Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.com là trang web dự phòng của website truyensextv69.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv69.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Gái bán hoa » Phần 57

Gái bán hoa


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 57

Ngày thứ hai, Triệu Đường Diên hầu như lúc nào cũng kè kè bên cạnh bà nội. Ngày mai họ phải về Thượng Hải rồi nhưng cô vẫn không yên tâm.

Bà nội lại cảm thấy tinh thần mình đã tốt lên rất nhiều nên không muốn Triệu Đường Diên tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Liên tục kêu cô phải về trường.

Đợi đến khi Triệu Đường Diên đút cơm tối cho bà ăn xong, bà mới mở lời: “Được rồi, con cũng sớm quay về đi, thu dọn chút đồ đạc và đừng quên mang về cho các bạn ít bánh ngọt ở đây.”

Các bạn mà bà nội nói đến là Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn. Bọn họ thích ăn bánh ngọt ở Đảo Lộc nên từ trước tới nay mỗi lần trở về Triệu Đường Diên đều đem đi cho họ một ít.

Nghĩ đến bọn họ, Triệu Đường Diên có chút im lặng, rồi “Vâng” một tiếng.

“Đúng rồi!” Bà nội lại nói: “Tiểu Chu có phải rất bận không? Khó lắm mới đến chỗ chúng ta lần này, Viên Viên con có dẫn người ta đi đâu chơi chưa?

“Anh ấy rất bận, không có thời gian.” Triệu Đường Diên trả lời mơ hồ.

“Ôi, vậy thì thật đáng tiếc.” Bà nội than thở.

Lúc Triệu Đường Diên xách hộp cơm đi đến bãi đỗ xe, người đến đón cô lại không phải là tài xế Chu Trầm đã sắp xếp mà chính là anh đích thân đến.

“Anh xong việc rồi à?” Cô có chút ngạc nhiên.

“Ừ.” Chu Trầm nhận lấy hộp cơm trên tay cô, đặt nó xuống ghế sau rồi lại giúp Triệu Đường Diên mở cửa ghế phụ trước, để cô ngồi vào trong.

Hôm nay không có tài xế mà là anh đích thân lái xe đến.

Triệu Đường Diên thắt chặt dây an toàn xong, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có quen đường nơi này không?”

Nghe thấy câu nghi ngờ của cô, Chu Trầm khẽ mỉm cười rồi mở bảng điều khiển ra: “Đến một lần quen rồi, hơn nữa còn có người dẫn đường đây mà.”

“Nhưng mà…” Anh đổi giọng, “Đoạn đường tiếp đúng là không biết nên đi như nào đây.

“Hả?” Triệu Đường Diên không hiểu.

“Không phải nói là phải dẫn anh đi dạo phố à? Ngày mai phải về rồi nên tối nay đi đi.”

Triệu Đường Diên có hơi bất ngờ.

Lời nói lần trước đó chỉ là cô thuận miệng nói ra mà không ngờ anh ghi nhớ thật.

Thôi được rồi, bà nội cũng bảo dẫn anh ấy đi chơi chút nên cũng coi như là báo đáp cho anh vì đã vất vả giúp đỡ mấy ngày qua.

Triệu Đường Diên gật gật đầu, nghĩ ngợi chút rồi nói: “Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì chúng ta đi đến phố ăn vặt trước đi.”

Chu Trầm gật đầu, đều nghe theo sự sắp xếp của cô.

Tuy thành phố ban ngày cũng có người qua người lại nhưng đa số là người trên đường đi bôn ba kiếm kế sinh nhai. Khi màn đêm buông xuống, không khí náo nhiệt mới từ từ tăng lên.

Phố ăn vặt khắp nơi đều hiện ra vẻ phong tình của khu Mân Giang, Phúc Kiến. Triệu Đường Diên nhìn Chu Trầm một cái. May là hôm nay anh đã thay bộ đồ giản dị, nếu không theo như trang phục bình thường của anh thì có vẻ như hơi không hợp với nơi này.

Nhưng mà… Cô nhìn vào những người qua đường nối nhau qua lại bên cạnh, trong tay mang theo các loại đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn với những dáng vẻ tùy ý. Chu Trầm liệu có thể chấp nhận được như thế này không?

Để đề phòng nên cô vẫn hỏi một câu: “Hay là em đi mua ít đồ, mang về xe rồi ăn.”

Chu Trầm nhìn cảnh tượng bốn xung quanh, vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn thấy cả mấy học sinh mặc đồng phục bừa bưng hộp đồ ăn vừa trêu đùa nói cười.

Anh không khỏi nghĩ đến thời Triệu Đường Diên còn đi học thì cũng như thế này sao?

Vừa tự do vừa vô tư.

Anh rất nhanh lại bác bỏ suy nghĩ này. Ở trong hoàn cảnh trưởng thành như thế của cô, chung quy vẫn là ít có cái vui hồn nhiên như này, thậm chí còn trưởng thành hơn tuổi thật.

Anh thu ánh nhìn lại rồi nắm lấy tay Triệu Đường Diên. Cảnh vật xung quanh huyên náo. Anh cúi lưng xuống ghé sát vào tai cô nói: “Không cần, như thế chẳng phải là sẽ thiếu đi rất nhiều thứ thú vị sao? Vẫn là giống với bọn họ đi.”

Anh chỉ vào những du khách qua lại đó.

Triệu Đường Diên có chút ngạc nhiên.

Không biết có phải là nhận định sai không mà cô cảm thấy Chu Trầm ngày càng “hạ phàm”, làm quen với cuộc sống của những người bình thường hơn.

Như thế rất dễ khiến cô lầm tưởng, cô là anh là cùng một thế giới, khoảng cách giữa bọn là rất gần…

Cô cúi mặt xuông, gạt những suy nghĩ này sang một bên.

Chu Trầm vẫn là Chu Trầm. Cho dù thỉnh thoảng nhàn hạ rảnh rỗi muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường thì khi hết hứng thú anh ấy vẫn phải trở lại với thế giới của anh.

Nhưng nếu Chu Trầm đã không để ý thì cô cũng chẳng có gì phải băn khoăn. Dẫn anh đến tận nơi để ăn, tìm vài quầy hàng mà cô từng ăn và cảm thấy ngon, cũng giới thiệu cho anh đặc sản của Đảo Lộc.

Cũng lâu lắm rồi cô không trở về nên nhất thời không nhịn được nên ăn hơi nhiều thứ một chút. Cuối cùng lúc ăn xong mới bừng tỉnh phát hiện ra dĩ nhiên là cô ăn nhiều nhất, cảm thấy bụng đã căng tròn lên rồi.

Còn Chu Trầm lại như người tiếp khách, vừa xách đồ vừa lau miệng giúp cô, thỉnh thoảng mới ăn chút đồ trên tay cô.

Nhưng Triệu Đường Diên thả lỏng đi nhiều, có lẽ là được mùi khói thức ăn trên đường cảm hóa rồi. Những phiền muộn tích tụ giữa hai hàng lông mày mấy ngày nay cũng dần dần tiêu tan rồi.

Cô thậm chí còn nắm lấy tay Chu Trầm. Dù ban ngày nhiệt độ cao nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Bàn tay của Chu Trầm lúc nào cũng ấm áp khiến cô quên buông tay.

“Chúng ta đi đường Trung Sơn đi, giáo sư Trương có thích ăn bánh ngọt không? Mua một ít đem về cho cô nếm thử.”

Chu Trầm đã mua bánh xốp Thượng Hải cho bà nội rồi. Có đi thì phải có lại nên Triệu Đường Diên cũng muốn để anh mang về một ít.

Nghe cô nhắc đến mẹ mình, nét mặt Chu Trầm khẽ lay động nói một tiếng: “Được.”

Bọn họ đến đường Trung Sơn mua các loại bánh ngọt, có loại cho giáo sư Trương, còn có loại cho giáo sư Từ và Tề Lạc Lạc, Lương Hoàn. Tạm thời không biết thái độ bọn họ như nào nhưng cứ mang về trước rồi tính sau.

Đi dạo đến một con đường, màn đêm đã khuya. Triệu Đường Diên tưởng là phải về rồi nhưng lại phát hiện xe không lái đến khách sạn mà đi vòng lại hướng đường Đảo.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi ra biển.”

Triệu Đường Diên nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện ra tối nay anh thật sự quá mức không bình thường.

Tăng Thố Am từ đây ra cũng khá gần. Chu Trầm dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời cách bãi biển không xa, còn chưa xuống xe đã có thể nghe thấy tiếng sóng biển và cảm nhận được hơi ẩm măn mặn trong không khí.

Anh dắt tay Triệu Đường Diên xuống, vừa dẫn cô đi xuống bãi cát vừa hỏi cô: “Trước đây có hay đến đây chơi không?”

“Thỉnh thoảng ạ, phần lớn thời gian đều là ở ngoài đảo. Thời em còn đi học, đường tàu điện ngầm chưa xây dựng xong nên muốn đi ra hơi khó.”

Chu Trầm kéo cô lại một tảng đá lớn ngồi xuống, dỗ dành cô: “Thời đi học thường chơi những gì? Kể với anh đi.”

Gió đêm thực sự êm dịu nhưng vẫn nhận ra có chút lạnh. Triệu Đường Diên được ôm bọc vào trong chiếc áo khoác của Chu Trầm, hai cơ thể sưởi ấm cho nhau, nhưng vẫn là người anh ấm áp hơn. Đến của giọng của anh cũng thật dịu dàng khiến cô không tự chủ mà thả lỏng.

Ngắm nhìn con thuyền cô độc ngoài biển xa cùng những con sóng lớn cuồn cuộn kề cạnh, cô lần đầu tiên kể cho người khác nghe về chuyện thời đi học.

Ngoại trừ những chuyện vụn vặt nhà họ Triệu có chút không vui vẻ đó thì cuộc sống thời niên thiếu của cô cũng chẳng có gì không giống với những bạn học khác. Nhưng Chu Trầm đến trung học đã đi nước ngoài rồi nên không được trải qua những điều này. Vì thế mỗi một câu chuyện kể bình thường của cô đều khiến anh thấy mới lạ, cũng cảm thấy thỏa mãn khi biết được về những thứ cô từng sống mà lớn lên đó.

Cô cứ chậm rãi kể, thỉnh thoảng Chu Trầm lại hỏi cô vài câu. Thời gian vậy mà cũng lặng lẽ trôi qua.

Trên chiếc cầu sau người bọn họ truyền tới vài tiếng ồn ào. Ngoảnh đầu lại nhìn, là mấy người trẻ tầm tuổi Triệu Đường Diên dường như đến đợi mặt trời mọc.

Lúc này Triệu Đường Diên mới phát hiện đã rạng sáng rồi.

“Khi nào chúng ta quay về vậy?” Cô nhìn vào Chu Trầm.

Chu Trầm hướng mắt xa xăm vào mấy bóng dáng vẫn sôi nổi hoạt bát trong màn đêm đó mà không trả lời câu hỏi: “Trước giờ em đã từng ngắm mặt trời mọc với ai chưa?”

Triệu Đường Diên nghĩ một chút rồi nói: “Cùng với bà nội một lần, nhưng chỉ là hồi còn rất nhỏ.”

Lúc này cô mới hiểu ra Chu Trầm muốn làm gì.

“Chúng ta phải ở đây đợi mặt trời mọc sao?”

“Muốn ngắm không?” Chu Trầm hỏi cô.

Thực sự bầu không khí quá là dễ chịu nên đến cả mạch suy nghĩ của Triệu Đường Diên cũng làm biếng, tâm hồn cô đã bị sóng biển cuốn đi lúc nào rồi, cả người cứ mơ màng không muốn trở về thực tại.

Cô nghĩ một chút rồi nói: “Được.”

Chu Trầm lại ôm cô như cũ.

Đã là tờ mờ sáng, chỉ còn một vài ngọn đèn lấp lóe bên đường càng tăng thêm vài nét màu sắc lãng mạn cho màn đêm.

Bọn họ ngồi khuất bóng, đến cả hình bóng cũng lờ mờ. Chu Trầm nhìn gò má cô vùi vào ngực mình. Dáng vẻ vừa khéo ấy cũng khiến lòng anh dậy sóng.

Cuối cùng anh không nhịn được, hôn nhẹ từ đỉnh đầu cô xuống trán.

Triệu Đường Diên ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa hay bị anh tìm ra cơ hội mà hôn lên đôi môn có chút lạnh giá.

Nụ hôn thâm sâu mà lại nhẹ nhàng, khiến cô quên cả việc giãy giụa.

“Chu Trầm.”

Nụ hôn vừa dứt, Triệu Đường Diên nắm lấy vai anh, khe khẽ thở dốc trong ngực anh.

“Hả?” Chu Trầm với vẻ mặt dịu dàng: “Muốn nói gì à? Viên Viên?”

Kể từ khi anh biết tên ở nhà của cô thì luôn gọi cô như vậy.

Triệu Đường Diên cảm thấy mặt có hơi nóng.

“Về xe đợi đi.” Cô nói.

Niềm vui trong ánh mắt Chu Trầm tràn ngập nhanh như thủy triều, trong lòng rung động, nói: “Được.”

Anh bế cô quay lại xe nhưng lại đặt cô ở ghế sau rồi cũng tự mình theo vào trong.

Đầu tiên Triệu Đường Diên có vẻ không hiểu nhưng cũng nhanh chóng nhận ra anh muốn làm gì.

Tay anh rất nhanh đã từ vạt ngoài áo sơ mi lần mò vào trong rồi phủ lên bầu ngực mềm mại của cô.

Trong xe không bật đèn nhưng lại khiến mọi xúc cảm đều trở nên càng rõ ràng.

Nơi da thịt chạm nhau đó như dấy lên một ngọn lửa.

“Chu Trầm, đang ở bên ngoài…” Giọng của cô cũng vì những động chạm vuốt ve, nắn bóp của anh mà biến đổi, mang theo những hơi thở gấp gáp càng tăng cao nhiệt độ trong xe.

Môi Chu Trầm một lần nữa đặt lên miệng cô, vừa hôn vừa nói: “Không sao, bên ngoài không nhìn thấy đâu.”

Anh vừa mới đỗ xe ở nơi khuất nhất trong bãi, còn có cây đại thụ bao quanh. Cửa kính xe cũng đã giải quyết nên sẽ chẳng có người nào phát hiện ra động tĩnh trong xe.

Nhưng Triệu Đường Diên vẫn hơi sợ, cắn môi không dám phát ra âm thanh. Trong không khí chỉ còn lại một chút tiếng thở dốc, tiếng quần áo cọ xát và tiếng sóng biển từ xa vọng tới.

Chu Trầm không vội vào trong, hôn từ ngực cô trườn xuống bắp đùi. Anh vừa hôn nhẹ mặt trong đùi của cô vừa tách rộng hai chân cô ra.

“Ưm…”

Triệu Đường Diên khẽ rên, nụ hôn của anh đã vào đến nơi mềm yếu nhất của cô.

Nơi đó tràn ngập khoái lạc, còn ẩm ướt hơn cả sóng nước biển.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Triệu Đường Diên làm ở nơi cô lớn lên, hai người càng dễ hành động hơn mọi khi.

Chu Trầm liếm vài cái đã có chút không nhịn nổi nữa, liền chống người lên, đỡ lấy côn thịt của mình tiến vào trong cơ thể cô.

Một chân Triệu Đường Diên gác lên vai anh khẽ đạp vào trần xe, còn thân thể trần truồng lại thuận theo tiết tấu của anh như con sóng lay động.

Khi cô bị Chu Trầm đánh thức thì vẫn còn đang nằm sấp trên người anh. Hai cơ thể trần như nhộng, da thịt cọ xát vào nhau.

Sắc mặt cô có chút đỏ, nhưng vì quang cảnh xung quanh tối mờ nên không nhìn thấy gì.

“Mặt trời sắp mọc rồi, chúng ta xuống xe không?” Giọng Chu Trầm trầm lắng, tay trái chậm rãi vuốt ve sống lưng nhẵn bóng của cô.

“Được.” Triệu Đường Diên khẽ đáp lời…

Cuối cùng từ mặt biển đã hiện lên chút ánh sáng. Sắc trời nhuộm một chút màu xanh lam sương mù pha với chút cam vỏ quýt, lúc ẩn lúc hiện nhìn như thể được bao phủ bởi một chiếc đèn chụp.

Vài chiếc thuyền đánh cá nhỏ lênh đênh trên mặt biển. Chiếc phà nhìn thấy trong màn đêm kia cuối cùng cũng không lẻ loi một mình nữa. Đến mấy chú chim hải âu cũng sà xuống trên mặt đá ngầm.

Kỳ thực mặt trời mọc vẫn chính là dáng vẻ kia. Cái đẹp không phải là mặt trời mà chính là núi sông, mặt đất, thảm thực vật và sinh vật được bao quanh bởi ánh sáng mặt trời.

Tất cả mọi thứ, cảnh vật hữu tình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Thông tin truyện
Tên truyện Gái bán hoa
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 16/10/2023 11:59 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quần lót của mẹ
Nga chết điếng. Kết luận của bác sĩ chẳng khác gì một bản án. Làm sao như thế được, làm sao lại dính bầu trong khi lúc nào cũng mang bao. Bác sĩ có nhầm không? Sao nhầm được em. Có dấu hiệu bị động thai nhưng may mắn là thai rất khỏe đã bám vào tử cung trở lại. Chị kiểm tra kỹ lại giùm em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Đụ nát lồn Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn
Mối tình đầu
Cứ mỗi buổi trưa, tôi đều lấy cớ đi học thêm để đèo em ra quán trà sữa. Sở dĩ tôi chọn quán này vì không gian yên tĩnh và khá vắng vẻ vào buổi trưa. Chúng tôi chọn góc ngồi quay lưng với cửa ra vào. Sau khi nước được dọn ra, tôi chú ý quan sát xung quanh. Không còn ai, tôi choàng một tay qua...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex học sinh
Dục vọng sâu thẳm - Dịch giả Mộc Tử Diệp
Sau khi Tư Đồ Thuần bất tỉnh vì thuốc mê thì Kiều Hạ Linh ngồi xuống nhìn bà ta bằng nét mặt lạnh lùng cô nhếch môi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm rồi lấy dây trói Tư Đồ Thuần lại, cô cõng bà ta lên rồi để bà ta ngồi vào chiếc tủ quần áo từ lâu đã không còn dùng đựng quần áo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện dịch
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân