Tại giữa gian chính điện rộng lớn các quan lại đang xì xầm nhỏ to, có vẻ như đây là thời khắc chuyển giao quan trọng nên không ai có thể hoàn toàn yên tâm hay bàng quang được, mọi người đều trao đổi với nhau một cách thận trọng. Một minh quân mới xuất hiện sẽ là một thời kỳ mới huy hoàng cho đất nước. Nhưng nếu đó là hôn quân thì tai họa không sao có thể kể xiết… Một giọng hoạn quan eo éo nổi lên dõng dạc cắt ngang bầu không khí ồn ã:
– Hoàng Thượng giá lâmmmmmm.
Cùng lúc lễ nhạc nổi lên một cách hoành tráng, thanh âm lúc thăng lúc trầm, khí thế trong buổi lễ đăng cơ vô cùng long trọng. Văn võ bá quan mặc triều phục mới tay cầm hốt ngọc, tùy theo phẩm trật mà quan phục có màu sắc khác nhau. Những quan lại nhất phẩm hay tam công cửu khanh thì đều có triều phục màu tím. Văn thì giữa ngực áo có thêu viền tròn bên trong là hạc đỏ, võ thì viền vuông bên trong là hổ vằn đội mũ cánh cung nạm ngọc chính giữa xếp thành hàng lối dưới thềm rồng khí thế đằng đằng oai phong lẫm lẫm.
Hai bên trái phải phía sau những cột gỗ khảm vàng khắc rồng khắc phượng trong điện là những nhạc công với những nhạc cụ làm bằng gỗ quý, sáo trúc hay đàn cầm đều có hoa văn tinh xảo dây đàn trong suốt và mỏng như tơ, trang phục của họ đều sặc sỡ vui mắt. Trên vòm điện là vô số đèn hoa màu đỏ làm cho cả gian chính điện như bừng lên, vòm điện rộng lớn ngước lên mà cảm giác như đang bay bổng giữa chốn thần tiên.
Tại phía xa nơi các góc là những cung nữ sắc đẹp như tiên đứng đợi việc, các nàng đều còn rất trẻ và dường như được chọn lựa kỹ nên tuổi tác đều có vẻ như nhau, dáng vẻ thướt tha da trắng như tuyết và mịn như lụa. Còn các thị vệ hoàng cung thì nghiêm trang đứng ngoài điện xếp hàng đều tăm tắp ai cũng ở tư thế sẵn sàng nhằm bảo vệ cho lễ đăng cơ và hộ giá khi cần thiết.
Triệu Cấu bước vào điện, theo sau là hai cung nữ cầm nghi trượng cho thiên tử phía sau nữa là các hoạn quan. Long bào của Triệu Cấu được may thêu vô cùng tinh xảo bằng những thứ lụa quý tiến cống từ Tây Vực hay một thứ lụa Tứ Xuyên lừng danh nào đó. Từng đường kim nét chỉ đều cho thấy có biết bao người dồn tâm sức tốn bao công phu mới dệt và thêu thành.
Những con rồng nổi trên ngực áo hay những con rồng được thêu chìm quanh thân và tay áo đều toát lên một vẻ quyền uy cao quý đúng là khí thế của một bậc Đế Vương. Long miện của Hoàng Đế nhà Tống không giống với các Hoàng Đế nhà Tần nhà Hán hay nhà đường trước đó. Nó không có giải ngọc che phía trước mà được dát bằng vàng mỏng phía sau thì đan vàng thành lưới nhỏ nhìn như màn sương mờ kết hợp với lụa để lót đầu hình dáng thì bao quanh đầu và đằng sau có hơi cao lên để vừa với búi tóc.
Phía trước được khảm kỹ lưỡng với viên Long Châu định quốc ở trên cùng. Phía dưới chân Hoàng Đế là đôi ủng bằng gấm màu vàng thiết kế nhẹ nhàng mùa đông cảm thấy ấm áp mùa hè thì cảm thấy mát mẻ làm mỗi bước đi của Hoàng Đế đều nhẹ như thần tiên không chút phàm tục. Mọi thứ đều xa hoa lộng lẫy cùng cực.
Sau khi Triệu Cát ngồi lên ngai vàng văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống tung hô vạn tuế. Muôn người như một tiếng hô như chuông đồng. Triệu Cát đưa ra với ý miễn lễ. Một hoạn quan hô: “Miễn lễ…”. Bá quan lại đồng loạt tạ ơn. Đồng Thái Hậu (chị dâu của Triệu Cát) tiến vào trao ngọc tỷ và bảo kiếm trấn quốc cho Triệu Cát, trên nét mặt nàng có nét gì đó ưu buồn tiều tụy nhưng hết sức nghiêm trang lên tiếng dõng dạc:
– Nhà Tống ta từ khi Thái Tổ Hoàng Đế khai nghiệp đến nay cũng đã được 140 năm trải qua 7 triều vua đất nước thái bình thịnh trị bốn bể nhân dân no ấm không lo nạn binh đao. Nay tiên đế không may lâm trọng bệnh mà băng hà ủy thác giang sơn lại cho Đoan Vương. Vậy ta mong ngài hãy vi liệt vị tổ tiên mà gắng sức xây dựng bảo vệ và gìn giữ giang sơn này bền vững như sông Hoàng Hà như núi Thái Sơn.
Nói đoạn trao Ngọc tỷ và bảo kiếm, lặng lẽ rút xuống ngồi phía dưới bên trái Triệu Cát cùng nghe lời chúc tụng từ văn võ bá quan.
Triệu Cát đã trở thành Hoàng Đế thứ 8 của nhà Tống như vậy đó. Không nói một lời không ai biết hắn nghĩ cái gì cả. Ngoài ánh mắt kỳ dị nhìn Đồng Thái Hậu.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv2.com/
Trở về tẩm cung của mình Thái Hậu Đồng Tố Tố hết sức mệt mỏi vì phiền não. Người chồng Triệu Hú của mình mới 23 tuổi thì đã băng hà, chàng suốt ngày lo giải quyết chính sự lo lắng vì sự đấu tranh bè phái trong triều đình nên chẳng có thời gian quan tâm đến Hậu Cung của mình nay người đã không còn nữa cả quãng đời còn lại nàng sẽ sống như thế nào đây?
Do nàng chưa kịp có con với Triệu Hú nên đã nhận một đứa con trai của Triệu Hú với một cung nhân đã bệnh mất làm con nuôi. Hòng mong mẹ nhờ con sẽ được hiển quý. Nào ngờ Triệu Hú lại truyền ngôi cho đứa em cùng mẹ là Triệu Cát nên giờ đây nỗi buồn vì vong phu và nỗi buồn vì tương lai đã mất khiến cho sự phiền não trong lòng nàng không sao giải quyết được. Mới 18 tuổi đã trở thành Thái hậu quả là số phận đã quá trớ trêu với nàng. Đang miên man trong suy nghĩ thì một cung nữ chạy vào báo với nàng:
– Bẩm Thái Hậu, Hoàng thượng giá lâm!
Nàng tay mới vịn vào bàn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Triệu Cát xộc vào đuổi tất cả cung nữ thái giám ra ngoài. Miệng nói với vẻ hằn học:
– Thái Hậu không khỏe sao?
– Ta hơi mệt – Nàng trả lời với giọng hơi pha chút sợ hãi ánh mắt không dám nhìn Triệu Cát.
– Giờ trẫm đã là Hoàng Đế, trẫm cũng không ngại nói thẳng với Thái Hậu. Trẫm có gì không tốt mà sao Thái Hậu lại một mực ngăn cản trẫm trước tiên đế không cho trẫm kế thừa đại thống? Phải chăng Thái Hậu vì lòng riêng muốn con nuôi của mình lên ngôi? Như vậy chẳng phải quá lắm sao? Điệt nhi của trẫm mới 6 tuổi nó làm Hoàng Đế hay Thái Hậu làm Hoàng Đế đây? Họ Triệu ta truyền ngôi cho Vương gia đã trưởng thành chứ không truyền cho kẻ còn đang bám hơi mẹ.
Đồng Tố Tố biết thể nào cũng có ngày hắn tìm đến nàng nên nàng đã có chuẩn bị thu hết can đảm để nói với hắn:
– Hoàng thượng đã thẳng thắn như vậy ta không nói thật lòng thì quả thật là có tội khi quân. Ta quả thật có ngăn cản Tiên đế truyền ngôi cho ngài. Nhưng không phải vì Phi nhi của ta. Mà là vì Đại Tống. Ta…
– Hừ vì Đại Tống, Thái Hậu quả thật có suy nghĩ lớn lao đó sao? Phụ nữ sao xen vào Quốc Gia đại sự được? – Triệu Cát ngắt lời nàng.
– Hoàng thượng để ta nói hết đã. Đúng là ta vì Đại Tống mà khuyên ngăn tiên đế. Cho dù Phi nhi không làm Đế thì cũng không thể để ngài được.
– Thái Hậu… – Triệu Cát trợn mắt chưa kịp nói tiếp thì nàng lại lên tiếng:
– Xin ngài để ta nói hết đã nào. Vì sao ta lại nói ngài như vậy? Dù ngài đã trưởng thành nhưng ngài suốt ngày ham mê những trò vui đá bóng đá cầu chọi dế không tu luyện bản thân, chuyện quan trường ngài vốn đâu có biết. Ta dám chắc các Đại Thần tiên triều ngài còn không biết hết một ai vậy sao có thể đảm đang chính sự được? Làm sao mà dùng người phân biệt tốt xấu đây. Đành rằng Phi nhi của ta cũng ham chơi vì nó còn nhỏ nhưng nó không ham nữ sắc như ngài và sẽ không tiêu tốn quốc khố vào những việc nào khác ngoài ăn mặc hàng ngày. Vậy chẳng phải một đứa con nít còn tốt hơn ngài hay sao? Ngài nói chỉ truyền ngôi cho Hoàng Thân trưởng thành nhưng thực tế thì tiên đế từ khi 8 tuổi cũng đã được truyền ngôi rồi và Cao Thái hoàng thái hậu chẳng phải cũng đã buông rèm nhiếp chính đó sao? Tuy mọi việc đã rồi nhưng ngài cứ bắt ép ta nói thì ta cũng xin nói như vậy. Biết mình đã phạm tội khi quân. Xin ngài ban cho cái chết!
Không những Triệu Cát không giận mà đổi ngay nét mặt nói với vẻ châm biếm:
– Ha ha Thái Hậu quả là Thái Hậu. Luôn luôn sắc sảo thông minh hèn chi điều gì Tiên Đế cũng bàn bạc với Thái Hậu. Chuyện chính sự trẫm không cần giải thích với Thái Hậu vì đó là quốc quân trọng sự. Có thể trẫm chưa có cái uy của một vị Hoàng Đế nhưng không phải ai đẻ ra cũng biết làm Hoàng Đế ngay. Còn Phi nhi mà so sánh với trẫm như kiểu của Thái Hậu e rằng một đứa trẻ ngoài hoàng tộc làm vua có khi còn tốt hơn cả Trẫm và Phi nhi vì hàng ngày đứa trẻ đó có khi chả cần mặc, ăn bữa có bữa không nhiều lúc còn biết tự làm mọi việc đỡ tốn người hầu hạ. Thái Hậu thấy đó. Trẫm ham chơi ngoài dân gian, có khi lại biết được nỗi niềm của dân gian. Có lợi hơn những vị vua không ham chơi nhiều. Còn chuyện ban chết thì trẫm không dám. Hoàng huynh vừa băng hà mà trẫm lại xuống tay với Thái Hậu thì thiên hạ sẽ nghĩ ta thế nào? Thái Hậu nếu không có lý do nào khác thì nói với trẫm một lời xin lỗi là được rồi.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn ánh mắt đã không còn sợ sệt:
– Miệng lưỡi ta không bằng ngài nhưng không có vị vua ham chơi nào giữ được quốc gia cả. Đại Tống ta phía Bắc giáp với Liêu phía Tây giáp với Hạ. Hai quốc gia lang sói đó luôn chầu chực để cướp đất đai đe dọa biên cương. Nếu ta ở giữa mà lại có một vị vua ham chơi tuy biết chuyện trong dân gian mà không giúp dân gian thì khác nào cái họa vong quốc?
– Thái Hậu lại nói đi đâu rồi? Việc đó đã xảy ra đâu? Trẫm không thích nói chính sự với Thái Hậu. Thôi không nói với Thái Hậu nữa. Hôm nay trẫm chỉ đến để biết tại sao Thái Hậu phản đối trẫm giờ biết được trong lòng không khỏi buồn cười với cách so sánh mới mẻ của Thái Hậu. Giờ ý kiến của Thái Hậu e rằng không còn ai nghe nữa. Bởi vậy có lẽ đây là lần cuối cùng có người muốn biết ý kiến của Thái Hậu đó. Ha ha ha ha.
… Bạn đang đọc truyện Bắc Tống diệt vong tại nguồn: http://truyensextv2.com/bac-tong-diet-vong/
Đúng là Triệu Cát ham chơi và không biết gì về chính sự cho nên đã giao hết chính sự cho mẹ của mình là hướng Thái Hoàng Thái Hậu trông coi triều chính. Cách làm của ông vua này thật là ngược với lời nói. Vừa mới nói là phụ nữ biết gì về quốc gia đại sự với Đồng Tố Tố nay đã trao quyền cho mẹ của mình rồi. Hướng Thái Hậu là người thủ cựu nên luôn chống đối những cải cách cho nên những ai theo đường lối của Vương An Thạch (một nhà cải cách có tiếng thời nhà Tống) trước kia thì đều bị đi đày và cách chức. Mọi đường lối đều ngược với tiền triều bởi vậy chính trị chia bè kết phái. Triều đình bắt đầu rối ren. Thế nước đi xuống.
… Bạn đang đọc truyện Bắc Tống diệt vong tại nguồn: http://truyensextv2.com/bac-tong-diet-vong/
Triệu Cát từ khi lên ngôi muốn gì được nấy chính sự thì không phải bận tâm dần dần đã ham chơi lại càng ham chơi vì cần thú vui mới và những cảm giác mới nhiều hơn. Nhưng cái gì cũng mau chán bởi vậy một hôm buồn chán quá hắn đi dạo thơ thẩn trong hoàng cung ngắm mây nhìn cây nhìn lá. Thơ thẩn nhớ lại những trò chơi mà hắn đã chơi nhưng quan quẩn cũng chỉ mấy trò nhàm chán và cũng nhạt nhẽo với hắn rồi.
Bỗng hắn nhớ đến lời một tên lưu manh mà hắn quen biết ở ngoài là Cao Cầu, do hắn chơi đá cầu giỏi mà có cái tên đó. Hắn rất thích tính cách của tên lưu manh đó vì Cao Cầu làm hắn vui. Chỉ vậy thôi. Thế mà Cao Cầu được phong Thái Úy hơn bao nhiêu người phấn đấu cả đời và có công lao đóng góp cho quốc gia. Lời nói của Cao cầu lúc đó là:
– “Vương gia à, thú vui trong thiên hạ thì nhiều lắm nhưng vui mãi rồi thì cũng thành hết vui, chỉ có cái gì mang lại hồi hộp thì niềm vui sẽ lâu hơn hoặc những cái gì mà không ai dám làm hoặc biết không thể làm được mà vẫn cố làm thì khi làm được sẽ vui hơn nhiều”.
Triệu Cát ngẫm nghĩ:
– “Từ khi là Đoan Vương ta cũng đã muốn gì được nấy rồi, nay ta là Hoàng Đế có gì mà không dám làm? Tên Cao Cầu này tuy nói đúng nhưng mà không đúng với Hoàng Đế ta đây”.
Nghĩ đoạn cảm thấy buồn nên cầm theo bình rượu to quên luôn cả tư cách Hoàng Đế tu ừng ực một mình đi vào Hoa viên rộng lớn mênh mông. Đến một cái đình hóng mát có mái che rộng lớn thì hắn dừng lại cầm lấy cây bút và nghiên mực mài sẵn ở đó vừa tu rượu vừa vẽ tranh. Triệu Cát vốn rất thích thiên nhiên bởi vậy hắn thường hay vẽ cây cỏ và hoa cũng như đá dần dà cũng trở thành một họa sĩ giỏi.
Giờ đây hắn nửa say nửa tình nhưng cũng vẽ được một bức tranh hoàn chỉnh. Đầy những kỳ hoa dị thảo và đá quý. Lòng cảm thấy vui lắm. Giờ là mùa Hạ khí trời oi bức lại thêm chuyện uống rượu nữa nên niềm vui nho nhỏ khi hoàn thành bức tranh đẹp đã lập tức biến mất hẳn. Hắn vẫn ngồi uống tiếp và cởi bỏ long bào khoác bên ngoài ra. Một cơn gió nhẹ ùa đến làm hắn cảm thấy mát rượi, dễ chịu lắm.
Hắn liền miên man nhớ về mấy năm trước cũng tại đây khi đến thăm Hoàng huynh Triệu Hú của mình. Lúc đó hắn cũng ao ước rằng mình có một khu hoa viên rộng lớn đi cả ngày không hết như thế này. Khi còn nhỏ ở trong Hoàng Cung thì chả bao giờ chạy ra đây. Đến khi lớn rồi phải dọn ra Đoan phủ ở thì mới thấy thích nơi này. Khi đó hắn với Triệu Hú đi dạo quanh quẩn nơi đây nói đủ chuyện trên đời. Triệu Hú lúc đó ngạc nhiên vì hắn lắm bởi hắn loài hoa loài cỏ loại đá quý nào cũng biết cũng nói được xuất xứ nên bèn cất tiếng hỏi:
– Trẫm thật không ngờ hoàng đệ lại hiểu biết nhiều như vậy. Trẫm thật là không quan tâm đến hiền đệ trước nay. Thật xấu hổ. Không hiểu những mặt khác thì hoàng đệ sao?
– Hay để Thần đệ vẽ một bức tranh tặng Hoàng thượng nhé? – Triệu Cát nhe răng cười. Lúc đó hắn mới 14 tuổi nhưng cũng phổng phao lắm.
– Hay lắm chúng ta cùng tới đằng kia. Ngôi đình đó lúc nào cũng có sẵn giấy và nghiên mực. Trẫm quả thực muốn xem tài năng của đệ như thế nào đó.
Nói rồi cả hai cùng cười hăm hở bước đến ngôi đình. Triệu Cát say mê vẽ còn Triệu Hú thì đứng bên cạnh nhìn từng nét bút. Thấy phong thái hoàng đệ của mình hơn người lắm. Khi vẽ xong Triệu Cát hai tay dâng tranh. Còn Triệu Hú thì gật gù nói:
– Khi bằng tuổi đệ Trẫm sao vẽ được thế này?
– Hoàng thượng quá khen đệ rồi. Mà cho dù như vậy thật thì Hoàng thượng cũng là một minh quân trị quốc cơ mà điều đó không ai sánh bằng.
Triệu Hú bật cười thật sảng khoái:
– Ha ha cái mồm của nhà ngươi thì khắp thiên hạ không ai nói lý lại được đâu. Hoàng Đệ có nhiều điểm mạnh như vậy sau này nhất định sẽ giúp được Trẫm trị quốc bình thiên hạ. Có đúng không?
– Thú thật thần đệ hết tài rồi. Có chăng là giỏi đá cầu đá bóng chọi dế thôi. – Triệu Cát nói giọng lí nhí.
– Đệ mới 14 tuổi vẫn là trẻ con. Trẫm thật không tin sao nổi sau này đệ không có mặt mạnh thêm. Cứ cố gắng rèn luyện bản thân là được, đệ còn tính tốt nữa là thật thà nói thật điều đó đối với Trẫm rất đáng quý. Trong hoàng tộc họ Triệu ta bây giờ thật là ít người nhanh nhẹn như đệ. Trẫm mới được chấp chính, chính sự còn nhiều rối ren. Nếu không cải cách e rằng khó giữ bền giang sơn. E rằng ngày sau sẽ không gặp đệ được nhiều như hôm nay. Thôi đệ hãy trở về phủ Trẫm phải về cung giải quyết tấu sớ khi nào Trẫm rảnh sẽ gọi đệ vào cung chơi…
Cuộc gặp gỡ đó hắn vô tình để lại ấn tượng tốt với người anh của mình. Một người anh từ khi 8 tuổi đã được bà nội (Cao Thái Hoàng Thái Hậu) tách ra dạy dỗ riêng. Vì lúc đó Triệu Hú đã là Hoàng Đế. Tình cảm anh em vốn không nhiều bởi vậy Triệu Hú luôn có một cách đối xử nào đó đặc biệt hơn đối với Triệu Cát. Và chính Triệu Cát cũng không ngờ được rằng. Bốn năm sau người anh đó đột ngột qua đời và càng không ngờ người được chỉ định người kế vị là hắn.
Sau khi từ biệt Triệu Hú trên đường bước ra khỏi Ngự hoa viên hắn nhìn thấy xa xa một toán cung nữ. Đi chính giữa là một thiếu nữ cũng độ tuổi của hắn, xinh đẹp tuyệt trần, nét mặt có phảng phất hơi hướng của con gái Phù Tang, đôi mắt to như biết nói dáng điệu thướt tha da trắng môi đỏ và tóc được búi rất đẹp mắt. Hắn nhìn người con gái đó không chớp mắt nhưng toán người đó lập tức đi nhanh qua hắn và biến mất sau những dạng hoa. Hắn muốn đuổi theo nhưng chân không bước nổi. Đến khi sực tỉnh lại thì chợt nhớ phải vấn an hướng Thái Hậu. Nhưng trong lòng đã có cảm giác khó tả đối với người con gái lúc nãy. Hắn tự nhủ phải tìm bằng được cô ta. Để làm gì thì chưa biết nhưng cứ tìm cái đã. Nghĩ đoạn hắn bèn rảo bước.
Vừa mới bước vào tẩm cung của Thái Hậu thì Triệu Cát đã thấy bà với vẻ mẹ rất giận giữ. Hắn định thi lễ thì hướng Thái Hậu đã đưa tay ra với ý miễn lễ và nói:
– Hoàng huynh của con chuẩn bị lập Hậu con biết chưa?
– Thưa Mẫu hậu, Con vừa gặp hoàng huynh nhưng không thấy nói gì? Sự việc ra sao mà Mẫu hậu lại có vẻ không vui như vậy?
– Giờ nó chấp chính rồi thì đâu coi Mẫu Hậu này vào đâu nữa? – Vẻ mặt bà thực sự tức giận nhưng lại cũng có vẻ gì đó tủi thân.
Triệu Cát cũng không tỏ ra sốt ruột lắm nhưng vẫn cố hỏi. Có lẽ vì tò mò:
– Mẫu hậu à, người nói đi, sự việc là thế nào?
– Hoàng huynh của con muốn lập một cô gái Phù Tang làm Hoàng Hậu. Mẫu Hậu đã nói với Hoàng thượng nhiều lần nhưng nhất định Hoàng thượng không nghe.
Triệu Cát giật mình nghĩ về cô gái mình vừa mới gặp tại ngữ hoa viên. Chắc là nàng rồi. Hắn nghĩ vậy. Lòng hắn cảm thấy hơi se lại và có một nỗi buồn gì đó khó tả. Cứ như bị mất gì vậy. Mọi hy vọng tiêu tan. Rồi nhiều suy nghĩ đổ dồn về. Mâu thuẫn lắm. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra nói chuyện bình thường.
– Cô ta là người Phù Tang à?
– Cô ta một nửa là Hán một nửa là Phù Tang. Là con gái của Trấn Đông đại tướng quân Đồng Thiên. Nhưng mẹ cô ta là người Phù Tang.
– Vậy thì sao thưa Mẫu Hậu? – Hắn thực sự ngơ ngác không hiểu gì.
– Cát Nhi à, con hồ đồ hay sao. Như vậy thì nếu cô ta sinh con, đứa con đó sẽ là Thái Tử. Dòng máu Hoàng Gia sẽ không được thuần khiết nữa. Khác nào giang sơn Đại Tống cũng có phần của người Phù Tang.
– À à, thế… vậy cô ta tên là gì thưa Mẫu Hậu? – Hắn cảm thấy ngu ngốc khi hỏi câu này nhưng mà không hiểu sao nếu hắn không hỏi thì sẽ không chịu được.
– Đồng Tố Tố…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bắc Tống diệt vong |
Tác giả | Kadena |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện cổ trang, Truyện người lớn, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/08/2020 03:36 (GMT+7) |