câu nệ thế tục, làm việc xuất nhân ý biểu khác với lề lối thông thường, dám trước mặt mọi người quỳ xuống cầu thân, rất hợp ý ta, Dương tả sứ ngươi cùng với trương giáo chủ đều là người phong lưu không chịu bị ràng buộc, bất quá thì Trương giáo chủ dám ở trước mắt bao người hướng đến tiểu cô nương xinh đẹp kia cầu thân, càng là dám thuyết phục Diệt Tuyệt sư thái, hướng đến cô nương Đinh Mẫn Quân so với hắn lớn mười mấy tuổi mà nói ra lời như vậy, về điểm này, ngươi còn kém xa Trương giáo chủ! Bất quá, các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, sau này hãy thân cận hơn một chút.

Dương Tiêu lật trợn trắng mắt, không phản bác được với Chu Điên …

Mé bên phái Võ Đang, Mạc Thanh Cốc lắc đầu thở dài, nói:

– Con người của Bát sư đệ này… quả nhiên là không giống bình thường..không phải là tầm thường….

Trương Tùng Khê tiếp theo:

– Hoàn toàn chính xác, làm việc không câu nệ thế tục, khi thì quang minh lẫm liệt, khi thì như…bất cần đời, chuyện như vậy, mà hắn cũng có thế làm được, nếu như đổi lại là ta…

Du Liên Châu cười nói:

– Dám yêu dám nhận, một kỳ nam tử.

Tống Viễn Kiều lại nói:

– Kẻ này hôm nay hóa giải Lục Đại phái cùng Minh Giáo trăm năm qua phân tranh, ít ngày nữa sẽ truyền vang đến chốn võ lâm, đến ngay cả phái Thiếu Lâm mấy vị thần tăng đối với hắn cũng coi trọng như thế, sư tôn thu hắn làm đồ đệ, chứng tỏ người nhìn thấy rất xa, phái Võ Đang chúng ta từ đó thanh danh càng thêm vang dội.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên nói:

– Tiểu điệt nhìn hắn không giống đệ tử phái Võ Đang, mà là giống như là đệ tử của phái Nga Mi.

Tống Viễn Kiều quát:

– Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy!

Tống Thanh Thư thản nhiên nói:

– Phụ thân có chỗ không biết, ngày trước hài nhi cùng Ân lục thúc tại khe núi, cùng Nhuệ kim kỳ của ma giáo kịch chiến, hắn cũng ở trong đó, lúc ấy, năm phái còn lại mọi người không màng đến sống chết, xông lên giao tranh chém giết, còn hắn lại xuất công không xuất lực, hài nhi lúc ấy đã có chút hoài nghi, sau đó, lúc chúng ta nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn lại thay mặt cho Minh Giáo cầu tình, hài nhi nghĩ chưởng môn Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái là người tính tình cương liệt, ghét ác như cừu, đối với sư thái vô cùng thống hận Ma Giáo, nào ngờ sư thái bị hắn một phen hoa ngôn xảo ngữ, sư thái thế mà cũng tin hắn, kết quả, lề mề kéo dài đến nửa ngày, bị Thiên Ưng giáo thừa cơ lẻn vào bào vây, suýt nữa toàn quân bị diệt, chuyện này, Ân Lục thúc cũng là chính mắt nhìn thấy, vừa rồi phái Nga Mi cũng là môn phái đầu tiên bước ra ủng hộ cho hắn…

Tống Thanh Thư đang miệng lưỡi nói lưu loát, Tống Viễn Kiều đột nhiên chận ngang:

– Thanh Thư, chú ý đến lời nói của ngươi! Cái gì má gọi là hắn.. hắn…hắn, sư ông thu Trương Siêu Quần làm đệ tử, bối phận đã lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi cái gì? Chẳng lẽ còn để cho ta phải dạy dỗ sao?

Tống Thanh Thư đáp:

– Phụ thân dạy rất đúng, hài nhi nhất thời sơ sót.

Tống Viễn Kiều lại nói:

– Diệt Tuyệt sư thái là tông sư một phái, tính cương trực ghét dua nịnh, ngươi vừa mới nói ra những lời đối sư thái ngấm ngầm rất nhiều bất kính, ta bình thường dạy ngươi như thế nào? Ngươi quên rồi sao?

Tống Thanh Thư thấy phụ thân mình ngữ khí rất nặng, y giật mình, nói:

– Hài nhi biết sai rồi, chỉ là nhất thời chưa có thích ứng, xin phụ thân trách phạt.

Tống Viễn Kiều hừ một tiếng.

Trương Tùng Khê cười nói:

– Sư huynh, cũng đừng tức giận, chính ngay tiểu đệ cũng còn chưa có quen với tình thế như thế này, huống chi là Thanh Thư, bát sư đệ mặc dù giờ đã làm giáo chủ Minh Giáo, nhưng hắn dù sao vẫn là người của phái Võ Đang, việc này cũng cần phải trở về bẩm báo với sư phụ chứ?

Tống Viễn Kiều gật đầu, đang định gọi Trương Siêu Quần tới, thì Diệt Tuyệt sư thái hướng về phía Tống Viễn Kiều cao giọng nói:

– Tống đại hiệp, các vị, phái Nga Mi xin cáo từ trước, sau này gặp lại, còn Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược sẽ về núi Nga Mi sau.

Tống Viễn Kiều cung kính nói:

– Cung tiễn sư thái!

Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ, Diệt Tuyệt sư thái đang muốn rời khỏi, Ân Lê Đình bỗng nhiên tiến lên một bước, run giọng nói:

– Sư thái…

Diệt Tuyệt sư thái quay đầu, khe khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra nhu hòa, nói:

– Ân lục hiệp, Hiểu Phù không có phúc khí, đã quyết định xuống tóc làm ni cô xuất gia.

Nói dứt lời, nhanh chân hạ sơn đi.

Ân Lê Đình ngơ ngác ngó theo bóng dáng Kỷ Hiểu Phù, trên mặt thật ảm đạm, mãi đến khi thân hình của Kỷ Hiểu Phù không nhìn thấy, mới thất hồn lạc phách quay đầu lại.

Tống Viễn Kiều nhìn thấy Ân Lê Đình tình hình như vậy, chỉ biết thở dài.

Đột nhiên, Ân Lê Đình hướng về phía người của Minh Giáo, trong mắt loé ra sự tức giận, nhanh chân bước tới, quát lớn:

– Dương Tiêu, ngươi đi ra gặp ta!

“Xoạt” một tiếng đem thanh kiếm rút ra, khuôn mặt đầy phẫn nộ.

Dương Tiêu trên mặt buồn bả, năm xưa y hoành đao đoạt ái, cho nên một mực đối với Ân Lê Đình cực kỳ áy náy, mắt nhìn thấy Ân Lê Đình chưa đến bốn mươi tuổi, mà mái tóc mai đã điểm bạc, đó cũng là mình làm hại, Dương Tiêu tự nghĩ đến, nếu như là vị hôn thê của mình, bị người làm hại đến như vậy, thì chính mình cũng là quyết đuổi theo tới tận chân trời góc biển, phải đem người kia giết cho bằng được…

Dương Tiêu đẩy ra đám Ngũ Tán Nhân đang ngăn trở mình, bước lên đối diện với Ân Lê Đình.

Hai người đứng nhìn nhau, sát khí lành lạnh nổi lên.

Phái Võ Đang và Minh Giáo đều biết ở giữa hai người bọn họ là ân oán tình cừu, ngay cả người Minh Giáo cũng cảm thấy Dương Tiêu không đúng, mắt thấy hai người bây giờ cuối cùng đối mặt, từng hơi thở dài nhè nhẹ lo lắng cho cục diện khó lòng tránh khỏi giao phong.

Trương Siêu Quần mang theo Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược hai nàng đi tới, nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn rất lo lắng, nhìn thấy Ân Lê Đình hai mắt như muốn tóe lửa, nên hắn tiến lên, nói:

– Lục sư huynh….

Dương Tiêu cắt ngang:

– Giáo chủ, đây là chuyện riêng giữa thuộc hạ cùng Ân lục hiệp, xin hãy để cho chúng ta tự giải quyết một lần cho xong!

Ân Lê Đình hai mắt đăm đăm, trừng mắt với Dương Tiêu, nói giọng khàn khàn:

– Ác tặc! Nạp mạng đi!

Dương Tiêu lúc này công lực chưa hồi phục, giáo chúng Minh Giáo đồng loạt ngó đến Dương Tiêu cùng Trương Siêu Quần.

Trương Siêu Quần biết, chuyện này mình không thể nào giúp được ai cả, nhưng nếu như Ân Lê Đình quả thật giết chết Dương Tiêu, Minh Giáo cùng phái Võ Đang từ này cũng không thể nào hòa giải, việc này thật là cực kỳ khó giải quyết, dù Trương Siêu Quần rất thông minh nhạy bén, nhưng hắn cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ hy vọng Ân Lê Đình không hạ nặng tay, cục diện mới vừa thật tốt mà bởi vì chuyện ân oán này mà lại nóng lên.

Dương Tiêu ánh mắt quay lại, nhìn Trương Siêu Quần mỉm cười, dường như để cho hắn an tâm, rồi nói với Ân Lê Đình:

– Ân lục hiệp, ta biết ngươi hận ta, ngươi cứ tới giết ta đi, ta sẽ không hoàn thủ đâu.

Dương Tiêu lại cất cao giọng, lớn tiếng nói:

– Các vị huynh đệ minh giáo nghe lấy, chuyện hôm nay, là giữa ta cùng với Ân lục hiệp hai người, nếu như hôm nay ta chết tại dưới tay Ân lục hiệp, bất kỳ người nào cũng không được báo thù cho ta! Ân lục hiệp, là ta có lỗi với ngươi, ta thiếu nợ ngươi, nay xin trả lại cho ngươi!

Dương Tiêu thản nhiên nhắm hai mắt, chờ đợi Ân Lê Đình xuất kiếm.

Tống Viễn Kiều cùng mọi người âm thầm khâm phục, Dương Tiêu này mặc dù đáng giận, nhưng cũng là đường đường là một đấng nam nhi.

Trong suy nghĩ của người chính phái, Minh Giáo đều là loại người tà ác ma quỷ, thế nhưng qua trận chiến ngày hôm nay đều có cảm nhận trái ngược lại, trước đó thì toàn bộ giáo đồ Nhuệ Kim Kỳ không màng đến sống chết, quang minh lẫm liệt, còn trận chiến ngày hôm nay, không có một giáo đồ Minh Giáo nào đầu hàng, ngoại trừ những người bị thương nặng không thể cử động, đều là tử chiến không lùi, trước mắt bây giờ thì Dương Tiêu dõng dạc nhắm mắt đợi chết, nhóm người Võ Đang thất hiệp đều kính phục cảm khái.

– Dương Tiêu, ngươi chịu chết đi!

Ân Lê Đình tâm trí đã sớm bị lửa giận che đậy, rất nhanh thanh kiếm đâm thẳng, võ công của Ân Lê Đình, trong chốn giang hồ chưởng môn nhân các phái bình thường cũng đã không sánh bằng, tăng thêm dưới cơn thịnh nộ, toàn lực xuất thủ, trong khoảnh khắc, trường kiếm đã phóng tới trước ngực Dương Tiêu…

Trương Siêu Quần trong lòng run lên, Ân Lê Đình thật muốn giết Dương Tiêu sao? Nếu như Dương Tiêu chết rồi, Minh Giáo sau này không đi tìm Võ Đang gây chuyện phiền phức mới lạ, chính mình mới vừa lên làm giáo chủ, vậy mà trơ mắt ngó lấy thuộc hạ của mình bị người giết chết, sau này phục chúng còn như thế nào?

Ý niệm này dưới đáy lòng cực nhanh như điện xẹt qua, Trương Siêu Quần thân hình thoắt một cái như ma quỷ phóng nhào tới…

Tất cả mọi người thấy hoa mắt, khiếp sợ một màn phát sinh….

“Xoẹt” một tiếng, trong chớp mắt ấy, Trương Siêu Quần đem Dương Tiêu đẩy đến bay nhào ra ngoài, còn trước ngực của hắn, thì mũi thanh trường kiếm đâm trúng vao ngay giữa, Ân Lê Đình ngơ ngác ngó lấy trương siêu quần, lắp bắp:

– Ngươi… ngươi làm gì nhào tới vậy!

Trương Siêu Quần ngực phải máu tươi chảy ra, bốn phía kinh hô, một kiếm này, may mắn là không có đâm trúng trái tim, hắn chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, tựa hồ không có đau nhức, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Nguyên lai bị kiếm đâm một cái như thế, cũng không có gì đau đớn lắm a! Con bà nó, không biết có chết không nữa! Chết, coi như là chả có xơ múi được cái gì rồi, còn phái Võ Đang ngốc nghếch kia, các ngươi đứng đực ra làm cái gì! Còn không mau mang thuốc chữa thương đến? Lão Thiên… ta rõ ràng đã tính toán trước rồi, nhưng không ngờ tới Ân Lê Đình nội lực thâm hậu đến tận vậy, không có thể ngăn cản mũi kiếm được bao nhiêu! May mắn, còn có thể kiên trì…”

– Lục sư huynh… tiểu đệ biết sư huynh cùng với Dương Tiêu có mối hận đoạt vợ, nhưng dù sao tiểu đệ cũng là giáo chủ của hắn, tiểu đệ thay hẳn thụ sư huynh một kiếm, chỉ mong Lục sư huynh có thể tha thứ… tha thứ cho Dương Tiêu, tiểu đệ trong lòng vô cùng cảm kích…

Ân Lê Đình ngơ ngác nói:

– Ta cùng ngươi không có thù hận, ngươi làm gì mà lại thay ác nhân này đỡ kiếm….

Dương Tiêu cùng giáo đồ Minh Giáo đồng loạt bước tới vây quanh Trương Siêu Quần, Chu Chỉ Nhược cùng Đinh Mẫn Quân hớt hãi chạy lên trước, hai nàng mặt như màu đất, dọa đến hồn bất phụ thể.

Tống Viễn Kiều đẩy đám người ra, lấy ra Ngọc Linh tán, xé mở cái áo trước trước ngực Trương Siêu Quần, thấy vết thương sâu gần tấc, lấy Ngọc Linh tán đắp lên, máu tươi tuôn ra, lại đem thuốc bột rắc lên, Trương Siêu Quần ngưng thần, duỗi ngón trỏ tại trên vết thương mình, điểm ba chỗ huyệt đạo chung quanh, máu tươi dần dần ngưng lại.

Chu Chỉ Nhược kéo xuống vạt áo, đem vết thương của hắn băng bó lại kỹ lưỡng, mắt thấy hắn mặt trắng như tờ giấy, không còn có một chút huyết sắc, trong lòng không nói ra được sự lo lắng sợ hãi, cầm lấy tay Đinh Mẫn Quân, đứng tại chỗ thút thít.

Trương Siêu Quần lại ngó lấy Ân Lê Đình đang đứng chán nản, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, tuy bị một kiếm Ân Lê Đình đâm trúng, nhưng cũng có thể tự hành lấy chân khí trị liệu, nhưng đúng lúc này, đương nhiên là giả bộ thương thế càng nặng thì càng tốt…miệng run run nói:

– Lục sư huynh…nếu vẫn không thể tha thứ Dương Tiêu, tiểu đệ… chết cũng không thể nhắm mắt…..

Ân Lê Đình nói không ra lời, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt ngó lấy Dương Tiêu, vẫn là như muốn tiếp tục lấy mạng của y.

Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, hướng về phía Dương Tiêu gọi tới, Dương Tiêu đưa lỗ tai đến sát bên, nghe Trương Siêu Quần nói mấy câu, Dương Tiêu nhìn Ân Lê Đình một chút, nhẹ gật đầu, rồi quay người chạy đi.

Thời gian trôi qua không lâu, từ xa nhìn thấy Dương Tiêu dẫn lấy năm, sáu người bước nhanh đến, Trương Siêu Quần trong lòng âm thầm mỉm cười, một tay kéo lấy Chu Chỉ Nhược, một tay kéo lấy Đinh Mẫn Quân, trên vẻ mặt lại là giả ra cực kỳ thống khổ, đương nhiên, cũng là thật đau nhức, nhưng nội lực của hắn rất mạnh, nhưng đối với dạng vết thương cỡ này, cũng là có ít chút phiền phức cho hắn.

– Trương Siêu Quần ca!

– Công tử!

– Trương công tử!

Chạy vội tới gần, chỉ nghe oanh thanh yến ngữ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối, đồng loạt vây quanh, ai cũng hoa dung thất sắc, trong khoảnh khắc, Trương Siêu Quần giống lạc trong vườn hoa, cái mùi bên trong cơ thể của mỗi một mỹ nữ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi một gương mặt tú lệ tuyệt luân làm cho người ta mơ màng đến cảnh đẹp ý, Trương Siêu Quần cảm thấy ngay cả trước ngực bị mũi kiếm đâm vào, vết thương tựa hồ đã tốt lên rất nhiều.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/12/2017 12:59 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba