Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 108

Mưa và em


Update Phần 109

Phần 108

Vậy là thấm thoắt cũng đã 1 tháng kể từ lần cuối cùng tôi được trực tiếp nói chuyện với Uyển My. Tôi không thể ngờ tại sao sự việc lại diễn biến theo một cách kinh khủng và đầy lo lắng thế này. Tôi chẳng rõ Uyển My đã đi đâu, đã làm gì, và nàng đang vướng bận công việc gì, tại sao lại không thể gọi điện nói cho tôi vài lời, hay thậm chí chỉ cần vài dòng tin nhắn an ủi cũng đủ lắm rồi, tại sao vậy chứ? Tính đến hôm nay, dường như tôi đã vô thức nhận ra được sự trưởng thành đang ngày một lớn dần lên trong cái thân xác chẳng có khác biệt nào của tôi. Tôi vẫn buồn, vẫn đau lòng, vẫn nhớ nhung Uyển My, nhưng tôi không lơ là học tập, cũng không lơ là công việc, tôi vẫn là tôi, vẫn là thằng Phong giỏi giang, ưu tú và chăm chỉ, mỗi tội là lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Tôi sợ rằng Uyển My đã gặp phải bất trắc gì đó, nhưng ba mẹ nàng lại giấu nhẹm mọi chuyện không muốn cho tôi biết, hoặc giả dụ đó cũng chính là yêu cầu của nàng, vì tôi nhận ra được sự bối rối trong lời nói của nhạc mẫu khi tôi gọi điện hỏi thăm vào tuần trước.

Uyển My lúc nào cũng vậy, là một cô gái thông minh, giỏi giang và luôn luôn có sẵn những kế hoạch cụ thể cho cuộc đời của nàng. Chính vì điều đó, thế nên tôi mới không lồng lộn, giãy nảy lên trong suốt quãng thời gian đau khổ vừa qua, vì tôi tin tưởng nàng, tin tưởng vào cô người yêu đặc biệt của mình. Tôi biết khi chuyện này xảy ra, thì Uyển My đã lên sẵn đường đi nước bước cho nó một cách rất cụ thể rồi. Và tôi cũng mơ hồ nhận ra rằng, sở dĩ nàng trở về thăm tôi vào đúng ngày sinh nhật cũng chính là một món quà mà nàng muốn dành tặng cho tôi trước khi chúng tôi lại phải tiếp tục xa nhau, như cách mọi thứ tiếp diễn trong 1 tháng đã qua. Cái cảm giác muốn biết một điều gì đó, nhưng lại lực bất tòng tâm quả thực là thứ khiến cho tâm trạng tôi chẳng thể nào khá lên được. Tuy thế, tôi vẫn cố gắng thực hiện tốt nhất có thể những việc mà tôi phải làm hằng ngày, không để nó bị gián đoạn như cách đây không lâu, việc đó thực sự chẳng hay ho chút nào.

Buổi sáng, tôi vẫn dậy đi học bình thường, vẫn ăn uống đầy đủ, vẫn tham gia một vài hoạt động thể dục thể thao của lớp tôi, dù rằng tụi nó đã thua đứt đuôi ở giải bóng đá các khối ngành cách đây không lâu sau khi tôi và thằng Long đen đồng loạt rút lui vì chấn thương. Thằng Long thì bị bong gân, còn tôi thì bị đau… lòng. Đi học về, tôi vẫn vui vẻ ăn cơm với gia đình, tối đến thì hì hục học bài, làm bài tập, chuẩn bị bài mới, rồi thì hoàn thành những dự án freelance mà tôi nhận để kiếm thêm thu nhập trang trải. Sự động viên của Uyển My cũng là liều thuốc mạnh mẽ nhất giúp tôi vẫn còn trụ vững được cho đến tận hôm nay, dù là trong lòng đang mưa giăng kín lối. Đêm xuống thì tôi nằm ngủ, chính xác là thường sẽ trằn trọc mất vài tiếng trước khi bắt buộc phải thiếp đi vì quá mệt mỏi. Trong suốt quãng thời gian yên tĩnh hiếm hoi trong ngày đó, tôi chỉ nghĩ đến Uyển My và cảm thấy sống mũi mình đã cay cay, vì nụ cười rạng rỡ đó của nàng vẫn luôn luôn nằm trong tâm trí tôi, chưa bao giờ nhạt phat cả.

Sáng hôm nay là một ngày bình thường, cũng như bao ngày khác, tôi thức dậy một cách đúng giờ sau một giấc ngủ cũng chẳng thể nói là ngon lành gì cho cam. Dạo này tôi không thường xuyên ăn sáng ở trường nữa, vì tôi không muốn cứ phải ngồi một mình gặm nhấm những món ăn ngon lành đó dưới ánh mắt tội nghiệp của những người đi qua. Việc quyết định sẽ ăn sáng ở nhà, tiễn ba tôi đi làm, tiễn mẹ tôi đi chợ và cuối cùng là tiễn nốt dì Hạnh đến ngân hàng là một trong những việc yêu thích nhất của tôi. Tôi muốn làm như thế bởi vì tôi không muốn những người thân yêu của mình phải trải qua cái cảm giác làm người cuối cùng rời đi, và tôi sẽ lãnh trách nhiệm nặng nề đó, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Tôi đã ăn sáng xong xuôi, đang ngồi nghỉ ngơi đọc tin tức thì dì Hạnh từ trên lầu bước xuống với dáng vẻ mệt mỏi và những cái ngáp ngắn dài nối tiếp nhau một cách có hệ thống:

– Hôm qua dì nhắn tin cho anh nào thâu đêm à?

Dì Hạnh ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh tôi, dì tựa đầu lên vai và níu lấy một cánh tay của tôi, nhắm nghiền mắt:

– Dì không định đi làm à?
– Cho tui ngủ 5 phút, hôm qua đọc sách hay quá nên đọc cho xong luôn, oáp!

Chẳng cần phải đợi tôi thắc mắc lâu, dì Hạnh đã cẩn thận mang luôn cả quyển sách đã khiến bà ấy mất ngủ vào đêm qua xuống trao tận tay cho tôi:

– Nè, sách này nè!
– Ủa, quyển sách Uyển My tặng con phải không dì?
– Đúng rồi, vợ tặng mà còn không nhớ, ở đó mà ủa?

Bỏ qua lời xỉa xói của dì Hạnh, tôi cầm lấy quyển sách mà Uyển My tặng, nâng niu như một báu vật. Chợt tôi nhớ lại những lời mà nhạc mẫu đã nhắc, rằng Uyển My muốn tôi phải “nhớ kỹ những lời nàng dặn trước khi đi”, và quyển sách này là một trong số những nhắc nhở sau cùng mà tôi nghe được từ nàng, rằng đây là một món quà đặc biệt nàng tặng cho tôi. Đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao Uyển My lại tặng cho tôi quyển sách này, một tiểu thuyết tình yêu mà tôi chưa bao giờ thích đọc. Uyển My rõ ràng biết tôi không khoái những thể loại này cho lắm, nhưng bằng lý do nào đó, nàng vẫn mua nó cho tôi, đã thế, tôi còn nhớ rất rõ rằng hôm ấy, nàng nói rằng nàng để quên quyển sách này ở nhà, nhưng lại nhớ nó nằm ở trên tủ, thế là thế quái nào nhỉ:

– Hay không mà dì đọc dữ vậy?
– Hay, oáp, mà hơi buồn… – Dì Hạnh đáp, vẫn ôm tay tôi nhắm mắt ngủ…
– Buồn? Dì sơ lược nội dung cho con nghe được không?
– Thì đại loại là kể về tình yêu của nam chính và nữ chính, nhưng cuối cùng thì cả hai không đến được với nhau…

Tôi gằn giọng, vẻ không hài lòng:

– Dì nói thế thì cũng như không, chẳng khác gì cả!
– Muốn gì thì tự đọc đi, nói chung là hay, tui đi làm đây, oáp!

Nhìn điệu bộ mơ ngủ của dì Hạnh, tôi lắc đầu cười trừ. Không ngờ là có một ngày bà dì đáng yêu của tôi lại có lúc phải trắng đêm để đọc tiểu thuyết tình yêu, ấy vậy mà đến bây giờ vẫn chăn đơn gối chiếc. Nhưng khi vừa đi được vài bước, dì Hạnh đã khựng lại, nhìn tôi dò xét:

– À, Phong nè!
– Sao dì?
– Ở trang ngoài cùng, có một bài thơ đúng không?
– Đúng rồi, mà sao vậy dì?

Vừa nói, tôi vừa lật đật lật trang sách ra, đó là bài thơ mà Uyển My đã đích thân viết tặng tôi, dường như là để bày tỏ niềm nhớ nhung trong cảnh xa cách đôi bờ:

Ở nơi thầm lặng không nên lời…

Ngăn lòng che giấu đời nặng mang…

Tủ sách cũ chứa bao nỗi nhớ…

Trái tim gửi lại, vết thương lành…

Vừa lẩm nhẩm đọc theo bài thơ, một nỗi buồn lại như giăng kín trong lòng tôi, nếu như không có một tiết lộ cực kỳ… gây sốc của dì Hạnh ngay sau đó:

– Ai viết đó?
– Ừm… Uyển My viết tặng con! – Tôi thành thật…
– Oáp!!! Tui không chắc có đúng không nhé, nhưng mà ghép 4 chữ đầu của 4 dòng thơ lại đi!

Như có luồng điện vừa xẹt mạnh qua người, tay chân tôi bỗng dưng run lẩy bẩy sau lời gợi ý của dì Hạnh. Đúng là ngay từ khi đọc bài thơ này lên, tôi đã cảm thấy có một cái gì đó khá gượng ép đằng sau câu chữ trong bài, và quả thực, tất cả những gì dì Hạnh nói, đều chính xác, và có lẽ thì, Uyển My, đã chuẩn bị sẵn cho chuyện này, từ rất lâu rồi:

– Ở… ngăn… tủ… trái???

Tôi như lạnh hết sống lưng sau khi đọc xong 4 chữ đầu tiên trong bài thờ mà Uyển My đề tặng. Nếu như là một người bình thường, hẳn tôi đã nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng người viết lại là Uyển My, nên nếu có bất ngờ xảy ra, đó có lẽ không thực sự là… bất ngờ đâu:

– Ừm, đúng rồi đó, tui thấy lạ nên hỏi mấy người thôi, hỏi bé My xem, tui đi làm đây!

Tôi như chết đứng giữa phòng, tim đập nhanh liên hồi, mồ hôi úa ra như tắm, tay chân run lên từng đợt, cảm giác như không còn đủ sức để nắm chặt lấy quyển sách trên tay nữa. “Ở ngăn tủ trái” ư? Mà ngăn tủ trái của cái gì mới được chứ? Đầu óc tôi như quay cuồng trong khoảnh khắc, tất cả những nơ ron thần kinh như được huy động hết ngay lúc này để tập trung suy nghĩ cũng như đưa ra dự đoán về câu hỏi cực kỳ học búa này:

– Từ từ nào, khoan đã, nghĩ đi, nghĩ đi Phong, Uyển My đã nói gì?

Tôi cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể, và tập trung nhớ lại những gì Uyển My đã nói lúc đưa tặng tôi quyển sách này. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì tôi lấy quyển sách này ở trong phòng của Uyển My, và trên 1 cái tủ với nhiều ngăn, hình như là tủ đựng trang sức của nàng thì phải. Và nếu xâu chuỗi tất cả những gợi ý trên, thì rất có thể, ở trong ngăn tủ trái của cái tủ đồ trang sức đó, Uyển My đang cất giấu một bí mật kinh khủng nào đó mà nàng thậm chí còn chẳng thể nói trực tiếp với tôi mà sử dụng cách thức quái đản này. Mà khoan nữa, chẳng phải ban nãy dì Hạnh có nói, rằng kết thúc của cuốn tiểu thuyết “A Walk To Remember” này là việc nam chính và nữ chính… không thể ở bên nhau sao?

Chỉ vừa nghĩ đến đây, chân tôi như mềm nhũn ra và ngay lập tức, tôi thả mình ngồi phịch xuống ghế sofa, tâm trí như đang trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, khóe mắt đã trực sẵn những dòng lệ và chỉ đợi một cú đẩy nhẹ nhàng, nó sẽ tuôn trào ra như thác đổ. Từ nhỏ đến giờ, tôi ít khi khóc, chỉ những người thân yêu nhất của tôi mới khiến tôi có thể rơi lệ được, từ thằng bạn chí cốt, cho đến ông bà nội, bà ngoại của tôi, tất cả những người đã rời xa tôi đã khiến tôi biết được cái cảm giác đau khổ và mất mát cùng cực là như thế nào. Nhưng hôm nay, dù mọi chuyện vẫn chưa thực sự rõ ràng, tôi đã mơ hồ cảm nhận được một tương lai vô cùng tăm tối đang bay lơ lửng trên đầu tôi như những đám mây đen kịt trong ngày mưa bão, và chỉ đợi lúc những cơn gió vô tình thổi qua, nó sẽ trút thẳng xuống đầu tôi, nơi cái thằng Phong đang đau đớn và quằn quại vì những điều khổ đau nhất mà nó có thể nghĩ tới. Tôi chẳng biết Uyển My đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc nàng ẩn ý mọi thứ về những sự chia ly, từ lúc nàng khóc bên giường tôi, cho đến những lời mà nàng nói cách đây 1 tháng, và rồi thì bây giờ, là bài thơ, là cuốn tiểu thuyết, là “ngăn tủ trái” đầy ám ảnh. Tất cả những thứ ấy bỗng chốc như đang biến thành những mũi tên sắc nhọn và ghim thẳng vào nơi trái tim đang rỉ máu của tôi, chẳng cho nó có được cơ hội phục hồi nữa.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế hồi lâu để tâm trí mình đấu đã lẫn nhau. Một nửa trong tôi muốn đứng bật dậy và lao thật nhanh đến nhà Uyển My để kiểm chứng với những gì mà từ nãy đến giờ tôi đã suy luận dựa trên gợi ý của dì Hạnh. Thế nhưng một nửa còn lại đang đau đớn, dằn vặt và quặn thắt giữ chân tôi lại, vì nếu quả thực điều đó là sự thật, và bằng một cách nào đó, Uyển My muốn nói lời từ biệt với tôi thông qua bí mật này, thì hôm nay có lẽ sẽ ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời 25 năm đã qua của tôi. Những bản thể trong tôi cứ thế tranh đấu qua lại, không bên nào chịu nhường nhịn bên nào, thành ra tôi vẫn cứ ngồi mãi ở đó, quên mất luôn cả việc đến trường đi học, và cũng quên mất luôn một điều mà tôi đã hứa với… Tuyết Mai, chỉ cho đến khi, tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo tôi trở về với thực tại:

– Alo…
– Phong ơi, sao không đi học, ở đâu rồi? – Giọng Tuyết Mai lo lắng…
– Mình… mình…
– Phong sao đó? Có đau ốm gì không? Sao vậy hả?
– Mình… không… không…

Tôi muốn nói tôi không sao, nhưng lại chẳng thể cất lời cho được, vì thực tế là ngay lúc này, tôi có sao, và tôi cần một người bạn để có thể chia sẻ những sự khó khăn trong giờ phút này, cơ mà tôi lại chẳng muốn người đó là Tuyết Mai, vì có hề chi, tôi không muốn tình cảm bạn bè giữa tôi và nàng lại vô thức mà tiến xa thêm nữa:

– Mình… ổn… ổn mà, không có gì đâu, Mai… đừng lo – Tôi nói một cách khó khăn…
– Phong ở đâu rồi, Mai chạy qua xem nha?
– Thôi… lo học đi… mình ở nhà… không sao… không sao…

“Tút… tút… tút…”

Chẳng đợi cho tôi nói hết câu, Tuyết Mai đã lập tức cúp máy, có lẽ là nàng ta giận tôi, vì cái kiểu lúc nào cũng thích tỏ ra là mình ổn, dù bản thân chưa bao giờ ổn. Tuyết Mai biết tôi nhớ Uyển My, nàng cũng biết tôi buồn, thành ra lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi để an ủi. Dù mới quen biết nhau chưa quá lâu, nhưng tôi luôn luôn có cảm giác tôi và nàng như đã quen nhau từ tận… kiếp trước rồi vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau vô cùng ăn ý, tưởng như tất cả mọi thứ trên cõi đời này, tôi và Tuyết Mai đều có chung ý tưởng và chung suy nghĩ với nhau vậy. Hơn thế nữa, bọn tôi còn đi chơi với nhau sau giờ học, một cách đều đặn. Tuy không phải là kiểu “đi chơi” thường thấy giữa một nam và một nữ, chúng tôi vẫn vô cùng thân thiết và gần gũi, dù chỉ là những giây phút dạo mát và thư giãn giữa hội sách, thi thoảng thì cùng nhau uống café tán gẫu, rảnh rỗi hơn nữa thì nàng rủ tôi ngồi sau xe và chở tôi chạy xé gió giữa các con phố nhộn nhịp người qua lại. Tuyết Mai là một cô gái xinh xắn, đáng yêu, duyên dáng và cũng rất tốt bụng. Tôi không biết bằng cách nào, Tuyết Mai lại dành cho tôi một thứ tình cảm đặc biệt và dễ thương đến vậy, chỉ là, tôi luôn luôn cảm thấy mình mắc nợ nàng, dẫu tôi chưa bao giờ nói ra điều đó và họa may là nàng cũng chẳng cần sự ghi nhớ đó của tôi làm gì.

Sự có mặt của Tuyết Mai thời gian qua thực sự đã khiến tôi vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ Uyển My, dù những khoảnh khắc vui vẻ hiếm hoi đó thường sẽ kết thúc và chìm vào quên lãng khi trời tối, và bóng dáng Uyển My của tôi lại hiện về chiếm lĩnh tâm trí, một cách mơ hồ và vọng tưởng. Ở bên cạnh Tuyết Mai, tôi luôn luôn có cảm giác tích cực, vui vẻ và phấn khởi. Thế nhưng đối với Uyển My thì lại khác, nàng đối với tôi từ lâu đã trở thành một tượng đài, một hình mẫu, một vị tiên nữ thanh cao thoát tục, được thượng đế cử xuống trái đất để yêu thương và chăm sóc tôi. Mỗi lúc ở gần nàng, tôi như quên hết tất cả những âu lo, muộn phiền, vì sự quyến rũ và xinh đẹp đó của Uyển My, tôi chẳng nghĩ trên đời này có một ai có thể so sánh được. Tôi thích cái cảm giác hạnh phúc khi được ở cạnh nàng, lâu lâu lại như muốn bay lên tận trời xanh mỗi khi nàng nũng nịu, và sự thỏa mãn lên đến đỉnh điểm khi nhận ra rằng, Uyển My chỉ bé nhỏ và đáng yêu như thế với mỗi một mình tôi mà thôi, chỉ một mình tôi…

Những kỷ niệm cứ thế ùa về khiến tôi bất giác bật khóc, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má mặc cho tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén lại trong lòng. Tôi nhớ Uyển My, tôi thương nàng nhất trên đời này. Tại sao ông trời lại nỡ khiến đoạn tình cảm của chúng tôi đứng trước nguy cơ dang dở và vụn vỡ, ngay cả khi nó còn chưa chính thức được thành hình. Tôi đau đớn ôm mặt gục xuống bàn, hai vai cứ thế run lên theo từng tiếng nấc. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như hôm nay, dù cho cảm xúc này đến chỉ từ những suy đoán chưa được xác thực của tôi. Nhưng có nhất thiết phải tìm hiểu cặn kẽ điều đó hay không khi những manh mối đã nói lên rất nhiều, rất nhiều điều rồi. Trong giờ phút đau khổ nhất trong cuộc đời, tôi rút điện thoại ra và mở lên một tấm hình của hai đứa mà tôi rất thích. Trong tấm ảnh nền mà tôi vẫn để từ ngày đó đến giờ, hai đứa đang ngốc nghếch đứng dưới cơn mưa phùn rả rích, Uyển My đang cười tít mắt, cái nụ cười rực rỡ như phát sáng lên giữa một góc trời tối tăm, nơi hai đứa chúng tôi đang đứng. Nàng vòng tay ôm lấy tôi, tôi cũng vòng tay ôm lấy nàng, và ngay lúc ấy, tôi chỉ mới vừa đặt lên đôi gò má xinh xắn đang ửng hồng kia một nụ hôn hờ hững, một nụ hôn ngại ngùng nhưng biểu lộ rất rõ cho một tình yêu tuyệt đẹp của tuổi thanh xuân. Uyển My của tôi lúc nào cũng ở đây, trong tâm trí, trong trái tim tôi, và chỉ mãi mãi ở đó, nàng sẽ luôn luôn là số 1, là duy nhất, và chẳng ai có thể thay đổi hay chiếm hữu được vị trí đó.

Đưa tay quẹt ngang đi những dòng lệ đang làm nhòe khóe mắt, tôi cố găng đứng dậy hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh bản thân mình. Dù có thể trong cái “ngăn tủ trái” ấy có chứa một thông điệp nào đó mà Uyển My muốn gửi đến tôi, tôi cũng đang cố gắng vạch lá tìm sâu để nghĩ ra những lý do tích cực nhất nhằm giúp tôi làm dịu đi tình hình hiện tại. Đúng là với những hành động cũng như gợi ý mà Uyển My đưa ra, có thể khẳng định, nàng đang mập mờ muốn nói với tôi về việc hai đứa tôi có thể sẽ chẳng còn ở bên nhau đến khi đầu bạc răng long giống như những gì chúng tôi đã hứa. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chính Uyển My cũng đã nói, trước ngày chia tay nhau, rằng nàng sẽ trở về, và cùng tôi làm đám cưới, rồi nên vợ nên chồng. Với tất cả những thứ đã bày sẵn ra trước mắt, cộng thêm cái đầu tăm tối bỗng chốc đang bừng sáng của tôi ngay lúc này, thì theo như những gì mà tôi đoán, rất có thể thì Uyển My đang:

“Kính coong… kính coong…”

Tiếng chuông cửa bỗng nhiên reo vang kéo tôi về với thực tại. Có thể là mẹ tôi, và bà vừa mới đi chợ về. Nhưng không đúng, vì chẳng ai lại đi bấm chuông cửa nhà mình bao giờ, với lại, mẹ tôi rõ ràng là cũng có chìa khóa. Vừa nghĩ, tôi vừa đứng dậy và lò dò tiến về phía cửa trước khi bất thần nhận ra rằng, người đang đứng ngoài kia, chẳng phải mẹ tôi, cũng chẳng phải người lạ nào cả, mà chính là… Tuyết Mai:

– Sao lại… đến đây? Đang học mà? – Tôi nhăn nhó…
– Phong có làm sao không, Mai sợ Phong bị gì nên chạy qua xem thử nè, mở cửa cho Mai vào được không?
– À… ờ… mình xin lỗi…

Tôi tạm thời chôn vùi lại những dòng xúc cảm của mình vào bên trong, vì tôi chẳng muốn để ai khác biết được sự sụp đổ và đau đớn cùng cực của tôi vào lúc này. Bản tính tôi tuy không phải quá cực đoan nhưng cũng là một người hơi có tính… sĩ diện, nhưng chỉ là sĩ diện với những người mà tôi quen biết thôi, còn với thiên hạ thì tôi mặc kệ. Tôi không muốn sự yếu đuối và khoảng lặng của tôi bị những người khác trông thấy, thậm chí đó có là ba mẹ tôi đi chăng nữa. Có lẽ người duy nhất lúc này mà tôi nghĩ rằng tôi có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của mình lại là người mà tôi cũng đang vì người đó mà dẫn đến những khoảnh khắc chua xót thế này. Đúng như thế, vì ngoài Uyển My bé nhỏ ra, tôi không chắc trên cuộc đời này có một người nào hiểu tôi được như vậy, thậm chí có đôi lúc, tôi có cảm giác Uyển My hiểu tôi hơn cả chính tôi nữa, vì nàng có thể dự đoán được tất cả những thứ mà tôi sẽ làm ngay cả khi tôi chưa bao giờ nghĩ đến nó cho tới lúc giáp mặt. Tôi vội vã mở cửa cho Tuyết Mai và nặng nề dắt chiếc xe khủng bố của nàng vào sân:

– Sao biết nhà mình ở đây mà đến?

Tuyết Mai thoáng sững lại, rất nhanh thôi, nhưng tôi vẫn đủ tinh ý để nhận ra:

– Mình hỏi… Đức!
– Đức?
– Ừm… Đức chứ ai, làm gì có ai biết nhà Phong đâu? – Nàng nói bằng giọng ngây ngô…
– Ý là… tại sao… đến đây? Không lo mà học đi hả, rớt môn bây giờ.

Chẳng giấu được sự lo lắng trong gương mặt, Tuyết Mai nói một cách trách móc:

– Phong hứa với Mai là hôm nay sẽ qua đón Mai còn gì, chiều tụi mình hẹn đi ăn không nhớ hả?
– Có… có sao?
– Có! 100% Là có. Ghét mấy người nuốt lời! – Nàng nhăn mặt…

Nhìn cái thân hình bé tẹo đang ngước đầu lên nhìn tôi bằng một ánh mắt giận dữ xen lẫn lo lắng, lòng tôi như giãn ra đôi chút, bất giác, tôi lắc đầu cười trừ:

– Mình… xin lỗi, tự dưng quên mất…
– Rồi cớ gì mà lại quên, mắt mũi thì đỏ hoe thế kia, khóc phải không?

Tuyết Mai nói một cách chắc chắn, cứ như thể nàng đã ở đây từ lúc tôi bắt đầu cay mũi cho đến tận lúc nước mắt tuôn rơi như dòng thác đổ vậy. Dù biết là việc mắt đỏ, mũi đỏ, khóe mi còn ướt kiểu này thì ngoài bụi bay vào mắt ra thì chỉ có thể là khóc, cơ mà tôi vẫn cảm thấy thán phục Tuyết Mai quá đỗi, hóa ra nàng không… ngốc nghếch và dễ gạt như những gì tôi tưởng:

– Đâu… có, bụi bay vào mắt thôi…
– Đừng có gạt Mai, Mai không tin Phong đâu!

Nàng vẫn nhìn tôi bằng khuôn mặt giận dữ, nhưng tôi lại chẳng thấy sợ hãi chút nào, vì phải chăng, khuôn mặt “hắc ám” đó vẫn quá sức xinh đẹp:

– Hờ, không tin thì thôi…

Tôi lắc đầu giả lơ, cố gắng quay mặt về phía sau để giấu nhẹm đi những cảm xúc đang còn vấn đọng lại, mặt khác là để lấy tay lau đi những dấu vết đang còn sót lại trên mặt.

Mất vài mươi giây để tôi sửa soạn xong xuôi lại giao diện của mình, bất thình lình khi quay lại, tôi đã thấy Tuyết Mai yên vị trên ghế sofa, tay mắt đang hoạt động hết công suất để soi xét cuốn tiểu thuyết của tôi trên bàn:

– Phong đọc quyển này hả?
– Ừ… ừ… của mình, nhưng mình chưa đọc…

Trái với những gì mà tôi nghĩ, Tuyết Mai không lật sách ra, chỉ nhìn ngó ở phần bìa trước khi đặt nó lại ngay ngắn ở vị trí cũ:

– Đọc tiếng Anh luôn giỏi quá hen?
– Ừ thì… cũng bình thường… mà sao biết sách tiếng Anh? – Tôi ngơ ngác hỏi…
– Bìa sách chẳng ghi là “A Walk To Remember” còn gì, tất cả mọi thông tin cũng đều là tiếng Anh, không sách tiếng Anh thì là gì?

Nàng nhìn tôi cười khúc khích, cái nụ cười má lúm duyên dáng lại bỗng chốc hiện diện, lần này là ở nhà của tôi, chứ chẳng còn ở trường nữa, nhưng thành thật mà nói thì ngay tại thời điểm then chốt này, tôi chẳng muốn bất cứ ai có thể cản trở tôi trong quá trình tìm ra sự thật về sự bí ẩn của Uyển My những ngày qua, kể cả đó có là Tuyết Mai đi chăng nữa:

– Mai đi học đi, mình có chút việc, chắc gặp sau nhé!
– Sao vậy?
– Không có gì, việc riêng thôi, chiều mình ghé qua đón ha?
– Ừm… ổn không đó? Nhìn Phong lo lắng quá vậy? – Nàng nhìn tôi ái ngại…
– Hờ, có gì mà không ổn, đi học đi kẻo trễ! Mình không sao, chắc chưa ăn sáng nên đói thôi! Đi đi! – Tôi vừa nói vừa kéo tay nàng ra ngoài…
– Vậy Mai… đi nhé? – Tuyết Mai vẫn cố gặng hỏi…
– Ừ, đi đi mà, chiều gặp, thầy cho học lại bây giờ?
– Có gì thì nói với Mai đó, biết chưa hả?

Tôi không đáp, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Cái tính sĩ diện chỉ có thể kéo tôi lại trong giây lát chứ chẳng thể kìm nén được cơn xúc động đang ngày một dâng trào trong huyết quản. Tôi đau đớn, cay đắng, và chỉ muốn khóc thật to cho vơi bớt đi nỗi buồn. Thế nhưng ngặt một nỗi, tôi là con trai, và con trai như người ta nói, thì lại chẳng thể khóc. Nhưng tôi chẳng quan tâm, vì lúc này đây, đó cũng là một cách giải tỏa cảm xúc hiệu quả nhất mà tôi có thể làm vì thực sự, bầu trời trước mắt tôi đã ngày một xám xịt hơn và lạnh lẽo hơn.

Đợi cho Tuyết Mai đi khuất tầm mắt, tôi mới lại ngồi thừ người xuống ghế sofa, tay mân mê đọc lại những dòng thơ mà Uyển My đã viết để chắc chắn rằng, cả tôi lẫn dì Hạnh đều đã không nhìn nhầm khi nhận ra sự thật kinh khủng này. Những dòng chữ như nhòe đi trước mắt tôi với những đoạn xúc cảm không sao có thể chôn vùi nổi. Tôi đau đớn ngả hẳn người ra phía sau vì đúng như những gì tôi đã đọc, tất cả những gợi ý mà Uyển My đưa ra đều nằm yên ở đó, vô tình và hờ hững đến tàn nhẫn. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn Uyển My xuất hiện ngay trước mắt, và tôi sẽ ôm chặt lấy nàng, mãi mãi không để nàng rời xa tôi dù chỉ nửa bước. Chẳng cần gia đình, chẳng cần bè bạn, chẳng cần sự ủng hộ của bất cứ ai hết, chỉ cần là Uyển My bé nhỏ bên cạnh, tôi sẽ có đủ tự tin và dũng khí để làm được tất cả những gì mà tôi muốn. Nếu đời này quả thực chẳng thể lấy nàng làm vợ, tôi chắc rằng mình cũng sẽ chẳng dám lấy một ai nữa, vì đối với tôi, Uyển My là người con gái hoàn hảo nhất trên cõi đời này, chỉ một mình nàng mà thôi… Tôi cứ ngồi phỗng ra trong cả chục phút đồng hồ sau đó, cố gắng rặn mình nghĩ ra những ý tưởng tích cực nhất, nhưng rồi từng dòng thơ, từng hành động và từng ẩn ý mà Uyển My trao gửi hiện lên đá tôi rơi xuống vực thẳm tàn khốc. Hít một hơi thật dài, tôi lấy tay lau vội những giọt lệ đã vô tình lăn nơi khóe mắt. Tôi quyết định thay vì trốn tránh, có lẽ tôi sẽ học cách đối mặt để hiểu và cảm nhận rõ ràng nhất những gì mà tôi cần biết. Lỡ đâu trong cái ngăn tủ trái đó chẳng là thứ gì kinh khủng mà chỉ là một… món quà khác mà Uyển My muốn tặng cho tôi thì sao? Tôi chẳng rõ, nhưng tôi sẽ luôn hy vọng là thế.

Suốt buổi sáng hôm đó, tôi chỉ ngồi lặng yên một góc phòng, mơ hồ suy nghĩ và thấp thỏm lo lắng. Tôi chẳng biết bí mật đó sẽ là gì, nhưng chẳng hiểu sao tôi đã cảm thấy một nỗi niềm lo lắng lớn đến ngợp thở ngay lúc này. Một nửa bảo tôi phải đi, nhưng một nửa khác lại giữ tôi ở lại, vì tất cả những gì liên quan đến Uyển My, phần nhiều sẽ đều khiến tâm trạng của tôi thay đổi một cách chóng mặt, và nếu đó là một tin tức không vui, tôi không hiểu liệu mình sẽ phải đối phó với nó như thế nào nữa.

Buổi trưa, tôi báo bệnh và nằm im trong phòng vì không muốn ba mẹ tôi phải đau đầu thêm nữa. Tôi vốn là một thằng con trai đầu đội trời chân đạp đất, hà cớ gì suốt ngày cứ phải đam mê, ủ dột, quằn quại vì nữ nhi thường tình. Cơ mà ba mẹ đâu biết, Uyển My đối với tôi còn hơn cả một cô người yêu bình thường. Nàng là cứu tinh, là thánh nhân, là tất cả những gì tốt đẹp nhất đã từng xảy đến trong cuộc đời đầy rẫy những bi ai khổ hạnh của tôi. Tôi yêu nàng và nàng cũng yêu tôi, một sự may mắn mà dẫu có nằm mơ tôi cũng không thể nào có thể dám mạo muội tưởng tượng đến. Chưa bao giờ, tâm trí tôi lại có cuộc đấu tranh mãnh liệt và không khoan nhượng đến như vậy, tưởng chừng như chỉ cần một tác động nhỏ thôi thì toàn bộ hệ thống dây thần kinh trong não của tôi có thể vỡ tan ngay tắp lự.

Nhưng rồi thì mọi sự cũng đã ngã ngũ, một cách rất tình cờ. Khi tôi đang nằm lặng yên suy nghĩ, một tin nhắn báo đến từ điện thoại khiến tôi như mở cờ trong bụng. Mặc dù nói là đấu tranh gay gắt là thế, cơ mà phần nhiều trong tôi đã muốn sẽ phải khám phá ngăn tủ đó bằng mọi giá. Và rồi thì chẳng cần chờ đợi lâu thêm được nữa, tôi vội vã thay đồ rồi phóng xe một cách bạt mạng sang nhà Uyển My, chẳng để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, thậm chí kể cả khi đèn tín hiệu chưa kịp chuyển sang màu xanh, tôi đã gần như ngay lập tức đề pa phóng đi mất hút, bỏ lại những tiếng tuýt còi vô vọng của những anh cảnh sát giao thông cần mẫn. Tôi biết mình có lỗi, nhưng trong giờ phút này, tôi thật sự chẳng thể nào có thể giữ cho tâm thế mình bình tĩnh trở lại được. Tôi lo lắng thấp thỏm, tôi hồi hộp như muốn vỡ tim vì những bí ẩn đang chờ được khai phá kia. Vừa đi, tôi vừa lẩm bẩm cầu nguyện, rằng nếu như Uyển My bình yên vô sự, và chúng tôi đến được bên nhau, tôi hứa sẽ đánh đổi tất cả những thứ gì mà tôi có thể có được, miễn là tôi và nàng được về chung 1 nhà như những gì mà hai đứa mong muốn.

Thoáng chốc, tôi đã có mặt tại nhà Uyển My. Vẫn cánh cửa sắt màu đen to đùng đoàng, vẫn bụi bông giấy rực rỡ sắc màu trên khung cửa và cả con cá rồng quý hóa đã ngày một thân thiết hơn. Tất cả khung cảnh này như đã hóa thân thành những người bạn của tôi từ rất lâu, và tôi luôn có cảm giác ấm áp mỗi khi trở về và hòa mình vào bầu không khí tươi mát này. Tôi run rẩy mở cửa và đắn đo bước lên từng bậc cầu thang. Thường ngày, những bậc cầu thang nhà Uyển My đã to và dài hơn bình thường, nhưng hôm nay, tôi chỉ muốn nó tăng kích thước lên thêm nhiều lần hơn nữa, vì tôi dù lý trí đang rất muốn tìm đến kết quả, nhưng con tim tôi lại đau nhói ngăn cản đường bước. Mãi một lúc lâu sau đó, tôi mới lặng người đứng trong căn phòng ấm áp và thân thuộc của Uyển My, nhớ lại những ngày hai đứa tôi đã vui vẻ và hạnh phúc đùa giỡn với nhau biết nhường nào.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc tủ gỗ của Uyển My và ngỡ ngàng nhận ra rằng, đúng là chiếc tủ này có 2 ngăn nằm ở trên cùng, một ngăn bên trái và một ngăn to bên phải. Tôi không phải là đạo diễn chương trình, nhưng cũng vô thức khiến công cuộc tìm tòi của mình trở nên gay cấn và hồi hộp hết mức bằng cách quyết định mở ngăn tủ… bên phải ra trước. Và đúng như tôi nghĩ, trong ngăn này chỉ có dăm ba thỏi son cũng như vài chai nước hoa của Uyển My, một mùi thơm ngào ngạt quen thuộc lại hòa quyện theo không khí khiến tôi bất giác lại nhớ đến nàng, một cô gái xinh đẹp nhưng lại vô cùng… bí ẩn. Tôi đứng phỗng mất vài giây để lấy tinh thần trước khi quyết định kéo thật mạnh ngăn tủ bên trái ra và ngỡ ngàng khi trong đó hoàn toàn không có gì cả, ngoài một chiếc… USB nhỏ bằng ngón tay đã bị lực kéo của tôi làm văng vào trong góc, rất may là tôi đã kiểm tra lại một lần nữa trước khi chính thức tìm được nó.

Cầm chiếc USB trên tay, lòng tôi như đang có lửa đốt, chốc chốc lại nóng ran lên từng hồi, còn trái tim tôi thì đã rỉ máu từ lúc nào không hay. Tôi thất thểu bước xuống từng bậc cầu thang, mệt mỏi và lo lắng đến cùng cực trước khi cắm chiếc USB vào màn hình TV để kiểm tra xem có thứ gì trong đó. Thật tình cờ là TV nhà Uyển My đã thuộc dạng smart TV đời mới và tôi hoàn toàn có thể kiểm tra dữ liệu ở bên trong. Nhưng trái với dự đoán của tôi về một tập tin nào đó, ngay khi tôi vừa cắm chiếc USB vào, nó đã lên hình ngay tức khắc và rồi thì… tình yêu của đời tôi xuất hiện trên đó với một vẻ mặt ngập tràn xúc động. Uyển My ngồi lặng lẽ trên chiếc giường quen thuộc của nàng, khẽ đưa tay lau vội đi những giọt nước mắt đang trực trào ra ngay lúc này. Chẳng hiểu sao, như có thần giao cách cảm, khóe mắt tôi cũng đã ướt đẫm mà chẳng cần thêm lý do.

Uyển My nhìn thẳng vào máy quay mà tôi cứ ngỡ như nàng đang ngồi đối diện với tôi. Hình ảnh người con gái tôi yêu lúc này đang hiện diện rõ mồn một, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể ôm lấy nàng vào lòng như những gì mà tôi vẫn thường làm, chỉ biết ngồi lặng yên nhìn theo những hình ảnh đã rất thân thương mà sao giờ như xa xôi cách trở.

Ngày Uyển My trở về, tôi đã ngỡ rằng đó là ngày đẹp nhất trong đời tôi, và đó cũng chính là lần đầu tiên, tôi biết được cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa là như thế nào. Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể có cơ hội tìm lại được những xúc cảm mãnh liệt như ngày hôm đó, một sự thỏa mãn và niềm vui tột độ.

Nhưng rồi thì… hôm nay, một cảm giác tột cùng nữa lại hiện lên, nhưng lần này, đó đã không còn là niềm vui, không còn là niềm hạnh phúc, mà thay vào đó, là sự lo lắng, sự hồi hộp và cả sự nhói đau nơi trái tim nhỏ bé. Tôi lặng lẽ ngồi trước màn hình TV, ngắm nhìn theo dư ảnh của nàng và gục ngã nhận ra, bí mật này sẽ thay đổi cuộc đời của chúng tôi, mãi mãi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 109
Ngày cập nhật 25/12/2024 05:35 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ký sự loạn luân
Còn 1 tháng hơn nữa là đã đến tết nguyên đán rồi, tết khiến con người ta bận rộn, người thì lo việc cuối năm, người thì chuẩn bị hàng hóa buôn bán cho những ngày cận tết, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cảm thấy ai cũng hối hả cuốn theo dòng chảy cuộc sống, riết rồi không khí đón tết không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ dì Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện người lớn Truyện sex có thật
Sai trái
Thời gian dư dả trong ngày cũng kha khá, nên có vài gia đình trong xóm này mời Thịnh làm gia sư dạy kèm cho con cái của họ nên đã được nó đồng ý. Nó muốn tự kiếm tiền, dành dụm cho năm tới khi thi đậu vào Đại học sẽ tốn kém nhiều thứ. Nghe các anh chị đi trước hay than thở, làm sinh viên có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện người lớn
Tình nghiện
Nói lời tạm biệt với nam bác sĩ, Trần Trừng đi thẳng về phía phòng làm việc của Giản Mục Xuyên. Giản Mục Xuyên vừa vặn không có bệnh nhân, nhìn thấy cô đi vào, liền đưa cô đến phòng nghỉ bên cạnh, bệnh viện là nhà anh mở nên mới có chỗ tốt này, không chỉ có phòng điều hành độc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Dâm thư Trung Quốc Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện mút chân
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba