Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 109

Mưa và em


Update Phần 109

Phần 109

Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi tôi nhận ra rằng, mình đã trót phải lòng người con gái xinh đẹp nhất trên cuộc đời này, tôi đã dường như liên kết được ngay điều đó với câu chuyện nghe có vẻ hơi “hoang đường” của ông bà tôi ngày xưa. Ngày đó, sau lời tuyên bố của ông thầy bói trứ danh mà tôi không biết mặt mũi, tôi bỗng chốc đã được quy định sẽ trở thành ngôi sao sáng rực rỡ nhất của dòng họ, dù rằng tôi thấy cuộc đời mình cũng chẳng có cái quái gì đáng tự hào, cho đến thời điểm đó. Nhưng rồi, tôi cũng sớm nhận ra, tôi bỗng chốc trở thành một ngôi sao sáng, đơn giản bởi vì, người con gái bên cạnh tôi, vốn dĩ đã là một mặt trời cực kỳ rực rỡ rồi.

Uyển My đến bên đời tôi nhẹ nhàng nhưng cũng đầy luyến lưu. Tôi yêu nàng bởi tất cả những thứ nàng có, từ vẻ ngoài xinh đẹp cố hữu cho đến sự thông minh, lém lỉnh thường trực. Cảm giác như cứ trải qua thêm 1 ngày, là tôi sẽ phát hiện ra được thêm ở Uyển My 1 điều mới mẻ nữa, và chính khi ấy, tôi lại càng thấy yêu và thương nàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Trái ngược hẳn với những người con gái khác, Uyển My của tôi chẳng cần một người con trai nào ở bên cạnh để bảo vệ, nhưng nàng vẫn muốn người đó sẽ là tôi, chẳng phải vì nàng muốn được chở che, mà bởi vì nàng nhìn thấy ở tôi một hình bóng mà nàng muốn gắn bó trọn đời. Tôi chẳng biết mình đã lập nên công trạng hiển hách gì ở kiếp trước mà kiếp này may mắn được Uyển My trao trọn tình yêu. Có những lúc tôi nghĩ, liệu tôi có xứng đáng với nàng, một cô tiểu thư giỏi giang, lộng lẫy và đáng yêu trong khi tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, ngoài việc tích cực đánh đấm ra thì chẳng có thứ gì nổi bật. Nhưng những suy nghĩ đó đã thay đổi tất cả từ khi tôi ở bên cạnh Uyển My. Tôi nhận ra rằng bản chất con người tôi có thể cũng chẳng hề thua kém bất cứ ai, miễn là tôi chăm chỉ và gắng sức thực hiện những mục tiêu mà mình đã đặt ra, một cách nhiệt huyết và quyết tâm nhất. Đó cũng chính là điều mà Uyển My đã dạy tôi, về một tinh thần nhẫn nại và cần cù, sẽ không bao giờ nói đến hai chữ “bỏ cuộc”, trừ khi là ngừng cố gắng.

Ngày nàng rời xa tôi, tôi cảm thấy như trái tim mình bị cắt mất một nửa, trí não tôi cũng vô thức được lấp đầy bởi những kỷ niệm ngày hai đứa chúng tôi vui vẻ cạnh nhau. Trước khi gặp Uyển My, tôi chẳng là ai cả, nhưng sau khi gặp nàng, tôi đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, có hoài bão, có ước mơ, và có cả một người luôn luôn yêu thương và bảo vệ tôi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Uyển My chẳng bao giờ để cho bất cứ một người nào có cơ hội bắt nạt được tôi, đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Nhớ ngày đó, cái ngày mà tôi còn vương vấn Ái Quyên và đứng chịu trận ăn đòn của thằng Nhật đến quặn thắt ruột gan, Uyển My đã chẳng ngần ngại gì đứng ra bảo vệ cho tôi, một hành động mà thực sự đã khiến tôi ngày ấy vô cùng xúc động và cũng chẳng kém phần rung động.

Những mảng ký ức đẹp đẽ nhất cứ thế lướt qua thật nhanh trong đầu tôi, dù chỉ trong tích tắc, tôi như đang sống lại những cảm giác bồi hồi, lo lắng nhưng trên tất cả là niềm hạnh phúc vô bờ bến khi chúng tôi tưởng chừng như đã tìm thấy nhau… cho đến tận bây giờ.

Tôi run rẩy đưa tay bấm nút Play trên remote và chờ đợi những chia sẻ của Uyển My, những chia sẻ mà tôi đã gần như chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho những điều tồi tệ và đau đớn nhất:

“Bǎobèi ngốc nghếch của mình, nếu như một lúc nào đó, bạn xem được đoạn phim này, có thể là rất rất lâu sau, hoặc cũng có thể sẽ là ngay trong ngày hôm nay, mình cũng không biết, chỉ mong là sẽ không bao giờ, bạn lại nhìn thấy mình trong tình trạng như này, hì hì, ngốc quá, nếu không xem thì mình cần gì nói nữa nhỉ? Nhưng mà, mình thật sự xin lỗi…”

Trái tim tôi như muốn vỡ tung ra thành ngàn mảnh khi chứng kiến Uyển My bé nhỏ của tôi đang phải lấy tay lau vội đi từng dòng nước mắt, thế nhưng trên môi vẫn cố gắng nở một nụ cười để trấn an tôi:

“Câu chuyện của mình, thực sự, thực sự rất dài, và mình nghĩ là lần này, mình sẽ thành thật chia sẻ nó với bạn, tình yêu lớn nhất của đời mình. À mà trước khi nói tiếp, cho phép mình vẫn sẽ xưng hô là “bạn” với “mình” nhé, vì mình muốn là sẽ để dành những lời tốt đẹp và ngọt ngào hơn cho sau này, nếu ngày đó thực sự diễn ra, hì…”

“Phong của mình, mình biết là sẽ có lúc Phong thắc mắc về những gì đã diễn ra, về lý do tại sao mình lại phải chấp nhận cái quyết định quay lại Mỹ trong vòng 2 năm để đổi lấy sự đồng thuận của ba mẹ. Mình thật sự nghĩ là lý do gia đình mình đưa ra chẳng đủ thuyết phục chút nào, ba mẹ mình cũng thế, nhưng mình chẳng thể nào nghĩ ra được một lý do tốt hơn để giúp mình trấn an Phong cả, vì mình thực sự không muốn Phong cảm thấy thương hại cho mình, chẳng bao giờ đâu…”

Tôi lại bấm nút dừng để tạm thời giải tỏa cảm xúc của mình một chút. Sống mũi tôi đã cay xè từ lâu, nước mắt trào ra khiến tôi thậm chí còn chẳng nhìn rõ được những thứ gì ở xung quanh, hay cả hình ảnh Uyển My của tôi đang đau khổ trong những thước phim cay nghiệt ấy. Tôi cố gắng đan chặt hai tay vào nhau, chỉ hy vọng là việc làm vô thức ấy sẽ giúp tôi quên đi được sự hồi hộp và cả cái nỗi đau cào xé đang sẵn sàng vồ đến và chụp ngay lấy tôi, ngay lúc này:

“Sự thật là, mình trở về Việt Nam, một phần đúng như những gì mình đã nói, và Phong đã biết, tức là mình không muốn ba mẹ sắp xếp cũng như quyết định cho tương lai và cuộc đời của mình sau này. Nhưng bên cạnh đó, mình về Việt Nam, là còn 1 nguyên nhân khác, và nó cũng liên quan trực tiếp đến lý do mà mình lại đến Mỹ về sau…”

Nói đến đây, Uyển My chợt khựng lại vài giây vì xúc động, nàng nhắm vội mắt lại những giọt lệ vẫn đang còn nằm chờ trên khóe mắt rớt xuống đất. Những giọt nước mắt của Uyển My lúc này đây chẳng khác nào những quả bom nặng nề với sức công phá khủng khiếp đang từng đợt, từng đợt trút xuống trái tim tôi, nơi vốn dĩ đã hoang tàn và rỉ máu kể từ lúc nàng ra đi:

“Mình chẳng bao giờ muốn nói cho Phong nghe điều này, cũng như tất cả những người bạn của hai đứa mình, nhưng nếu có một lúc nào đó, Phong xem được những gì mình nói, thì hãy cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể nhé, vì mình không muốn Phong buồn đâu, hì hì…”

‘Thật ra thì… mình có bệnh trong người, cũng không nhẹ lắm, và ngày đó, mình về Việt Nam, là để tìm cách chữa trị… hì, đừng nhìn mình như vậy, mình không sao mà…

Có một người quen của ba mẹ mình đã chữa khỏi căn bệnh tương tự, và mình cũng muốn rời Hoa Kỳ náo nhiệt để trở lại quê hương, hy vọng một bầu không khí mới, nhẹ nhàng, bớt ồn ã hơn sẽ giúp mình rất nhiều trong quá trình điều trị bệnh.

Nhưng mà… hì… chắc Phong cũng đoán được mọi chuyện rồi. Mọi chuyện ngày càng tệ đi, và chuyện tình cảm của hai đứa mình cũng thế. Giai đoạn Phong liên tục thấy mình ngồi khóc ở trạm xe bus, chẳng phải là vì ba mẹ ngăn cấm chuyện tình yêu của tụi mình, mà là mình không muốn rời xa Phong, mình chỉ muốn ở đây, chẳng cần chữa bệnh gì nữa hết, mình chỉ cần ở bên cạnh Phong là đủ rồi, nhưng… hic… mình… biết mình không thể ích kỷ như thế…’

Nước mắt tôi lại rơi, và lần này thì chẳng có thứ gì ngăn cản lại được nữa, những giọt nước mắt khổ đau đó cứ tuôn ra một cách nguyên thủy, hoang sơ, và đầy mãnh liệt. Tôi khóc như chưa từng được khóc, tôi thương Uyển My vô hạn, tôi chỉ ước rằng trước mặt tôi đây là Uyển My bằng xương bằng thịt, để tôi có thể ôm nàng vào lòng, để tôi có thể đưa nàng đến nơi cùng trời cuối đất, miễn nàng vui, mọi thứ với tôi sẽ chẳng phải là vấn đề. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho một sự thật… đáng sợ, nhưng tôi chẳng thể nào giữ cho chân mình không khỏi run lên, đôi bàn tay miết chặt lẫn nhau đầy thô bạo. Uyển My tội nghiệp của tôi, người mà lúc nào tôi cũng nghĩ là người con gái hoàn hảo nhất thế gian, lại cũng chính là người đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật, chống chọi lại trước lưỡi hái của tử thần, để giành giật lấy từng hy vọng, từng niềm tin và để vẹn toàn một lời hứa, rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, không bao giờ chia lìa:

“Việc mình bị bệnh, ngoài ba mẹ mình ra, chẳng ai biết được nữa, dĩ nhiên cả anh Hải và ba mẹ anh Hải cũng thế. Lý do quan trọng hơn nữa mà mình chấp nhận yêu cầu của gia đình anh Hải, đó là vì mình không muốn anh Hải tiếp tục gây tổn hại đến Phong, vì mình không cho phép bất cứ ai làm tổn thương bǎobèi, hì hì, mình cứng đầu quá phải không?”

Uyển My cười như mếu, gương mặt nàng ướt đẫm lệ, đôi gò má xinh đẹp ngày nào vẫn cứ đỏ ửng lên một cách ung dung và tự tin, khiến người con gái tôi thương càng thêm rạng rỡ và hoàn hảo gấp vạn lần những gì mà tôi có thể nghĩ ra về một người con gái. Những chia sẻ thực tâm của Uyển My khiến tôi xúc động không sao kể xiết, vì gần như tất cả mọi thứ mà nàng đã, đang và sẽ làm, sẽ đều dành trọn cho gia đình, cho những người thân yêu, và hơn tất cả, là cho tôi, người mà nàng yêu thương nhất cuộc đời:

“Ba mẹ rất thương mình và muốn mình quay trở lại Mỹ để chữa trị vì rõ ràng là hệ thống y tế bên đó sẽ tốt hơn ở Việt Nam, dù rằng nếu việc đó xảy ra thì mình sẽ lại phải đánh đổi cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc của mình, và cả Phong của mình nữa, hì hì…”

Nàng càng nói, lại càng khóc nhiều hơn, và cảm xúc trong tôi lúc này thật sự chẳng làm cách nào có thể kìm nén lại được. Mặc dù không gian, thời gian, hai chúng tôi chẳng có cái gì giống nhau ngay lúc này, thế nhưng sự đau khổ và chua xót dường như đã hòa làm một, vượt qua hết tất cả những quy luật, những định lý của không thời gian. Uyển My trên màn hình, và tôi, đang lặng lẽ trên sofa, cả hai đứa, đều… chỉ biết khóc mà thôi:

‘Mình không muốn mang hy vọng hay lo lắng đến cho Phong, chỉ là nếu Phong thực sự nghe được đến phút này, thì hãy cố gắng… sống thật tốt nghen, chăm chỉ học, rồi đi làm nữa nè, đừng lúc nào cũng nghĩ đến mình và cũng đừng đau khổ vì mình nhiều quá, dù rằng mình biết là Phong sẽ chẳng làm được đâu, vì Phong của mình rất thương mình mà, đúng không?

Vài tháng qua, với sự giúp đỡ của bác sĩ mà ba mẹ mình quen biết, bệnh tình của mình cũng đã có chút ít cải thiện, mặc dù không quá đáng kể, và bác sĩ vẫn nói rằng sẽ không có gì đảm bảo, vì có khả năng rất cao nó sẽ lại bùng nổ hơn sau vài tháng. Để đối mặt với căn bệnh quái ác này thì việc duy nhất mà mình có thể làm là phải tự tin, lạc quan cũng như luôn luôn phải thật tích cực.

Đó cũng là lý do, mà có thể sau này, mình sẽ không thường xuyên gặp mặt Phong được, cũng sẽ không thể nhắn tin hay gọi điện cho Phong nữa, vì nếu làm như vậy, mình sẽ chẳng thể nào tập trung được để mà chữa bệnh, mình rất sợ khi nhìn thấy Phong, thấy những tâm sự của Phong, mình sẽ lại buồn, lại khóc, và lại lo lắng nhiều hơn nữa, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của mình chút nào. Với cả là, mình chắc lúc đó sẽ có chút xíu sự thay đổi về ngoại hình, và mình không muốn Phong thấy mình như vậy đâu, hì. Mình còn rất nhiều việc muốn làm, mình còn muốn trở thành một người vợ xinh đẹp giỏi giang của Phong, luôn luôn bên cạnh và bảo vệ bǎobèi của mình, dĩ nhiên là còn muốn tự tay dẫn bé Ngữ Yên của hai đứa mình dạo phố, ôi, còn nhiều chuyện lắm lắm, mình thật sự muốn, và mình sẽ nỗ lực hết sức trong cuộc chiến này, nên Phong đừng lo nhé, mình sẽ làm được thôi, hì…’

Uyển My đứng dậy, lấy khăn giấy thấm nước mắt, uống một ngụm nước, rồi nàng lại nghiêm chỉnh trở lại, vẫn xinh đẹp như mọi ngày, cô tiểu thư đáng thương của tôi:

‘Mình không hứa chắc chắn, và mình cũng chẳng dám hy vọng, thế nên nếu sau này, hai đứa mình không có duyên đi tiếp với nhau, mình muốn Phong hãy mạnh mẽ lên và cố gắng bước đi trên con đường của riêng Phong, hen? Mình là đứa ích kỷ lắm, thật, mình sẽ không bao giờ nhường Phong cho bất cứ ai trên đời này hết! Nhưng mà hiện tại thì mình cũng hiểu, mình không có quyền cướp đi tương lai của Phong như vậy, và nếu… chỉ nếu thôi nhé, nếu mình không… trở lại, Phong hãy tự tìm cho mình một chỗ dựa khác, đừng mong mình làm gì cả, vì mình muốn mãi mãi là ký ức đẹp với Phong, người mình sẽ luôn ghi nhớ trong tim, dẫu có bất cứ chuyện gì…

Cho mình gửi lời hỏi thăm ba mẹ Phong và cũng như gửi lời xin lỗi tới mẹ của Phong, cô rất thương mình, nhưng mình có lẽ sẽ làm cô thất vọng rồi, hì, mình dường như sẽ không có may mắn được làm con dâu của cô. Mình để lại chiếc lắc tay mà cô tặng ở dưới ngăn tủ TV mà Phong đang xem, Phong mở ra sẽ thấy, hy vọng cô sẽ có một cô con dâu thật tốt và giỏi giang, nhưng không hơn mình được đâu nhé, vì Uyển My luôn luôn là nhất mà, hì hì…

Hứa với mình nhé, hãy luôn luôn mạnh mẽ, là một người đàn ông cứng rắn, đầu đội trời chân đạp đất, đừng bao giờ từ bỏ trước khó khăn, hãy luôn luôn cố gắng hết sức và làm việc hết mình trên con đường đã chọn. Ngay cả khi mình không trở về, Phong cũng phải trở thanh một người thật giỏi giang và bản lĩnh, nếu không, mình sẽ không tha cho Phong đâu.

Được gặp và yêu Phong là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời mình. Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thương Phong nhiều như thế, dù rằng nói thật là so với những người khác thì Phong cũng… không có gì đặc biệt cả, hì hì, đừng giận mình nhé? Có lẽ tụi mình gặp nhau là duyên, còn để nói có phận hay không thì mình không thể biết, chỉ hy vọng là nếu sau này, có may mắn gặp lại được nhau, Phong đừng quên mình là được rồi…

Lời cuối cùng, cho mình nói yêu Phong một lần nữa nhé, mình hứa là chỉ một lần thôi. Và nếu mình không thể cùng Phong đi tiếp, chỉ hy vọng Phong sẽ luôn luôn được hạnh phúc và bình an trong cuộc đời.

Mình sẽ làm được, Phong cũng như vậy hen?

Tạm biệt, và hẹn gặp lại, bǎobèi ngốc nghếch của mình, mình thương bạn rất nhiều đấy!’

Ngay sau đó, Uyển My nức nở rời khỏi chỗ ngồi, để lại căn phòng bơ vơ lạc lõng, y như tôi ngay lúc này vậy. Trong khoảnh khắc đó, bản thân tôi đã chẳng còn cố gắng gượng thêm được nữa mà ngã gục xuống, úp mặt lên bàn mà khóc nức nở. Tôi không nhớ rằng trong cuộc đời mình, tôi đã khóc nhiều như thế này bao giờ chưa, có lẽ là chưa, vì làm gì có ai đem đến cho tôi nhiều xúc cảm được như Uyển My. Tôi buồn cho chuyện tình của chúng tôi, nhưng tôi thương nàng kinh khủng. Uyển My bé nhỏ của tôi là một người con gái thông minh, hiểu chuyện, và thậm chí là nàng luôn luôn lo lắng và chu toàn tất cả mọi thứ cho tôi, dẫu rằng chính bản thân nàng cũng đang có rất nhiều chuyện không vui. Vậy là tôi đã hiểu, hiểu hết cả rồi, Uyển My ơi! Tôi biết nàng thương tôi, nàng lo lắng rằng tôi sẽ nghĩ ngợi vu vơ, nên tuyệt nhiên trong suốt đoạn phim vừa rồi, nàng chưa một lần nói mình đang mắc bệnh gì và chỉ bóng gió về điều đó trong xuyên suốt thời gian mà thôi. Đã thế, nàng chỉ lo rằng tôi sẽ không thể cố gắng tiếp nếu như không có nàng, vậy nên đã liên tục khuyên nhủ tôi, động viên tôi và dặn dò tôi. Một người con gái như thế, dẫu có phải thịt nát xương tan, tôi cũng sẽ quyết tâm lấy nàng làm vợ.

Cả thế giới lúc này như đang sụp đổ hoàn toàn trước mắt tôi, nước mắt không sao ngừng tuôn dù tôi đã cố gắng cắn môi đến bật cả máu để kìm nén lại cảm xúc này. Tôi đã bắt đầu khóc thật to, khóc thành tiếng và nấc lên từng hồi theo những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống. Tôi mở ngăn kéo tủ ra, cầm lấy chiếc lắc tay mà Uyển My để lại, rồi nắm chặt lấy nó vào trong lòng bàn tay, và lại khóc to, dữ dội, mãnh liệt hơn nữa. Trái tim tôi lúc này đây lại quặn thắt dữ dội. Nó như đang bị hàng trăm người bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên nặng nề và đau đớn hơn bao giờ hết. Đôi mắt tôi cảm tưởng như đang dần mờ đi, không phải vì ánh nắng chói chang của buổi ban chiều ngoài kia mà vì những dòng lệ đang ngập tràn trong khóe mắt, chẳng rõ từ bao giờ đã thấm ướt vai áo của tôi. Những cụm từ mang theo vô vàn những đớn đau như “có bệnh trong người” hay là “nếu không thể cùng nhau đi tiếp” của Uyển My lại lần lượt vang lên như tiếng sét ngang tai, xé toạc sự bình yên mỏng manh mà tôi và Uyển My đã cố gắng gìn giữ cũng như vun đắp cho đến tận lúc này. Dù có trăm ngàn lần xem lại đi chăng nữa, chắc tôi cũng vẫn không thể tin được rằng người con gái mà tôi yêu thương hơn cả bản thân mình – người luôn mạnh mẽ, lạc quan, tự tin nhất trên đời này – giờ đây lại phải đối mặt với số phận tàn nhẫn đến thế.

Trong cái bộ não hẩm hiu giờ chỉ còn vương vấn lại toàn những nỗi đau của mình, hàng loạt ký ức ùa về như những thước phim được tua qua nhanh. Tôi nhớ lại những buổi chiều mà hai đứa tôi vẫn dạo bước bên nhau, nụ cười trong trẻo và rực rỡ của Uyển My như một liều doping đã không ít lần khiến mọi buồn đau trong tôi tan biến, giờ nụ cười đó bỗng mang theo những kỷ niệm xót xa như thế này, quả thực tôi không sao chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn đó. Tôi chẳng thể nào quên được những lần nàng nhẹ nhàng tựa vào vai anh, thủ thỉ về ước mơ và tương lai, về gia đình nhỏ bé của chúng tôi, về Ngữ Yên xinh đẹp không thua gì mẹ và tốt bụng giống y như ba nó. Tất cả những khoảnh khắc ấy giờ đây như bị phủ một lớp mây xám, mờ nhạt và lạnh lẽo trước thực tại khắc nghiệt:

– TẠI SAO LẠI LÀ UYỂN MY CỦA TÔI CƠ CHỨ? ÔNG TRỜI ƠI!!!

Vừa ngẩng mặt lên trời hét lớn, tôi như cũng vừa tự than trách lòng mình, rằng tại sao tôi không sớm nhận ra điều đó từ lâu, mà để đến tận khi mọi chuyện đã cực kỳ khó cứu vãn rồi, tôi mới mông lung được biết. Trong lòng tôi ngay giờ khắc này đã dâng trào một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời. Bàn tay tôi vô thức siết chặt lại vào nhau, từng móng tay cắm vào da thịt đến tóe máu nhưng trong phút giây này, tôi dường như lại chẳng hề hay biết, bởi cơn đau trong tim đã lấn át tất cả những nỗi đau nhỏ nhặt về thể xác. Tôi có thể là một thằng con trai kém cỏi nhất thế gian, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi một ngày mà tôi mất đi Uyển My, vì chẳng biết từ lúc nào nữa, nàng đã là một nửa trong tôi mất rồi, tiểu thư tội nghiệp của tôi ơi!

Dù vẫn đang chìm đắm trong niềm đau khôn nguôi, cơ thể tôi vẫn chẳng thể đứng yên một chỗ. Tôi đứng dậy chạy ra ngoài sân, cố gắng hít thở một chút không khí trong lành nơi khu vườn sống động nay sao bỗng lặng lẽ và buồn đau quá đỗi. Lồng ngực tôi như đang bị một tảng đá đè nặng lên khiến hơi thở như muốn ngắt quãng, tôi khó khăn hít từng hơi thở nặng nhọc, tay vẫn quẹt ngang để ngăn nước mắt lại chảy ra. Cái cảm giác đau đớn và vô định của ngày ấy, tôi thật sự sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên được cho đến hết cuộc đời. Niềm đau ấy ngoài tôi ra, có lẽ sẽ chẳng ai hiểu thấu nổi nữa, nó cứ lặng lẽ và chua xót đen nhói lòng. Tôi bỗng dưng cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, khi sau tất cả, tôi đã chẳng làm được gì cho Uyển My, còn nàng thì lo lắng cho tôi đến từng chút một, chẳng thiếu một thứ gì. Tôi đã có cảm giác ái ngại khi Uyển My lần lượt bắt tôi dẫn đi gặp hết người này đến người khác, chỉ để nàng với họ những điều gì đó bí ẩn mà bản thân tôi cũng không được phép biết đến. Nhưng rồi thì giờ đây, tôi cũng đã có thể hiểu tường tận và rõ ràng nhất về những bí mật mà Uyển My che giấu trong lần trở lại này của nàng. Nếu ngay bây giờ có một điều ước, có lẽ tôi sẽ đánh đổi vài năm tuổi thọ của mình, hoặc thậm chí là rất nhiều, rất nhiều năm, chỉ để Uyển My bé nhỏ của tôi sẽ không phải chịu đựng cái sự khốn khổ và dằn vặt ấy một mình nữa.

Nhưng rồi, một ngọn lửa hy vọng nhỏ bé nào đó bất ngờ len lỏi trong tim tôi, và bừng sáng khi Uyển My bỗng chốc… quay trở lại, sau vài phút… biến mất trên màn hình. Trong khoảnh khắc như gục ngã nhất, tự nhiên tôi lại cảm thấy có một chút gì đó mong ngóng, vì Uyển My như đoán định được tất cả những thứ mà tôi làm sau khi xem được đoạn phim ngập tràn xúc cảm của nàng:

“Thôi nào, ngồi dậy đi chứ! Mình biết là bạn đang làm gì đấy nhé, hì hì, đàn ông con trai mà lại khóc lóc như thế hả?”

Sự lém lỉnh và đáng yêu của Uyển My như một tia nắng chiếu sáng không gian tưởng như chỉ vừa mới tối đen xung quanh tôi, nàng đã sửa soạn lại gương mặt, dù mắt vẫn còn hoe đỏ và những vết son môi cũng đã nhạt nhòa dần:

‘Ban nãy mình đùa đó, giờ mới là lời nói cuối cùng nè. Nếu Phong xem được đến tận đoạn này, thì mình tin chắc rằng mình đã chọn đúng người, một người yêu thương mình như mạng sống. Nếu sau này tụi mình không có duyên phận, thì mình cũng đã hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Từ giờ Phong hãy tự bước trên đôi chân của mình hen, nó vững chắc và mạnh mẽ hơn Phong nghĩ nhiều đó. Phong có nhớ mình từng nói, nếu cố gắng, Phong sẽ giỏi hơn mình không, giờ đã đến lúc Phong thực hiện điều đó giùm mình rồi, hì.

Sau này nếu may mắn có cơ hội gặp lại, Phong hãy chơi với mình một ván cờ nhé, và mình sẽ rất vui nếu Phong thắng được mình, vì lúc ấy, chắc hẳn là… chồng suýt cưới của mình đã giỏi hơn mình rồi, hì hì, tạm biệt, sẽ nhớ bạn nhiều lắm.

Tạm biệt thật đấy, tắt đi, không còn gì nữa đâu, mình yêu bạn, mãi mãi!’

Dẫu biết rằng thực tại quá ư là tàn nhẫn, nhưng Uyển My vẫn là Uyển My, vẫn là người con gái thương tôi nhất trên đời này, và nàng sẽ chẳng bao giờ nỡ lòng để tôi đắm mình chìm vào tuyệt vọng. Cho đến tận những giờ phút đau khổ nhất, nàng vẫn nghĩ đến tôi, vẫn cố gắng để tôi không quá đau khổ, nàng vẫn cố nở những nụ cười tự nhiên nhất, vẫn cứ là cô tiểu thư ương ngạnh, tự tin và đáng yêu của tôi như ngày nào. Tuy vậy, sau mọi thứ mà Uyển My đã làm, nàng vẫn luôn luôn nhắc đi nhắc lại rằng, có thể tôi và nàng sẽ không gặp nhau nữa, và tôi sẽ phải tự mình bước đi đoạn đường tiếp theo mà không có nàng bên cạnh, và điều đó thật sự quá khó khăn, quá đau xót. Dù kết quả có ra sao, tôi hứa với lòng, hứa với Uyển My, rằng tôi sẽ cố gắng hết sức mình, cố gắng thật sự chăm chỉ, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, giỏi giang như nàng hằng mong đợi. Nhưng mà chỉ mình tôi thì sẽ không để đủ, tôi cầu chúc Uyển My của tôi sẽ có đủ niềm tin để chiến đấu đến cùng, vì gia đình nhỏ đó, vẫn còn chờ 2 đứa tôi cùng nhau mở khóa mà, em nhỉ?

Khi tôi bất giác định thần lại, bầu trời bên ngoài kia đã trở nên xám xịt và ảm đạm, hệt như tâm trạng của tôi lúc này. Khung cảnh bầu trời trước khi một cơn mưa nữa ập tới từ trong ngôi nhà to lớn nhưng cô đơn này càng khiến mọi thứ xung quanh trông thật tẻ nhạt và căng thẳng. Bầu trời mờ mịt, màu xám đen của những đám mây lớn bằng tòa nhà đang nối đuôi nhau kéo dài đến tận chân trời, như thể cả không gian rộng lớn đang ẩn mình chờ đợi một cơn bão lớn sắp đến, nhưng có cơn bão nào, lớn bằng cơn bão lòng tôi hôm nay. Những đám mây dày đặc và nặng nề vần vũ, che khuất nốt chút ánh sáng mặt trời còn le lói cách đây ít phút, tạo ra một vẻ u ám, tối tăm, lạnh lẽo. Gió thổi mạnh, rít qua các khe cửa, làm cây cối ngoài sân rung lên từng cơn. Những cơn gió lạnh lùa vào trong nhà, khiến rèm cửa vỗ mạnh, còn không khí trở nên ngột ngạt và ẩm ướt đến đáng sợ. Thời tiết ngày một tệ hơn, tiếng gió gào thét qua những cành cây, hòa cùng âm thanh xa xăm của cơn mưa sắp sửa ập xuống. Có cảm giác như thiên nhiên đang dồn nén mọi sức mạnh để chuẩn bị cho một trận mưa dữ dội và bùng nổ để chia sẻ nỗi buồn thiên thu vạn kiếp của tôi ngay lúc này, một nỗi buồn mà tôi chưa bao giờ phải trải qua trong cuộc đời mình.

Nhưng cơn bão ngoài kia thì đã sao kia chứ, chẳng phải cơn bão trong lòng tôi mới là thứ đáng sợ nhất hay sao? Mỗi một giây trôi qua, tôi lại có thêm một lần suy nghĩ về Uyển My – người con gái mà tôi yêu thương đang phải đối mặt với một căn bệnh quái ác nào đó, mà theo như cách nói của nàng, nó thực sự chẳng dễ chịu một chút nào đâu. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi có cảm giác cứ như lại có thêm một mũi dao đâm thẳng vào tim mình, mũi dao chẳng những không rút ra ngay mà còn giằng xé và đày đọa trái tim khổ sở của tôi đến nhói đau và xót xa. Tôi không thể ngừng tưởng tượng ra những hình ảnh đau lòng khi Uyển My của tôi phải trải qua những ngày tháng tiếp theo trên giường bệnh, nằm yên lặng trong bệnh viện, khuôn mặt nàng hẳn sẽ rất xanh xao, đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ của nàng nay bỗng chốc u sầu và yếu đuối đến lạ. Tôi thực sự ngay lúc này, chỉ muốn làm gì đó, bất kể là điều gì, dù lớn hay nhỏ, chỉ là tôi muốn được trở thành người bảo vệ cho Uyển My, được ở bên cạnh nàng và cùng nhau chúng tôi sẽ chiến đấu chống lại hiện thực nghiệt ngã đó, thế nhưng ngay lập tức, tôi lại ngã quỹ xuống và lại bất lực rơi nước mắt. Cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng, khi tôi dù cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng một mình chống chọi với cơn bão bệnh tật mà không thể bằng cách nào đó xoa dịu nỗi đau cho nàng. Phút chốc, tôi chỉ muốn tự trách mình, không thể ở bên Uyển My nhiều hơn, không thể làm gì để ngăn cản căn bệnh tàn phá đi tâm hồn rực rỡ của nàng. Tình yêu tôi dành cho nàng sau hôm nay dĩ nhiên sẽ ngày càng trở nên mãnh liệt, và nó sẽ không dễ dàng vụt tắt như những gì nàng nói, thế nhưng giờ đây nói cho cùng thì nó cũng đã đượm buồn hơn rất nhiều rồi, vì tôi biết, chẳng có gì chắc chắn về một tương lai tươi sáng với hai đứa ngoài sự bất lực của chính bản thân tôi ngay bây giờ.

Nhưng chính xác như những gì mà Uyển My vẫn luôn nói với tôi, rằng nếu tôi cố gắng hết sức, thì ngay cả khi thất bại, đó cũng sẽ là một bài học to lớn và bổ ích hơn rất nhiều so với việc chỉ ngồi im và trông đợi vào sự sắp đặt của số phận. Uyển My tin tôi sẽ giỏi hơn nàng, và nàng luôn luôn cố gắng động viên, trau dồi thêm cho tôi để sớm ngày điều hoang đường đó có thể trở thành sự thật, nhưng nàng có nhận ra, nàng chưa bao giờ cho tôi cơ hội để làm điều đó, dành cho nàng, vì nàng đã luôn tự ý quyết định mọi thứ, về cả tương lai của nàng, và cả của tôi nữa. Ngày hôm nay, tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm lại nữa nếu tôi không quyết định hành động ngay lúc này. Tôi thương Uyển My rất nhiều và tôi cần nàng ở lại với tôi, dẫu nàng có chẳng còn được như xưa hay bất cứ trạng thái nào khác, tôi vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh và cùng nàng vượt qua tất cả những giông bão của cuộc đời, nếu nàng cho tôi cơ hội. Và rồi thì trong cơn tuyệt vọng cùng cực nhất, tôi cố gắng giấu nhẹm đi những giọt nước mắt đau đớn và niềm xúc động mãnh liệt vào bên trong, tôi quyết định đánh điện sang cho ba mẹ nàng, vì bằng chút niềm hy vọng nhỏ nhoi, tôi vẫn mong nhạc phụ và nhạc mẫu sẽ không che giấu nữa khi tôi đã biết hết sự thật rồi. Nhưng… có vẻ là, Uyển My đã tính toán cho mọi chuyện thực sự kỹ lưỡng, vì ngay sau khi vừa bấm gọi, tiếng “tút… tút” đầy lạnh lùng đã vang lên kéo tôi trở lại với hiện trạng tàn khốc. Hẳn rồi, làm gì có ba mẹ nào lại muốn con cái mình phải tiếp tục kéo dài thêm nỗi đau về tinh thần khi nỗi đau thể xác đã khiến nó khổ sở đến nhường này kia chứ. Tôi hiểu cách hành xử của ba mẹ nàng, tôi không trách họ, vì dù có muốn, tôi cũng chẳng có quyền làm điều đó, chỉ là niềm hy vọng bé nhỏ của tôi, đã bị dập tắt một cách quá chóng vánh, và nó khiến tâm trạng của tôi không thể khác được gì so với cơn cuồng phong đang náo loạn ngoài kia, điên rồ và mất kiểm soát.

Nhưng mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi đau đớn nhận ra, Uyển My đã xóa tên tôi trên mọi nên tảng mạng xã hội, chính xác là “chặn liên lạc” của tôi đến gia đình nàng bằng mọi cách thức khác nhau, từ số điện thoại cho đến Facebook, Messenger, Viber… mọi thứ, đều đã… biến mất. Ngay khoảnh khắc đó, tôi chẳng còn gắng gượng được thêm chút nào nữa, chỉ thả lỏng cơ thể đã quá đỗi mỏi mệt ra phía sau. Tôi ngã người mình lên sofa, miệng cười lên những điệu cười chua xót nhưng nước mắt thì vẫn cứ không ngừng tuôn chảy. Tôi cười vì số phận hẩm hiu và cay đắng quá đỗi, nhưng tôi khóc vì tôi thậm chí chẳng có lấy một cơ hội để thay đổi chuyện đó. Uyển My từ nhỏ đến giờ đã giỏi giang, đã khác biệt, đã luôn luôn là người quyết định cũng như đủ khả năng chi phối những thứ mà nàng muốn, và bây giờ, cũng không thể thay đổi. Trong những giờ phút khó khăn, ngặt nghèo nhất, nàng vẫn tự mình làm tất cả mọi thứ mà không muốn liên lụy đến tôi, một người mà đáng lý ra phải là người đầu tiên biết chuyện và giờ này sẽ luôn túc trực chăm sóc cho nàng. Nhưng tất cả những thứ đó, chỉ là giấc mơ không có thật của tôi mà thôi.

Tôi lại gục đầu xuống bàn khóc thật to, tiếng khóc hòa lẫn vào cơn mưa xé lòng đang vô tình trút xuống như thác đổ. Tôi nấc lên từng hồi trong vô vọng và khổ đau. Tim tôi đau như muốn vỡ tung ra, nhưng đôi chân tôi cũng chẳng còn đủ sức lực để mà ngăn cản đi điều đó, nó chỉ biết trơ phỗng ra và chờ đợi vu vơ một kết cục khác biệt đi, dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ có.

Nếu phải chọn ra một thứ khiến tôi căm ghét nhất lúc này, có lẽ đó sẽ là những cơn mưa. Trớ trêu thay, điều khiến tôi đã từng hạnh phúc nhất cũng chính là những hạt mưa vô tình và lạnh lẽo ấy. Trong một khoảnh khắc của quá khứ, tôi đã từng nghĩ rằng, cơn mưa đó đã đem Uyển My đến và giữ nàng ở lại bên tôi. Nhưng rồi thì sao, khi tất cả mọi thứ giờ sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Tôi chẳng biết tương lai tôi sẽ như thế nào, liệu tôi có thể trở thành người đàn ông giỏi giang, mạnh mẽ hệt như những điều Uyển My mong đợi. Có thể có, nhưng cũng có thể không, tôi chẳng thiết tha gì điều đó, vì ước mơ của cả cuộc đời tôi, nàng đã tự mình đem nó mang đi mất rồi còn đâu…

Sài Gòn, ngày buồn, tháng nhớ… một khoảnh khắc đau lòng mà tôi chưa bao giờ muốn nhớ, nhưng oái oăm thay, nó lại trở thành nỗi nhớ vĩnh cửu trong tâm trí tôi mà có lẽ suốt cuộc đời mình, tôi cũng chẳng bao giờ dám quên, cũng như nangf, Uyển My yêu dấu, người sẽ mãi mãi có một vị trí đặc biệt nhất trong tim tôi, cho đến tận về sau:

Mưa rơi tí tách ngoài hiên…

Tình ta cũng vỡ tan liền từ đây…

Ngày xưa chung bóng chung cây…

Giờ chia đôi ngả, mưa đầy trời giông…

Ước gì mưa cuốn theo dòng…

Kỷ niệm xưa cũ, tơ hồng phôi pha…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 109
Ngày cập nhật 25/12/2024 05:35 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cô giáo dâm đãng của tôi - Tác giả Xuân Hùng
Vào trong phòng rồi mà tôi vẫn còn nguyên si cảm giác hồi hộp khi nãy. Lạ thật, em đã là của tôi và ở ngay đây rồi, mà sao nghĩ lại lúc đó vẫn còn thấy run và thèm lắm ấy. Tôi nghĩ có lẽ là do bản tính tò mò có sẵn trong mỗi con người và tâm lý chung của những kẻ ăn trộm thôi, chứ thực...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh Truyện sex sinh viên Truyện teen
Hiếp dâm mẹ ruột
Sau trận chiến Huyền thu dọn đồ rồi lặng lẽ về phòng mình. Đã biết mình chiến thắng, và dạy có Tuấn một bài học về sự thiếu kiềm chế của nó. Huyền hiểu được rằng, nếu để cho Tuấn vào thế chủ động và mọi hành động của Huyền đều theo ý đồ của Tuấn thì mọi cố gắng có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex hiếp dâm
Lấy đĩ về làm vợ - Tác giả Leysek
Ông Thái đứng nghỉ ngơi xem con trai địt lan. Cứ mỗi lần Lan nhấc mông lên là tinh trùng của ông Thái từ trong lồn nàng chảy xuống đùi Công. Lan vừa địt, vừa đưa tay lên bóp vú, nàng đang trong sơn say nhục dục, đang trên thiên đường nên không còn biết gì nữa ngoài từ địt với từ sướng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Cho người khác đụ vợ mình Đụ lỗ đít Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba